Chap 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi đến bệnh viện, bác sĩ vẫn giữ nguyên ý kiến cũ, nghĩa là lập tức nằm viện điều trị hoá chất. Chỉ cần nhiều thêm một ít thời gian, bệnh tình nặng thêm, tình huống càng thêm khẩn cấp.

"Thế xác suất chữa khỏi là bao nhiêu?"

"Đây không phải là vấn đề xác suất chữa khỏi, mà là có bệnh thì phải trị. Phải dốc hết sức."

Tôi lắc đầu, nhìn vị bác sĩ dày dặn kinh nghiệm trước mắt, "Tốn công vô ích, cần gì phải thế, tôi chỉ muốn được yên ổn đi hết đoạn đường cuối cùng này thôi."

Công ty Thành Huấn tổ chức tiệc. Kết hôn hai năm, lần đầu tiên Thành Huấn mời tôi tham dự. Tôi phấn khích, ở nhà chạy ra chạy vào, nhảy tưng tưng như con chim sẻ trên cành cây.

Có lẽ do lần đó đồng nghiệp của anh đưa anh về nhà mới biết đến tôi nên lúc này anh cũng không thể từ chối được. Tôi bỗng nhiên tha thứ hết cho anh về buổi tối hôm đó, thậm chí còn thấy có chút may mắn.

Tôi chuẩn bị từ trước hai ngày, ngắm tóc tai trong gương, nhìn quần áo trong tủ, khoa tay múa chân trước mặt Thành Huấn, không ngại làm phiền người ta hỏi: "Thành Huấn, cái này đẹp không? Đẹp không?"

Thành Huấn không kiên nhẫn trả lời qua loa, thậm chí cũng chẳng thèm ngẩng đầu, nói luôn là được, tôi vì tâm trạng hớn hở cũng hoàn toàn không so đo, thử xong mọi bộ quần áo mình có, tôi nhảy lên người Thành Huấn, hai tay ôm cổ anh, quấn quanh lấy anh như dây tơ hồng, thật tỉ mỉ quan sát anh.

Thành Huấn mặc dù vẫn tỏ thái độ không bằng lòng như trước, nhưng cũng không đẩy tôi xuống. Tôi nhìn chằm chằm vào mắt anh, đôi mắt kia thâm thúy hữu thần, mênh mông như biển, dường như chỉ cần vừa chạm nhẹ nhàng, lập tức có thể sa vào giữa đại dương nồng nàn bao la ấy. Đôi mắt đó giống như bảo bối của tôi, trong lòng yêu thích nhưng cũng sợ kẻ khác lấy mất.

Tôi cọ mũi mình vào sống mũi anh, sống mũi anh cao thẳng tựa như lưng dãy núi Himalaya. Tay tôi sờ lên nốt ruồi duyên trên khuôn mặt anh, những nốt ruồi duyên điểm xuyết trên làn da trắng mịn màng, trơn bóng, tôi có thể cảm thấy được mình đang bị cảnh tượng trước mắt đầu độc, đôi mắt tôi nhòe đi, nhìn hình ảnh anh trong mắt dần trở nên mơ hồ.

Ngay trước khi môi tôi chạm vào môi anh, tôi nói: "Thành Huấn, cảm ơn anh."

Cảm ơn anh đã cho em gặp anh, cảm ơn trên thế giới này đã có anh, cảm ơn anh ít nhất là cho tới giờ cũng vẫn còn ở bên cạnh em, cảm ơn anh đã cho em biết em vẫn còn khả năng để đi yêu một người. Cảm ơn anh đã giới thiệu em với bạn bè đồng nghiệp của anh. Cảm ơn anh ít nhất cũng không phủ nhận sự tồn tại này của em.

Có lẽ tôi nói yêu anh nhiều đến nỗi không thể đếm nổi, ngược lại cảm ơn anh lại là nói lần đầu tiên. Tôi có thể cảm nhận rõ ràng người Thành Huấn cứng lại, trong ánh mắt đang nhìn chằm chằm tôi có một loại ánh sáng chưa từng có trong dĩ vãng. Mặc dù chỉ là một cái chớp mắt, tôi vẫn có thể thành công bắt được. Trước khi ánh sáng đó biến mất, tôi nhắm mắt lại vội vội vàng vàng hôn Thành Huấn.

Ít nhất lúc này đây, trong lúc anh đang có cảm xúc, hôn anh.

Môi Thành Huấn rất mềm, rất ngọt, ngọt hơn bất kỳ món điểm tâm ngọt nào tôi đã từng nếm thử, tôi dựa theo cảm giác quen thuộc, tách miệng anh ra, khẽ cắn bờ môi dưới. Tôi rất thích hôn anh như vậy, cắn một chút, mà đôi môi mỏng đang kẹp giữa răng môi tôi giờ phút này trở nên nhục cảm vô cùng, tôi cảm thấy mình như đang cắn một miếng thịt, hoặc như đang mút một khối thạch hoa quả. Cánh tay tôi ôm Thành Huấn dần dần siết chặt, giờ phút này, tôi vô cùng khát vọng thân thể của tôi và Thành Huấn hòa thành một khối, cắt không ra, chém không đứt. Ngó sen cắt rời vẫn còn vương sợi tơ. Tôi ríu rít rên rỉ bên khóe miệng của anh.

Thành Huấn rốt cuộc không kháng cự được, ngón tay thon dài với những đốt tay rõ ràng luồn vào mái tóc của tôi, ôm chặt lấy tôi, kề sát chặt chẽ. Sau đó lần tay vào trong áo của tôi, vuốt ve sống lưng tôi. Mức độ ân ái của chúng tôi không phải kịch liệt, nhưng sau mỗi lần cũng có thể làm cho tôi đau nhức nửa ngày.

Tôi mặc bộ quần áo vô cùng giản dị cùng Thành Huấn tham dự bữa tiệc công ty anh. Nhưng thật không may, sếp của Thành Huấn nhận ra tôi. Tôi cũng không biết nên nói đây là có mắt nhìn ngọc hay là có mắt không tròng nữa. Tôi rõ ràng chỉ muốn sắm vai người chồng hiền thảo của Thành Huấn thôi, không phải là chủ tịch trên danh nghĩa của một ban giám đốc nào đó tại thành phố A. Nhưng bọn họ lại không thể thấu hiểu được tâm tư của một người chồng bình thường nhất.

Cha mất, tôi vẫn là chủ tịch trên danh nghĩa của công ty ông, nhưng thật sự chỉ là danh nghĩa, tôi không có mong muốn cũng như sức lực đi quản lý cả một tập đoàn. Tôi không muốn lãng phí một chút thời gian nào trên người bất kỳ ai cũng như bất kỳ vật nào không có liên quan tới Thành Huấn.

Nhưng rốt cuộc là tôi đã đánh giá thấp thói a dua nịnh hót, nghiêng mình bợ đỡ của xã hội này, tôi rõ ràng không phải là nhân vật chính lại bị vây quanh đến một con ruồi cũng không lọt. Tôi không biết nghe ai, chỉ biết tìm kiếm bóng dáng Thành Huấn trong biển người, lại phát hiện ra anh đang ở ngoài biển người nâng ly rượu nhìn tôi cười, nghiêng mắt ngắm, khóe miệng hơi nhếch, đó là một Thành Huấn tôi không biết. Tôi đột nhiên cảm thấy mình đã phạm phải một sai lầm rất lớn, tôi đi xuyên qua đám người tấp nập tìm Thành Huấn. Nhưng trước khi tầm nhìn rõ ràng, tôi lại đã không thấy bóng dáng anh.

Về nhà, câu đầu tiên Thành Huấn nói với tôi chính là: "Chúc mừng, Kim thiếu gia, không, phải nói là Chủ tịch Kim, rốt cuộc cũng thành công can thiệp cả vào công việc của tôi."

Tôi đứng tại chỗ, giày cũng chưa cởi. Tôi không thể đi giày da đế cao nhưng tối nay vì Thành Huấn, tôi đã đi chừng năm tiếng. Trên giày là vết bùn, vì để nhìn thấy anh sớm hơn một chút, tôi thậm chí đã giẫm cả lên bồn hoa. Tôi cắn ngón tay không biết đáp lại vấn đề  này như thế nào, tôi cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Thành Huấn, em yêu anh!”

Tôi từ lúc khổ sở, lúc không biết trả lời thế nào, lúc không biết phải giải thích thế nào, cũng chỉ biết nói: “Thành Huấn, em yêu anh!” Không ngừng không ngừng lặp lại, tôi hy vọng xa vời rằng, anh có thể hiểu được toàn bộ tấm lòng của tôi từ mấy chữ kia. Nhưng là mỗi lần đều rút lui trong thất bại.

Thành Huấn dường như đang được nghe câu chuyện tiếu lâm buồn cười nhất thế giới. Đứng trên đầu cầu thang, anh nhìn xuống tôi, khóe miệng xinh đẹp tươi cười, dường như chỉ cần nửa giờ phong trần mệt mỏi nữa, rồi anh có thể mọc cánh phi tiên. Một lúc sau, dùng thanh âm trầm thấp khàn khàn nói: "Vậy thì, tôi phải cảm ơn tình yêu của cậu!"

Anh đã dùng câu cảm ơn của tôi tặng lại cho tôi! Dùng câu cảm ơn mà tôi cho rằng ít nhất anh cũng có thể đáp lại tôi một chút trả lời tôi. Tôi nhớ ngày hôm đó, sau tiếng cảm ơn đó, thái độ Thành Huấn đối với tôi đã tốt hơn rất nhiều, nhưng hôm nay anh cũng đã dùng đến cùng một câu cảm ơn chấm dứt.

Như thể bị dội một gáo nước lên đầu, tôi giật mình. Nhìn Thành Huấn đứng ở chỗ cao, thân ảnh cao lớn mạnh mẽ hòa vào màu trắng của vách tường cùng màu vàng của ánh đèn, phảng phất hư ảo giống như cách xa tôi ngàn dặm, hoặc là không tồn tại trên thế giới này, chỉ cần tôi vừa động nhẹ, anh có thể lập tức hóa thành hư không.

Tôi bị không khí như thế làm cho ngây ngốc, đứng im tại chỗ, không dám hành động thiếu suy nghĩ.

Cả buổi tối, tôi đều muốn giải thích, Thành Huấn không phải như thế, Thành Huấn, không giống như anh nghĩ đâu. Nhưng có thể làm gì được, anh căn bản không cho tôi bất cứ cơ hội nào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro