Mở đầu - Giam cầm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có nhiều loài hoa luôn nở rộ, với nhiều cái tên rất đẹp. Thời kỳ nở hoa cũng rất ngắn, nở ra không đủ để người người chiêm ngưỡng thì đã đến lúc tàn úa, không tránh khỏi để lại tiếc nuối cho người đời.
Trong thành phố Seoul, có một dinh thự tên là SURENE, ổ khoá là Suho . Mật khóa là Irene, thoáng một cái đã đem đến người nhìn ra chủ nhân của dinh thự này rất yêu thương nhau trọn một đời.
Đã là mùa đông, tháng mười mùa hoa có vẻ đã éo úa, rất lạnh và chỉ rất lạnh.
Ban đêm, ánh trăng không tròn, màu vàng hơi đỏ che kín một tầng nhà mỏng manh. Gió lạnh thổi lăn tăn mặt hồ nước mùa đông, nhưng hàng chân mày cô vẫn chìm trong cơn giấc mộng.
Một giọt lệ chảy xuống làm ướt áo gối. Dưới ánh đèn thuỷ tinh, mặt cô gái trắng như tuyết đã trở nên tái nhợt, bờ môi đỏ tươi xinh đẹp hơi nhếch lên.
Người không tỉnh, mộng không tàn. Trong phòng ánh đèn mờ mờ, nhưng nó lại chưa bao giờ u ám, bởi vì cô gái trong căn phòng đó rất sợ bóng tối.
Cách một bên gối, bên cạnh cô là SuHo. Ánh trăng khuyết chiếu rọi bóng người trên giường đang run rẩy, một đôi mắt còn đen hơn bóng đêm từ từ mở ra. Cô gái bên cạnh run nhè nhẹ, SuHo đưa tay, vòng quanh cô, nhẹ nhàng dụ dỗ: "Joo Hyun, tỉnh lại, ngoan, Joo Hyun, đừng sợ, có anh ở đây."
Irene từ trong cơn ác mộng kéo dài mấy tiếng mới có thể tỉnh lại.
Bà tay SuHo lúc nào cũng rất lạnh, ôm bả vai của Irene, nhiệt độ lạnh lẽo xông thẳng vào làn da trơn trắng của cô. Lông mi dài giống như cánh bướm bị mắc mưa ướt đẫm, khẽ run mở ra, con ngươi mờ mịt bất lực chớp nhẹ. Cô quay đầu, nhìn người bên cạnh mình, nhỏ giọng thăm dò: "Jun Myun?" Mới vừa rồi là mơ, vậy bây giờ thì sao? Là thật.Thế nhưng tại sao lại giống như đang mơ vậy?
Động tác của anh dịu dàng vỗ vai cô, trong giọng nói có chứa mê hoặc thuộc về SuHo: "Đừng sợ, chỉ là giấc mơ thôi."
Bên trong ánh mắt, không còn chút xíu mờ nhạt nữa, cô đã hoàn toàn tỉnh táo, nhưng lại cảm thấy hốt hoảng, cô lôi ống tay áo của anh: " Anh là ai, là người quen của tôi có đúng không?"
Đây không phải là mơ và cũng không biết là có là thật. Rốt cuộc cô là ai? Còn người trước mắt là gì của cô? SuHo hôn nhẹ một cái lên chân mày đang nhíu lại của cô, khuôn mặt tuấn tú không nguội lạnh như thường ngày: "Ừ, em là Bae Joo Hyun, là vợ của anh, là vợ của Kim Jun Myun anh."
Joo Hyun, anh vẫn chỉ luôn có mình em. Trong lòng anh kêu thầm thẳng tên họ của cô, chứ không phải là Irene, tên thường gọi của cô, cái tên dễ gợi lại mọi kí ức của cô, thế nhưng đây là bí mật của anh, không thể để cho cô gái này biết được. Vốn dĩ đang nắm tay áo của SuHo, đột nhiên buông ra. " Kim Jun Myun, anh có thể đừng gạt em có được không, em rất tỉnh táo. . . . . ."
Tiếng nước gợn sóng vang vọng giữa ban đêm mờ mịt, cô nép vào cạnh giường nhìn anh: "Lúc nãy em nằm mơ, em mơ thấy mọi người gọi em là Irene, lúc em còn đi học lẫn ở nhà, mọi người đều gọi cái tên này, trông quen thuộc lắm, nó muốn gợi cgo em nhớ về thứ gì đó nhưng cơn đau đầu của em lại tái phát, chỉ chốc lát sau, lại không thể nhớ gì nữa, lúc nghe thấy cái tên thường gọi đó, mắt em cứ khóc, khóc đến thật đau lòng." Tay lướt nhẹ qua gối đầu ươn ướt, "Nhìn xem, gối đều đã ướt rồi, giống như cái tên đó thật sự là của em." Cô nhìn anh, không cẩn thận nước mắt lại trượt xuống. Cô nhìn thấy rồi, con ngươi Myun đột nhiên biến thành màu đen, sắc bén giống như chim ưng ban đêm. Hắn ôm cô thật chặt, giọng nói bỗng nhiên không lưu loát: " Joo Hyun, đừng nói nữa, cũng đừng nghĩ nữa." Rốt cuộc, cô đã mơ thấy gì? Mà hắn lại sợ như vậy, Bae Joo Hyun, em không nên tỉnh táo, mặc kệ là mơ hay là tỉnh, đều không nên tỉnh táo. Cô cứng nhắc không nhúc nhích, chỉ là càng không ngừng nghĩ về giấc mơ của mình. Sau đó cô không nói câu nào nữa, chỉ là nâng mắt cứ như vậy lẳng lặng nhìn anh, ánh mắt giống như người đi ra từ trong bức hoạ thời cổ, trống rỗng. SuHo nhìn lông mày cô, môi cô, mặt cô, duy chỉ có không nhìn vào mắt cô, anh nói: " Joo Hyun, cô ấy là bạn xấu xa của em, cô ta đi rồi, đi đến một nơi rất xa, cô ấy rất xấu, cho nên, đừng nhớ đến cô ta nữa, hãy quên cô ta đi có được không?" Kí ức không thể trở về, không thể, như vậy anh mới có thể giữ cô lại được.
Ánh mắt lạnh lẽo, mờ đi, mặt cô không chút thay đổi hỏi: "Anh hi vọng em quên sao, hy vọng cô ấy không quay về nữa có đúng vậy không SuHo,anh? "

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro