Chương 7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vết thương trên trán lành khá nhanh chóng. Tôi tiếp tục công cuộc theo đuổi giấc mơ đứng trên sân khấu của mình.

Một buổi tập mệt mỏi, tôi uể oải đi tới phòng ở. Về tới phòng tôi vứt hết trật tự mà nằm lăn lên đệm êm ái, sau khi ngáp vài cái liền có tâm thái buồn ngủ. Sungchan vỗ nhẹ vào chân tôi, anh đưa tới một bộ quần áo.

- Tắm trước đi đã.

Cơn buồn ngủ khá nặng, tôi giơ tay thành hình chữ X trước ngực, cao giọng từ chối:

- Em muốn ngủ.

Nói rồi không để ý xoay người chui vào chăn, tôi chép miệng chìm vào giấc mộng sau vài giây. Mơ màng tôi thấy có người bế bổng tôi lên, tôi liền thanh tỉnh hốt hoảng nhìn lên khuôn mặt dễ nhìn của Sungchan. Anh không kiêng nể gì lúc tôi giãy dụa, trực tiếp thả tôi vào bồn tắm. Bồn đã sớm được xả đầy nước ấm vô cùng dễ chịu. Sungchan phụ tôi cởi hết quần áo trên người. Tới khi tay anh chạm vào chiếc quần trong, tôi liền xấu hổ lùi ra.

- Để...để em tự làm.

Sungchan lại bình tâm hơn bao giờ hết, anh vẫn tiếp tục động tác của mình.

- Ngồi yên.- Anh ra lệnh nhưng giọng lại vô cùng dịu dàng.

Tôi cảm được cả người mình bị hun đỏ vì mắc cỡ. Sungchan vẫn rất bình tĩnh lấy vòi hoa sen từ từ xả lên người tôi. Lực nước vừa phải, nhiệt độ ấm áp thoải mái, tôi gật gù mà ngủ gật. Tôi thấy đầu mình được tựa vào một cánh tay rắn chắc, thân thể tôi như không có xương mà đổ về phía anh. Sungchan tắm rửa cho tôi thật sạch sẽ. Anh có bỏ đi đâu đó một lúc, tôi liền như chó mất chủ mà bò bò tìm anh. Lúc tìm thấy anh tâm trạng tôi cực tốt, tôi cũng thấy chiếc đuôi của mình vẫy lên vẫy xuống. Tôi nghe anh ôn nhu cằn nhằn:

- Sao không nói gì lại đi ra đây? Sẽ bị cảm mất.

Tôi lại tiếp tục được bế lên, người tôi vẫn còn sũng nước. Men ngủ làm tôi bạo dạn, tôi càng quấn chặt vào người Sungchan. Cả người tôi nhanh chóng được quấn bằng khăn bông dày mềm. Sungchan dịu dàng lau người cho tôi. Anh thực hiện rất nhẹ nhàng, tôi dù đang ngủ cũng không hề khó chịu. Sungchan bỏ tôi ra mấy giây, rất nhanh quay trở lại mặc quần áo cho tôi. Mấy giây thiếu hơi tôi liền thấy tức giận. Tôi hơi mở mắt nhìn anh, cơn buồn ngủ làm mắt tôi phủ một tầng sương mờ mờ, nhưng khuôn mặt anh tôi lại nhìn cực rõ. Tôi ôm lấy cổ anh, ép anh nằm xuống. Sungchan bị bất ngờ, hai tay chống xuống mới ngăn được đổ ngã vào tôi. Tôi rúc vào hõm cổ anh hít hít.

- Thơm quá.- Tôi thành thực nói lên cảm nhận của mình. Tôi trườn mặt mình ghé sát mặt anh, ngay khi môi chạm môi lại tách ra. Tôi khúc khích nhìn gương mặt tuấn tú, không nhịn được khen thêm một câu.- Đẹp trai quá!

Hai tay tôi bị giật ra, sau đó bị khống chế lên đỉnh đầu. Tôi hơi gỡ ra liền bị ấn xuống. Sungchan dùng chân mà tách hai đùi tôi ra. Tôi cảm nhận được có thứ gì to lớn nóng hừng hực chạm vào mông mình. Cơn buồn ngủ của tôi theo đó mà rút đi dần. Giọng Sungchan khàn đặc:

- Nhóc ngốc, còn loạn nữa sẽ bén lửa đấy.

Không biết tôi lấy dũng khí đâu ra, tôi hơi ấn mông mình vào thứ to lớn kia, nhỏ giọng cười:

- Nóng thật.

Đừng đùa, đây là Jung Sungchan đó, là tia sáng duy nhất để tôi sống lại thêm một đời, là người mà tới lúc chết tôi đều mơ ước được gặp lại, được âu yếm với anh. Mặc kệ mới trọng sinh gặp anh chưa lâu, tình cảm của tôi đã trải qua 2 đời rồi. Tôi rướn cổ hôn vào môi anh kêu thành tiếng.

- Sungchan.- Tôi nỉ non gọi anh.

Lực giữ người tôi ngày một nặng, Sungchan gầm gừ vài tiếng liền không khống chế mà áp môi tới. Anh có hơi hung bạo mà lôi lưỡi tôi ra, quấn lấy không thôi. Nước bọt không kiểm soát chảy từ khóe miệng tôi xuống. Nụ hôn dài kết thúc, Sungchan liếm láp cơ thể tôi như chú cún bự. Hai tay anh đỡ eo tôi nâng lên cao, thứ có kích cỡ vượt khổ càng dí sát vào mông tôi.

- Taro, để anh tiến vào được không?

Tôi lúc này xụi lơ trong dục vọng nóng bỏng, tôi cắn lấy vành tai mềm mỏng của anh, gật đầu đồng ý. Các động tác sau đó của Sungchan ngày càng mạnh bạo. Tay anh không ngừng vân vê vòng eo của tôi, sau đó mới nhẹ nhàng chạm tới nơi tư mật khó nói. Anh có hơi khựng lại nhắc tôi.

- Không có dầu bôi trơn, em chịu khó một chút.

Tôi thấy được vật thể lạ xâm nhập vào nơi tư mật. Đầu tiên là một ngón tay, sau đó tăng dần số ngón. Sungchan cẩn thận nới lỏng cho tôi, cũng không ngừng khuấy đảo dục vọng trong tôi. Tay còn lại của anh nắm lấy Taro nhỏ, nhẹ nhàng tuốt lên xuống. Sự kích thích làm tôi sung sướng run rẩy. Sau vài phút ngắn ngủi, tay của Sungchan liền dính đầy lớp chất lỏng đặc sánh, còn tôi thì không nhịn được mà rên lớn. Tôi nghe anh cười nhẹ. ungchan tiến tới hôn môi tôi, hôn khóe mắt nóng rát vì sắp khóc của tôi.

- Bé ngoan của anh.

Anh hơi nâng eo tôi, trực tiếp đưa vật thể to lớn của mình vào. Ngay lập tức cơ thể tôi run rẩy như bị điện giật. Kích cỡ này...cũng quá khủng bố rồi. Tôi đúng là tự tin về tình cảm mình dành cho anh, nhưng tôi không tự tin về cái cơ thể dặt dẹo của kiếp này. Sungchan hôn hôn tôi trấn an, tay anh cũng bận rộn sờ lấy dục vọng có phần xụi xuống của tôi. Khi vật to lớn kia đi vào sâu hết, nước mắt tôi cũng chảy dài ướt hết cả mặt. Tôi thở gấp cảm nhận nó, mất thêm một thời gian nữa tôi mới quen với sự to lớn của nó. Sungchan chắc chắn tôi đã quen được, liền nhanh chóng nhấp hông. Anh di chuyển quá bất ngờ, tôi không chuẩn bị mà kêu lên. Đau đớn không nhiều được bằng khoái cảm, hai chân tôi quắp chặt eo anh, sung sướng mà rên lên. Càng lúc chuyển động của Sungchan càng nhanh, tôi vì chạm vào điểm nào đó mà run rẩy mạnh mẽ, anh liền tinh ý mà ra vào luôn cố ý chạm vào điểm đó. Dục vọng dâng trào, tôi bấu vào bờ vai anh, phát tiết bắn hết lên bụng của anh.

Sungchan đỡ tôi ngồi lên, anh hơi nhấc tôi lên lại ấn ngay xuống. Tôi vừa mất hết sức lực, lại nhận ngay nhiều kích thích mới, không chịu nổi mà gục vào vai anh. Sungchan với tay tôi quàng qua cổ anh, điều chỉnh cổ tôi dựa vào vai anh.

- Ôm chặt.- Anh nói nhỏ. Tôi lúc này ngoài vô lực nghe anh thì không thể làm gì khác.

Sungchan nhấp hông vô cùng mạnh, nơi tư mật của tôi như muốn rách ra. Tư thế ngồi này làm thứ khủng bố tiến vào rất sâu. Nước mắt tôi thấm đẫm bờ vai của anh, tôi vô thức khóc nấc lên.

- Chậm...hức...rách mất.

Sungchan ngay lập tức di chuyển với tốc độ chậm lại, anh bế nách tôi ngồi thẳng dậy, hơi hôn nhẹ vào má tôi. Thấy tôi dần bình tĩnh lại, anh lại tiếp tục tiến độ, còn nhanh và mạnh hơn vừa nãy. Tôi lắc lắc đầu, anh liền hơi giữ cổ tôi lại.

- Ngoan, sẽ không rách.- Anh khẽ lau đi mồ hôi trên trán tôi, dịu dàng vuốt đi bớt nước mắt ở khóe mắt của tôi.- Đừng lắc đầu mạnh, sẽ đau cổ.

Anh ôn nhu nhắc nhở, tôi như được tiêm thêm sinh khí trong sự dịu dàng. Sungchan hôn môi tôi, nhẹ nhàng cạy miệng tôi. Môi anh như mật ngọt, tôi liếm mút chúng rất lâu. Tôi cảm nhận được Sungchan sắp ra, liền giữ cho eo mình ngồi sâu hơn.

- Sungchan...vào trong em. Cho em đi.- Đây là câu nói mà làm tôi xấu hổ thiếu nước độn thổ, mỗi khi nghĩ lại tôi đều muốn trọng sinh thêm một lần nữa. Nhưng lúc đó tôi không nghĩ được nhiều như thế, những gì còn sót lại trong lý trí của tôi chỉ có dục vọng và bản năng.

Sungchan đáp ứng yêu cầu của tôi, chất lỏng nóng đặc chảy sâu vào thân thể tôi. Tôi cũng sướng tới phát tiết bắn cả lên mặt anh. Sungchan hơi lau đi một chút rồi nhìn tôi mỉm cười. Anh cắn nhẹ vào cổ tôi.

- Thêm một lần nữa nhé, Taro.

Giọng anh trầm thấp, ánh mắt anh nhìn tôi lấp lánh, tôi liền bị thu phục mà gật đầu.

Một lần nữa của Sungchan lặp lại rất nhiều, tôi bị làm cho tới ngất đi rồi lại bị kích thích mà tỉnh dậy. Tới khi tôi mất hết ý thức, eo và chân rụng rời, Sungchan mới thực sự dừng lại. Tôi vì mệt mà thiếp đi, không mộng mị, trực tiếp ngủ tới trưa chiều hôm sau.

Lúc tôi tỉnh dậy thì Sungchan không có ở bên, tôi có hơi tủi thân ngó đi tìm anh, nhưng chân và eo đau muốn rụng rời, tôi liền bỏ cuộc mà ngồi dựa vào đầu giường. Tôi để ý thấy trên bàn kê sát giường có cặp lồng kèm tờ giấy nhắn. Trong cặp lồng là cháo bát bảo đầy đủ chất dinh dưỡng, được bảo quản trong nhiệt độ ấm nóng vừa phải. Tôi vừa ăn vừa đọc tờ giấy nhắn.

'Nghỉ ngơi cho tốt

Anh sẽ quay lại sau giờ tập nhảy.

- Sungchanie iu dấu của em-'

Tôi bật cười hạnh phúc khi nhìn thấy cách anh kí tên. Cháo trong cặp lồng nhanh chóng chui hết vào bụng tôi. Tôi chui xuống giường hướng tới phòng tập nhảy. Biết sao giờ, tôi bỗng thấy nhớ anh quá.

Lúc thay quần áo tôi thấy toàn thân đều là dấu hôn, nhưng Sungchan lại chừa ra rất đúng những chỗ không nên hôn, tôi hoàn toàn có thể mặc áo cổ tròn mà không sợ lộ. Toàn thân tôi sạch sẽ, còn có mùi hương của sữa tắm, là Sungchan giúp tôi tắm lại. Tôi cảm kích không thôi.

Phòng tập căng thẳng, mọi người đều tập trung luyện nhảy. Tôi tìm kiếm chân ảnh, rất nhanh đã thấy một dáng người cao ráo, khuôn mặt điển trai chăm chỉ luyện tập ở góc trong. Toàn thân anh ướt bởi mồ hôi. Tôi hớp hồn nhìn anh hồi lâu.

- Tìm ai à?

Một cái đầu đỏ chói bắt chuyện với tôi. Tôi nhìn Joeihei đang đứng đối diện mình. Tôi nhớ tới một Joeihei luôn cần mẫn luyện tập nhưng kết quả không tốt, và người đưa tới kết quả đó, là do tôi. Tôi đối với cậu ấy vẫn luôn là cảm giác tội lỗi. Tôi bất chợt rơi nước mắt không kiểm soát. Joeihei hết hồn lại gần lau đi nước mắt cho tôi, cậu ấy lúng túng:

- Sao vậy? Sao lại khóc? Tôi dọa cậu à?

Tôi lắc đầu, nước mắt vẫn tuôn ra như suối. Tôi nắm lấy cánh tay Joeihei, chân thành nhìn cậu.

- Xin lỗi, Joeihei...

Lời xin lỗi nói còn chưa hết, tay tôi lập tức được tách ra. Sungchan túm Joeihei gạt ra rất mạnh.

- Cậu đã làm gì vậy?- Anh hướng Joeihei chất vấn.

Joeihei như chưa hiểu gì hết mà nhìn tôi rồi lại nhìn Sungchan. Tôi nhanh chóng vỗ người Sungchan.

- Không phải, cậu ấy không làm gì hết.

Sungchan bình tĩnh lại, anh hơi gằn giọng một chút.

- Đừng có bắt nạt Taro.

Rồi không nói lời hai mà kéo tôi ra khỏi phòng tập.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro