4. Ánh trăng bên hồ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi cuộc dạo chơi kết thúc, Shotaro trở về với cảm giác an toàn mà anh đã tìm kiếm từ lâu. Lần đầu tiên sau một thời gian dài, anh không cảm thấy mình phải đối mặt với mọi thứ một mình nữa. Tuy nhiên, khi họ bắt đầu tách nhau ra, trái tim Shotaro vẫn trĩu nặng với những nỗi lo sợ cũ. Anh sợ rằng, dù đã chấp nhận mở lòng, sự yếu đuối của mình vẫn sẽ là một điều gì đó khiến Sungchan xa lánh. Anh không dám chắc liệu Sungchan có thực sự hiểu được tất cả những gì anh đã trải qua, hay liệu anh có đủ can đảm để tiếp tục chia sẻ nhiều hơn về quá khứ của mình.

Trên đường về, hình ảnh Shotaro với đôi mắt ngấn lệ vẫn hiện lên rõ ràng trong tâm trí Sungchan. Hắn không thể quên cái nhìn ấy, một ánh mắt mong manh như sắp tan vỡ, khiến trái tim hắn quặn thắt đau.



Vào ngày nghỉ chung của phòng trà, Shotaro vốn định dùng thời gian này để bình tâm và ngẫm nghĩ về những gì đã xảy ra. Sự việc đã khiến anh không khỏi lo lắng và bối rối, khi nội tâm sâu kín mà anh luôn cố gắng che giấu bất ngờ bộc lộ. Ý định tránh né Sungchan dường như lóe lên trong đầu anh, khi mà nỗi sợ hãi về việc phải đối diện với cảm xúc của mình vẫn còn đó. Nhưng khi anh nhớ lại ánh mắt của Sungchan – chứa đựng sự chân thành, quan tâm và lo lắng – ý nghĩ ấy nhanh chóng vụt tắt. Shotaro lưỡng lự khi nhận được lời mời ấy, nhưng cuối cùng, anh vẫn chấp nhận.

Về phía Sungchan, hắn biết rằng Shotaro đang cố gắng mở lòng, nhưng vẫn còn nhiều điều giấu kín. Điều đó khiến hắn vừa lo lắng vừa cảm thấy cần phải làm điều gì đó để Shotaro có thể tin tưởng mình hoàn toàn. Chính vì vậy, Sungchan quyết định mời Shotaro ra ngoài, đến một nơi mà họ có thể cùng nhau dạo bước, để tâm sự và xóa nhòa khoảng cách còn tồn tại giữa họ.


———


Buổi tối hôm đó, thời tiết thật dễ chịu. Làn gió nhẹ thổi qua, mang theo hương thơm dịu dàng của cỏ cây, khiến không khí trở nên mát mẻ và trong lành. Sungchan chọn một nhà hàng nhỏ gần hồ, nơi ánh trăng rọi xuống, tạo nên một khung cảnh thơ mộng và bình yên. Nhà hàng này không quá sang trọng, nhưng lại ấm cúng với ánh đèn vàng nhạt, tạo ra không gian thân mật và yên bình – một nơi lý tưởng để họ có thể nói chuyện mà không bị phân tâm bởi thế giới xung quanh.

Khi bước vào nhà hàng, Shotaro cảm thấy như bước vào một thế giới khác, một nơi mà mọi lo toan và căng thẳng đều có thể tan biến. Nhưng dù vậy, trong lòng vẫn còn đọng lại một chút bất an. Ánh mắt của anh, tuy đã dịu lại sau đêm hôm trước, vẫn ánh lên sự lo lắng, anh đang sợ rằng những gì mình đã nói ra chưa đủ để xua tan đi những cảm xúc đang bủa vây.

Suốt bữa ăn, Sungchan cố gắng tạo không khí thoải mái bằng cách kể về những trải nghiệm mới từ chuyến công tác, nhưng tâm trí của hắn không ngừng tập trung vào Shotaro. Hắn nhận ra rằng dù họ đã quen thuộc với nhau hơn qua những lần trò chuyện, Shotaro vẫn giữ cho mình một khoảng cách vô hình. Dù Sungchan cố gắng làm nhẹ nhàng mọi thứ, hắn vẫn cảm nhận được sự dè dặt trong từng câu nói của Shotaro.

Shotaro lắng nghe chăm chú, đôi khi mỉm cười đáp lại những câu chuyện của Sungchan, nhưng ánh mắt anh lại ẩn chứa điều gì đó chưa thể nói ra. Anh biết rằng mình không thể tiếp tục giữ kín mãi, nhưng cảm giác lo lắng và sợ hãi vẫn khiến anh chần chừ. Anh đã quen với việc lắng nghe, nhưng giờ đây, khi đối diện với sự chân thành của Sungchan, anh cảm thấy áp lực phải mở lòng hơn, phải để Sungchan hiểu rõ hơn về mình.

Khi bữa ăn dần kết thúc, không khí giữa họ trở nên tĩnh lặng. Sungchan nhận ra rằng đã đến lúc cần sự thay đổi. Hắn nhẹ nhàng nói: "Shotaro, tôi không chỉ muốn chia sẻ những thứ trong cuộc sống của mình với anh. Tôi thực sự muốn hiểu anh, muốn biết những gì anh đã trải qua và những điều làm nên con người anh hôm nay."

"Shotaro," Sungchan tiếp tục sau một chút ngập ngừng, "tôi cũng từng trải qua những khoảnh khắc khó khăn trong cuộc sống. Mọi người luôn nhìn vào tôi như một nhà thiết kế thành công, nhưng ít ai biết rằng tôi cũng đã từng cảm thấy lạc lõng và thất bại trong chính thế giới của mình. Có những lúc áp lực từ công việc, từ sự kỳ vọng của người khác đã khiến tôi nghi ngờ bản thân. Nhưng tôi đã học được rằng không ai hoàn hảo cả, và chính những khuyết điểm mới khiến chúng ta trở nên đặc biệt."

Hắn dừng lại một chút, nhìn thẳng vào mắt Shotaro, như để nhấn mạnh thêm sự chân thành trong lời nói của mình. "Tôi chia sẻ điều này không phải để làm nhẹ đi những gì anh đang cảm thấy, mà để anh biết rằng tôi hiểu và đồng cảm với anh. Tôi muốn chúng ta có thể chia sẻ mọi điều với nhau, không chỉ là những gì tốt đẹp."

Lời nói của Sungchan khiến Shotaro lặng người. Một dòng cảm xúc mạnh mẽ trào dâng trong lòng anh, sự ấm áp của lời nói chân thành đã chạm đến nơi sâu thẳm nhất của trái tim. Anh cảm thấy tim mình khẽ thắt lại, sự lưỡng lự hiện rõ trên gương mặt. Sau đêm ấy, anh đã cảm thấy mình có chút thất thố, khi để lộ mặt yếu đuối mà anh luôn cố gắng che giấu. Tuy nhiên, trước sự chân thành và mong muốn hiểu biết từ Sungchan, nỗi sợ cũ trong lòng anh dường như được xoa dịu phần nào. Anh sợ rằng nếu mở lòng quá sớm, những gì anh chia sẻ sẽ làm Sungchan thất vọng hoặc thay đổi cách nhìn nhận về mình, nhưng đồng thời anh cũng nhận ra rằng đây có thể là cơ hội để anh thực sự thoát khỏi những gánh nặng mà quá khứ đã để lại.

Shotaro cúi đầu nhìn vào đôi bàn tay đang đan chặt của mình, cố gắng thu hết can đảm để đối diện với những cảm xúc hỗn độn đang xoay vần trong lòng. Lần đầu tiên, anh cảm thấy một nỗi sợ mất mát mạnh mẽ nếu không thể chia sẻ thật lòng với Sungchan. Anh cũng hiểu rằng, nếu không thành thật, mối quan hệ giữa họ sẽ không thể phát triển bền vững. Trong khoảnh khắc ấy, Shotaro quyết định rằng anh cần phải tin tưởng Sungchan, cần phải bước qua nỗi sợ hãi để đối diện với những gì đã qua.


Khi bước ra khỏi nhà hàng và cùng đi dạo bên hồ, Shotaro cảm nhận rõ hơn sự cần thiết phải nói ra những gì anh đã giữ kín bấy lâu. Khung cảnh tĩnh lặng và yên bình, với ánh trăng phản chiếu trên mặt hồ, tạo nên một không gian thích hợp để anh thả lỏng tâm trí. Nhưng anh vẫn cảm thấy nặng nề trong lòng, như thể mỗi bước đi đều mang theo gánh nặng của quá khứ.

Sungchan dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Shotaro, khích lệ anh. "Tôi ở đây, và tôi sẽ không rời đi chỉ vì anh chia sẻ những gì đã qua. Tôi muốn hiểu anh hơn, và tôi sẵn sàng lắng nghe."

Lời nói của Sungchan như một ánh sáng len lỏi vào những góc khuất tối tăm trong lòng Shotaro. Anh cảm thấy một sự thôi thúc mạnh mẽ, phải cho Sungchan thấy con người thật của mình, không chỉ là hình ảnh mà anh đã cố gắng duy trì suốt bấy lâu. Trước đây, Shotaro luôn giữ khoảng cách, lo sợ rằng bất cứ ai biết được quá khứ của mình sẽ quay lưng lại với anh. Nhưng giờ đây, với ánh mắt chân thành của Sungchan đang nhìn mình, anh nhận ra rằng có lẽ đã đến lúc mình không cần phải che giấu nữa. Với Sungchan, anh cảm thấy mình có thể là chính mình mà không lo sợ bị phán xét hay bị bỏ rơi.

Đôi môi Shotaro khẽ run, nhưng trong lòng anh lại cảm thấy nhẹ nhõm hơn bao giờ hết. Shotaro dừng bước, ánh mắt anh hướng về mặt hồ tĩnh lặng. Trong giây phút ấy, những ký ức về quá khứ lại ùa về, nhưng lần này, chúng không còn nặng nề như trước. Trong ánh nhìn của Sungchan, Shotaro tìm thấy một sự an ủi mà anh đã mong chờ từ lâu – sự chấp nhận không điều kiện, sự đồng cảm và yêu thương chân thành.

"Tôi không phải là người có xuất thân đặc biệt gì" Shotaro cuối cùng cũng cất lời. "Tôi sinh ra và lớn lên ở một thị trấn nhỏ, nơi mọi thứ đều rất bình yên và giản dị. Khi còn nhỏ, tôi đã ấp ủ một ước mơ – ước mơ được nhảy múa, được sống trong thế giới của những vũ điệu mà tôi yêu thích. Nhưng ở nơi tôi sinh ra, cơ hội để theo đuổi ước mơ đó gần như không tồn tại. Những người xung quanh tôi không hiểu đam mê của tôi, và họ luôn khuyên tôi nên từ bỏ và theo đuổi một cuộc sống ổn định hơn."

Sungchan lặng lẽ lắng nghe, ánh mắt hắn không rời khỏi Shotaro. Hắn không ngắt lời, chỉ để anh tự mình chia sẻ những gì đã giữ trong lòng.

"Khi tròn 16 tuổi, tôi quyết định rời quê nhà, lên thành phố với hy vọng tìm được cơ hội. Tôi nhớ rõ ngày đó, khi tôi rời khỏi ngôi nhà nhỏ của mình với chỉ một chiếc ba lô và vài đồng tiết kiệm ít ỏi. Chẳng có ai tiễn tôi, và tôi cũng không biết mình sẽ đi đâu, làm gì để sống sót trong một thành phố mà tôi chưa từng đặt chân đến. Không có gia đình hay bạn bè ở đây, tôi phải tự mình đối mặt với cuộc sống đô thị khắc nghiệt. Ban đầu, tôi chỉ tìm được những công việc tạm bợ như bồi bàn trong quán ăn, giao báo vào buổi sáng, và thậm chí là lau dọn trong những tòa nhà văn phòng vào ban đêm. Có những đêm tôi phải ngủ ngoài đường vì không đủ tiền thuê trọ, và cái lạnh của mùa đông thành phố đã làm tôi tự hỏi liệu quyết định của mình có đúng hay không."

Shotaro ngừng lại một chút, ánh mắt anh trở nên u ám hơn khi nhớ lại một kỷ niệm đau lòng. "Sau một thời gian, tôi tìm được công việc tại một phòng trà nhỏ khác, không phải Hải Đường. Tại đây, tôi đã gặp một người bạn, một nghệ sĩ biểu diễn chính của phòng trà đó. Anh ta là người đầu tiên tôi tin tưởng ở thành phố này, người mà tôi đã mở lòng, chia sẻ tất cả những ước mơ và khát vọng thầm kín nhất của mình. Tôi đã coi anh ta như anh em, như một người thân duy nhất mà tôi có trong thành phố xa lạ này. Tôi tin rằng anh ta sẽ giúp đỡ tôi, rằng chúng tôi sẽ cùng nhau vượt qua mọi khó khăn."

Shotaro ngưng lại, giọng anh run rẩy và đôi mắt lấp lánh nước mắt. "Nhưng tôi đã nhầm. Anh ta không những không giúp đỡ tôi mà còn lợi dụng sự tin tưởng của tôi để hạ nhục tôi trước mặt những người khác."

Giọng Shotaro nghẹn ngào, như thể anh đang sống lại cái khoảnh khắc đau đớn đó. "Tôi không thể nào quên được cái đêm ấy. Đêm mà tôi lần đầu tiên được phép biểu diễn trên sân khấu, sau bao nhiêu tháng ngày nỗ lực. Tôi đã cảm thấy thật may mắn, nghĩ rằng cuối cùng mình cũng được công nhận, cũng có cơ hội chứng tỏ bản thân. Nhưng mọi thứ đã sụp đổ khi tôi gặp anh ta trong hậu trường, ngay trước khi lên sân khấu."

Anh ngước nhìn Sungchan, đôi mắt anh đọng lại đầy nước mắt. "Anh ta nhìn tôi với ánh mắt khinh bỉ, và tôi sẽ không bao giờ quên những lời nói đó... Mày nghĩ mày là ai mà dám đứng trên sân khấu này? Mày chỉ là một tên tạp vụ rẻ mạt, mày không bao giờ xứng đáng với vị trí này. Tất cả những gì mày có là nhờ vào sự thương hại, không phải tài năng. Mày sẽ chỉ làm trò cười cho mọi người, và tao sẽ là người chứng kiến mày bị sỉ nhục."

Shotaro run rẩy, nhớ lại sự kinh hoàng của khoảnh khắc ấy. "Anh ta không chỉ dùng lời nói để hạ thấp tôi. Khi tôi cố gắng lấy lại bình tĩnh và tiếp tục chuẩn bị, anh ta đã làm một điều mà tôi không bao giờ tưởng tượng nổi... Anh ta cố ý làm đổ nước lên sàn, ngay trước lối đi của tôi. Khi tôi bước lên sân khấu, tôi đã trượt ngã trước mặt tất cả mọi người. Tất cả khán giả, đồng nghiệp, quản lý... Họ đều nhìn thấy tôi ngã, và họ đều cười nhạo tôi."

Giọng Shotaro trở nên nghẹn ngào hơn, từng chữ như đè nặng trên trái tim anh. "Tôi đã bị sỉ nhục, bị cười nhạo, và trên hết, tôi đã bị phản bội bởi người mà tôi từng coi là bạn. Đó là khoảnh khắc tôi nhận ra mình đã sai lầm thế nào khi tin tưởng vào người khác. Tôi gần như đã bỏ cuộc, tôi đã nghĩ rằng ước mơ của mình không bao giờ có thể trở thành hiện thực."

Anh nhìn xuống, đôi bàn tay đan chặt vào nhau như để giữ lại chút bình tĩnh. "Tôi đã bỏ đi khỏi phòng trà đó, lòng đầy tuyệt vọng và xấu hổ. Nhưng rồi, một cơ duyên đã đưa tôi đến Hải Đường. Khác với nơi trước đó, Hải Đường là một nơi mà tôi cảm nhận được sự ấm áp từ mọi người xung quanh. Họ đối xử với tôi bằng sự tôn trọng, và cuộc sống của tôi tại đây dần trở nên tốt hơn. Tuy nhiên, quá khứ đau buồn và sự sợ hãi đã khiến tôi vẫn luôn cảm thấy mình cần phải đề phòng, vẫn giữ cho mình một cái vỏ bọc để không ai có thể tổn thương tôi thêm lần nữa."

Ánh mắt Sungchan dịu dàng như một dòng nước ấm áp, bao bọc lấy Shotaro. Hắn có thể thấy được sự mạnh mẽ trong những khó khăn mà Shotaro đã trải qua, và cảm nhận được rằng Shotaro đã phải nỗ lực như thế nào để vượt qua tất cả. Khoảnh khắc ấy, Shotaro như nhìn thấy một sự cảm thông chân thành trong đôi mắt của Sungchan – sự cảm thông mà anh chưa từng thấy ở bất kỳ ai khác.

"Dù Hải Đường đã mang đến cho tôi một cuộc sống mới, nhưng nỗi ám ảnh từ quá khứ vẫn đeo bám tôi. Tôi phải đấu tranh với chính mình để tin tưởng vào những người xung quanh, để không tự cô lập bản thân. Nhưng rồi, tôi nhận ra rằng không thể sống mãi trong sợ hãi và đề phòng. Tôi quyết định tập trung vào công việc và cố gắng chứng tỏ bản thân, không phải để làm hài lòng người khác, mà để thuyết phục chính mình rằng tôi xứng đáng với cuộc sống mới này." Shotaro tiếp tục, giọng anh chậm rãi và trầm ngâm. "Tôi biết rằng mình cần phải nỗ lực gấp đôi, gấp ba người khác để có thể được công nhận. Hàng đêm, sau khi hoàn thành công việc tạp vụ, tôi lén lút luyện tập một mình trong phòng, với hy vọng một ngày nào đó sẽ có cơ hội được biểu diễn."

Sungchan cảm thấy lòng mình chùng xuống khi nghe về những điều Shotaro đã trải qua. Hắn nhận ra rằng con đường mà Shotaro đi không hề dễ dàng, nhưng chính những thử thách đó đã giúp anh trở thành con người mạnh mẽ và kiên cường như hiện tại.

"Cuối cùng, sau nhiều năm cố gắng, tôi đã được đứng trên sân khấu, được biểu diễn và thực hiện ước mơ của mình," Shotaro tiếp tục, giọng anh trầm lắng nhưng chất chứa nhiều tâm sự. "Nhưng ngay cả khi đã đạt được những gì tôi mơ ước, tôi vẫn không thể hoàn toàn xóa bỏ nỗi ám ảnh về những thất bại và sự phản bội trong quá khứ. Có những lúc tôi tự hỏi liệu mình có thực sự xứng đáng với những thành công này không. Tôi luôn lo sợ rằng mọi thứ chỉ là tạm bợ, rằng một ngày nào đó tất cả sẽ biến mất, và tôi sẽ lại bị bỏ rơi như trước đây."

Anh ngừng lại, đôi mắt đượm buồn nhìn xuống mặt hồ. "Tôi vẫn tự ti, vẫn sợ rằng mình không đủ tốt để giữ lấy những gì mình có. Đôi khi, tôi cảm thấy mình giống như một kẻ mạo danh trong chính cuộc đời của mình, luôn phải gồng mình để duy trì những gì đã đạt được, nhưng lại không dám tin tưởng rằng mình thực sự xứng đáng với chúng."

Sungchan nhẹ nhàng đặt tay lên tay Shotaro, siết chặt để truyền đạt ủng hộ và cảm thông. Trong lòng hắn, có sự thôi thúc mãnh liệt muốn bảo vệ Shotaro khỏi những nỗi sợ hãi và mặc cảm ấy. "Shotaro, anh không cần phải tự ti về bản thân mình. Trong mắt tôi, anh không chỉ là một nghệ sĩ tài năng, mà còn là một người mạnh mẽ và kiên cường. Những gì anh đã trải qua không phải là dễ dàng, nhưng anh đã vượt qua tất cả để trở thành người mà anh là hôm nay. Điều đó không chỉ làm tôi ngưỡng mộ anh, mà còn khiến tôi cảm thấy rằng anh thật đáng quý. Tôi muốn anh biết rằng, với tất cả những gì anh đã làm và đã trải qua, anh hoàn toàn xứng đáng với những thành công mà anh đạt được."

Sungchan ngừng lại một chút, ánh mắt đầy sự chân thành và quyết tâm. "Và tôi muốn anh hiểu rằng, tôi ở đây để cùng anh đối mặt với bất cứ điều gì xảy đến. Anh không phải đối mặt với những lo lắng và sợ hãi một mình nữa. Tôi tin tưởng vào anh, và tôi muốn anh cũng có thể tin tưởng vào chính mình."

Shotaro ngước nhìn Sungchan, đôi mắt anh lấp lánh dưới ánh đèn ven hồ. Trong giây phút đó, những nỗi lo sợ, những mặc cảm trong lòng anh dường như tan biến. Anh nhận ra rằng mình không cần phải che giấu con người thật của mình trước mặt Sungchan. Điều mà Shotaro sợ hãi nhất không phải là quá khứ của mình, mà là việc người khác không thể hiểu được mình. Nhưng giờ đây, anh cảm thấy yên tâm hơn khi biết rằng Sungchan sẵn sàng chấp nhận và yêu thương con người thật của anh.

"Cảm ơn cậu, Sungchan" anh nói, giọng nói đầy cảm kích. "Tôi đã luôn sợ rằng mình không đủ tốt, rằng mình không xứng đáng với những gì mình đã đạt được. Nhưng giờ đây, tôi cảm thấy mình đã tìm thấy một người có thể hiểu và trân trọng tôi."

Sungchan mỉm cười, cảm nhận được niềm hạnh phúc tràn ngập trong lòng. Hắn biết rằng từ giây phút này, mối quan hệ giữa họ đã tiến thêm một bước quan trọng. Shotaro không chỉ là một nguồn cảm hứng tạm thời, mà là một người bạn, một người đồng hành trong cuộc sống mà hắn muốn bảo vệ và trân trọng.

Shotaro cảm thấy một cảm giác an bình chưa từng có, tất cả những nỗi lo âu trong lòng anh cuối cùng đã được dỡ bỏ. Họ ngồi đó bên hồ tĩnh lặng, cảm nhận bình yên và kết nối mới mẻ giữa họ. Gió thổi nhẹ qua, mang theo hương thơm của cỏ cây, và mặt hồ lấp lánh ánh trăng như muốn ghi lại khoảnh khắc đẹp đẽ này. Shotaro biết rằng đây không chỉ là một buổi hẹn bình thường. Đây là sự khởi đầu của một mối quan hệ chân thành hơn, nơi mà anh có thể chia sẻ tất cả những gì mình đã trải qua, không còn phải che giấu hay lo sợ.

Cả hai ở lại bên hồ lâu hơn dự định, tận hưởng từng khoảnh khắc của buổi tối yên bình. Khi họ chuẩn bị ra về, Shotaro khẽ nói, giọng anh nhẹ nhưng mang theo sự quyết tâm mới: "Sungchan, cảm ơn cậu đã lắng nghe. Tôi hứa rằng từ nay, tôi sẽ không giữ kín những điều mà tôi nên chia sẻ với cậu nữa. Tôi tin rằng chúng ta sẽ hiểu nhau nhiều hơn và đi xa hơn nữa."

Sự nhẹ nhõm lan tỏa trong lòng khi thốt ra lời hứa ấy, gánh nặng mà anh đã mang trên vai suốt bao năm qua cuối cùng đã được dỡ bỏ. Nhưng điều khiến anh cảm thấy an yên hơn cả chính là sự đáp lại từ Sungchan. Lời hứa của hắn không chỉ đơn thuần là một sự đồng ý; trong đôi mắt Sungchan, Shotaro thấy rõ một cam kết mạnh mẽ, một quyết tâm không lay chuyển rằng họ sẽ cùng nhau vượt qua mọi thử thách.

Sungchan khẽ siết chặt tay Shotaro, khẳng định lại một lần nữa: "Shotaro, tôi cũng hứa với anh rằng tôi sẽ luôn ở bên anh, sẵn sàng lắng nghe và đồng hành cùng anh. Dù có chuyện gì xảy ra, anh sẽ không phải đối mặt với nó một mình. Chúng ta sẽ cùng nhau bước đi trên con đường này."

Lời nói của Sungchan như một ngọn lửa ấm áp sưởi ấm trái tim Shotaro. Lần đầu tiên, anh cảm thấy mình không còn phải cô đơn đối mặt với quá khứ và những lo lắng của bản thân nữa. Anh nhìn vào đôi mắt Sungchan, trong đó không chỉ có sự thấu cảm mà còn là một tình cảm chân thành mà anh chưa từng nghĩ mình sẽ nhận được. Shotaro gật đầu, một nụ cười nhẹ xuất hiện trên môi anh. Lần này, anh thực sự tin tưởng vào tương lai mà họ sẽ cùng nhau xây dựng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro