Chap 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày mùng 3 tháng 3, trời trong

Năm nay mùa xuân hình như đặc biệt tới sớm, còn chưa đến tháng ba, cây cối đã sớm đâm chồi nảy lộc.

Thân thể ngày càng sa sút khiến tôi phải làm một chuyện mà mỗi người có tiền đều phải làm, hơn nữa còn phải làm xong một cách hợp tình hợp lý - viết di chúc.

Tôi không muốn viết di chúc, trên bản di chúc của tôi cũng chỉ viết có năm chữ, đó chính là, “Thành Huấn, em yêu anh”. Tôi nghĩ tôi sẽ là người thứ nhất và cũng là người duy nhất trên thế giới này viết di chúc như vậy.

Tôi nghĩ sau khi tôi chết, đây là thứ duy nhất có thể thay tôi nói cho Thành Huấn của tôi, tôi yêu anh. Chỉ là tôi vẫn phải xử lý di sản khổng lồ của mình, cố gắng cả đời của cha, cả tiền chính đáng cũng như không chính đáng đều thu về vô số. Tôi không biết di sản của mình cụ thể có bao nhiêu. Nếu thật sự đi tính toán, nói không chừng tôi chính là người giàu nhất thành phố A cũng nên.

Tôi giao toàn bộ công ty của cha cho một người trẻ tuổi mà trước đây cha từng bồi dưỡng. Anh ta tên là Thẩm Tại Luân, là người mà sau khi biết được bệnh của tôi, cha ngàn người chọn một định lấy làm chồng cho tôi mặc dù tôi vẫn không biết tại sao anh ta lại đồng ý.

Anh ta cầm bản thỏa thuận đó nhưng không chịu tiếp nhận. Tôi đã cực kỳ mệt mỏi, không muốn nhiều lời. Anh ta là người chính trực, chất phác, có lẽ nếu không có Thành Huấn, không biết chừng tôi đã thật sự kết hôn với anh ta.

Tôi nói cho anh ta biết: "Đây không phải một khoản tiền bất chính, sau khi nhận nó anh sẽ phải tốn nhiều công sức quản lý. Mọi hành động đều phải suy xét kỹ càng, anh cũng không phải là anh mà là người phụ trách tập đoàn này, một khi xảy ra chuyện gì thì anh phải đứng mũi chịu sào. Nếu vi phạm pháp luật, anh còn phải chịu trách nhiệm trước pháp luật. Tôi không nghĩ rằng vụ này anh có lãi đâu."

Tôi tin rằng số tiền kia không phải là giúp một người không phải lo đến cơm áo, mà là khiến anh ta bán đứt tự do của chính mình. Mà tôi từ bỏ số tiền đó, chắc chắn tôi có thể sống thanh thản.

Tôi cũng chu cấp tài chính đầy đủ cho cô nhi viện, hơn nữa không được chỉ dựa vào một mình tôi. Cô nhi viện cơ cấu như một tổ chức xã hội từ thiện, cũng tìm các công ty hảo tâm bên ngoài làm nhà tài trợ. Nó là do tôi thành lập, nhưng cũng đã không phụ thuộc vào tôi từ lâu.

Còn lại là hai căn biệt thự của nhà tôi, một căn cha tôi ở khi còn sống, nơi ấy rất lớn, cũng có thể coi như một cái sân nhỏ. Còn một căn chính là chỗ ở của tôi với Thành Huấn bây giờ, một ngôi nhà tôi đã hao hết tâm trí chăm chút nhưng cũng không có nổi lấy sự ấm áp.

Tôi muốn để lại căn nhà của cha tôi cho bố mẹ Thành Huấn. Không cần biết bọn họ làm cái gì, xử lý nó như thế nào, cho thuê cũng tốt, bán cũng tốt, về sau cũng đảm bảo được hai người không phải lo đến cơm áo gạo tiền. Ít nhất đây là chút lòng thành cuối cùng của kẻ làm con rể là tôi.

Chỗ tôi đang ở hiện tại, tôi không nỡ để lại cho bất kỳ ai. Cho dù chỗ đó giá băng như biển, nhưng đây là nơi tôi với Thành Huấn có chung kỷ niệm, tôi chỉ muốn để lại cho Thành Huấn. Nhưng tôi biết rõ tính tình của anh, người kiêu ngạo như vậy chắc chắn sẽ không muốn cũng không thèm muốn. Cho nên tôi giữ nó lại, mặc cho nó hứng chịu mưa nắng, coi như là người chứng kiến cho đoạn tình này của tôi.

Tôi đi siêu thị mua rất nhiều thứ, quyết định đi thăm cha mẹ chồng. Kết hôn hai năm tôi gặp hai người bọn họ hai lần, lần thứ nhất là lúc cha tôi thả bọn họ, còn một lần là trong hôn lễ của tôi với Thành Huấn. Hai lần họ nhìn thấy tôi đều nơm nớp lo sợ, giống như con chuột nhìn thấy con mèo, yêu quái gặp phải Tôn Ngộ Không.

Trước khi vào cửa, tôi nỗ lực điều chỉnh cảm xúc của mình, tự nói trong lòng “Kim Thiện Vũ, cố gắng lên, cười tươi nào.”
Tôi vừa cởi giày liền cười thật tươi, hướng vào bên trong hét to, âm thanh vang dội : "Cha, mẹ, Tiểu Chi. Con tới thăm mọi người này."

Tôi tin âm thanh của mình phải vượt quá bảy mươi đê-xi-ben, bởi vì cả ba và mẹ chồng tôi đều bị làm cho sợ hãi, em gái anh vì hoảng sợ mà run rẩy không thốt nên lời.

Tay đang cầm kính lão của cha chồng khựng lại giữa không trung, một lúc lâu không nhúc nhích. Tôi cười hì hì bước vào, ngồi xổm xuống đeo lên cho ông: "Ha ha, cha muốn đọc báo à?" Sau đó rất dịu dàng cầm tờ báo trên bàn trà đưa cho ông. Xoay người nói với mẹ chồng: "Mẹ, con mua rất nhiều thứ cho mẹ, con bỏ vào tủ lạnh nhé."

Tôi lấy trong túi một túi xách nữ đang khá nổi gần đây chạy đến dúi vào Tiểu Chi đang đứng chết trân nhìn tôi, miệng cười cười nói: “Anh có quà cho Tiểu Chi nè, đi chơi hay hẹn hò hãy xách theo nó nhé.”

Tôi xử sự như một người con rể bình thường, hoàn toàn bất chấp sự kinh ngạc của hai người. Tôi nhét đầy tủ lạnh sau đó đi dọn dẹp. Trong một sáng một chiều, tôi vệ sinh căn phòng không rộng lắm của họ sạch sẽ không còn một hạt bụi mặc cho em gái anh ngăn cản. Tôi cho tới bây giờ cũng không biết mình có thể làm nhiều việc như vậy, tôi tỉ mỉ lau sàn nhà hai lần, tôi giặt xong toàn bộ vỏ chăn bông chỉ trừ phòng em gái anh vì con bé khoá trái cửa, tôi thậm chí còn xuống bếp làm năm món ăn.

Tôi bưng bát mỉm cười nhìn bọn họ. Lúc tôi cười rộ lên thực ra rất dễ nhìn, cũng khiến cho người già yêu mến. Tôi tỉnh rụi làm lơ phản ứng của bọn họ. Lúc ăn cơm tối, tôi thậm chí pha nước nóng rửa chân cho cha chồng, tôi bê chậu nước nhơ nhỡ, vắt khăn trên cánh tay, nói với bố Thành Huấn: "Cha, để con rửa chân cho cha."

Cha chồng nhìn mẹ chồng tôi một cái, mẹ chồng tôi lại nhìn tôi, muốn biết tôi lại có tâm địa xảo trá gì, bởi vì thủ đoạn đoạt được Thành Huấn năm đó của tôi khiến bọn họ nhớ lại mà sợ. Cha chồng đã cao tuổi, hơn nữa vì phải ngồi trong thời gian dài nên thần kinh cảm giác đã thoái hóa, trời lại rất lạnh, tôi sợ ông không đủ ấm nên pha nước rất nóng. Tôi rửa chân cho ông từng chút từng chút một, nghĩ thầm, người này đã đem Thành Huấn mà tôi yêu nhất đến cho tôi, tôi biết ơn ông, nhưng vì tôi mà ông phải chịu khổ không ít, tôi thật có lỗi với ông.

Có lẽ bọn họ cũng không chịu được tôi thần kinh thất thường như thế, ra hiệu cho Tiểu Chi gọi điện thoại ngay cho Thành Huấn. Thành Huấn vừa vào cửa đã tức giận bừng bừng. Tôi vừa định nói: "Thật đúng lúc, Thành Huấn, cả nhà chúng ta cùng ngồi với nhau một lát." Đã bị anh lôi ra ngoài.

Đúng vậy, không phải dắt, mà là lôi, kéo đi ra, ném tôi vào trong xe, đầu đập mạnh vào mặt ghế. Chưa đợi tôi kịp phản ứng, Thành Huấn đã khởi động xe. Phóng vèo một tiếng rời đi. Anh mở miệng: "Kim Thiện Vũ, cậu bị điên à?"

"Em không bị điên." Tôi sờ sờ sau đầu, rất đau. Trước kia đầu tôi chưa bao giờ bị đụng như thế. Phác Thành Huấn, anh là đồ tồi.

"Vậy tại sao cậu lại rỗi hơi đi quấy rầy bố mẹ tôi?" Anh trợn mắt với tôi, hai mắt đỏ ngầu. Trong trí nhớ của tôi, Thành Huấn chưa bao giờ như thế, anh luôn luôn nho nhã, không bao giờ động tay chân với phụ nữ, cho dù hận tôi cũng sẽ không ra tay đánh đập. Hôm nay cú đẩy này đã là phá vỡ tất cả những tiền lệ trước đó.

"Em không quấy rầy họ, Thành Huấn, em quý mến bọn họ." Tôi giải thích.

Anh bị sự yêu mến của tôi làm cho tức giận vô cùng, cắn răng rít từ cổ họng: "Kim Thiện Vũ, tôi thực thấy buồn thay cho cái quý mến của cậu. Nếu mọi người ai cũng giống như cậu thì quý mến bản thân nó sinh ra trên cái thế giới này vốn đã là một loại tội ác. Cậu rốt cuộc có biết người bị cậu quý mến phải nỗ lực trả giá lớn như thế nào để gánh chịu cái sự quý mến đó của cậu không?!" Anh gần như gào thét, như một con sư tử đang nổi giận vô cùng nguy hiểm.

Tôi cắn răng, không có lời nào để nói. Đúng vậy, Thành Huấn nói không sai. Tại tôi. Năm đó bọn cướp xử lý sự việc không tốt, cha chồng tôi trong lúc chạy trốn té gãy một chân, giờ ở trên xe lăn sống qua ngày.

Tôi có tội, tôi đến giờ vẫn cảm thấy áy náy, giống như tối hôm nay, tôi nâng cái chân đó của cha chồng, đó là lần đầu tiên tôi chạm vào nó. Bàn chân đã bị thoái hóa thần kinh khá lâu, bắp thịt đã co rút, một cái chân xiêu vẹo, giống như bàn chân bó của phụ nữ trong xã hội xưa, khô héo như một ụ rễ cây già. Tôi biết tội của tôi không thể tha thứ nhưng tôi cũng không phải cố ý. Tôi cũng không biết chuyện sẽ trở nên như vậy, "Thành Huấn, tổn thương năm đó không phải do em cố ý."

"Vâng, cậu không cố ý! Nhưng không phải họ sợ cậu sao? Tôi đã dốc hết sức tránh không cho cậu tiếp xúc với họ, nhưng hôm nay cái dây thần kinh nào của cậu bị chập hả? Không biết sao lại tìm đến họ làm gì? Cậu không có đầu óc à? Hay cậu bị ngu ngốc?"

Thành Huấn nói năng chất vấn mạnh mẽ, có lý lẽ có bằng chứng. Tôi á khẩu không trả lời được, ngồi trên ghế, đầu của tôi bắt đầu choáng váng, tầm mắt trở nên mơ hồ.

Tôi muốn nói xin lỗi Thành Huấn, thật sự xin lỗi, với anh và người nhà của anh. Trước mặt anh tôi cho tới bây giờ chưa bao giờ keo kiệt những thứ này. Nhưng tôi nghĩ đến bản thân mình lại cảm thấy xót xa. Tôi còn ở trên trần gian này không lâu nữa. Vậy mà người mà tôi yêu nhất, tính trăm phương ngàn kế có được, lại vẫn không thể yêu tôi, không, không nói yêu, cho dù là biểu hiện một chút xíu trìu mến đặc biệt cũng sẽ không. Anh hận tôi sâu tận xương tủy. Nhưng tôi yêu anh, khắc sâu tận linh hồn, yêu hơn bản thân mình rất nhiều, cho nên tôi mới có thể muốn gần gũi người nhà của anh, mới có thể muốn làm cho cha mẹ anh cũng cảm thấy mình có một đứa con rể thật tốt.

Nhưng bên tai tôi là lời trách mắng của Thành Huấn, cơn nhức đầu nặng nề ập đến, tôi muốn tóm lấy nó vứt ra nhưng ý thức của tôi lại bắt đầu trở nên mơ hồ. Trước khi hoàn toàn mất đi cảm giác, tôi nghe thấy chính mình nghẹn ngào nói: "Thành Huấn, đừng mắng em như thế, em sợ sau này anh sẽ hối hận!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro