Chap 2 - Ép buộc phải quên đi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Câu hỏi đột nhiên, khiến hắn trầm mặc, thật lâu, hắn mới mở miệng, giống như mê hoặc: “Joo Hyun, anh là Jun Myun, là Jun Myun mà em yêu, không phải SuHo, anh sẽ luôn ở cùng với em, cho nên đừng suy nghĩ lung tung có được không?”
Cái gì cũng đều có thể sai, cái gì cũng đều có thể quên, hoặc là nhớ lại, cái gì cũng có thể thay đổi được, nhưng phải nhớ kỹ là anh muốn cô yêu anh, anh chỉ cần như vậy.
Cô đột nhiên cười lạnh: “Đúng vậy nha, anh là SuHo, là người gần gũi nhất với tôi, anh luôn luôn ở cùng tôi như lúc này có đúng không?”
Cô nói tôi, mà không phải em. Chốc lát, anh mới gật đầu: “Ừ.”
Cũng trong chốc lát này, SuHo nghĩ, rốt cuộc anh là cùng với cô Irene, hay là với Bae Joo Hyun, dù tỉnh táo ngay từ đầu, nhưng cuối cùng anh cũng đã bắt đầu mơ hồ.
Cô vẫn cười yếu ớt, trong mắt che kín một tầng băng sương thật dày: “Nhưng mà, Irene đã chết rồi, anh đã giết chết cô ấy, bây giờ anh có muốn đi theo cô ấy không?” Cô nặng nề đẩy anh ra, “Anh không cần Irene quay trở lại, anh để cho cô ấy đi đến một nơi rất xa, nhưng mà, SuHo, tôi đã quay trở lại, kí ức của tôi đã trở về rồi". Kí ức trở lại, giống như một giấc mộng, cô hoàn toàn tỉnh táo, thì ra cô không phải Bae Joo Hyun như thế này, đúng, Bae Joo Hyun là tên thật của cô, nhưng mà là Bae Joo Hyun hay Irene, cô ấy đều hận Kim Jun Myun ( SuHo), chính là người đàn ông trước mặt, cô thế nhưng lại quên mất. SuHo gần như không thể tin: “ Joo Hyun, em....” Trong mắt anh giống như chớp một cái thì cô sẽ biến mất, giải tán tất cả hạnh phúc của anh. “Không, tôi không phải Bae Joo Hyun yêu say đắm Jun Myun anh, mà tôi là Bae Joo Hyun suốt cả đời này chỉ có thù hận anh mà thôi.” Cô cười lạnh, cười ra nước mắt. Rốt cuộc, cô đã tỉnh, SuHo anh cũng tỉnh mộng. Trên đời không còn Bae Joo Hyun yêu anh nữa rồi, chỉ có người mang cái tên đó hận anh mà thôi.
Bae Joo Hyun là thỏ con trong tay SuHo anh, dùng sức, dụng tâm nhiều như vậy nhưng vẫn không thể nào ôm chặt, cô vẫn muốn đẩy anh ra và bỏ sao? Dù không ở trong lòng anh lâu dài, nhưng không thể trải qua thời gian như thế muốn rời đi là đi ngay, không chút lưu luyến? Anh còn chưa kịp yêu cô nhiều một chút, nhiều hơn một chút nữa, để cô cảm nhận mà yêu anh. Anh còn chưa kịp nói cho cô biết, khung cảnh trên sân thượng đã được anh chuẩn bị để khi cô tỉnh táo cùng anh ngắm bầu trời đẹp. kia. Anh còn chưa kịp đổi rèm cửa sổ thành màu tím mà cô yêu thích. Anh còn chưa kịp để cho cô yêu anh mà tự nguyện ở lại, cùng anh sống đến bạc đầu.
. . . . . .
Thì ra là có nhiều chuyện chưa kịp làm như vậy, cô đã tỉnh táo lại.
Cô lui về phía sau, từng chút từng chút, cùng anh kéo ra khoảng cách tay khó chạm vào. Trong cổ họng giống như tắc nghẹn cái gì đó, khó có thể phát âm, nhưng cô dừng lại không được, nói ra sự thật xấu xí như vậy: “ Ai đã yêu SuHo anh thì tôi không biết, nhưng mà, tôi không phải người đó. Anh hãy nhớ kỹ, tôi là Bae Joo Hyun và cũng là Irene, trí nhớ trong giấc mơ đều là tôi, cho nên mới phải rõ ràng như vậy,  tôi mới có thể khóc và nhớ lại mọi chuyện trước kia trong quá khứ.” Từng chữ từng chữ, bất ngờ lạnh lẽo, lạnh thấu xương, “Tôi là hận và ghê tởm anh, tôi có khùng hay điên mới yêu anh, là anh, là anh xoá sạch ký ức của tôi, là anh biến tôi thành người như thế này, bởi vì tôi vĩnh viễn sẽ không yêu anh, nhưng lúc trước tôi không giống như thế này, cho nên, anh biến tôi thành như vậy, có đúng không?” Anh trầm mặc, trong mắt sương chiều nặng nề, cô lại rống to, nhìn gần: “Có đúng không?”
Hắn vẫn không nói như cũ, chỉ là những ánh sáng trong đôi mắt từng chút từng chút ảm đạm. Anh không giải thích, anh cam chịu.
Irene cười lạnh, cười ra nước mắt:  Gia đình cô, bạn bè cô, người yêu của cô đã sớm mai táng vào một buổi tối ba năm trước, hắn lại buồn cười hơn, đến mức khiến cô trở thành một con gối của hắn.
Những năm nay, vô số từng phút từng giây, hắn đều lừa cô.
Khi đó, mỗi khi cô tỉnh lại.
Hắn nói: “Em là Joo Hyun.”
Cô u mê lặp lại: “Tôi là Joo Hyun.”
Hắn bảo: “Em nhớ chứ? Joo Hyun yêu ai?”
Cô nghĩ tới: “ Joo Hyun yêu Jun Myun.”
Anh nói: “Ừ, anh là Jun Myun, anh mãi là Myun của em.”
Cô cười: “Anh là Myun, là anh, em yêu anh, anh đã trở lại bên cạnh em rồi.”
. . . . . .
Buồn cười biết bao, cô ngu ngốc như thế, nhưng anh lại khôn khéo như vậy. Nó đáng xấu hổ như vậy, thế nhưng lại trộm trái tim của một bệnh nhân bị động kinh sau tai nạn.
Nó đáng sợ như ma quỷ vậy, không nhớ rõ mình là ai, sẽ khóa lại một vài thứ chẳng hạn kí ức của cô. Cô đã nhớ lại, mang theo phòng bị và đôi mắt hận thù giống như trước kia, sự chán ghét của cô dành cho hắn đã trở lại. SuHo thu bàn tay đã vương ra, giữa lông mày rậm rạp, bờ môi thật mỏng giống như tự mình đùa cợt: “Em nghĩ tới và đã nhớ ra, anh còn tưởng rằng có thể lừa gạt em cả đời đấy?” Tại sao lại không muốn lừa gạt cô cả đời chứ? Nhất định là do anh đã không đủ cố gắng. Vài tháng trước, anh hy vọng thần kinh của cô sẽ tốt lên, nhưng hiện giờ, thời khắc này, anh căm ghét cô tỉnh táo như vậy.
Con người, quả nhiên là có lòng tham. Mấy năm trước, tai nạn khiến Irene mất trí. Anh ngang nhiên không giúp cô trị liệu mà còn dùng dược tiêm cho cô không thể nhớ lại, khiến cô cứ mơ hồ không rõ. Do hắn thương cô, đã cho ngừng tiêm vài tháng nên dược có vẻ đã kháng tác dụng. Nhưng bây giờ, anh rất hối hận, nếu cho quay lại, cũng sẽ như vậy, anh càng muốn tăng dược để cô mãi mãi không thể nhớ nổi bản thân mình là ai, hoàn toàn quên đi kí ức và chỉ yêu mình anh.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro