2. Hồi ức và hẹn ước

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Sungchan, từ khi bước chân vào ngành thời trang, đã biết rằng con đường mình chọn sẽ không hề dễ dàng. Là nhà thiết kế của một hãng lớn, hắn luôn phải đối mặt với vô số áp lực không ngừng. Trong giới thời trang đầy khắc nghiệt và biến động, chỉ cần một bước đi sai lầm cũng có thể đẩy hắn vào cảnh thất bại. Hắn đã từng trải qua nhiều khó khăn, nhưng chưa bao giờ cảm thấy hối hận về sự lựa chọn của mình – cho đến khi hắn gặp phải một trở ngại tưởng chừng không thể vượt qua.

Cuộc sống hàng ngày của Sungchan dường như chỉ xoay quanh công việc. Những tách cà phê đắng ngắt đã trở thành người bạn đồng hành không thể thiếu, thay thế cho nước uống. Hắn không còn nhớ lần cuối cùng mình có một giấc ngủ trọn vẹn là khi nào. Những đêm dài mất ngủ trở thành điều quen thuộc, khi mà ý tưởng không ngừng xoay quanh trong đầu, nhưng lại chẳng có gì đủ hoàn chỉnh để biến thành một thiết kế thực sự. Hắn thường thức trắng đêm trong phòng làm việc, ánh sáng từ màn hình máy tính phản chiếu lên gương mặt mệt mỏi, trong khi những bản phác thảo dang dở nằm rải rác trên bàn.

Dù vậy, Sungchan chưa bao giờ hối hận về con đường mình đã chọn. Từ khi còn nhỏ, hắn đã biết rằng thời trang là đam mê của cuộc đời mình. Những bộ trang phục không chỉ là quần áo, mà là sự thể hiện của nghệ thuật, của cá nhân và của cảm xúc. Chính niềm đam mê đó đã đưa hắn đến vị trí ngày hôm nay, trở thành một trong những nhà thiết kế trẻ triển vọng nhất trong ngành. Nhưng với sự thành công cũng đi kèm với áp lực khổng lồ.

Tuần lễ thời trang sắp tới là một sự kiện quan trọng, không chỉ với công ty mà còn với chính bản thân Sungchan. Hắn biết rằng đây là cơ hội để khẳng định vị thế của mình, để chứng minh rằng những thành công trước đây không chỉ là may mắn. Nhưng khi ngày diễn ra sự kiện ngày càng đến gần, Sungchan bắt đầu cảm thấy bế tắc. Hắn đã thử rất nhiều ý tưởng, nhưng không có gì làm hắn hài lòng. Mỗi bản phác thảo đều thiếu đi một thứ gì đó – một liên kết, một xúc cảm – mà hắn không thể gọi tên.

Mỗi lần nhìn vào những trang giấy dang dở, Sungchan không thể không tự hỏi liệu mình có thực sự mất đi tài năng đã từng đưa bản thân đến thành công hay không, liệu có phải đam mê mà hắn từng có đã không còn? Cảm giác ấy như một vết thương âm ỉ, làm hắn lo lắng rằng tất cả những gì hắn từng có chỉ là một giấc mộng thoáng qua. Những ngày dài trôi qua trong sự mệt mỏi và căng thẳng, Sungchan bắt đầu hoài nghi về bản thân mình. Nỗi lo như một vòng xoáy kéo hắn xuống, khiến mỗi ngày làm việc trở nên nặng nề hơn. Đôi khi, hắn chỉ muốn buông bỏ, nhưng đồng thời cũng biết rằng bản thân không thể làm như vậy. Đây là con đường mà hắn đã chọn, và hắn không thể quay đầu lại.

Mọi thứ thay đổi vào cái đêm hắn bước chân vào phòng trà Hải Đường và gặp Shotaro. Khi ấy, hắn chỉ muốn tìm kiếm một chút cảm hứng, một điều gì đó có thể giúp hắn thoát khỏi mớ bòng bong. Nhưng không ngờ rằng cuộc gặp gỡ ấy lại trở thành bước ngoặt quan trọng nhất trong quãng thời gian dài đầy khó khăn vừa qua.

Ngay từ giây phút đầu tiên nhìn thấy Shotaro, Sungchan đã cảm nhận được một kết nối lạ thường. Mỗi bước nhảy của Shotaro như một dòng nước mát chảy qua tâm hồn khô cằn của hắn, từng động tác đều như thể đang kể lại câu chuyện của chính hắn – câu chuyện về sự đấu tranh, cống hiến và niềm đam mê không bao giờ tắt. Lần đầu tiên sau nhiều tháng, Sungchan cảm thấy mình như nắm được cọng rơm cứu mạng. Hắn nhận ra rằng, nguồn cảm hứng mà hắn đã tìm kiếm bấy lâu nay không nằm ở đâu xa, mà ở ngay trước mắt – trong con người của Shotaro.

Kể từ cuộc gặp gỡ đó, Sungchan đã bắt đầu phác thảo lại những ý tưởng mới. Mỗi nét bút, mỗi đường cong trên bản phác thảo đều mang theo một chút của Shotaro, một chút của dư âm mà hắn đã trải qua trong đêm hôm đó. Tuy nhiên, Sungchan vẫn giữ kín điều này trong lòng, như một bí mật nhỏ của hắn, một bí mật mà hắn chưa sẵn sàng chia sẻ.

Nhưng dù cho mọi thứ có khó khăn đến đâu, Sungchan biết rằng hắn đã tìm lại được niềm đam mê của mình. Và lần này, hắn sẽ không đánh mất nó lần nào nữa.


-----


Cả tuần qua, Sungchan đã suy nghĩ rất nhiều về buổi gặp gỡ đó. Điệu múa của Shotaro, sự tinh tế trong từng cử động và ánh mắt vừa quyến rũ nhưng cũng lại vừa sáng trong của anh đã để lại một dấu ấn sâu sắc trong tâm trí hắn. Mỗi khi ngồi xuống trước bàn làm việc, tay cầm bút chì để phác thảo, những hình ảnh của Shotaro lại hiện lên trong đầu, như một nguồn cảm hứng dạt dào.

Ngay sau đêm ấy, Sungchan đã quyết định rằng mình cần gặp lại anh. Hắn nhanh chóng đăng ký thẻ thành viên tại Hải Đường, và nhờ sự giúp đỡ từ người bạn doanh nhân, hắn được đặc cách nhận thẻ vàng – một trong những hạng thẻ cao cấp tại đây. Tuy nhiên, Sungchan hiểu rằng việc sở hữu thẻ vàng không đảm bảo rằng hắn sẽ được gặp lại Shotaro một cách chắc chắn. Vì vậy, nhớ lại lời dặn của anh trong buổi trò chuyện đầu tiên: nếu gọi điện cho quản lý để đặt lịch trước, Shotaro sẽ biết được danh sách khách hàng trong ngày và có thể chủ động xin vào lịch của hắn.

Trong khi đó, ở phía bên kia, Shotaro cũng mang tâm trạng tương tự. Ngay sau khi Sungchan rời đi, anh đã ngồi lại trong căn phòng nhỏ, cảm giác như vừa trải qua một điều gì đó đặc biệt và khó có thể diễn tả bằng lời. Những cảm xúc lẫn lộn trào dâng trong lòng – từ sự tò mò đến mong chờ – khiến anh cảm thấy bối rối. Suốt nhiều năm làm việc tại Hải Đường, Shotaro chưa từng trải qua cảm giác mạnh mẽ như vậy đối với một khách hàng. Đó không chỉ là sự ngưỡng mộ, mà còn là một kết nối vô hình nào đó mà anh chưa thể giải mã.

Những ngày sau, Shotaro đều đón chờ khoảnh khắc khi anh có thể kiểm tra danh sách khách hàng. Anh cảm thấy tim mình đập nhanh hơn mỗi lần nhìn vào nó, với một hy vọng rằng cái tên Jung Sungchan sẽ xuất hiện. Rồi sự mong chờ này ngày càng trở nên mạnh mẽ, như một ngọn lửa âm ỉ trong lòng, khiến anh không thể tập trung hoàn toàn vào công việc hàng ngày. Cùng lúc đó, một nỗi lo lắng nhỏ dâng lên trong lòng. Liệu mối quan hệ này có thể vượt qua giới hạn giữa khách hàng và nghệ sĩ? Anh tự hỏi liệu có phải mình đang đi quá xa trong cảm xúc này, nhưng ngay khi nhớ lại ánh mắt của Sungchan trong lần gặp trước, Shotaro biết rằng anh không thể quay đầu lại nữa.

Rồi, vào một buổi sáng khi mở danh sách khách hàng của ngày hôm đó, ánh mắt Shotaro bất chợt dừng lại ở cái tên mà anh đã chờ đợi suốt một tuần qua – Jung Sungchan. Trái tim như lỡ nhịp trong khoảnh khắc ấy. Một cảm giác hân hoan và nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng, như thể tất cả sự chờ đợi và lo lắng của anh cuối cùng cũng được đền đáp. Nụ cười không thể kìm nén hiện lên trên khuôn mặt khi biết rằng mình sẽ lại được gặp người đã khiến bản thân nghĩ ngợi về.

Một đồng nghiệp đi ngang qua, nhìn thấy dáng vẻ hưng phấn khác lạ của Shotaro, không khỏi thắc mắc. "Tsubaki-san, hôm nay có gì vui mà anh cười tươi thế?" Người đó hỏi với chút tò mò, vì hiếm khi thấy anh lộ ra biểu cảm như vậy.

Shotaro chỉ đáp lại bằng một nụ cười nhẹ, có phần xa cách, giữ lại những cảm xúc thực sự trong lòng. "Không có gì đâu" anh nói khẽ, rồi quay lại với công việc của mình, nhưng trong tâm trí, lại không thể ngừng nghĩ về cuộc gặp gỡ sắp tới với Sungchan.


-----


Buổi tối hôm đó, không gian tại phòng trà Hải Đường vẫn giữ nguyên vẻ thanh tao trang nhã như lần đầu tiên Sungchan đến. Hắn mặc một bộ vest đen thanh lịch, áo sơ mi trắng bên trong cùng với chiếc cà vạt lụa màu xám bạc. Bộ trang phục toát lên vẻ sang trọng và tinh tế, tôn lên vóc dáng cao ráo và gương mặt điển trai của hắn. Hắn bước vào căn phòng nhỏ đã ngồi lần trước, nơi ánh đèn lồng mờ ảo vẫn tỏa ra ánh sáng ấm áp, tạo nên bầu không khí gần gũi thân quen. Những tấm rèm lụa mỏng lay động nhẹ nhàng theo gió, mang lại cảm giác thư thái nhưng không kém phần huyền bí.

Sungchan nhìn quanh căn phòng, cảm nhận được sự an yên và thoải mái mà nơi này mang lại. Bộ vest đen thanh lịch mà hắn mặc càng làm nổi bật phong thái điềm tĩnh và tự tin, nhưng trong lòng, hắn không khỏi có chút hồi hộp. Hắn tự hỏi liệu Shotaro có mong chờ buổi gặp hôm nay như hắn đã mong không?

Cánh cửa Shoji từ từ mở ra, và trái tim Sungchan khẽ rộn lên khi nhìn thấy Shotaro bước vào. Lần này, Shotaro vẫn giữ phong thái điềm tĩnh chuẩn mực, nhưng trong ánh mắt anh, có tia thân quen và ấm áp hơn so với lần gặp trước. Mái tóc đen ngắn ánh lên dưới ánh đèn lồng, cùng với bộ kimono quen thuộc, càng làm tôn lên vẻ đẹp thanh thoát và cổ điển của anh.

"Chào cậu, Sungchan-san," Shotaro nói, giọng nói của anh vẫn dịu dàng như lần đầu. "Tôi rất vui vì chúng ta lại có cơ hội gặp nhau."

Sungchan mỉm cười đáp lại, cảm giác nhẹ nhõm tràn ngập trong lòng. "Tôi cũng vậy, Tsubaki-san. Lần trước tôi thực sự rất ấn tượng, và tôi đã mong chờ được gặp lại anh."

Lời nói của Sungchan không chỉ lịch sự mà còn chứa đựng sự chân thành sâu sắc. Hắn đã dành nhiều thời gian suy nghĩ về buổi gặp gỡ đầu tiên, về liên kết lạ thường mà hắn cảm nhận được. Và giờ đây, khi nhìn thấy Shotaro một lần nữa, hắn cảm thấy những cảm xúc ấy lại trỗi dậy, mạnh mẽ hơn cả lần đầu.

Shotaro khẽ cúi đầu, nụ cười xinh đẹp như cánh hoa trà. "Thật vinh hạnh khi nghe điều đó từ cậu, Sungchan-san."

Sau một vài lời chào hỏi, Shotaro chuẩn bị cho phần biểu diễn của mình. Anh chọn một điệu múa tươi vui hơn so với lần trước, với những bước nhảy nhẹ nhàng và linh hoạt. Nhạc điệu vang lên, không khí trong phòng ngay lập tức trở nên thoải mái và dễ chịu. Shotaro di chuyển trên sàn gỗ với sự duyên dáng và tự tin, từng động tác tay và chân đều chính xác và hài hòa với nhịp điệu. Bộ kimono tung bay theo từng cử động của anh, như thể mỗi bước nhảy đều mang theo một phần của không gian và thời gian.

Sungchan cảm nhận được sự khác biệt trong phong cách biểu diễn của Shotaro lần này – một sự tươi mới và sống động, như thể anh đang truyền tải những niềm vui nhỏ bé và giản đơn qua từng bước nhảy. Sự uyển chuyển và tinh tế trong từng cử động khiến Sungchan cảm thấy tâm trạng mình cũng trở nên nhẹ nhõm hơn. Shotaro đang mang đến cho hắn một thế giới hoàn toàn khác, nơi mà mọi áp lực đều tan biến.

Mỗi chuyển động của Shotaro đều thấm đẫm niềm vui và sự tươi trẻ, khiến Sungchan không khỏi cảm thấy như chính bản thân mình cũng đang được tiếp thêm năng lượng. Bầu không khí trong căn phòng nhỏ trở nên dễ chịu hơn bao giờ hết, và sự căng thẳng mà Sungchan mang theo từ công việc cũng dần tan biến. Hắn nhận ra rằng Shotaro không chỉ là một nghệ sĩ tài năng, mà còn có khả năng làm thay đổi không khí và tâm trạng của người khác chỉ bằng những động tác tinh tế.

Khi điệu nhảy kết thúc, Shotaro quay trở lại ngồi bên cạnh Sungchan. Trên khuôn mặt hiện rõ nụ cười mãn nguyện, anh cũng đã tận hưởng buổi biểu diễn của mình. Sungchan khẽ cười đáp lại, cảm thấy lòng mình như vừa được làm dịu đi bởi sự mới mẻ mà Shotaro mang lại.

"Anh thật sự tài năng, Tsubaki-san," Sungchan thốt lên, tông giọng tràn đầy sự ngưỡng mộ. "Tôi không biết nói gì hơn ngoài việc cảm thấy thật may mắn khi được chứng kiến những điều tuyệt vời như thế này."

Shotaro chỉ mỉm cười nhẹ, có chút bí ẩn. "Cảm ơn cậu, Sungchan-san. Thật vui khi biết rằng cậu đã thích buổi biểu diễn."

Sau đó, cả hai bắt đầu trò chuyện. Sungchan kể về tuần qua, về những suy nghĩ và cảm xúc sau buổi gặp gỡ đầu tiên. Nói về việc cảm thấy niềm đam mê sáng tạo đang dần trở lại, hắn đã bắt đầu phác thảo ý tưởng mới, và mặc dù vẫn còn rất nhiều việc phải làm, nhưng hắn cảm thấy tự tin hơn vào con đường mình đã chọn.

"Anh biết không," Sungchan nói, ánh mắt hắn lấp lánh khi nhớ lại những giờ phút tập trung trong phòng làm việc. "Tôi đã dành nhiều đêm để suy nghĩ, và giờ đây, tôi cảm thấy như mình đã tìm thấy một phần của chính mình mà tôi đã đánh mất."

Shotaro lắng nghe với sự quan tâm chân thành, không ngắt lời mà chỉ lặng lẽ gật đầu, khuyến khích Sungchan tiếp tục chia sẻ.

"Tôi rất vui khi nghe điều đó, Sungchan-san," Shotaro nhẹ nhàng nói. "Có lúc, chỉ cần một chút thay đổi trong môi trường hoặc một buổi gặp gỡ bất ngờ, chúng ta có thể tìm lại những gì đã mất."

Sungchan gật đầu, cảm nhận được sự an ủi từ lời nói của Shotaro. Thật không ngờ rằng chỉ sau vài cuộc trò chuyện, hắn lại cảm thấy dễ chịu và thoải mái đến vậy. Shotaro mang đến cho Sungchan một cảm giác thân thuộc và yên bình mà hắn không tìm thấy ở đâu khác.

Buổi tối trôi qua một cách êm đềm, cả hai chìm đắm trong những câu chuyện. Khi thời gian đến lúc phải chia tay, Sungchan có chút không nỡ.

"Tsubaki-san, tôi biết rằng cuộc sống của chúng ta đều bận rộn, nhưng tôi sẽ cố gắng đến đây thường xuyên nhất có thể," Sungchan nói, ánh mắt chân thành. "Tôi rất muốn chúng ta tiếp tục gặp gỡ."

Shotaro khẽ gật đầu, ánh mắt anh phản chiếu ánh đèn lồng đỏ của phòng trà. "Tôi sẽ luôn chờ đợi cậu, Sungchan-san. Hãy giữ liên lạc, và nếu cậu cần bất kỳ điều gì, tôi sẽ luôn ở đây."

Khi Sungchan bước ra khỏi Hải Đường, lòng hắn tràn ngập những cảm xúc khó tả. Hắn biết rằng mối quan hệ giữa hắn và Shotaro đang dần phát triển, nhưng vẫn còn rất nhiều điều chưa được khám phá. Và điều đó khiến hắn cảm thấy hồi hộp nhưng cũng đầy mong đợi cho những lần gặp  tiếp theo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro