1. Duyên phận gặp gỡ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sungchan bước vào phòng trà Hải Đường với cảm giác vừa hồi hộp vừa lạ lẫm. Là một nhà thiết kế thời trang danh tiếng, hắn đã quen thuộc với những không gian sang trọng và xa hoa, nhưng Hải Đường lại mang đến một điều gì đó hoàn toàn khác biệt. Nằm ẩn mình trong một con hẻm yên tĩnh, phòng trà Hải Đường toát lên một vẻ đẹp cổ điển và bí ẩn, khác xa với những nơi mà Sungchan thường lui tới. Những bức tường ngoài phủ đầy cây xanh, lối vào được lát đá cẩn thận, mang lại cảm giác như đang bước vào một thế giới khác.

Bên trong, không gian của Hải Đường được trang trí theo phong cách truyền thống Nhật Bản, với các bức tường Shoji bằng giấy mờ, sàn gỗ bóng loáng và những chiếc đèn lồng treo nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng ấm áp. Những chiếc bàn thấp được sắp xếp cẩn thận, mỗi góc phòng đều toát lên vẻ thanh tịnh và tôn nghiêm. Hương thơm thoang thoảng của trà và gỗ trầm lan tỏa khắp nơi, khiến không gian trở nên vừa thanh tịnh vừa mê hoặc. Những tấm rèm lụa mỏng khẽ lay động theo làn gió nhẹ từ cửa sổ, tạo nên một không gian vừa ấm cúng vừa huyền bí, khác xa với sự ồn ào của thành phố bên ngoài.

Cảm giác lạc lõng len lỏi trong lòng Sungchan khi đây là lần đầu tiên hắn bước vào một nơi mang đầy không khí truyền thống như thế này. Tuy nhiên, hắn cũng không thể phủ nhận rằng nơi đây có một sức hút kỳ lạ, như thể đang mời gọi hắn khám phá những bí ẩn ẩn sâu trong không gian ấy. Hắn đã nghe về một nghệ sĩ múa tại Hải Đường, người có nghệ danh là Tsubaki, tên thật là Osaki Shotaro. Người bạn của hắn, một doanh nhân thường lui tới nơi này, đã giới thiệu Shotaro như một nghệ sĩ đặc biệt, người có thể làm say đắm lòng người bằng từng bước múa của mình. Hắn quyết định sẽ mời Shotaro biểu diễn riêng cho mình, với hy vọng rằng anh có thể giúp tìm lại được cảm hứng đã mất.

Khi cánh cửa Shoji mờ ảo mở ra, một làn gió nhẹ mang theo hương thơm thoang thoảng của hoa trà và gỗ trầm lướt qua, khiến Sungchan khẽ rùng mình. Osaki Shotaro bước vào phòng, và ngay lập tức thu hút sự chú ý của Sungchan. Shotaro có mái tóc ngắn, màu đen tuyền óng ánh, tôn lên làn da trắng và gương mặt thanh tú. Anh mặc một bộ kimono truyền thống màu xanh nhạt, với những họa tiết hoa trà tinh tế thêu dọc theo tà áo. Đôi mắt sáng ngời của anh, cùng với mái tóc đen bóng mượt, phản chiếu ánh đèn mờ ảo trong phòng, khiến anh toát lên vẻ thanh thuần nhưng không kém phần quyến rũ.

Trong khoảnh khắc đó, Sungchan cảm thấy thời gian như ngừng lại. Hắn chăm chú quan sát từng chi tiết trên khuôn mặt của Shotaro, từ làn da trắng mịn như sứ, cánh môi mềm mại, cho đến đôi mắt sáng ngời nhưng lại chứa đựng một nỗi buồn sâu thẳm mà hắn không thể giải thích. Trái tim hắn đập mạnh hơn, như thể mỗi nhịp đập đều đồng điệu với từng bước chân nhẹ nhàng của Shotaro. Một cảm giác lạ lẫm nhưng cũng rất đỗi quen thuộc, một liên kết vô hình mà hắn chưa từng cảm nhận với bất kỳ ai khác.

Shotaro lịch sự cúi chào Sungchan, nhưng trong ánh mắt anh, ánh lên tia tò mò, tự hỏi điều gì đã đưa người đàn ông này đến với Hải Đường. Anh từng gặp nhiều khách hàng, nhưng chưa từng ai mang lại cho anh cảm giác như Sungchan – một sự pha trộn giữa tự tin và lúng túng, giống như hắn đang tìm kiếm một điều gì đó mà chính bản thân hắn cũng chưa rõ.

"Rất vui được gặp cậu," Shotaro cất giọng, nhẹ nhàng và ấm áp, như đang hòa quyện với không gian thanh tịnh xung quanh. "Tôi là Osaki Shotaro, nhưng mọi người thường gọi tôi là Tsubaki. Hy vọng tôi có thể mang đến cho cậu một buổi tối thật đáng nhớ."

Sungchan cố gắng nén lại cảm giác lúng túng, khẽ gật đầu đáp lại. "Tôi là Jung Sungchan... Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi đến một nơi như thế này."

Shotaro mỉm cười, một nụ cười dịu dàng nhưng đầy chân thành. "Không sao đâu, cậu cứ thư giãn và tận hưởng buổi diễn. Đây là không gian để cậu có thể tạm thời quên đi những lo toan bên ngoài."

Khi Shotaro chuẩn bị cho buổi biểu diễn, không gian xung quanh trở nên yên lặng hơn, chỉ còn lại tiếng nhạc vang lên từ chiếc đàn koto ở góc phòng. Ánh sáng dịu nhẹ của những chiếc đèn lồng treo cao, kết hợp với hương thơm của hoa và gỗ, tạo nên một không gian vừa thanh thoát vừa sâu lắng. Khi âm nhạc bắt đầu, Shotaro chậm rãi di chuyển, từng bước chân nhẹ nhàng nhưng đầy quyết đoán, từng cử động của anh như hòa quyện với từng nốt nhạc.

Sungchan không thể rời mắt khỏi Shotaro. Mỗi động tác của anh đều toát lên sự tinh tế và mềm mại, nhưng cũng mang theo sức mạnh và cảm xúc sâu lắng. Shotaro không chỉ múa, anh như đang kể một câu chuyện bằng ngôn ngữ của cơ thể, một câu chuyện không lời nhưng lại thấm đẫm ý nghĩa. Đôi mắt sáng ngời của Shotaro như đang gửi gắm những thông điệp ẩn giấu, từng ánh nhìn như chạm vào tận sâu trong tâm hồn Sungchan.

Trong khoảnh khắc đó, Sungchan cảm thấy mình như bị cuốn vào một thế giới khác, nơi mà thời gian dường như ngừng lại. Từng bước chân của Shotaro nhẹ nhàng như cơn gió, mỗi động tác tay của anh như vẽ nên những nét bút tuyệt mỹ trong không gian. Sungchan cảm nhận được sự mê hoặc trong từng cử chỉ của Shotaro, và hắn tự hỏi liệu có phải chính sự hoàn mỹ này đang là nguồn cảm hứng mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay.

Tâm trí Sungchan như lạc lối trong vũ điệu của Shotaro, nhưng đồng thời, trong lòng hắn lại dấy lên một cảm xúc khó tả – kết hợp giữa ngưỡng mộ và trống vắng. Hắn nhận ra rằng, nếu đây là lần đầu tiên và cũng là lần cuối cùng hắn được chứng kiến một điều tuyệt vời như vậy, thì có lẽ hắn sẽ không thể tìm lại được cảm hứng mà hắn đã mất. Điều đó khiến Sungchan không khỏi cảm thấy bất an, nhưng đồng thời cũng thúc đẩy hắn muốn giữ lại khoảnh khắc này mãi mãi.

Còn đối với Shotaro, trong lúc biểu diễn, anh không chỉ đơn thuần là đang thực hiện một tiết mục. Anh cảm nhận được ánh mắt của Sungchan dõi theo mình, từng cái nhìn đều mang theo sự quan tâm và chú ý đặc biệt. Shotaro biết rằng, vị khách này không giống như những người khác. Sungchan không chỉ xem mà còn cảm nhận, như thể hắn đang lắng nghe câu chuyện mà anh đang kể qua từng bước nhảy. Điều này khiến Shotaro không khỏi rung động, một cảm giác mà anh chưa từng trải qua trước đây.

Khi Shotaro kết thúc buổi biểu diễn, không gian như được nới rộng ra, nhưng Sungchan vẫn còn đang chìm đắm trong dư âm. Shotaro tiến lại gần, cúi chào nhẹ rồi ngồi xuống đối diện hắn. Anh rót trà từ chiếc ấm bằng gốm Nhật, khói trắng nhẹ nhàng bay lên, mang theo hương thơm của trà xanh.

"Cậu thấy buổi biểu diễn thế nào?" Shotaro hỏi, giọng nói của anh vẫn giữ nguyên sự ấm áp và dịu dàng.

Sungchan khẽ gật đầu, ánh mắt vẫn còn lưu luyến những hình ảnh từ buổi biểu diễn. "Tôi... thật sự rất ấn tượng. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một buổi biểu diễn đẹp như vậy. Cảm ơn anh, Tsubaki-san."

Shotaro mỉm cười, nhưng trong ánh mắt anh hiện lên sự tò mò. "Cảm ơn cậu, Sungchan-san. Tôi có thể hỏi... điều gì đã đưa cậu đến với Hải Đường hôm nay?"

Sungchan nhìn vào tách trà trước mặt, do dự một lúc trước khi trả lời. "Tôi... là một nhà thiết kế thời trang. Thời gian gần đây, tôi gặp nhiều khó khăn trong việc tìm cảm hứng. Đã ba tháng rồi, tôi không thể nghĩ ra được ý tưởng mới nào, và tuần lễ thời trang đang đến gần. Áp lực đó khiến tôi cảm thấy vô cùng bế tắc..."

Lời nói của Sungchan dường như bị nghẹn lại trong cổ họng. Hắn không ngờ mình lại có thể dễ dàng chia sẻ những điều này với một người xa lạ như Shotaro. Nhưng nhìn thấy ánh mắt đó và thái độ lắng nghe chăm chú của đối phương khiến hắn cảm thấy được an ủi.

"Đôi khi, cảm giác bế tắc là điều không thể tránh khỏi," Shotaro nói, giọng anh nhẹ nhàng nhưng đầy thấu hiểu. "Nhưng chính trong những lúc như vậy, chúng ta có thể tìm thấy điều gì đó mới mẻ, từ những thứ giản đơn nhất, từ những nơi mà chúng ta chưa từng nghĩ tới."

Những lời nói của Shotaro như một ngọn gió mát thổi qua tâm hồn đang rối bời của Sungchan. Hắn thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn, và trong khoảnh khắc đó, nước mắt bắt đầu lăn dài trên má. Những giọt nước mắt mà hắn đã kìm nén bấy lâu nay, nay tuôn trào ra, mang theo những cảm xúc dồn nén và sự tuyệt vọng. Hắn không ngờ mình lại có thể mở lòng với một người mới gặp lần đầu như vậy, nhưng sự hiện diện của Shotaro khiến hắn cảm thấy được an ủi.

Ngồi đối diện với Sungchan, Shotaro cảm nhận rõ ràng sợi dây liên kết giữa họ. Đây không phải là lần đầu tiên anh tiếp xúc với khách hàng, nhưng chưa bao giờ cảm thấy gần gũi và thấu hiểu như thế này. Mỗi câu chuyện mà Sungchan chia sẻ đều chạm đến một phần nào đó trong tâm hồn Shotaro, khiến anh không khỏi rung động. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình không muốn chỉ dừng lại ở vai trò một nghệ sĩ biểu diễn, mà muốn tiến xa hơn trong mối quan hệ này.

Nhưng bên cạnh kết nối ấy, trong lòng Shotaro lại dấy lên một nỗi lo âm ỉ. Sungchan đã nói đây là lần đầu tiên hắn đến Hải Đường, nhưng lại có thể mời anh biểu diễn riêng – một điều chỉ có thể thực hiện với chiếc thẻ bạch kim, hạng thẻ cao cấp nhất, chỉ dành cho những khách hàng quen thuộc. Shotaro nhận ra rằng chiếc thẻ ấy chắc hẳn là mượn từ ai đó, và nếu Sungchan không thể tiếp tục mượn được thẻ từ bạn mình, họ có thể sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.

Suy nghĩ này khiến trái tim Shotaro thắt lại. Anh đã quá quen với việc giữ khoảng cách với khách hàng, luôn tuân thủ quy định nghiêm ngặt của phòng trà. Nhưng lần này, anh không muốn chỉ dừng lại ở đây. Shotaro tự hỏi liệu mình có đang đi quá xa khỏi ranh giới mà anh đã tự đặt ra không, nhưng càng suy nghĩ, anh càng nhận ra rằng có những cảm xúc không thể bị lý trí khống chế.

Những lời của Sungchan về khó khăn trong công việc, về sự bế tắc mà hắn đang trải qua, đã chạm đến tận sâu trong lòng Shotaro. Anh thấy rõ sự mong manh và tổn thương trong ánh mắt của Sungchan, và điều đó càng khiến anh muốn ở bên cạnh để an ủi và động viên hắn. Shotaro biết rằng việc trao đổi thông tin cá nhân với khách hàng là điều cấm kỵ, nhưng ý nghĩ về việc không thể gặp lại Sungchan lần nữa khiến anh không thể yên lòng.

Shotaro ngập ngừng, đôi tay khẽ đan vào nhau dưới bàn, trong lòng anh là một cuộc đấu tranh giữa lý trí và cảm xúc. Cuối cùng, anh quyết định lắng nghe tiếng gọi của con tim.

"Sungchan..." Shotaro nhẹ nhàng gọi tên hắn, như thể sợ rằng âm thanh này sẽ làm vỡ tan sự tĩnh lặng trong không gian xung quanh. "Tôi biết rằng điều này có thể khiến cậu bất ngờ... nhưng... tôi không muốn chúng ta chỉ dừng lại ở đây, như những cuộc gặp gỡ thoáng qua khác."

Shotaro dừng lại một chút, cố gắng tìm từ ngữ thích hợp để diễn đạt những gì đang diễn ra trong lòng mình. Anh biết mình đang mạo hiểm, nhưng cảm giác này quá mạnh mẽ để có thể bỏ qua.

"Tôi thực sự muốn giữ liên lạc với cậu sau hôm nay," Shotaro nói tiếp, giọng anh đầy quyết tâm. "Tôi không biết liệu điều này có đúng không... nhưng tôi không muốn đây chỉ là một kỷ niệm thoáng qua, rồi sau đó chúng ta sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa."

Sungchan ngẩng đầu lên, ánh mắt hắn lộ rõ vẻ bất ngờ. Hắn không nghĩ rằng Shotaro sẽ chủ động đề nghị điều này, nhưng sự chân thành trong giọng nói của anh khiến hắn cảm thấy được trấn an. Những lo lắng ban đầu về việc không thể tiếp tục mượn thẻ từ bạn mình, về việc có thể mất đi cơ hội gặp lại Shotaro, bỗng chốc tan biến.

"Tôi cũng cảm thấy vậy," Sungchan đáp lại, giọng hắn nhỏ nhưng đầy chân thành. "Tôi không muốn buổi tối hôm nay chỉ là một kỷ niệm mờ nhạt. Nếu anh không phiền... chúng ta có thể trao đổi phương thức liên lạc, để có thể tiếp tục gặp gỡ."

Shotaro thở phào khi nghe thấy câu trả lời của Sungchan. Anh không biết mình đã chờ đợi gì, nhưng sự đồng thuận từ phía người kia khiến anh cảm thấy mọi thứ trở nên rõ ràng hơn. Shotaro mỉm cười, nụ cười nhẹ nhưng ẩn chứa niềm vui khó tả. Đó không chỉ là sự nhẹ nhõm, mà còn là niềm hạnh phúc khi biết rằng cảm xúc của mình đã được đáp lại.

Họ trao đổi thông tin một cách lặng lẽ, sợ rằng bất kỳ ai khác biết đến sẽ làm hỏng khoảnh khắc đặc biệt này. Từng dòng số, từng ký tự được ghi lại với một cảm giác trân trọng và mong chờ. Đây không chỉ là sự trao đổi thông tin đơn thuần, mà là lời hứa rằng họ sẽ gặp lại nhau, rằng đây chỉ là khởi đầu của một điều gì đó đặc biệt hơn.

Sau đó, họ tiếp tục trò chuyện, cảm nhận sự gần gũi ngày càng tăng lên theo từng câu nói. Sungchan ngồi lại trong căn phòng nhỏ đó suốt ba tiếng đồng hồ, đắm chìm trong những câu chuyện với Shotaro. Khi đồng hồ chỉ gần 1 giờ sáng, hắn mới đứng dậy để ra về, trong lòng không khỏi lưu luyến.

Khi bước ra khỏi phòng trà Hải Đường, cả Sungchan và Shotaro đều mang theo trong lòng một cảm giác mong chờ. Họ không hẹn trước, nhưng cả hai đều biết rằng lần gặp tiếp theo sẽ đến sớm thôi....

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro