Chap 13: Chỉ duy nhất một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mỗi lần ca ca không cho nàng làm việc gì đều nói, cục cưng, em với bọn họ không giống nhau.

Vì vậy Lãnh Vũ lần nữa trầm mặc, đến nhìn cũng không nghĩ muốn nhìn nam nhân nữa, thứ được che giấu phía sau khuôn mặt thiên sứ của nàng, chính là tiểu ác ma tùy lúc có thể bộc phát ra. Mà vị tiểu ác ma kia, cực đoan, cố chấp, tư lợi, nàng không từ thủ đoạn nào để lấy được thứ mình muốn, bất chấp phải đối mặt với ai,...

Bạn của ca ca cũng vậy, nữ nhân mê luyến ca ca cũng vậy, ngay cả là ca ca... đều như nhau.

Trên đường về nhà, một người thì không mở miệng, một người không chịu lên tiếng, không khí trong xe dần căng thẳng lên, Lãnh Khanh rốt cuộc sẽ không đi so đo với một đứa trẻ nên khi xe dừng lại ở cửa biệt thự Lãnh gia, hắn choàng người qua thay tiểu cô nương cởi dây an toàn, dùng giọng có hơi thương lượng nói: "Cục cưng, ngày mai anh cho người xây một cái sân patin ở trong nhà, nếu như em thích thì mỗi ngày có thể đi chơi một chút, có được không?"

Hơi thở quen thuộc của nam nhân lan tỏa ra, Lãnh Vũ nhẹ nhàng "dạ" một tiếng, xem như là trả lời xong rồi liền đẩy cửa xuống xe, ca ca biết rõ nàng muốn không phải là cái này, nàng cũng không phải là Philly, chỉ cần một tòa thành là có thể thỏa mãn.

 Lãnh Khanh xưa nay cường thế đã quen, nhượng bộ lớn như vậy mà tiểu cô nương vẫn còn mất hứng, hăn nhăn mặt, nhìn chăm chú bóng lưng quật cường mới đi lên bậc thang, mèo Ba Tư Philly nhảy vào trong ngực hắn, nhẹ nhàng kêu một tiếng là hoàn thành cử chỉ làm nũng thông thường.

Vào cửa, bảo mẫu tiến lên chào, cười hỏi Lãnh Vũ: "Tiểu thư, hôm nay chơi có vui không? Không phải là nói trễ một chút mới về sao?"

Nhìn thấy cô gái cùng nam nhân ở phía không có ai tươi cười liền không dám nhiều lời hơn, cười nói: "Thiếu gia, ta đi pha cho người ly trà" Xoay người vào phòng bếp.

Lãnh Vũ đổi giày, lại thuận tay lấy dép cho nam nhân ở phía sau, sau đó liền đi tới hậu viện tưới cho chút ít hoa cỏ của nàng, hoa cỏ sẽ không nói chuyện, bọn chúng sẽ không làm nàng buồn phiền, có đôi lúc nhìn chúng nàng còn có thể vui vẻ, cho đến khi bảo mẫu gọi nàng: "Tiểu thư, tới giờ uống thuốc rồi, ngoan nào, mau vào đây đi"

Lãnh Vũ vừa ngay thấy liền dùng sức ném  ấm nước xuống mặt đất, nước trong ấm chảy ra, làm cho váy của nàng cũng bị ướt, uống thuốc, uống thuốc, ngày nào cũng uống thuốc, nàng hiện tại phiền muốn chết.

Nghe thấy âm thanh lớn, bảo mẫu vội vàng chạy ra xem "Ah, tiểu thư, có bị thương hay không?"

Lãnh Vũ không để ý tới bà, xoay người đi, những người này có thể nào nói cái gì khác được không? Không cần phải ngày nào cũng diễn đi diễn lại mấy cảnh này, 7 năm, bọn họ chẳng lẽ không chán chút nào sao? Còn nàng đã chán đến không chịu nổi.

Đi ngang qua phòng khách, đúng lúc thấy ca ca đang đứng ở cửa sổ to sát đất, vóc người cao ngất thon dài, dưới màu đen của quần áo càng làm nổi bật hơn, càng lộ vẻ lạnh lùng của hắn giờ phút này, khí thế bức người. Lãnh Vũ ở trước mặt hắn giả bộ ngoan ngoãn 7 năm, đối với người khác phát giận là chuyện thường ngày, nhưng mà đối với ca ca,...

Nàng tạm thời còn không làm được.

Ca ca cứ như vậy chỉ nhàn nhạt nhìn nàng, nàng đã không dám la ó gì nữa, hắn là chủ nhân của nàng, nàng tạm thời vẫn là con chim hoàng yến không thoát ra khỏi được lồng giam, nàng tốt nhất nên vừa phải.

Ăn xong cơm trưa, nghỉ trưa, lại xong cơm cơm tối, xem một chút ti vi nhàm chán, lên giường ngủ, vẫn như cũ là một thứ 7 nhàm chán. Giấc ngủ của nàng từ trước tới nay luôn cạn, nửa đêm, ca ca có lẽ xong việc sẽ đến phòng thay nàng đắp chăn mền đã bị tung ra.

Thói quen thật sự là đáng sợ, nam nhân có thói quen trước khi ngủ sẽ chúc nàng ngủ ngon, mà nàng không được hắn hôn ngủ ngon sẽ không ngủ được, mặc kệ là ban ngày có ầm ĩ có bao nhiêu không vui, khi màn đêm phủ xuống, nàng vẫn sẽ như cũ chui vào trong lòng hắn, hai người xem như hòa thuận trong im lặng.

Ngày hôm sau là ngày cuối tuần, tảng sáng khi Lãnh Vũ tỉnh lại, ca ca khó được khi vẫn chưa rời giường, nàng cẩn thận nhìn mặt nam nhân đang gần trong gang tấc, mày kiếm, mũi cao, môi mỏng, trên cằm có râu mới mọc lú nhú, mùi trên người ca ca sạch sẽ lại dễ ngửi, bàn tay to của hắn ôm nàng, mà nàng từ lúc nhỏ vừa mới bắt đầu cho tới hiện tại đã từ từ lớn lên trong ngực hắn.

Nàng đột nhiên nổi lên một chút tâm tư kỳ quái, Lãnh Vũ cắn cắn môi, lấy dũng khí chậm rãi đến gần mặt nam nhân, đem môi của mình khắc lên môi nam nhân, xúc cảm khác thường khiến Lãnh Vũ giật mình, cũng làm cho nam nhân vẫn đang ngủ thức dậy, hắn mở mắt ra thấy đầu cô gái đang tựa vào ngực hắn, thấy thế nào đều không muốn nhấc lên.

"Cục cưng?" âm thanh mang theo chút khàn khàn vừa tỉnh ngủ từ tính lại gợi cảm, bắt đầu từ cái đêm 7 năm trước, cô gái liền có thói quen co rúc ở trong ngực hắn ngủ, so với Philly càng tỏ ra nhu thuận hơn, dần dần hắn cũng quen trừ phi là có việc gấp không thể bỏ được nếu không dù rất trễ cũng sẽ về nhà ngủ cùng nàng, nhất định sẽ hôn chúc nàng ngủ ngon.

Năm 18 tuổi ấy, thế giới của hắn bắt đầu long trời lở đất, cuộc sống hoàn toàn bị phá vỡ, cũng may là... 7 năm này, mọi thứ từ mưa gió đen tối đến khi trời trong xanh mát, nàng vẫn luôn ở bên cạnh hắn, chỉ có nàng là hoàn toàn thuộc về hắn, không muốn cùng bất kỳ ai chia sẻ vẻ đẹp của nàng.

Hôm nay, nàng không còn là cô bé 8 tuổi nữa, rõ ràng chỉ dùng một cái hôn nhẹ sáng sớm đã đem tình triều bị đè nén trong lòng hắn dấy lên, hắn lại vẫn không thể nói trắng ra, sợ dọa đến nàng, hắn nghĩ... tâm trí nàng chỉ có 11 12 tuổi, tạm thời vẫn không thể thừa nhận.

Nam nhân phải làm bộ như không biết gì kéo cô gái ra khỏi lồng ngực hắn, để nàng nằm trên giường, nghiêng người hôn lên trán nàng, tiếng nói vẫn khàn khàn từ tính "Cục cưng, một lát nữa xuống ăn điểm tâm nhé?"

Cô gái mặt đỏ như trái táo, nàng cắn môi gật đầu, cặp mắt đen bóng thấy hô hấp nam nhân chậm lại, hắn vội vàng xuống giường, đi toilet tắm rửa.

Phòng tắm để một tấm gương lớn thật lớn, trong gương chiếu ra vóc dáng nam nhân hoàn mỹ không khuyết điểm, toàn thân cao thấp không có một chút thịt thừa, chỉ là tay vẫn đang rửa lại đột nhiên nhớ tới một màn kia ngày hôm qua, cặp mắt đen nhánh khẽ nheo lại, hay cho cái tên Thẩm Lạc.

Lúc xuống lầu, cục cưng đã rửa mặt xong ngồi ở trước bàn ăn đợi hắn, nàng mặc một chiếc váy dây hoa li ti màu trắng dài đến đầu gối, hai chân trắng nõn mảnh mai, vóc người chỉ mới trổ mã, còn rất gầy.

"Ca ca, buổi sáng tốt lành!" cô gái cười như hoa chào hắn, nam nhân giương giương khóe môi, ánh mắt nhu hòa ngồi xuống bên cạnh nàng, "Cục cưng, buổi sáng tốt lành"

Bữa sáng hắn ăn rất ít, ăn xong luôn ngay lập tức cầm lấy tờ báo xem tin tức, có thể là đúng lúc mở ra trang đầu tiên liền nhìn thấy vài tấm hình, lửa ở trong lòng bắt đầu bùng cháy. Hắn đột ngột đứng dậy làm cô gái giật mình, hắn cười nhạt trấn an nàng xong liền nén giận bước lên lầu.

Lãnh Vũ ngồi một chút thì nghe được ca ca trên lầu quát khẽ, hình như là đang chửi người nào, nàng không có lòng dạ nào tiếp tục ăn điểm tâm nên theo hắn lên lầu, ca ca từ trước tới giờ đều rất hiếm khi tức giận, nàng muốn biết là tại sao.

"Tiếu Thấm, nói với bọn họ lập tức xóa ngay trang đầu, nếu như mấy tấm hình đó còn truyền đi nữa thì tòa soạn có thể đóng cửa được rồi" ca ca đang cười lạnh, "Còn nữa, nói với Thẩm Lạc, bảo hắn lên phòng làm việc chờ ta. Đúng vậy, ngay bây giờ!"

Lãnh Vũ dán sát người lên cửa cố gắng nghe, ảnh chụp, tòa soạn báo, Thẩm Lạc,...

Trước khi ca ca xuống lầu, nàng vội vàng trở về bàn tiếp tục bữa ăn, chốc lát sau đó, ca ca ăn mặc chỉnh tề thể hiện rõ ràng là phải đi.

"ca ca, anh cuối tuần muốn đi làm sao?" Lãnh Vũ nhẹ giọng hỏi

Lãnh Khanh sâu thẳm nhìn nàng nhưng vẫn đi tới, cúi đầu hôn lên trán nàng "Cục cưng ngoan ngoãn ở nhà, đừng mở máy lạnh quá thấp, ánh mặt trời bên ngoài rất độc, đừng đi lung tung"

Nói xong cũng bước thẳng ra cửa

Lãnh Vũ nhìn xuyên qua khung kính cửa sổ lớn nhìn nam nhân ở bên ngoài bóng lưng cao ngất càng ngày càng xa, nàng cúi đầu suy nghĩ một chút, nhảy xuống ghế vội vã lên lầu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro