CHƯƠNG 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

#Truyệnchưađặttên - Chương 2.
Tác giả : #ThanhThanh

Thành cứ đinh ninh rằng Hiền giờ đây đã có gia đình, vì lứa tuổi này ít ai độc thân lắm. Hơn nữa, Hiền rất xinh đẹp, có phần còn mặn mà hơn cả ngày xưa khi anh và cô ấy quen biết nhau. Anh tiếc nuối, tiếc lắm chứ, Hiền và anh có duyên nhưng ko có phận ... Chuyện vô tình gặp lại Hiền tại nhà Dương anh rất vui, suy nghĩ nhiều điều nhưng anh ko đủ can đảm để hẹn cô đi uống nước. Anh sợ gặp lại rồi cảm xúc năm ấy ùa về, sợ mình ko kìm chế dc bản thân ... chỉ mong cô ấy có cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc!

Thành vẫn đến cơ quan, vẫn đi làm như mọi khi, nhưng từ khi biết Hiền cùng làm việc tại thành phố này, anh ko tụ tập bạn bè nữa, hầu như ko chè chén la cà bất cứ chỗ nào. Thứ nhu cầu bản năng cũng ko thấy phát sinh mãnh liệt như thời gian trước đây. Một ngày nọ, khi anh ghé siêu thị nhỏ gần nhà mua chút đồ ăn vì đã lâu anh ko tự nấu nướng, đang loay hoay chọn rau củ thì vô tình lại gặp người con gái ấy. Hiền cũng đi siêu thị.

Cô ấy đang phân vân nên mua loại bột mỳ nào, dáng vẻ băn khoăn khi chọn đồ cũng toát lên vẻ kiều diễm. Tim Thành đập nhanh, cứ như lần đầu tiên gặp phụ nữ vậy, đứng ở cự ly gần thế này anh ko biết phải làm thế nào. Có nên chạy lại chào hỏi ko nhỉ ? Vô thức anh thấy mình bối rối, nhìn lại trang phục đang mặc, sờ lên cằm mấy sợi râu lởm chởm hôm nay quên chưa cạo... Liệu trông mình thế này có già quá không ? Chục năm qua... cô ấy còn nhận ra không ?

Thành đang lúng túng vì e ngại bộ dạng ko chỉn chu lắm của mình thì Hiền vô tình nhìn sang. Bởi nãy giờ cô cảm nhận dc có ai đó đang nhìn chằm chằm vào mình. Cũng giống như Thành, Hiền vô cùng ngạc nhiên, hai mắt cô mở to vì sự xuất hiện của người đối diện. Cả hai ko nói điều gì, có lẽ cô ấy cũng nhận ra anh...

Chào em ...

Thành cất lời trước.

Chào anh!

Hiền đáp lại.

Em cũng đi siêu thị ở đây à ?
Lâu lắm không gặp, em có khỏe không ?

Hiền gương mặt bối rối...

Em khỏe, nhà em cũng ở gần đây nên em hay mua đồ chỗ này.
Mà chị nhà đâu, sao nay anh lại đích thân đi mua đồ thế ?

Trước câu hỏi của Hiền, anh ko biết phải giải thích thế nào. Chuyện vợ chồng anh ly thân là 1 câu chuyện dài, ko thể cứ đứng mãi mà giải thích cho cô ấy đc. Dù gì anh cũng là người đã từng có gia đình, thế nên bèn trả lời :

À, anh rảnh nên mua chút đồ về nấu ăn. Lâu rồi chưa vào bếp !

Chị nhà có phúc quá rồi, đàn ông thời nay vào bếp là hiếm lắm ....

Có lẽ Hiền muốn nói điều gì đó nhưng lại ko nói ra, nhìn ánh mắt cô ấy anh hiểu được.

Thôi em mua cũng xong rồi, em ra thanh toán rồi về trước đây. Chào anh nhé !

Trong đầu anh đã nảy sinh ý định xin số điện thoại rồi hỏi địa chỉ nhà, định mời cô đi uống nước 1 chuyến ... nhưng ko hiểu sao giây phút ấy miệng cứ cứng đơ ko cảm xúc, chỉ đáp nhẹ "ừ" 1 tiếng rồi cứ thế nhìn cô ấy ra về. Trong lòng ko khỏi tiếc ngẩn ngơ...

Lần đầu gặp lại anh đã quyết định là ko tò mò ko tìm hiểu nhiều về cô ấy nữa, mọi chuyện đã qua thì để cho qua. Nhưng ko ngờ anh lại vô tình gặp gỡ lần nữa khiến cho những suy nghĩ ban đầu tan biến... Đến cơ quan , anh xin số vợ Dương, nói dối là nhờ tư vấn chuyện mua rèm cửa và nội thất, vì hôm đến mừng tân gia anh thấy ưng quá, đàn ông độc thân nên mấy chuyện sắm sửa ko đc sành sỏi như phụ nữ. Dương nghe vậy thì tin ngay, đã thế còn kịp thời tung hứng :

Úi, cái này anh hỏi vợ em thì hỏi đúng chỗ rồi.
Nội thất các kiểu cô ấy tham khảo trên mấy trang web nổi tiếng đấy anh ạ, công nhận nhìn đồ đạc trong nhà ưng thật ... chỉ hơi hao túi tiền chút thôi ...

Phụ nữ mà ... mấy chuyện này họ tỉ mỉ hơn cánh đàn ông chúng mình.
Thành nói thêm.
.....

Tối ấy Thành gọi điện cho Thoa, vợ Dương.

Chào em ...

Chào anh Thành !
Em nghe anh Dương bảo anh muốn tư vấn mua đồ nội thất ạ ?

Ừ em. Dương thông tin cũng nhanh nhỉ ?
Khi nào rảnh em gửi địa chỉ web mua hàng giúp anh để anh tham khảo nhé !

Vâng. Lát em gửi cho.
Mà anh cũng kiếm cô nào đi cho vui cửa vui nhà, mấy việc này cứ để phụ nữ chúng em lo anh ạ!

Anh cũng đang định thế đây...

Thành ngập ngừng, nửa đùa nửa thật, nhưng trong câu nói của anh 90% là có mục đích...

Em xem đồng nghiệp trường em có ai chưa chồng thì giới thiệu cho anh !

Ấy... Anh cứ đùa. Nghe anh Dương nhà em nói anh kén lắm, mãi ko ưng ai. Cơ quan anh nhiều hót gơn vậy còn chưa ưng... có khi nào mà chịu đc tính cằn nhằn nói lắm của dân sư phạm bọn em chứ ?

Biết đâu có duyên thì sao ?
Dương còn đang chịu đc nữa là ....

Hihihi.
Thoa cười vui vẻ.

Anh lại trêu em...

À, em cho anh hỏi, Bạn em có ai tên Hiền ko ?

Có anh ạ! Đồng nghiệp của em luôn. Anh quen cô ấy à ?

À. Bạn học cũ của anh mất liên lạc, nghe nói bây giờ đang dạy ở trường em.

Ô thế hai người biết nhau à ?

Ừ.
Em có số của Hiền ko , gửi anh xin số với !

Em có. Lát em gửi luôn kèm địa chỉ trang web nội thất.

Ok em. Nhớ gửi cho anh đấy.

Anh yên tâm đi.
Mà này... ko phải anh gọi cho em chỉ để tham khảo nội thất chứ hả ... mục đích là xin số của Cái Hiền đúng ko ?

Đâu có....

Chà chà em biết rồi nha ...

Thôi anh bận, anh tắt máy trước đây, nhớ gửi cho anh đấy.

Dạ, em biết mà. Chào anh nhé!

Lát sau Thoa nhắn tin vào Zalo cả số điện thoại, cả địa chỉ web. Thành vội vàng lưu số vào danh bạ và ko quên add nick Zalo bằng số điện thoại của Hiền. 10h tối anh đi nằm thấy có thông báo, Hiền đã đồng ý lời mời kết bạn zalo. Không nhịn đc, anh nhảy vào nhắn tin luôn:

😊
Chào em!

🤗
Chào anh!

Em chưa ngủ à?

Vâng. Em vừa soạn bài xong, chuẩn bị đi nghỉ đây.

Mà có biết anh là ai ko vậy ? 🤔

Anh Thành chứ ai ? Ảnh đại diện to đùng thế kia mà .. 🤭
Mà sao anh biết số em vậy ?

Anh hỏi thăm 1 người bạn...
Nói chuyện muộn thế này có sợ chồng em ghen không ?

Vậy vợ anh có ghen không ? 😊

Không sao.
Chỉ sợ chồng em ghen thì phiền thôi ...

Anh nghĩ nhiều rồi, bạn bè nc chút thôi mà ... có gì đâu mà ghen hả anh ?

Suy nghĩ xem trả lời Hiền thế nào, vô thức anh soạn tin :

Em có hạnh phúc ko ?

Câu hỏi ngớ ngẩn nhất mà anh viết ra. Viết xong lại xóa đi ko dám gửi, hạnh phúc hay ko thì anh có quyền gì ?

Công việc em có áp lực ko ?

Cũng có đôi lúc anh ạ. Nhưng mà cũng quen ấy mà ...
Anh giờ công tác ở đâu ạ ?

Anh cũng làm trong tỉnh mình thôi, cách chỗ em dạy 3km.

Gần nhỉ.

Ừm. Hôm nào rảnh đi uống cafe nhé !

Vâng.

Ko biết tiếp diễn cuộc trò chuyện thế nào, anh đành chúc Cô ngủ ngon... vì cô đồng ý kb, nói chuyện anh thấy đã quá mãn nguyện rồi...

Hàng ngày như một thói quen, anh liên tục mở Zalo xem cô hoạt động khi nào, xem những dòng trạng thái mà cô cập nhật. Những chia sẻ thú vị về ngành nghề, những khoảnh khắc bên đồng nghiệp và học trò cưng... cả những lúc vào bếp trổ tài nấu món ngon... nhưng tuyệt nhiên ko thấy Hiền chia sẻ điều gì về cuộc sống hôn nhân, gia đình. Anh ko thấy 1 bức ảnh nào gọi là có liên quan đến chồng của Hiền, ko thấy ảnh con trẻ ... Lẽ nào, Hiền vẫn độc thân đến bây giờ ư ?
Điều đó càng làm cho anh thắc mắc, 1 người con gái đẹp đẽ, giỏi giang như Hiền thì lý do gì lại chưa có người nhòm ngó ? Chắc ko đâu. Có lẽ cô ấy ko muốn chia sẻ cuộc sống riêng tư của mình lên mạng xã hội mà thôi. Anh trấn an mình như thế!

Tâm trạng Thành thời gian gần đây bỗng vui vẻ hơn trước rất nhiều, đi làm cũng đặc biệt dễ tính với nhân viên cấp dưới, bởi vậy ko tránh khỏi sự trêu đùa của mấy đồng nghiệp trong cơ quan. Nhiều câu hỏi xoáy sâu, lấp lửng ... chủ yếu muốn dò la thông tin gì đó từ Thành, ai cũng muốn biết vì sao thời gian này sếp đột nhiên dễ tính như vậy. Nhưng nguyên nhân sâu xa thì ai cũng đoán ra đc... Có lẽ .. Anh ấy đang yêu !!!

Mấy ông bạn của Thành ko hỏi nhưng cũng nấy làm vui vẻ và mừng cho bạn, mong cho Thành tìm dc 1 nửa kia, tránh đi về sớm tối 1 mình. Duy chỉ có cô bé Trà, cô gái thầm thích Thành ở cơ quan, mọi người đều đoán dc anh có n.y đều vui cho anh. Mỗi mình cô buồn... bởi lẽ... người con gái khiến cho Thành vui vẻ thời gian gần đây lại ko phải là cô. Bởi vậy cô hụt hẫng lắm. Hằng ngày chẳng buồn tô điểm phấn son. Diện những mốt mới, sành điệu đến cơ quan nữa ...

Thành nghĩ mãi ko ra ngày nào thích hợp để mời Hiền đi uống cafe. Rõ là anh biết gặp lại cô có chăng chỉ là bạn bè cũ gặp lại, ko mong mỏi tương lai xa xôi gì ... nhưng sao lòng anh lại ưu tư và tự mình đa tình đến thế ??? Tình cũ không rủ cũng tới .... có lẽ là vậy. Dù đã ko còn là gì của nhau ... nhưng thứ tình cảm ko trọn vẹn thuở ấy, những rung cảm ban đầu khiến cho người ta ko thể nào quên được. Để giờ đây gặp lại, anh trong tình trạng ly thân chờ ly hôn... còn cô ấy ... ko biết thế nào ....

Thế rồi nhân 1 buổi chiều thứ 7 mưa phùn, gió lạnh thổi táp vào mặt, Thành bỗng muốn gặp Hiền đến da diết. Anh đánh bạo bấm số gọi cho cô :

A lô .
Giọng Hiền đầu máy bên kia vang lên ấm áp, trong veo.

Anh đây !

Anh Thành à ?

Ừ. Chiều nay em rảnh không ?

Em vừa dạy xong tiết cuối, có việc gì ko anh ?

À. Ko có gì, anh cũng vừa tan ca, em rảnh thì mình đi uống cafe nhé !

Hôm khác đc ko anh ? Hôm nay trời mưa lắm!

Không sao, anh lái xe qua trường đón em. Ko sợ ướt !

Nhưng còn xe máy của em ?

Em gửi ở chỗ bác bảo vệ, lát anh đưa em về qua lấy xe, có tiện ko ?

Cũng dc. Dù gì nay cũng cuối tuần, mai em đc nghỉ. Vậy em đợi anh ở cổng phụ của trường nhé.

Ừ. Vậy chờ anh 10 phút nha, em khoan hãy đi xuống kẻo mưa ướt !

Vâng.

Cuộc gọi kết thúc, tâm trạng của Thành ko thể tốt hơn lúc này, anh hào hứng lái xe đến trường học của Hiền. Giống như là đi đón người yêu vậy, cảm giác này ... thật thích biết bao. Nói là 10 phút nhưng anh đi 5 phút đã đến nơi vì trời mưa, đường vắng ít người qua lại trung tâm thành phố, 3 km anh đi nháy mắt đã đến. Tới cổng phụ, Hiền đang đứng che ô chờ anh ở đấy, cô khoác chiếc túi xách trên vai, quần Jean và áo dạ bông màu đen làm tôn lên dáng người thon gọn và mềm mại của cô ấy. Trong giây phút lơ đễnh Thành bỗng ngẩn người ra vì khung cảnh tuyệt đẹp dưới mưa này... Cô giáo xinh đẹp quá, có khi học trò Nam trường này số nửa thầm thích cô giáo mất thôi!!!

Anh bảo 10 phút mà sao đến nhanh thế ?
Thấy anh đến Hiền cất lời trc.

Sợ em chờ lâu nên anh đi nhanh 1 chút.

Dứt lời, Thành xuống xe và mở cửa xe cho Hiền.

Anh Thành giỏi nhỉ, bây giờ anh công tác ở đâu rồi, đã mua đc xe xịn thế này á ? Mưa lạnh thế này thì sướng rồi!

Em ko thích mua ấy chứ, giáo viên bọn em bây giờ có khi còn giàu hơn bọn anh.

Anh cứ đùa .... hihi.

Mà em thích uống cafe ở đâu ?

Tùy anh. Anh mời thì uống chỗ nào cũng đc.

Ok. Vậy đến King Coffe nhé!

Vâng. Nghe bảo chỗ đấy đồ uống ngon lắm anh ạ.

Xe chạy qua Trung tâm TP 1 đoạn thì đến King Coffe, Thành chọn 1 phòng view khá đẹp trên tầng 3. Hai bên cửa sổ bày những chậu hoa bé xíu, ngoài trời mưa bay bay càng khiến cho không khí trở nên lãng mạn.

Em uống gì ?

Em thế nào cũng đc.

Giờ uống cafe có sợ đêm mất ngủ ko ?

Em quen rồi ko sao đâu.

Ok. Vậy 2 nâu nóng luôn nhé.

Dạ.

Vừa uống nước, thỉnh thoảng Thành nhìn trộm Hiền. Cô ấy vẫn vô tư như ko biết gì, vẫn tập trung trò chuyện vui vẻ. Ko lẽ chuyện quá khứ cô ấy quên hết rồi sao ???

Mà anh bảo anh làm ở đâu ấy nhỉ ?

Anh là ở Sở ....

Ui. Sướng thế. Thế làm cán bộ rồi còn gì, thể nào mua dc xe xịn thế !

Em về muộn có sợ chồng con mong ko ?

Nghe Thành hỏi câu này, Hiền bỗng nhiên tắt nụ cười, ánh mắt vô thức nhìn ra phía ngoài kia, im lặng ko nói...

Em sao thế ? Anh hỏi có chỗ nào ko đúng à ?

Ko phải... em chỉ hơi buồn thôi.

Thành bỗng nhiên thấy lo ngại, ko biết mình đã vô duyên ở chỗ nào, tự nhiên khiến Hiền buồn, anh cảm thấy mất điểm quá. Trong lòng anh thực sự ko muốn nhắc đến chồng con cô ấy nhưng ko hiểu sao sự tò mò khiến anh ko làm chủ dc cái miệng của mình.

Chuyện cũ rồi... em ko trách anh đâu...
Hai bác bên nhà vẫn khỏe chứ ạ?

Mẹ anh bữa nay cũng hay bệnh vặt lắm em ạ, người già ấy mà !

Vâng. Vậy anh cho em gửi lời hỏi thăm sức khỏe đến hai bác nhé.

À ... Hồng Anh, bây giờ đã lập gia đình chưa ạ ?

H.Anh có 2 cháu rồi em ạ, kháu khỉnh lắm..

Vâng. Giống mẹ nên xinh là đúng rồi.

Nếu em có con thì có lẽ con em còn xinh hơn cả H.Anh. nghĩ vậy nhưng Thành lại ko dám nói ra.
...

Chuyện trò qua lại mãi trời cũng tối, sợ Hiền về muộn sẽ bị người nhà nói ko hay nên anh chủ động đưa cô về trường. Mặc dù trong lòng anh ko muốn về 1 chút nào.... Đêm đó, Thành nằm nghĩ lại buổi chiều gặp gỡ ngày hôm nay, những lúc Hiền mỉm cười, rồi giây phút cô buồn phiền chuyện gì đó hai mi mắt cụp lại khiến anh đau lòng làm sao. Nếu như cô chưa lập gia đình, nếu như anh là ng chưa có vợ... có lẽ giây phút trong xe ô tô anh đã ôm cô 1 cái và nói nhớ cô da diết rồi!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro