Chap 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày 22 tháng 1 mưa kèm tuyết

Hôm nay là đêm Tất niên, từ lúc tám giờ ti vi đã bắt đầu náo nhiệt vô cùng. Nhìn ra ngoài cửa sổ, vạn nhà trong thành phố sáng đèn, dán giấy đỏ, treo dải lụa hồng, ánh sáng rạng rỡ lấp lánh, không khí ngày lễ đậm đà mà thanh thoát.

Tôi cúi đầu nhìn bát sủi cảo to đùng trên mặt bàn. Thành Huấn sẽ không đón Tết cùng tôi. Ngày hai mươi tám âm anh đã rời căn nhà này, trở về với bố mẹ và em gái anh. Anh vứt tôi ra khỏi khái niệm người thân, cả bố mẹ và em gái anh cũng thế. Đây là một trong những điều kiện khi anh kết hôn với tôi. Tôi không thể từ chối, bởi vì từ chối có nghĩa là đời này tôi cũng sẽ bỏ lỡ mất anh.

Hệ thống sưởi không mở, đèn cũng không bật, tôi nương theo ánh sáng phản chiếu từ tuyết trắng nhìn chằm chằm bát sủi cảo mà đêm nay mình vừa nấu hỏng be bét, vỏ rơi rớt, nhân lỏng loét, nước dùng cũng nguội lạnh, nhìn qua đặc quánh lại cứng như đá.

Tôi không đi giày, chân trần có hơi lạnh, tôi lấy áo khoác to rộng của Thành Huấn khoác lên người, chân để trên ghế, người co lại, tôi cầm thìa bắt đầu tưởng tượng Thành Huấn đang ở bên cạnh tôi, đúng vậy, cần phải ở bên cạnh tôi, anh mặc một chiếc áo sơ mi đơn bạc, quần thường màu xám tro, đi giày da đẹp đẽ, cười như cây trong gió xuân. Sau đó, trong đêm bão tuyết bay đầy trời ôm lấy tôi.

Trên TV đang chiếu tiểu phẩm của Triệu Bản Sơn: "Không thiếu tiền". Tôi nghĩ tôi đúng thật sự là không thiếu tiền, chỉ phải tội tiền quá nhiều.

Tôi bưng bát sủi cảo ăn cho đến hết cũng vừa vặn lúc người dẫn chương trình bắt đầu đếm ngược: "Mười, chín, tám, bảy..."
"...Sáu, năm, bốn, ba, hai, một." Tôi đếm thầm trong đầu, sau đó nhìn hình Thành Huấn đang cười kỳ quặc trong bức ảnh kết hôn đã bị tôi phóng to đến khoa trương: "Phác Thành Huấn, năm mới hạnh phúc, em yêu anh!"

Đây là lần cuối cùng của em được đón năm mới cùng anh, cho dù anh không ở bên cạnh em.

Khi tỉnh lại, tôi đã có thể cảm nhận được hơi thở của Thành Huấn. Tôi đã đặt cho anh một điều kiện, ít nhất vào ngày mùng một Tết, anh phải trở lại trước khi tôi tỉnh dậy, như vậy tôi cũng sẽ không đến mức cảm thấy mình quá đáng thương.

Cách xa ba ngày, tôi rốt cục cũng ngửi thấy mùi hương quen thuộc, lòng tràn ngập vui sướng, nhắm mắt lại cũng có thể bật cười, tôi nhắm mắt lại cười ngoác miệng, vùi mặt vào ngực anh: "Thành Huấn, em yêu anh."

Anh dường như đã chán ghét câu nói này của tôi, đây là câu tôi hay nói với anh nhất. Anh bỏ bàn tay tôi đang đặt trên ngực anh ra. Có lẽ là vào ngày mùng một Tết, anh cũng có hơi kiêng kỵ, không hành động quá thô lỗ.

Tôi nhận được khuyến khích to lớn, thành thạo nhất là được voi đòi tiên, không muốn nhất chính là thấy anh gần ngay trước mắt mà xa tận chân trời. Tôi ra sức hít hà hương vị trước ngực anh, bởi vì đường xa trở về mệt mỏi, trên ngực anh còn có mùi vị bão tuyết, tinh khiết mà lạnh lẽo, tôi nói: "Tuyết lại rơi à?"

Anh ừ một tiếng, tôi nhớ đến tưởng tượng của mình hôm qua, tôi mơ thấy anh mặc quần áo trắng bạc như tuyết, giữa bốn bề tuyết trắng tinh khôi bao bọc, ôm lấy tôi. Tôi mở mắt ra, nhìn ra bầu trời bao la bên ngoài qua rèm cửa sổ, thật sự bão tuyết đã tung bay, phủ trên tàng cây, rơi trên mặt đất, đọng lại trên mái hiên.

"Em thích tuyết rơi, từ bé đã thích rồi. Khi còn nhỏ, vì chức vụ của cha với sức khỏe của bản thân nên em rất ít khi ra ngoài. Sau cùng em tưởng tượng theo truyện cổ tích, sẽ có một ngày có một vị hoàng tử tới cứu em. Thành Huấn, có lẽ anh không biết, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh, em đã cảm thấy anh chính người trong tưởng tượng đó của em."

Thành Huấn dĩ nhiên là đã cực kỳ mệt mỏi, nói một câu: "Thế giới này không có truyện cổ tích, cũng không có người nào có thể làm chúa cứu thế của người khác."
Rồi nằm xuống quay người ngủ.

Tôi nghĩ hôm qua anh đón giao thừa với người nhà mệt mỏi, hơn nữa hôm nay còn gấp gáp trở về sớm như thế. Tôi không quấy rầy, xoay người đứng lên mặc quần áo. Tôi đương nhiên hiểu được trên thế gian này không có truyện cổ tích, chỉ là, Thành Huấn, không có truyện cổ tích, anh cũng không phải hoàng tử, nhưng em vẫn cứ yêu anh như thế thôi.

Mấy ngày nay chắc là những ngày mà tôi được ở bên cạnh Thành Huấn nhiều nhất. Mặc dù anh đều dành rất nhiều thời gian ở trong thư phòng, nhưng cuối cùng tôi vẫn chẳng biết xấu hổ quấy rầy anh, miệng lải nhải Thành Huấn à, Thành Huấn à, vòng vèo qua lại trăm ngàn lần, sau đó lại không ngừng vang vọng trong lòng.

Trong thành phố không khí vui mừng náo nhiệt, năm mới đến, tôi cũng vì được ở chung một chỗ với Thành Huấn mà thấy vui mừng. Thích nhất là buổi chiều hàng ngày lúc Thành Huấn đọc báo, anh luôn nằm trên ghế quý phi, sạch sẽ tinh thuần mà ung dung tự tại như thế, mà tôi thích nằm trong lòng anh, làm cho anh ôm lấy tôi, giật lấy tờ báo để anh phải lên tiếng đòi lại.

Thành Huấn có kháng cự một chút, nhưng là vỏ quýt dày có móng tay nhọn, có một số chuyện chỉ cần không vượt qua giới hạn của anh, anh cũng lười so đo với tôi, thái độ thờ ơ lạnh nhạt trước sau như một, không cười cũng không giận.

Mà tôi, dù sao vẫn không được coi là một học sinh giỏi, lúc thì nắm tay, lúc lại sờ mặt. Giống như luôn nhìn anh không đủ, chạm vào anh không đủ. Chỉ cần ngón tay trắng nõn thon dài của anh xẹt qua môi tôi, tôi đã giống như đoạt được báu vật quý giá nhất thế giới này, cất cất giấu giấu. Ánh mắt tôi mê ly dừng trên ngực anh, ngón tay cởi từng chiếc từng chiếc cúc áo của anh, tờ báo đã bị tôi quăng một bên từ lâu.

Thành Huấn không thích tôi như vậy, mà cho dù tôi có đến tám cái mặt anh cũng sẽ không thích. Có khi anh có thể đáp lại tôi, theo ý tôi làm tình ngay trên chiếc ghế chật hẹp; có khi anh lại không để ý tới tôi, mặc kệ tôi đi hướng nào, anh cũng phải thong dong đi một mình. Nhưng hầu như anh đều tỏ thái độ chán ghét với tôi.

Bởi vì anh luôn không thể quên được chuyện đêm tân hôn tôi dùng thuốc với anh. Anh luôn nói, “Kim Thiện Vũ, cậu nhất định phải nhớ kỹ, kết cục tự mình gây ra, đến thì phải tự mình trả giá”.

Trong mắt anh, tôi là tên công tử nhà giàu không biết điều, không hiểu đúng sai, làm xằng làm bậy. Sự khinh thường của anh mang theo loại ánh mắt kiêu ngạo như người quân tử nhìn thấy kẻ tiểu nhân. Tôi có thể hiểu được hơn nữa cũng không trách.

Chúng tôi làm tình cũng được coi là an toàn, anh luôn dùng bao cao su với tôi mặc dù tôi không bao giờ cho anh nổi một mụn con, mỗi lần làm tình xong anh luôn bỏ đi để lại tôi một mình. Tôi tủi thân nhưng cũng không vạch trần.

Thực ra trước khi kết hôn một thời gian, tôi đã có định nhận nuôi một đứa trẻ. Tôi không thể sinh con cho anh nhưng vẫn có thể nhận nuôi được. Đây là cách tốt nhất, duy nhất tôi có thể trụ lại trong sinh mệnh của anh. Anh bị ép phải kết hôn với tôi, sau khi tôi chết anh có thể sẽ ngay lập tức quên tôi, coi như chưa từng bao giờ gặp tôi. Nhưng nếu như tôi có một đứa con, Thành Huấn cả đời này sẽ không bao giờ quên được tôi.

Đám trẻ trong cô nhi viện rất dễ thương, mỗi đứa  trẻ đều mang trong mình một câu chuyện nhưng mỗi khi tôi đến luôn thấy những nụ cười ngây thơ của đám trẻ. Trong đám trẻ có một cô bé rất xinh, mắt trong xoe, má phúng phính, tóc đen dày như Thành Huấn, nhìn thế nào cũng rất đáng yêu. Con bé mỗi lần nhìn thấy tôi tới sẽ cầm một bông hoa dại, con bé vừa ôm lấy tôi vừa hôn vào má tôi, làm sao mà tôi không yêu cho được.

Mới đầu tôi còn thắc mắc sao bé lại tặng hoa cho tôi, bé bảo rằng nếu trong trại có hoa hướng dương, bé sẽ không ngần ngại hái tặng tôi, sau này tôi cũng chẳng hỏi nữa, ôm lấy bé và thơm vào má bánh bao của bé là điều tôi có thể đáp lại. Mỗi lần gặp con bé tôi luôn muốn bế bé về nhà chăm bẵm, nhưng vẻ mặt lạnh lùng, ghét bỏ của anh làm tôi chùn bước. Tôi thà rằng anh cứ hận tôi như thế còn hơn là lạnh nhạt với con bé. Trẻ em không có tội, tội của tôi không phải để một đứa trẻ gánh được.

Lúc lên đỉnh, tôi vẫn gọi tên Thành Huấn, vẫn nói lời yêu anh như cũ. Thành Huấn nằm trên người tôi khẽ thở dốc một lúc rồi muốn rút ra, tôi kẹp chặt hai chân lại, không cho anh ra. Vừa trải qua một quá trình vận động thể lực, Thành Huấn cũng không có nhiều sức lực giằng co với tôi, chỉ cau mày nhìn tôi.

Ngón tay khô gầy của tôi áp lên mặt anh, tựa như lần cuối cùng nhìn thấy anh, nói nghiêm túc: "Thành Huấn, em yêu anh, anh biết không?" Nói xong, tôi liền khóc, nước mắt rơi từng giọt từng giọt, ướt khóe mắt, ướt vỏ gối.

Tôi nói tôi yêu anh nhiều lần như vậy, nhưng phải chăng đây là lần thứ nhất anh chân chính nghe được vào trong tim. Sau đó tôi càng khóc càng to, càng đau càng mệt mỏi, cuối cùng vẫn là buông hai chân ra, dời người đi, để cho anh trượt ra khỏi cơ thể tôi.

Mờ mịt hồi lâu rốt cục mệt rã rời, rồi cũng buồn ngủ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro