Chap 1 - Giúp cô gái lạ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

_ Lee Sunny, bác sĩ khoa nhi bệnh viện Seoul. Được mọi người trong bệnh viện biết đến như một thiên sứ. Nếu hỏi những bệnh nhân về một vị bác sĩ tốt nhất mà họ từng gặp thì chắc 10 người sẽ có 9 người trả lời là Lee Sunny và 1 người còn lại là bệnh nhân mới chưa biết đến Sun.

_ Sau đi đi kiểm tra một vòng các phòng bệnhthì Sun bước đến bàn trực của các y tá xem xét các hồ sơ bệnh án. Sun xem từng bệnh án rồi gật gù, cô vui vì tình trạng các bé không có chuyển biến xấu.

_ Sun gọi: " Y tá Song.".

_ " Dạ?" – Y tá Song.

_ " Bé EunJi phòng 205 đâu rồi?".

_ " Dạ xuất viện rồi.".

_ " Sao? Sao lại xuất viện?".

_ " Dạ.. chắc vì tiền viện phí.".

_ " Không thể nào. Chẳng phải tôi kêu tính cho tôi hết sao?".

_ " Dạ.. nhưng umma bé nói nhận ơn của bác sĩ nhiều rồi. Bà gửi lời cảm ơn đến bác sĩ đã giúp đỡ EunJi trong thời gian qua.".

_ " Chăng phải con bé bị ung thư dạ dày gia i đoạn đầu sao? Nếu xuất viện mà không tiếp tục điều trị thì sẽ rất nguy hiểm.".

_ " Dạ.. nhưng umma bé nói là sẽ tìm cách.".

_ " Ax.. bà ấy sao mà tìm được cách chứ? Cô cho tôi địa chỉ nhà con bé đi.".

_ " Lại nữa sao?" – y tá Song há hốc.

_ Sun chỉ cười: " Note ra giấy cho tôi, lát tan làm tôi lấy. Giờ tới giờ tôi cho tụi nhóc uống thuốc rồi.".

_ Sun vừa đi thì SooYoung là bạn tốt, là đồng nghiệp với Sun bước đến: " Cậu ta lại đến nhà bệnh nhi sao?" – Soo hỏi y tá Song.

_ " Dạ.".

_ Soo thở dài: " Cậu ta mà không đi mới là chuyện lạ.".

.

.

.

_ Sun dò theo địa chỉ trong tờ note mà đến một con hẻm nhỏ trong lòng Seoul. Nhìn sơ qua con hẻm thì là khu nhà ổ chuột, cuộc sống mọi người ở đây nhìn có thể đoán được việc lo lắng cho miếng ăn hằng ngày đã là chuyện khó, huống chi đừng nói đến việc nhập viện mà chữa bệnh. Lòng vòng trong các con hẻm cũng đã vài tiếng đồng hồ mà Sun vẫn chưa tìm ra được nhà của EunJi.

_ Sun lầm bầm: " Ax.. rốt cuộc là nằm ở đâu chứ?".

_ Đang lòng vòng thì tiếng ồn ào phía trước lôi kéo sự chú ý của Sun, theo đó Sun tiến đến gần.

_ Một gã đàn ông thô kệch, tầm chừng hơn 20 gần 30 đang nắm tóc một người phụ nữ gầy gò đen nhẻm lôi ra khỏi cửa nhà.

_ Hắn ta xô mạnh người phụ nữ quát lớn: " Mày điên rồi, con à? Con ai? Con tao sao?".

_ Người phụ nữ ngã xuống đất run sợ gật đầu

_ " Nhà này cơm tao ăn còn không đủ, mà giờ mày bảo tao nuôi thêm một đứa súc sinh mà tao còn không biết có phải con tao hay không. Biết đâu nó là súc sinh của mày lăng loàng với thằng nào rồi mang về bắt tao gánh." – người đàn ông dùng lời lẽ thô kệch mắng nhiết người phụ nữ đang nằm dưới đất run sợ.

_ Cô gái sợ hãi lắc đầu, giọng cô run run: " Không.. không phải.. thật sự là con anh... đứa bé là con anh mà.".

_ Hắn ta lại quát lớn: " Mày đừng có láo.".

_ Một người phụ nữ lớn tuổi đứng sau hắn xen vào, theo Sun nghĩ có lẽ là umma hắn ta: "Con tao nói không phải là không phải. Nó nói vậy rồi thì mày đi bỏ nó đi. Mày thấy nhà tao có giàu có gì đâu mà còn đòi đẻ để có thêm miệng ăn.".

_ Cô gái run sợ nhìn hai người họ: " Xin umma để con sinh đứa bé, con sẽ tự nuôi đứa bé. Đừng bắt con bỏ con con. Con sẽ không để phiền umma với TeacYeon oppa đâu." – cô gái ráng gượng dậy quỳ xuống chân van nài người đàn ông, nước mắt cô đã ướt đẫm khuôn mặt.

_ " Mẹ mày .. mày nuôi nó.. ai nuôi tao? Con nít ồn ào sao tao ngủ hả con kia. " – người đàn ông đá mạnh cô gái, làm cô gái ngã ra mặt đất.

_ Nhưng nhanh chóng cô gái quỳ lên van xin: " Em sẽ cố kiếm tiền mà.. xin đừng bắt em bỏ con em. Em xin anh, anh xin umma dùm em. Em sẽ cố không để đứa bé làm phiền anh và umma. Em sẽ làm việc gấp đôi mà." – nước mắt giàn dụa, mặc cho những vết thương trên cơ thể nhức nhói, cô gái cố gắng van nài.

_ Người đàn bà lớn tuổi cười khẩy: " Con này nó điên rồi.".

_ Người đàn ông như mất kiên nhẫn, hắn ta nắm tóc cô gái kéo dậy: " Tao nói không là không. Bỏ ngay cho tao".

_ Cô gái vẫn chắp tay cầu xin hắn: " Xin anh đó, em sẽ cố gắng kiếm...".

_ Cô gái nói chưa hết câu thì * chát* - cái tát như trời đánh của hắn gián vào mặt cô gái.

_ RỒi hắn thô bạo đầy mạnh cô gái té xuống mặt đường lần nữa: " Mày không phá được nó thì để tao làm.".

_ Hắn nhanh tiến đến mà đá, mà đạp lên thân thể mỏng manh đó. Những cú đá phẫn nộ của hắn, hắn dùng hết sức mà đá mà đạp người phụ nữ nằm dưới. Người phụ nữ gầy ốm, không có sức để chống trả, cô chỉ cố co người lại chịu đựng để bảo vệ sinh linh bé bỏng của mình.

_ Sun thật sự bức xúc mà không tin trên đời này lại có hạng người nhẫn tâm giết chết cả con ruột mình. Cô tính tiến lên thì một thím đứng đó chứng kiến ngăn Sun lại: " Chuyện gia đình họ kệ họ, xem thôi rồi bỏ qua. Dính vào chỉ tổ phiền.".

_ " Cô không thấy họ quá đáng sao? Cô gái đó chỉ muốn con mình chào đời, cô ấy đâu có tội gì đâu chứ. Đứa trẻ cũng đâu có tội."–Sun bức xúc

_ " Vì cô ta là người kiếm tiền nuôi mẹ con họ. Cô ta sinh đẻ rồi thì ai nui họ, chẳng qua họ chỉ vì miếng ăn thôi." – bà thím bình thản.

_ Sun thật không ngờ xã hội này lại có những người tàn độc như vậy: " Như vậy mà cũng được sao?".

_ Bà thím cười: " Chuyện này ở đây không có gì là lạ cả.".

_ Sun nhanh đến đầy tên đàn ông đó ngã về phía sau. Sun đỡ người người phụ nữ nằm co ro dưới mặt đường đang co mình chịu những cái đá, cái đạp từ người đàn ông để bảo vệ bụng mình.

_ Umma của hắn ta nhanh chóng đỡ lấy con mình: " Con không sao chứ?".

_ Hắn ta chau mày nhìn Sun: " Mày là ai?".

_ Sun không nói gì mà hỏi cô gái: " Cô thấy ổn chứ?".

_ Cô gái không nói gì mà chỉ cắn răng khẽ gật đầu.

_ " À.. mày chắc là chủ của cái thai với con ả lăng loàng này." – hắn ta giểu cợt Sun.

_ " Anh ăn nói cho cẩn thận." – Sun tức giận quát.

_ " Chứ mày là ai mà xen vào?" – hắn ta bực tức.

_ " Tôi chỉ là người qua đường thấy bức xúc. Anh còn là con người không? Đến cả con anh mà anh củng muốn giết?" – Sun tiến đối diện với hắn.

_ " Đây là chuyện gia đình tao, mày không liên quan nên biến đii." – hắn đẩy mạnh làm Sun loạng choạng ngã về phiá sau và ngã ra đất.

_ Rồi hắn nhanh chóng tiếp tục việc của mình, hắn tiếp tục đánh, đá vào bụng cô gái. Sun chỉ có thể nghe tiếng nấc nhẹ, có lẽ cô gái không còn sức chống cự, cũng như khóc khi cảm nhận nỗi đau, cô chỉ biết co người mà chịu đựng. Gã đàn ông dường như càng điên tiết với sự xuất hiện của Sun bảo vệ cho cô gái nằm dưới mặt đường thô ráp.

_ Hắn ta vơ lấy chiếc vỏ chai soju ở góc cửa, hắn ta rít lên: " Con đàn bà lăng loàng." – rồi giáng chiếc chai xuống người cô gái.

_ Sun: " Cẩn thận." – nhanh như chớp Sun nhào đến ôm lấy cô gái vào lòng và hứng trọn cú đập, chiếc vỏ chai vỡ vụn hết một nữa khi đập vào đầu Sun.

_ Sun cắn chặt răng cảm nhận cơn đau buốt ập đến, cô lập tức cảm nhận được cái gì đó ươn ướt đang chảy dài xuống bên thái dương cô. Nhưng chưa dừng lại ở đó, Sun lập tức cảm nhận được sự đau buốt từ bả vai.

_ Hắn ta đạp Sun tới tấp: " Mày chính là chủ nhân của cái thai. Mày với con này đúng là đồ lăng loàng. Hôm nay tao phải giết hai đứa dâm phu dâm phụ tụi bây và cả thứ súc sinh trong bụng nó." – hắn ta dường như trút mọi sự giận dữ lên người Sun. Sun thì chỉ cố nâng mình che chở cho người phụ nữ dưới thân.

_ Sun chỉ loáng thoáng nghe được tiếng thì thào của umma hắn ta: " Bình tĩnh con à." – giọng nói của bà như chỉ có lệ, đó như chỉ diễn cho những người đang đứng ở đây xem.

_ Sun thực sực lúc này không biết làm gì và cũng chẳng thể làm gì mà chỉ ôm chặt cô gái trong lòng. Sun sợ nếu cô chống trả hay gì sơ xuất thì tên điên này sẽ làm nguy hại đến đứa trẻ trong bụng cô gái. Sau hàng loạt cú đạp như trời giáng Sun nhận được, thì đội tuần tra khu vực tình cờ xuất hiện ngăn cản mọi việc và khống chế hắn ta.

_ Sun lướt dọc người cô gái kiểm tra thì Sun thấy phía dưới đã xuất huyết, Sun hốt hoảng nhìn cô gái: " Cô ổn chứ?".

_ Cô gái nhìn Sun với ánh mặt mệt mỏi, cô gái nắm nhẹ cánh tay Sun: " Làm ơn... làm ơn.. cứu.. cứu con tôi." – dứt lời cô cái ngất.

_ Sun lay cô gái: " Cô gì ơi.. cô gì ơi.. tỉnh dậy đi. Đừng ngủ... đừng ngủ.".

.

.

.

_ Cô gái được đứa đến bệnh viện, mơ hồ, cô gái mở mắt. Từng bóng đèn điện phía trên trần đang lướt qua cô. Cô gái nhìn thấy Sun đang chạy theo chiếc băng-ca bênh cạnh cô. Chiếc áo sơ-mi trắng đã nhuốm đỏ gần một nữa áo, Khuôn mặt lo lắng cũng lắm lem máu.

_ Sun nhìn thấy cô gái mơ màng mở mắt: " Cô gì ơi.. cô nhìn thấy tôi chứ?".

_ Cô gái khẽ chớp mắt.

_ " Cô cảm thấy trong người ổn chứ?"

_ " Xin.. xin hãy cứu con tôi..." – cô gái thì thào. Dùng hết chút sức yếu ớt nắm lấy cánh tay Sun.

_ " ĐƯợc rồi.. chúng tôi sẽ cố gắng hết sức.".

_ Đến trước cửa phòng cấp cứu Sun phải dừng lại, nhìn chiếc băng-ca được y tá đầy vào phòng cấp cứu.

_ Sun nắm cánh tay Vic ( bác sĩ khoa sản): " Mong cậu cố hết sức giúp hai mẹ con họ," .

_ " Mình sẽ làm hết sức trong khả năng." – Vic nhìn tổng quát Sun: " Nhưng mình thấy cậu cũng là người cần được điều trị.".

_ " MÌnh ổn mà. Cậu vào nhanh đi. Chậm trễ sẽ nguy hiểm." – Sun đẩy Vic vào phòng cấp cứu.

_ " Được rồi, cậu cũng đi cho Soo kiểm tra đi.".

_ " Tớ biết rồi, cậu vào trong đi." – Sun thúc giục.

...

_ Hơn một tiếng trôi qua. Sun thấp thỏm ngoài phòng cấp cứu.

_ Vic bước ra với vẻ mặt không mấy tốt lắm.

_ Sun lo lắng: " Sao rồi?".

_ " Tình trạng này chỉ có thể bỏ đứa bé.".

_ " Sao? Không thể thế được.".

_ " Cơ bản là cái thai đã quá yếu. Vừa rồi lại còn bị va đập, nên... Hơn nữa, cơ thể của người mẹ cũng đã quá yếu, hiện giờ cũng đang nguy kịch. Mẹ còn khó giữ huống chi là đứa bé." – Vic thở dài.

_ " Vậy cậu đã cứu mẹ đứa bé chưa?".

_ " Tớ cần chữ kí người thân kí vào giấy bảo đảm, nhưng giờ cô gái đó...". – Vic thở dài nhìn bảng xác nhận trên tay mình.

_ Sun vội giật lấy bảng xác nhận rồi kí tên.

_ Vic ngạc nhiên vừa hoảng: " Cậu điên rồi à? Cậu biết mình vừa làm gì không?".

_ " Cậu nhanh đi cứu cô gái đó đi.".

_ " Cậu có biết nếu có chuyện gì bất trắc, cô gái đó hay gia đình của cô gái kiện cậu thì sẽ rắc rối đến thế nào không?".

_ " Giờ không phải là lúc lo chuyện đó. Có việc gì tớ sẽ chịu trách nhiệm, cậu làm nhiệm vụ cậu nhanh đi.".

_ "Nhưng...".

_ " Nếu có việc gì thì người chịu trách nhiệm lúc này là cậu, tớ đã kí đơn.".

_ " Ax... cậu điên thật rồi." – Vic bực bội trở vào phòng cấp cứu làm việc của mình.

.

.

.

_Sau khi hay tin, Soo liền chạy đến chỗ Sun. Cằn nhằn đủ kiểu, phải đợi đến khi Vic bước ra khỏi phòng cấp cứu, xác nhận tình hình cô gái ổn thì Sun mới để Soo lôi về.

_ " Cậu điên rồi, bây giờ còn là gì nữa? Một cô gái? Cậu lại tạo thêm trách nhiệm của mình với một người lớn. Những đứa nhỏ chưa đủ sao? Cậu điên thật rồi." – Soo vừa chăm sóc vết thương cho Sun vửa căn nhằn.

_ Sun chỉ thở dài: " Nếu tớ làm tốt tớ có thể bảo vệ đứa bé.".

_ " Đó không phải là lỗi của cậu Sun à. Cậu xem vì cậu bảo vệ cô ta mà cậu thành ra như thế nào đây này? Cũng may kết quả kiểm tra không sao.".

_ " Nhưng sự thật là đứa bé không còn." – Sun thở dài thất vọng, cô tự trách vì cô mà một sinh linh nhỏ bé đã không còn.

_ " Không biết kiếp trước cậu làm gì mà kiếp này cậu phải lo nhiều chuyện đến thế. Mà toàn là chuyện của những người xa lạ.".

_ Sun không nói gì mà chỉ ủ rũ.

_ " Tình trạng thế này thì chắc cậu không thể làm phẫu thuật. Vai cậu bị trật khớp rồi. Đầu cậu tớ cũng khâu 3 mũi, còn lại bầm dập sưng tấy ngoài da. Tốt nhất thời gian này cậu nên ở viện nghỉ ngơi, nội cậu mà biết là có chuyện lớn.".

_ " Uh.. cảm ơn cậu. Đừng cho bà biết. Bà sẽ lại cằn nhằn bắt tớ nghĩ ở nhà.".

_ " Tốt nhất cậu nên nghĩ ngơi đi." – Soo lại nhấn mạnh.

_ "Tớ biết rồi.".

_ " Tớ sẽ sắp xếp phòng cho cậu.".

_ " Uh.".

_ Soo tính bước ra thì Sun gọi: " Soo.".

_ " Hửm?".

_ " Tớ chưa ăn gì hết.".

_ " Làm vài ly không?".

_ Sun gật đầu cười nhẹ. Chỉ có Soo là hiểu rõ cô, lúc này cô cũng muốn làm vài ly để giải tỏa tâm trạng.

.

.

.

IRvL���a��

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sunmin