3. Gặp lại giữa xa cách

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thời gian gần một tháng trôi qua kể từ lần cuối cùng Sungchan và Shotaro gặp nhau tại phòng trà Hải Đường. Sau những buổi trò chuyện kéo dài cùng những chia sẻ chân thành, mối quan hệ giữa họ đã dần trở nên gần gũi hơn. Dù Shotaro vẫn giữ kín một phần con người mình, chỉ thỉnh thoảng hé lộ chút ít về bản thân, nhưng sự hiện diện lặng lẽ của anh bên cạnh Sungchan đã trở thành một điểm tựa vững chắc, mang đến niềm an ủi và khích lệ lớn.

Sungchan cảm nhận được mỗi cuộc trò chuyện với Shotaro không chỉ mang đến sự thư thái mà còn giúp hắn tìm lại cảm hứng sáng tạo. Tuy lịch trình công việc dày đặc, hắn vẫn sắp xếp thời gian để gặp gỡ Shotaro thường xuyên nhất có thể. Không đơn thuần là tìm kiếm sự bình yên, Sungchan còn cảm nhận được một kết nối mạnh mẽ, một động lực mà không ai khác có thể mang lại ngoài Shotaro. Mỗi lần trò chuyện, hắn lại cảm thấy mình như được tiếp thêm sức mạnh từ sự quan tâm và chân thành của Shotaro.

Khi nhìn vào ánh mắt dịu dàng của Shotaro, Sungchan càng thêm quyết tâm bảo vệ mối quan hệ này. Những nụ cười, cử chỉ quan tâm nhỏ nhặt từ Shotaro đã trở thành điều mà hắn trân trọng hơn bất cứ gì khác. Trái tim Sungchan thắt lại khi nghĩ đến việc mất đi Shotaro, và hắn biết rằng anh không chỉ là một phần trong cuộc sống của mình – anh là nguồn cảm hứng, là người mà hắn không thể thiếu.

Về phần Shotaro, anh cảm nhận được sự ấm áp khi ở bên Sungchan. Mỗi lần họ gặp nhau, anh lại phát hiện thêm một khía cạnh mới của hắn – một người đàn ông mạnh mẽ và quyết đoán trong công việc, nhưng lại dịu dàng và chu đáo trong những khoảnh khắc riêng tư. Có những lúc, Shotaro cảm thấy mình như sắp bị Sungchan nhìn thấu, nhưng sự luyến tiếc trong ánh mắt của hắn mỗi khi họ chia tay lại khiến anh cảm nhận rõ hơn sự quan tâm mà Sungchan dành cho mình. Mặc dù Shotaro vẫn giữ một khoảng cách nhất định, anh không thể phủ nhận rằng sự hiện diện của Sungchan đã trở thành phần quan trọng trong cuộc sống.


———




Khi Sungchan nhận được thông báo phải đi Châu Âu một tháng, hắn không khỏi cảm thấy tiếc nuối, lo lắng rằng khoảng cách này có thể làm phai nhạt đi sự gắn kết của họ. Tuy nhiên, cả hai đã hứa sẽ giữ liên lạc, duy trì mối quan hệ vừa mới chớm nở nhưng đầy hy vọng phát triển.

Cuộc sống của Sungchan nhanh chóng trở lại nhịp độ bận rộn thường ngày khi hắn bắt đầu chuyến công tác. Công việc tại hãng thời trang lớn luôn đầy ắp những dự án và yêu cầu từ cấp trên. Dù đã tìm lại được nguồn cảm hứng từ chỗ Shotaro, Sungchan vẫn phải đối mặt với áp lực ngày càng lớn, khiến thời gian của hắn trở nên hạn hẹp hơn.

Dù đang ở Châu Âu, giữa những cuộc họp liên miên, Sungchan luôn dành ít phút để gửi tin nhắn hỏi thăm Shotaro. Những dòng chữ ngắn gọn, nhưng đủ để đối phương an tâm, kể về mấy chuyện vụn vặt trong ngày, hay phát hiện thú vị ở nơi người kia chưa từng đặt chân tới: Hôm nay tôi vừa thấy một quán trà cổ ở đây, nhớ anh và Hải Đường quá, hay Cảnh hoàng hôn ở đây thật đẹp, nhưng sẽ đẹp hơn nếu có anh cùng ngắm.

Shotaro cũng đáp lại, dù câu trả lời có phần dè dặt: Cảm ơn vì đã chia sẻ, cậu hãy chăm sóc bản thân nhé, hay Tôi cũng nhớ những buổi trò chuyện của chúng ta. Đằng sau những câu chữ ấy, Shotaro vẫn khá khép kín, có những thứ chưa thể chia sẻ hết với Sungchan. Mỗi tin nhắn của Sungchan đều khiến anh cảm thấy ấm áp và an ủi giữa những ngày dài xa cách, nhưng đồng thời cũng gợi lên trong lòng anh cảm giác tự ti khó tránh.

Tuy vậy, mỗi lần nhắn tin, Sungchan đều cảm thấy có chút lưỡng lự. Hắn lo lắng liệu mình có đang làm phiền Shotaro hay không, liệu những chia sẻ của hắn có quá vụn vặt hoặc xa vời so với cuộc sống thường nhật của anh. Nhưng rồi, mỗi khi nhận được hồi âm từ Shotaro, dù ngắn gọn nhưng chứa đựng sự quan tâm chân thành, Sungchan lại thấy lòng mình nhẹ nhõm hơn.


———



Shotaro vẫn tiếp tục cuộc sống tại phòng trà. Những ngày của anh trôi qua giữa những buổi biểu diễn, gặp gỡ các vị khách quen thuộc, và chờ đợi tin nhắn từ Sungchan. Phòng trà Hải Đường, dù là nơi anh đã gắn bó từ lâu, nhưng trong khoảng thời gian Sungchan vắng mặt, nó bỗng trở nên lạnh lẽo và trống trải hơn nhiều. Mỗi lần biểu diễn, Shotaro đều cố gắng giữ vẻ điềm tĩnh và chuyên nghiệp, nhưng trong lòng lại ngập tràn những cảm xúc khó tả.

Sau khi ánh đèn sân khấu đã tắt và những vị khách cuối cùng đã rời đi, Shotaro thường ngồi lại một mình trong căn phòng nhỏ. Đó là lúc nỗi nhớ Sungchan trở nên rõ ràng nhất. Shotaro mở điện thoại, kiểm tra tin nhắn và ngắm nhìn những bức ảnh được gửi về từ Châu Âu. Những tòa nhà cổ kính, những con đường lát đá cuội, và những bầu trời xanh ngắt của các thành phố xa lạ đó khiến anh không khỏi trầm trồ. Nhưng càng ngắm nhìn, lòng Shotaro lại dâng lên một nỗi buồn man mác.

Thế giới của Sungchan quá rộng lớn, quá khác biệt so với cuộc sống quen thuộc của anh tại phòng trà. Anh chỉ là một nghệ sĩ nhỏ, quanh quẩn với vài điệu múa ở một không gian hạn hẹp, trong khi Sungchan đang khám phá những điều mới lạ tại những vùng đất xa xôi. Mỗi lần nhận được tin nhắn từ hắn, lòng anh lại xao xuyến, nhưng cũng không tránh khỏi cảm giác tự ti.

Anh tự hỏi liệu những gì mình đang làm có thực sự đáng để Sungchan quan tâm hay không, liệu anh có đủ sức để bước vào thế giới rộng lớn mà Sungchan đang sống. Mỗi lần xem lại những bức ảnh đó, cảm giác ấy lại ùa về, như một vết cắt sâu trong lòng.

Những ngày trôi qua, nỗi nhớ của Shotaro càng trở nên sâu sắc. Anh tự hỏi liệu Sungchan có nhớ anh nhiều như anh đang nhớ hắn không? Liệu mối quan hệ này có thể vượt qua khoảng cách địa lý và sự khác biệt giữa hai thế giới của họ?

Sungchan, đang ở Châu Âu, cũng không ngăn được dòng suy nghĩ về người kia. Mỗi lần nhìn thấy một cảnh đẹp, hắn lại nghĩ đến việc chia sẻ nó với Shotaro, mong rằng những bức ảnh ấy có thể đem lại chút niềm vui cho anh.

Chuyến công tác tại Châu Âu kết thúc, Sungchan trở về nước với cảm giác háo hức mong chờ được gặp lại Shotaro. Ngay khi vừa đáp xuống sân bay vào đêm hôm trước, hắn không chần chừ mà lập tức gọi điện cho quản lý tại Hải Đường để đặt lịch vào ngày hôm sau. Dù mệt mỏi sau chuyến bay dài, nhưng ý nghĩ được gặp lại người mà hắn đã nhớ nhung suốt một tháng qua khiến Sungchan cảm thấy như được tiếp thêm sức mạnh.


———



Buổi tối hôm sau, Sungchan tới phòng trà Hải Đường sớm hơn thường lệ. Trái tim hắn đập mạnh hơn khi bước vào không gian quen thuộc nhưng đầy mới mẻ này. Tiếng bước chân vang lên nhẹ nhàng trên sàn gỗ, hòa cùng tiếng gió thổi qua những tấm rèm lụa mỏng. Căn phòng nhỏ nơi họ thường gặp gỡ vẫn được trang trí với những chiếc đèn lồng mờ ảo, tỏa ra ánh sáng ấm áp.

Hắn ngồi xuống, cố gắng thả lỏng nhưng trong lòng không ngừng dao động. Suốt thời gian xa cách, hắn luôn nghĩ về khoảnh khắc này – khoảnh khắc họ lại được ở bên nhau.

Tiếng cửa Shoji nhẹ nhàng mở ra, và Sungchan ngẩng đầu lên ngay lập tức. Khi Shotaro bước vào, trái tim hắn đập mạnh hơn. Mái tóc đen ngắn của anh, cùng với bộ kimono màu xanh nhạt thêu họa tiết hoa trà, càng làm nổi bật sự thanh thoát yêu kiều của người mặc nó. Shotaro bước vào với dáng vẻ điềm tĩnh, nhưng đôi mắt lại chứa đựng một điều gì đó sâu thẳm hơn, vẻ buồn rầu khó che đậy.

"Xin chào, Sungchan-san," Shotaro cất lời, giọng nói của anh vẫn nhỏ nhẹ như mọi khi. "Thật vui khi chúng ta có thể gặp lại nhau."

Sungchan khẽ gật đầu, nụ cười hiện rõ trên môi. "Tôi cũng rất vui, Tsubaki-san. Chuyến đi dài này đã khiến tôi nhớ đến anh nhiều hơn tôi nghĩ."

Shotaro mỉm cười, nhưng trong nụ cười ấy, Sungchan có thể nhận ra một chút ngập ngừng, như đang che giấu điều gì đó. Cả hai đứng đó, trong một khắc ngắn ngủi, trước khi anh chuẩn bị cho phần biểu diễn của mình.

Khi Shotaro bắt đầu, Sungchan ngay lập tức nhận ra điều kỳ lạ. Những bước nhảy chậm rãi, nhưng lại có chút gì đó nặng nề và u sầu. Mỗi cử động đều mang theo sự mệt mỏi khó giấu, giống như anh đang gánh chịu một nỗi đau sâu kín. Trái tim hắn dần thắt lại khi nhận ra rằng có điều gì đó đang xảy ra với Shotaro, điều gì đó mà anh không thể hoặc không muốn nói ra. Càng quan sát, Sungchan càng cảm thấy lo lắng và bất an, như thể hắn đang chứng kiến một cuộc đấu tranh nội tâm diễn ra ngay trước mắt mình.

Khi bài nhạc dần đi đến đoạn kết, những bước nhảy của Shotaro trở nên mạnh mẽ hơn, nhưng không còn sự mềm mại và thanh thoát như trước. Từng cử động của anh dần chậm rãi, nặng nề, và trong những giây phút cuối cùng, toàn bộ cảm xúc cố gắng che đậy bấy lâu dường như vỡ òa. Khi tiếng nhạc ngừng, Shotaro cúi đầu, và ngay lúc đó, dòng nước mắt không thể kìm nén nữa rơi xuống. Anh đứng lặng yên trong ánh sáng mờ ảo của đèn lồng, cảm giác như mình vừa trải qua một cuộc chiến đầy khó khăn trong tâm hồn.

Sungchan không thể đứng yên thêm được nữa. Hắn cảm nhận rõ ràng nỗi đau và sự bất an đang trào dâng trong lòng Shotaro. Ngay từ khoảnh khắc Shotaro bước vào căn phòng, hắn đã nhận thấy có điều gì đó không ổn, nhưng không ngờ rằng cảm xúc của anh lại mãnh liệt đến vậy. Trái tim Sungchan đau nhói khi chứng kiến Shotaro đứng đó, một mình đối diện với nội tâm giằng xé mà anh đã phải chịu đựng trong một tháng vắng mặt của hắn.

Hắn tiến lại gần Shotaro, vẻ lo lắng hiện rõ trên khuôn mặt. Khi đặt tay lên vai Shotaro, Sungchan có thể cảm nhận được cơ thể nhỏ bé của anh đang run lên bần bật. Hắn biết rằng Shotaro đang rất đau khổ, và điều đó khiến hắn cảm thấy bất lực, vì mọi lời nói lúc này đều trở nên vô nghĩa.

"Shotaro..." Sungchan khẽ gọi tên anh. "Chuyện gì đã xảy ra? Nói tôi nghe được không?"

Shotaro không trả lời ngay. Anh chỉ lặng lẽ lau đi những giọt nước mắt, nhưng cảm xúc trong lòng vẫn đang trào dâng mạnh mẽ. Anh cảm thấy mình như đang đứng trên bờ vực, nơi mà mọi lo lắng, sợ hãi và bất an đều hòa quyện vào nhau. Những gì anh đã cố gắng che giấu bấy lâu nay giờ đây không thể kìm nén thêm được nữa.

"Xin lỗi, Sungchan-san... Tôi không thể chịu được nữa..." Shotaro nói, giọng anh nghẹn ngào. "Tôi đã cố gắng để không so sánh... nhưng thế giới của cậu quá rộng lớn, quá xa vời. Tôi chỉ là một người nghệ sĩ nhỏ, quanh quẩn trong căn phòng trà này..."

Khi nghe những lời này, trái tim Sungchan như thắt lại. Hắn cảm thấy sự đau đớn không thể diễn tả bằng lời khi nhận ra rằng Shotaro đang cảm thấy mình bị bỏ rơi, bị lạc lõng trong thế giới mà hắn đang sống. Hắn không thể tưởng tượng được rằng những bức ảnh, những chia sẻ mà hắn gửi cho Shotaro lại trở thành nguyên nhân khiến anh cảm thấy tự ti.

"Nhìn những bức ảnh cậu gửi cho tôi, tôi cảm thấy mình như được mở rộng tầm mắt, nhưng đồng thời cũng cảm thấy mình thật nhỏ bé. Tôi sợ rằng... tôi sẽ không bao giờ có thể theo kịp cậu, rằng tôi sẽ bị bỏ lại phía sau..."

Shotaro nói ra những lời này với tất cả sự bất an mà anh đã giấu kín suốt thời gian qua. Anh sợ rằng mình không đủ tốt, rằng mình không xứng đáng làm bạn với Sungchan, người mà anh biết đang sống trong một thế giới hoàn toàn khác biệt so với mình.

Shotaro ngập ngừng, đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn, phản chiếu nỗi lo lắng mà anh không thể che giấu. Anh đã thổ lộ một phần sự thật, nhưng vẫn còn đó một sự dè dặt. Sungchan, khẽ thở dài, hắn nhẹ nhàng kéo Shotaro vào lòng, ôm lấy anh thật chặt.

"Sungchan-san," Shotaro tiếp tục, "tôi thực sự không chắc mình có thể giữ vững được mối quan hệ này. Có những lúc tôi tự hỏi liệu mình có thực sự đủ mạnh mẽ để đối mặt với tất cả những gì đang diễn ra không."

Sungchan khẽ mỉm cười, nhưng đó không chỉ là một nụ cười thông cảm; đó là sự quyết tâm và cam kết. Hắn nhẹ nhàng nhưng kiên định đáp: "Shotaro, tôi ở đây không chỉ để nghe những điều tốt đẹp từ anh. Tôi ở đây để cùng anh vượt qua mọi khó khăn. Nếu anh cho phép, tôi muốn là người sẽ đứng bên cạnh anh, dù cho điều gì xảy ra. Và dù thế giới của tôi có rộng lớn đến đâu, thì anh vẫn là một phần quan trọng trong đó. Đừng tự ti về bản thân, bởi vì những gì anh mang đến cho tôi, không ai khác có thể làm được."

Lời nói của Sungchan không chỉ là những lời an ủi trống rỗng. Shotaro cảm nhận được sự chân thành và quyết tâm trong từng lời, khiến anh thấy rằng mình không còn cô đơn trong cuộc chiến này. Sungchan không chỉ lắng nghe, mà hắn còn sẵn sàng hành động để giúp Shotaro đối mặt với những lo lắng của mình.

Sungchan cảm nhận được sự run rẩy từ cơ thể của Shotaro, những mong manh và dễ tổn thương của anh. Hắn biết rằng lời nói của mình có thể không đủ để xóa tan hết những lo lắng trong lòng đối phương, nhưng hắn muốn anh hiểu rằng hắn trân trọng và yêu quý vì con người thật của anh, chứ không phải vì anh phải thay đổi hay trở nên hoàn hảo hơn.

Shotaro khẽ dựa vào vòng tay của Sungchan, cảm nhận được sự an ủi từ hắn. Những lo lắng dần dần tan biến, nhưng vẫn còn đó một nỗi buồn. Anh biết rằng mình vẫn còn nhiều điều phải đối mặt, nhưng ít nhất, anh không phải đối mặt với chúng một mình. Có Sungchan ở bên, anh cảm thấy mình mạnh mẽ hơn, dù chỉ là một chút.


Buổi hẹn kết thúc, Sungchan và Shotaro quyết định đi dạo một đoạn trước khi chia tay. Cả hai bước đi chầm chậm trên con đường lát đá, đèn đường tỏa ánh sáng mờ ảo trên những cành cây xanh mướt. Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm ngọt ngào của hương hoa. Trong không khí yên bình đó, họ trò chuyện một cách tự nhiên, không còn sự căng thẳng như ban đầu.

Sungchan nhìn sang Shotaro và đột nhiên nảy ra một ý tưởng. "Anh có muốn thử làm một điều gì đó điên rồ một chút không?" hắn hỏi, đôi mắt ánh lên vẻ tinh nghịch.

Shotaro ngạc nhiên trước câu hỏi, nhưng cũng không thể giấu được sự tò mò. "Điều gì cơ?"

"Chỉ là một trò nhỏ thôi," Sungchan cười nhẹ. "Chúng ta sẽ chạy xuống cuối con đường này và ai về đích trước sẽ có quyền yêu cầu người kia làm một điều gì đó."

Shotaro bật cười, một nụ cười thoải mái mà lâu rồi anh chưa thể hiện. "Được, tôi sẵn sàng!" anh đáp.

Khi cả hai bắt đầu chạy, Sungchan cảm thấy niềm vui tràn ngập trong lòng. Tiếng cười của Shotaro vang lên trong đêm tĩnh lặng, khiến hắn cảm thấy mọi lo lắng của mình dần biến mất.

Họ cùng nhau chạy về phía cuối con đường, dù không quan trọng ai thắng ai thua, nhưng chính khoảnh khắc ấy đã tạo nên một kỷ niệm chung giữa hai người – một kỷ niệm mà Shotaro biết rằng mình sẽ trân trọng mãi mãi. Khi cả hai dừng lại, thở hổn hển nhưng đầy hứng khởi, anh cảm thấy sự gần gũi mới mẻ với Sungchan. Không chỉ là những lời nói, mà chính những khoảnh khắc như thế này đã giúp anh cảm thấy tin tưởng hơn vào mối quan hệ của họ.

Sungchan không chỉ là một người bạn đồng hành, mà còn là người mang lại cho anh cảm giác tự do, vui vẻ và tin tưởng mà anh đã mất đi từ lâu.


Khi chuẩn bị chia tay, Sungchan nhẹ nhàng nắm lấy tay Shotaro, ánh mắt hắn nghiêm túc và chân thành. "Shotaro, tôi muốn anh biết rằng, dù có chuyện gì xảy ra, tôi sẽ luôn ở bên anh. Anh không cần phải đối mặt với bất kỳ điều gì một mình nữa."

Shotaro nhìn vào đôi mắt của Sungchan, cảm nhận được sự ấm áp và sự cam kết không thể lay chuyển. Anh gật đầu, lòng tràn đầy cảm kích và tin tưởng. Đây là lần đầu tiên sau một thời gian dài, Shotaro cảm thấy mình không còn cô đơn trên con đường đầy thử thách này.

Shotaro cảm nhận được rằng những lời nói của Sungchan không chỉ là sự an ủi, mà là một lời cam kết mạnh mẽ. Lần đầu tiên, anh cảm thấy rằng mình có thể tin tưởng vào tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.

Sungchan tự nhủ rằng từ giây phút này, hắn sẽ không để khoảng cách nào làm lung lay mối quan hệ của họ. Còn Shotaro, cảm nhận được sự an toàn mà anh đã luôn tìm kiếm, nhưng cũng hiểu rằng còn nhiều điều anh cần phải đối mặt và chia sẻ. Và có lẽ, đã đến lúc để anh mở lòng hơn với người đang ở bên cạnh mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro