Quấn quýt không rời (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lạc Hàn Đông đang ngồi trong xe thì Thịnh Hạ đã phi như bay vào, vừa leo lên liền mau chóng chúi đầu xuống phía dưới cửa sổ rồi vội vàng giục Lạc Hàn Đông, "Lái xe ... lái xe đi."

Nhưng có vẻ như người đàn ông kia cố ý kéo tất cả cửa sổ xuống, sau đó trong ánh mắt kinh hoàng của Thịnh Hạ liền đưa tay giữ lấy đầu cô rồi ôm hôn cô bên cửa sổ.

"Ưmm ..." Thịnh Hạ đẩy anh ra, "Đừng mà ... Anh Đông... không được ở chỗ này..."

Lạc Hàn Đông cũng không có hứng làm chuyện đó ngoài trời, anh xoa xoa gáy Thịnh Hạ như thể đang vỗ về một con mèo nhỏ, rồi bảo tài xế, "Đi thôi."

Sau khi hạ cửa kính xe xuống, anh liền kéo Thịnh Hạ xuống phía dưới hạ thân rồi lôi cậu nhỏ trong quần ra, nói với cô: "Đã lâu không gặp, mau chào hỏi nhau đi nào."

Thịnh Hạ thực sự rất muốn mở miệng mắng chết người đàn ông này. Nhưng cô chưa kịp chửi tiếng nào thì đã bị vật cứng rắn nóng bỏng đó lấp đầy khoang miệng.

Cô nuốt xuống một cách khó khăn, cũng không kịp bổ sung dưỡng khí. Xe đang lái đột nhiên phanh gấp, cự vật trong miệng liền chọc sâu vào cổ họng cô, Thịnh Hạ nước mắt giàn giụa, không ngừng nức nở.

Người đàn ông trông thấy cô đáng thương đến nỗi khóe mắt đỏ hoe cả lên, liền vươn tay giữ sau ót cô, môi khẽ nhếch, sau đó ưỡn người đẩy càng sâu vào bên trong.

Đau muốn chết.

Xe chạy quá chậm, đến khi dừng đèn đỏ thì Lạc Hàn Đông đã không thể kiềm chế được nữa, kéo Thịnh Hạ ngồi trên đùi mình, cởi quần lót của cô xuống rồi từ từ đẩy côn thịt nóng bỏng vào trong cơ thể cô.

Thịnh Hạ che miệng lại, trong lòng bàn tay phát ra tiếng rấm rức đầy thương tâm.

Người đàn ông giữ lấy eo cô mà thọc vào rút ra một cách mạnh bạo, ánh đèn của chiếc ô tô đang đi tới chiếu vào Thịnh Hạ, khiến cô có một loại ảo giác như đang bị hàng ngàn người nhìn vào, sự kích thích và hưng phấn đồng thời ập đến khiến cả người cô gần như sụp đổ. Vì vậy cứ vài lần như thế, cô liền không thể kìm chế được mà bật khóc thành tiếng.

"A...... Anh Đông... chậm lại một chút ..."

Người đàn ông nhẹ nhàng xoa nắn trêu đùa nhũ hoa của cô từ phía sau, há miệng ngậm lấy vành tai đang run rẩy của cô, thấp giọng nói: "Suỵt- nhỏ tiếng thôi."

Anh nói thì nói thế, nhưng lực đạo đâm vào lại rất mạnh và nặng nề.

Đầu Thịnh Hạ bị va nhiều lần vào trần xe phía trên nên chỉ có thể đưa tay ra đỡ, tay còn lại cố gắng bưng kín miệng mình.

Nhưng dù như vậy thì vẫn có tiếng rên rỉ phát ra, "Ưmmm......aaa...ưm... ha aaa.."

Lạc Hàn Đông nâng hông cô lên, thắt lưng dồn lực, liên tiếp va chạm vào trong cơ thể cô hơn hai mươi lần, đến nỗi khiến Thịnh Hạ quên mất rằng mình đang ở trên xe, chống đỡ trần xe la khóc thành tiếng, "Ưmmm ... ... sâu quá. .. "

Lạc Hàn Đông cười nhẹ rồi lấy tay bịt miệng cô.

Anh đẩy người cô về phía trước khiến cả nửa người nhoài lại gần đến mặt tài xế làm Thịnh Hạ cảm thấy vô cùng xấu hổ, mà người tài xế kia lại không hề có chút biểu cảm nào, mắt đeo kính râm, dù thấy Thịnh Hạ sắp sáp lại gần nhưng anh ta cũng không liếc lấy một cái.

Miệng Thịnh Hạ bị bịt lại, nửa thân trên bị ép nhào ra đến giữa ghế trước và ghế lái phụ, nửa bên ngực vẫn đang run rẩy phập phồng trong không trung, một bàn tay đàn ông vân vê nhũ hoa cô, hạ thân thúc vào vừa nhanh vừa quyết liệt.

Một lúc sau, Thịnh Hạ rên rỉ trong vòng tay anh, thân thể co quắp, hoa huyệt tràn ra ái dịch đầy dâm mĩ.

Lạc Hàn Đông bị cô bấu vào thật chặt, anh nhanh chóng rút ra, bắn ra sau lưng cô.

Chẳng mấy chốc trong xe lấp đầy mùi xạ hương nồng nặc.

Tài xế lái xe đến gara rồi bỏ chạy mất dạng.

Trên xe, Thịnh Hạ bị người đàn ông ngồi ghế sau cắm vào trong, một chân cô duỗi lên ghế trước, chân còn lại đá vào cửa kính. Anh đè lên người cô, vật nóng cháy đâm vào vừa sâu vừa nhanh. Thịnh Hạ bị thúc đến bật khóc ra tiếng, giọng nói vừa đau đớn lại vừa sung sướng vô tận.
"A...a... chậm lại ...anh Đông ... nhanh..nhanh quá ... ư ưm ... quá sâu ... A a..."

Cao trào một lần lại một lần đã cọ rửa sạch sẽ tâm hồn cô. Bây giờ ý thức của cô hoàn toàn trống rỗng, chỉ cảm nhận được gậy thịt đỏ tím đang không ngừng thọc vào rút ra bên trong cô tạo nên một khung cảnh dâm mỹ.

Cô khàn giọng gọi tên anh Đông, cũng không biết là muốn anh tiếp tục hay muốn anh dừng lại.

Khi Lạc Hàn Đông ôm Thịnh Hạ lên lầu, thân thể cô run rẩy kịch liệt, tiểu huyệt vẫn không ngừng tiết ra ái dịch. Anh chỉ có thể choàng tạm một chiếc áo khoác lên người cô. Phía dưới cô cũng không mặc quần, hai tay anh vừa vặn ôm lấy hai bờ mông căng mẩy của cô .

Vào đến phòng, lòng bàn tay anh đã dính đầy dâm dịch.

Lạc Hàn Đông nâng lòng bàn tay lên, đưa đến trước mặt Thịnh Hạ: "Có muốn tự nếm thử hương vị của mình không?"

Khuôn mặt Thịnh Hạ đỏ bừng, ý thức của cô đã trở nên hỗn loạn. Người đàn ông đặt lòng bàn tay lên môi cô, quệt thứ nước đó lên miệng cô. Cô cũng không phản kháng. Khuôn mặt như nai con với đôi mắt ướt át, chiếc áo khoác trượt xuống lộ ra cơ thể trắng nõn mềm mại, mê hoặc lòng người. Lạc Hàn Đông nhìn chằm chằm khuôn mặt cô hồi lâu, một lát sau bèn cúi đầu xuống hôn lên môi cô, liếm mút những gì cô vừa ăn vào, đầu lưỡi càn rỡ nếm thử hương vị bên trong.

Thịnh Hạ bị hôn đến mức hít thở không thông, khóe mắt cô đỏ hoe với làn da trắng ngần, càng tôn lên nét đẹp kiều mị của cô.

Cô nhìn Lạc Hàn Đông với đôi mắt ngấn nước, khàn giọng kêu một tiếng:

"Anh Đông ..."

Lạc Hàn Đông cởi quần áo, giọng nói trầm ấm phát từ cổ họng: "Ừm." "Tôi vẫn luôn... không biết... tên anh là gì." Lông mi của Thịnh Hạ khẽ run, nhưng cô vẫn yên lặng đối diện với đôi mắt đen sâu thẳm của người đàn ông.

Anh ôm cô từ trên ghế sô pha lên, đè cô xuống, thong thả đưa côn thịt của mình vào trong cơ thể cô. Sau đó hạ một nụ hôn nóng bỏng xuống xương cánh bướm đang nhô cao của cô, giọng khàn đặc lại sắc tình: "Lạc Hàn Đông."

Thịnh Hạ nhắc lại từng chữ: "Lạc, Hàn, Đông." Cô muốn hỏi Lạc là Lạc nào, Hàn nào, Đông nào.

Nhưng ngay lúc người đàn ông nghe thấy cô gọi tên mình, anh đột ngột thọc vào rút ra một cách mạnh mẽ và dữ dội, liên tiếp cắm hơn hai mươi cái vẫn chưa chịu dừng lại. Lúc này Thịnh Hạ đã bị anh làm cho hồn vía lên mấy tầng mây rồi.

Đêm nay, Thịnh Hạ không biết mình đã bị người đàn ông đè ra làm bao nhiêu lần, chỉ biết lúc sáng tỉnh lại, vật nam tính trong người dường như vẫn còn căng cứng, dáng vẻ tựa như chuẩn bị vận sức chờ phát động bất cứ lúc nào.

Thắt lưng Thịnh Hạ đau nhức vô cùng, cuộc làm tình kéo dài cả đêm khiến cơ thể cô kiệt sức, thậm chí khi cô cố sức phản kháng một cách yếu ớt cũng chỉ như con mèo nhỏ gãi ngứa cho anh. Không có tý gì là biểu hiện sự từ chối cả, ngược lại còn giống như đang làm bộ.

Buổi sáng, ham muốn của người đàn ông vô cùng mãnh liệt, anh lần nữa đè cô xuống giường làm một lúc lâu mới từ phía sau bắn lên lưng cô.

Thịnh Hạ muốn xuống giường, lảo đảo trực tiếp ngã xuống đất, muốn đứng dậy thì hai chân run rẩy không khép vào được, vừa dựa vào tường vừa đi vào phòng tắm, nơi đùi trong khẽ chảy ra một dòng yêu dịch ấm nóng. Tấm gương trên bồn rửa mặt phản chiếu rõ bộ dáng được "yêu thương" quá độ của cô. Cơ thể trần trụi, toàn thân với đủ loại vết tích, nhũ hoa còn mờ mờ in lại dấu răng của người đàn ông.

Làn da chỗ thắt lưng đỏ ửng tràn lan những dấu tay thon dài của người nọ, tựa như sắt nung ấn lên đó, lại như thể xuyên qua da thịt, in sâu vào tận đáy lòng cô, nóng bỏng đến mức đốt cháy linh hồn cô.

------------------------------------

Một trong những tên đàn ông vươn tay tới giật lấy cây bút của cô, bên ngoài đột nhiên có tiếng gõ cửa.

Mọi người lập tức bình tĩnh lại.

Thịnh Hạ chạy như bay, lao ra ngoài cửa mở.

Ngoài cửa, Lạc Hàn Đông cả người ướt sũng nước mưa, khuôn mặt lạnh ngắt. Nhìn thấy Thịnh Hạ khóc lóc chạy về phía cửa, anh không hề suy nghĩ ôm chặt cô vào lòng.

"Có người... Hức hức..." Thịnh Hạ nức nở trong lòng anh: "Ba người đó... vào phòng của em... anh ta, bọn họ... không đi ra... em... đã gọi cảnh sát nhưng ..hức hức ... "

Từng giọt nước mắt cô rơi xuống, sự tủi nhục và sợ hãi khiến cô khóc vô cùng thảm thương.

"Không sao nữa rồi." Lạc Hàn Đông ôm lấy đầu cô, thấy ba tên đàn ông kia từ từ đi ra khỏi phòng.

Bạn trai của La Hâm là Triệu Hà có chút buồn bực, xoa xoa mũi, khẽ nói:

"Mẹ kiếp, thật sự có bạn trai à."

Thấy Lạc Hàn Đông đang nhìn chằm chằm vào mình, Triệu Hà vội vàng đi tới giải thích: "Chúng tôi chỉ muốn kết bạn với cô ấy, không có ý đồ xấu xa gì đâu. Tôi là bạn trai của bạn cùng phòng cô ấy. Bọn tôi đang chơi bài, trùng hợp là thiếu một người nên rủ cô ấy có muốn không.."

"Nói dối!" Thịnh Hà ngước đôi mắt đỏ hoe lên nhìn Lạc Hàn Đông, khóc nói: "Họ ... cạy cửa phòng em ... còn ... nói ... nội y em ..."

Cô một bụng ủy khuất cùng sợ hãi không nói nên lời, hóa thành nước mắt rơi lã chã trong lòng Lạc Hàn Đông.

Cả người cô run lẩy bẩy, Lạc Hàn Đông ôm người vào phòng khách. Sau khi nhìn qua một lượt anh nhanh chóng tìm ra phòng cô, không nhìn ba người kia bế Thịnh Hạ vào trong phòng.

Anh tìm một chiếc chăn phủ lên người Thịnh Hạ. Mở điện thoại rồi bật nhạc lên, lấy tai nghe đeo vào tai cô.

Anh nhẹ nhàng xoa đầu cô: "Ở đây chờ tôi."

Thịnh Hạ cuối cùng cũng nín khóc, nhịp tim cô đang đập điên cuồng. Trong lòng cô lúc này ngoài cảm thấy tủi nhục cùng hoảng sợ còn có một thứ cảm xúc nữa đang từ từ xuất hiện.

Cô nhớ đến cảnh tượng lúc người đàn ông vừa bước vào, cô đã bổ nhào vào lòng anh khóc lóc.

Tim cô đập điên cuồng, toàn thân vẫn còn run lên

Nhưng không phải vì sợ.

Mà vì... ngạc nhiên.

Làm sao cô có thể không chút do dự lao vào anh Đông ngay khi vừa nhìn thấy anh?

Bên ngoài vang lên một tiếng động lớn.

Thịnh Hạ sửng sốt, kéo tấm chăn xuống muốn nhìn thử nhưng bị tai nghe vướng vào. Bỗng cô nhớ đến câu nói ban nãy của người đàn ông. "Ở đây đợi tôi."

Cô ngừng lại rồi quay trở về giường ngồi.

Tiếng động ngoài cửa rất lớn, giống như có thứ gì đó bị đập vào tường, thỉnh thoảng còn nghe thấy tiếng kêu đau đớn cùng tiếng chửi rủa của đàn ông.

Lạc Hàn Đông nhanh chóng đánh cho ba tên đàn ông ngã gục xuống đất chỉ trong vài phút. Anh xách áo một tên trong số đó lên, giọng lạnh như băng: "Đứa nào mở miệng hỏi nội y của cô ấy?" Gã đó lắc đầu: "... Không phải tôi."

Tên thứ hai chưa bị anh túm đã lắc đầu nguầy nguậy.

Chỉ còn lại một người thứ ba, anh ta quỳ rạp trên mặt đất nói: "Là do tôi mồm miệng hạ tiện, chỉ là vô tình nói thôi, tôi không cố.. A"

Lạc Hàn Đông đá một cú vào miệng, khiến anh ta gãy cả răng. Tên đàn ông nôn ra một ngụm máu: "Tôi..."

Còn chưa nói xong, Lạc Hàn Đông lại bồi thêm một cú, đạp gã đó thừa sống thiếu chết. Sau đó kéo tóc anh ta lên, lôi mặt về phía cửa phòng Thịnh Hà, kéo anh ta nằm sấp xuống đất.

Lạc Hàn Đông thả cái đầu trong tay ra, quay người lại hỏi: "Ai mở cửa?" Chưa cần ai lên tiếng, một tên trong số đó đã quỳ rụp trên mặt sàn cầu xin: "Là tôi, nhưng tôi ... tôi không có ý gì khác, tôi ... ah a a."

Cánh tay của anh ta bị Lạc Hàn Đông trực tiếp vặn ngược ra sau bẻ gãy. Anh ta nằm bò trên mặt đất khào khóc không ngừng kêu đau, Lạc Hàn Đông ghét nhất là ồn ào, chuyển hướng sang bạn trai của La Hâm là Triệu Hà bên cạnh nói: "Cởi tất ra, nhét vào miệng nó." Triệu Hà nơm nớp lo sợ làm theo.

Cả người Lạc Hàn Đông vẫn còn ướt nước mưa, trào phúng nhìn Triệu Hà, khóe môi cong lên: "Anh em mày mà? Thấy chết mà không cứu sao?" Triệu Hà đoán không ra người đàn ông trước mặt này nghĩ gì, chỉ sợ hãi lắc đầu: "... Không, tôi không có tham gia, tôi chỉ ... ở trong phòng bạn gái mình. Sau khi bạn gái anh trở về, bọn họ thấy cô ấy đẹp nên muốn ... Không liên quan đến tôi..."

"Không liên quan đến mày?" Lạc Hàn Đông lạnh lùng liếc anh ta: "Mày là nguồn gốc của tất cả chuyện này. Nếu mày không ở đây thì bọn nó cũng chẳng xuất hiện."

Nói xong, anh đá một cú vào mặt gã đàn ông đó.

Triệu Hà bị trực tiếp đá ngất.

Trong phòng, Thịnh Hạ vừa nghe hết hai bài hát thì Lạc Hàn Đông cũng vừa mở cửa bước vào. Cơ thể anh ướt đẫm, tóc còn nhỏ giọt nước, áo sơ mi đen bó sát vào người, vật giữa hai chân được khắc họa vô cùng rõ ràng. Thịnh Hạ cúi đầu tìm khăn lông, cô tìm được một chiếc khăn trắng sạch rồi đưa nó cho anh.

Lạc Hàn Đông lại cầm khăn lau đầu cho cô, sau đó ném nó sang một bên, cầm điện thoại của cô rồi ôm người bước ra ngoài.

Lúc bước ra, Thịnh Hạ mới nhìn thấy bộ dáng thảm hại của ba tên đàn ông. Người nằm trên sàn mặt toàn là máu, người bị nhét tất vào miệng, tư thế hai tay bị vặn ra sau vô cùng kỳ dị , còn người kia thì đã ngất ở một bên.

Ngoài ra còn có một chiếc răng dính máu trên sàn nhà.

Cửa vậy mà không khóa, trong phòng tối om, Thịnh Hạ lùi về sau, Bỗng nhiên sau ót có người giữ lại. Người đàn ông kéo cô vào trong rồi áp người lên tường. Những nụ hôn nóng bỏng như mưa sa bão táp rơi xuống. Quấn quýt triền miên không rời.

Vật cứng giữa hai chân người đàn ông lập tức trở nên cương ngạnh, đưa đẩy thẳng vào giữa hai chân cô.

Người đàn ông đưa tay kéo khăn tắm của cô ra, trực tiếp đưa bàn tay to lớn của mình thăm dò nơi đôi bồng đảo đầy đặn, dùng đầu ngón tay xoa bóp nhũ hoa nhạy cảm của cô.

"Ưm...ưm." Thịnh Hạ đẩy anh ra: "Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông buông môi cô ra, cố kìm nén lại lùi về phía sau.

------------------------------

Thịnh Hạ lại chuyển về chỗ cạnh Lạc Hàn Đông, cô buồn bực không thôi, muốn đi ra hàng ghế sau tìm đại một chỗ để ngồi, nhưng phim đã bắt đầu chiếu rồi.

Xung quanh lập tức chìm vào bóng tối.

Cùng với bóng tối buông xuống, là nụ hôn cuồng nhiệt của một người đàn ông.

Thịnh Hạ gần như không dám thở mạnh, cô bị người đàn ông đó đè lên ghế ngồi, hôn đến mức thiếu khí, cô không dám lớn tiếng kêu lên, chứ đừng nói là kháng cự, sợ bị đàn anh nhìn thấy.

"Không được hôn hắn ta." Môi răng quấn lấy nhau, giọng nói của người đàn ông trầm và khàn.

Thịnh Hạ không nói gì, người đàn ông cắn môi dưới của cô giống như đang trừng phạt, sau đó nút mạnh đầu lưỡi của cô, tay còn lại thì lờ mơ thăm dò bên trong quần áo cô.

Thịnh Hạ không thể không phát ra tiếng, giọng nói kèm theo tiếng van xin, "... Anh Đông ... Đừng ..."

"Ở đây." Người đàn ông dùng răng mạnh mẽ cắn mút môi cô, "Đừng cho hắn chạm vào em, nghe rõ chưa?

Thịnh Hạ không ngừng run rẩy, khi lòng bàn tay thô to của người đàn ông thò vào trong ngực cô, cô sợ tới mức cứng đờ người, lập tức nén giọng kêu lên: "... Nghe, nghe rõ rồi."

Đợi khi đèn bật sáng, người đàn ông đã rời ra.

------------------------------------------

Lạc Hàn Đông gật đầu, ôm eo bế ngang cô lên. Anh bắt taxi, đưa Thịnh Hạ về căn nhà cô mới thuê.

Cả người Thịnh Hạ nóng như lửa đốt, cơ thể rã rời chẳng còn chút sức lực nào, miệng thỉnh thoảng lại rên rỉ khó chịu. Lạc Hàn Đông mở khóa vào nhà, bế cô nằm lên giường. Côn thịt giữa hai chân anh giờ đã cương muốn bung khóa quần nhảy ra ngoài.

"A ưm..." Thịnh Hạ kéo hết quần áo của mình xuống, cơ thể nóng bừng khó chịu nhưng cô không biết phải làm sao, vô lực khóc nức nở: "... Anh Đông ... khó chịu quá..."

Lạc Hàn Đông ngồi trên ghế sô pha, nhìn chằm chằm vào "túp lều" đang dựng đứng dưới đũng quần, giọng nói khàn khàn: "Ừm, tôi biết." Thịnh Hạ nằm trên giường khó khăn cởi hết sạch quần áo. Lúc Lạc Hàn Đông quay đầu nhìn sang, trên người cô chỉ còn lại một bộ nội y màu xanh nhạt.

"Ư...hức...nóng quá ..." Thịnh Hạ vừa khóc vừa bò xuống giường, muốn đi vào phòng tắm nhưng đầu óc hỗn loạn thành một mớ bong bóng, mất hết phương hướng đường đi. Chỉ biết anh Đông vẫn đang ngồi trên ghế sô pha. "Anh Đông... em muốn... uống nước ..." Cô đưa tay về phía trước quơ loạn xạ, hết lần này đến lần khác mềm mại kêu: "Anh Đông..."

Người đàn ông cầm ly nước đi tới, nắm lấy cằm cô, giọng nói cứng nhắc ra lệnh: "Gọi ông xã."

Thịnh Hạ nhìn cốc nước gần ngay trước mặt lại không uống được, cảm thấy tủi thân nghẹn ngào gọi: "Ông xã..."

Lạc Hàn Đông đưa nước tới miệng, Thịnh Hạ vội vàng uống, nước từ trên khóe môi chảy giọt xuống, lăn dài theo chiếc cổ mảnh khảnh rồi mất hút trong khe rãnh no đủ của cô.

Cô bị cảm giác mát lạnh đó kích thích đến mức không khỏi rên rỉ ra tiếng:

"A..."

Thịnh Hạ ôm cốc nước dán lên mặt, cảm giác mát lạnh khiến cô nhẹ nhõm thở ra. Cô nhắm mắt lại, thuận theo cốc nước chạm đến tay của người đàn ông, nhiệt độ bàn tay đó trái ngược hoàn toàn với thân nhiệt nóng bỏng của cô.

Cô định men theo đó sờ lên thì Lạc Hàn Đông đã rút tay về.

Anh dùng ngón trỏ đỡ lấy cằm Thịnh Hạ, hỏi cô: "Em có biết tôi là ai không?"

Đôi mắt Thịnh Hạ đỏ hoe, nước mắt rưng rưng nơi khóe mắt, bởi vì cơ thể khó chịu mà giọng nói cô như muốn khóc: "Anh Đông..."

Yết hầu của Lạc Hàn Đông chuyển động lên xuống, giọng nói trầm ấm khác thường: "Tôi có thể khiến em không cảm thấy khó chịu như này nữa." Thịnh Hạ bò đến trước mặt anh, nũng nịu rên rỉ: "Anh Đông ... giúp em ... khó chịu..."

Cô quỳ rạp trên mặt đất, khe rãnh dưới xương quai xanh ẩn hiện sâu hút , đôi bồng đảo đầy đặn trắng nõn được lớp áo lót mỏng manh bó sát càng trở

nên động lòng người, cặp mông vểnh cao tạo thành một đường cong gợi cảm....

Lạc Hàn Đông cảm thấy toàn thân sắp bùng nổ rồi, nhìn dáng vẻ quyến rũ trước mặt khiến côn thịt cứng đến phát đau. Nhưng anh vẫn duy trì tỉnh táo, muốn tính toán mấy lần cô nhóc này trở mặt không nhận người.

Anh căng chặt người đè nén lại thứ dục vọng đói khát đang kêu gào lại, nhẹ nhàng vân vê cằm của Thịnh Hạ, giọng điệu dụ dỗ nói: "Nói em thích tôi." Thịnh Hạ đã không còn phân biệt được gì nữa. Cô chủ động bò lên phía trước, ôm lấy cổ anh, vặn vẹo tìm tư thế thích hợp trong lòng anh: "Em thích anh."

Lạc Hàn Đông không nhịn được nữa, cúi đầu hung hăng hôn lên môi cô, hôn đến khi cô sắp hết dưỡng khí mới thả ra, thở hổn hển nói: "Nói lại lần nữa."

"Thích... em thích anh." Hai mắt Thịnh Hạ đẫm lệ, to tròn sáng long lanh như nai con.

Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên mắt cô, giọng khàn khàn nói: "Thịnh Hạ, anh đã cho em cơ hội rồi, giờ là tự em tìm đến."

Thịnh Hạ được anh hôn vô cùng thoải mái, thấy anh không còn hôn nữa liền chủ động ôm lấy anh cắn lung tung lên cằm và hầu kết của anh. Lạc Hàn Đông nãy giờ chịu đựng muốn nổ tung, quần áo bị anh xé toạc, ôm Thịnh Hạ áp lên giường, cúi đầu hôn lên môi cô, tay còn lại cởi quần, lấy côn thịt đã cứng ngắc ra, đưa vào giữa hai chân cô.

Cảm nhận được sức nóng của cự vật, Thịnh Hạ co rụt người lại, chân tâm cô vô thức cọ sát với côn thịt giữa chân, trong miệng kêu : "Anh Đông..."

"Muốn?" Lạc Hàn Đông luồn ra sau cởi áo lót của cô, cúi đầu ngậm lấy nhũ hoa đang run rẩy, cô nức nở rên rỉ ra tiếng. Anh dùng côn thịt vỗ vào chân tâm cô: "Tự cho nó vào đi."

Anh muốn cô đỡ cự vật vào trong cô .

Nào biết Thịnh Hạ hiểu sai, cô lập tức quỳ trên giường, cầm côn thịt ngậm vào trong miệng.

Thắt lưng Lạc Hàn Đông run lên, suýt nữa bắn ra trong miệng cô.

Khoang miệng nóng ẩm quấn chặt lấy anh, Lạc Hàn Đông thoải mái đến da đầu tê dại, anh cong eo đẩy côn thịt vào sâu trong miệng cô, Thịnh Hạ nức nở rên rỉ , đôi mông vô thức vểnh lên đong đưa.

"Mẹ kiếp!" Lạc Hàn Đông đã không làm chuyện đó vài năm rồi, anh căn bản không nhịn được một phút đã xuất tinh vào miệng Thịnh Hạ khiến anh hiếm khi phải chửi thề. Lúc rút côn thịt ra, Thịnh Hạ vẫn vươn đầu lưỡi đuổi theo liếm láp, cảnh tượng dâm đãng này khiến Lạc Hàn Đông nhanh chóng cứng lại.

Chân cô nhầy nhụa nước nhờn, không cần bôi trơn, Lạc Hàn Đông đỡ côn thịt thẳng tắp đẩy vào.

Thịnh Hạ bị cắm khóc ra tiếng: "A a a... anh Đông ... Trướng quá ... Nó thật lớn ... ...A a a"

Lạc Hàn Đông đã lâu không làm sớm cũng không chịu nổi, trực tiếp đè cô ra mạnh mẽ làm, hai tay to xoa nắn bầu ngực đầy đặn, thỉnh thoảng lại cúi đầu ngậm lấy liếm cắn nhũ hoa của cô.

Khoái cảm khiến Thịnh Hạ rất nhanh liền cao trào, có lẽ bởi vì bị bỏ thuốc, cô hét đặc biệt lớn, rên cũng dâm đãng hơn, Lạc Hàn Đông suýt nữa không nhịn được bắn ra bên trong cô.

"A a ưm...anh Đông...thật thoải mái...a ha a...A a a...anh Đông...ư ưm..."

Mái tóc đen của cô trải dài trên ga trải giường, bởi vì cơ thể co giật cong lên như những lá rong biển , đôi chân trắng nõn bị người đàn ông banh ra đặt trên vai, bị anh làm vừa nhanh vừa mạnh, Thịnh Hạ thét chói tai đạt cao trào.

Trong phòng ngoại trừ âm thanh cót két từ chiếc giường còn có tiếng bạch bạch côn thịt va chạm với tiểu huyệt ẩm ướt dâm thủy.

Lạc Hàn Đông thay đổi tư thế của Thịnh Hạ, đè cô xuống giường từ phía sau đi vào. Tư thế này dường như khiến Thịnh Hạ nhớ đến điều gì. Cô bị anh thọc vào rút ra một bên khóc một bên kêu anh Đông.

Lạc Hàn Đông cắn xương vành tai của cô, hơi thở như lửa đốt, giọng nói khêu gợi khàn khàn: "Có chuyện gì?"

Anh vừa hung hăng va chạm vào bên trong, vừa áp vào bên tai cô hỏi: "Tại sao em lại khóc? Làm em không thoải mái sao?"

Thịnh Hạ bị người đàn ông đè lên giường khi dễ, cô chủ động hôn lên môi anh, kỹ thuật hôn còn ngây ngô và trúc trắc, cô chỉ biết vươn đầu lưỡi nhỏ của mình thăm dò vào lưỡi của người đàn ông. Đây là lần đầu tiên cô chủ động hôn anh.

Lạc Hàn Đông bị nụ hôn của cô làm cho càng cương ngạnh, anh bóp chặt lấy eo cô, hung hăng lại mãnh liệt va chạm vào sâu trong cô.

Thịnh Hạ bị anh cắm đến đầu gục xuống vai anh, run rẩy rên rỉ: "A ... anh Đông ... Chậm một chút a ... ưm m..."

Lạc Hàn Đông mồ hôi chảy ròng ròng, đè nặng người trên giường cắm vào mấy chục cái, đến khi cơ thể Thịnh Hạ đạt đến cực khoái, anh mới xuất

tinh vào chân tâm.

Anh thở gấp, cúi đầu hôn lên môi cô.

Như để dạy cô cách hôn môi, anh ngậm lấy đầu lưỡi, nhẹ nhàng cắn mút môi cô, động tác tinh tế lại chậm rãi. Một bên vừa hôn, một bên vừa ôm người vào phòng tắm.

Có lẽ là bởi vì bị bỏ thuốc, Thịnh Hạ luôn quấn lấy anh. Đôi môi ửng hồng áp lên mặt anh hôn không ngừng. Khi dòng nước ấm chảy xuống, dường như vì khát, Thịnh Hạ vươn cái lưỡi nhỏ ra hứng nước.

Mái tóc ướt đẫm nước, khuôn mặt nhỏ ngẩng lên, lông mi dài và rậm, chiếc lưỡi phấn nộn vươn ra liếm nước từ vòi hoa sen, chiếc cổ thon dài ngẩng cao, lộ ra đôi bồng đảo đầy đặn, nhũ hoa cũng run rẩy dựng lên dưới dòng nước ấm.

Cô uống nước xong liền liếm liếm môi, sự mê hoặc tỏa ra trong vô thức khiến Lạc Hàn Đông nháy mắt lại cứng trở lại.

Lạc Hàn Đông đẩy người dựa vào tường, cắn chặt môi cô, những giọt nước cô vất vả lắm mới uống được bị anh mút hết vào miệng mình. Thịnh Hạ ở trong ngực anh nhỏ giọng nức nở, đôi bồng đảo đầy đặn vặn vẹo cọ sát với bộ ngực rắn chắc.

Lạc Hàn Đông kéo tay cô vòng qua gáy anh, ôm cô chặt chẽ vào lòng, áp người vào tường lần nữa cúi xuống hôn lên môi cô.

Thịnh Hạ bị hôn nhiều đến kêu rên ra tiếng, chân tâm cọ sát với côn thịt đang dựng đứng giữa chân.

"Em muốn không?" Lạc Hàn Đông hôn lên cổ cô, tràn trọc liếm mút, ngậm lấy quả đào căng tròn, dùng đầu lưỡi liếm mút nhũ hoa căng cứng của cô.

"A a ..." Thịnh Hạ bị liếm đến toàn thân run rẩy, trong miệng thút thít nói: "Muốn..."

"Em muốn gì?" Lạc Hàn Đông đem côn thịt cọ sát giữa hai chân cô , nghiến răng chịu đựng không cắm vào: "Nói cho tôi biết, em muốn cái gì?

Khóe mắt Thịnh Hạ đỏ bừng, ngón tay bám vào ngực anh, cơ thể ngứa ngáy: "Anh Đông ... muốn..."

"Em muốn gì?" Lạc Hàn Đông quyết tâm bắt cô nói ra bằng được, đỡ côn thịt vào cửa miệng rồi lại rút ra.

Cơ thể Thịnh Hạ trống rỗng, khó chịu đến mức không ngừng vặn vẹo, mở to đôi mắt mê man nhìn anh, nước mắt rơi xuống, "Em muốn... anh Đông..."

"Em muốn gì?" Lạc Hàn Đông đẩy côn thịt vào cửa huyệt rồi lại rút ra, khẽ cắn vành tai cô, hơi thở nóng rực: "Nói đi, muốn anh làm em."

"A a ..." Cho dù ý thức không còn thanh tỉnh, câu nói này vẫn khiến Thịnh Hạ cảm thấy xấu hổ, cô nằm trong lòng của người đàn ông, chân tâm vẫn cọ sát với cây côn thịt nóng bỏng nhưng không được đáp lại. Cô chỉ có thể nức nở khóc thành tiếng "Anh Đông ... làm ... làm em đi ..."

"Làm em như thế nào?" Người đàn ông ác ý ngậm lấy nhũ hoa cô dò hỏi. "...A a a...anh Đông...". Phía dưới Thịnh Hạ dâm thuỷ chảy nhầy nhụa, bên trong trống rỗng đến khó chịu. Cô bám vào bả vai của anh, hai chân không ngừng cọ xát: "Anh Đông...làm em đi...a ưm..."

"Làm như thế này sao?" Người đàn ông nâng chân cô lên, đột nhiên lao vào.

Thịnh Hạ bị cắm đến rên ra tiếng "Ha ah ... A ... anh Đông ... ah ..." Lạc Hàn Đông ấn cô lên tường ra vào mấy chục cái, vừa làm vừa cắn vào vành tai Thịnh Hạ, hỏi: "Được anh Đông làm có thoải mái không?" "Ưm...hức...Aa a..." Thịnh Hạ rên rỉ đến khóc, bụng nhỏ run rẩy, mu bàn chân duỗi thẳng, hét lên một tiếng đạt đến cao trào.

Lạc Hàn Đông cảm thấy một dòng nước ấm áp cọ rửa lấy quy đầu của anh, sướng đến thắt lưng run lên, chống lên người Thịnh Hạ mạnh mẽ va chạm. "A ... Anh Đông ... oh ohh ... nhanh quá ... ưm ư ... Anh Đông ..." Thịnh Hạ không ngừng đạt đến cao trào, sau khi tắm rửa sạch sẽ được ôm về giường, bụng dưới vẫn còn run, dâm dịch từ bên trong chảy ra, chảy tới tận mắt cá chân.

Lạc Hàn Đông lo lắng vừa nãy mình làm quá nhiều, khiến cô bị thương.

Lúc bế người lên giường, anh tách hai chân cô ra để kiểm tra hoa huyệt bị làm đến hỗn độn.

Nó hơi sưng.

Ngay khi Lạc Hàn Đông thu ngón tay lại, anh phát hiện côn thịt của mình được một bàn tay trắng xanh mảnh khảnh cầm lấy, vuốt ve lên xuống. Thịnh Hạ ngồi dậy, thấy anh ngẩng đầu, bò tới trước hai chân anh, cúi đầu ngậm lấy côn thịt đang cương ngạnh vào miệng, hăng say liếm mút như một cây kẹo ngon lành.

Lạc Hàn Đông "Mẹ kiếp!" một tiếng, anh sướng đến không thể kiềm chế được, hơi đứng thẳng thắt lưng lên, dùng một tay ôm lấy ót của cô, đẩy vào bên trong: "Nuốt vào đi..."

Thịnh Hạ ngoan ngoãn làm theo, nuốt cự vật vào sâu trong cổ họng. Lạc Hàn Đông được cô liếm đến mặt mày đỏ đỏ bừng, chỉ muốn đè người ra hung hăng làm, nhưng vừa nghĩ tới tiểu huyệt đã sưng đỏ của cô, chị sợ không chịu được anh làm như vậy .

Anh vỗ mông Thịnh Hạ, "Qua đây."

Thịnh Hạ nằm trên cơ thể người đàn ông, trong miệng ngậm lấy côn thịt to lớn của người đàn ông, hoa huyệt của cô được môi lưỡi nóng bỏng của anh liếm mút. Cô rên rỉ nức nở, cơ thể run rẩy, toàn thân co giật một lúc tiểu huyệt liền phun ra một bãi dâm thủy.

Lạc Hàn Đông mút, nuốt hết dâm thủy mà tiểu huyệt cô phun ra vào trong miệng. Thanh âm nuốt nước khiến cho Thịnh Hạ sung sướng đến tê dại. Cô thở hổn hển kêu: "A a ah...Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông đẩy eo, trực tiếp đút côn thịt vào miệng cô, khiến cô không thể rên rỉ ra tiếng.

Đầu lưỡi đang trêu trọc viên thịt căng ngạnh của cô, dùng môi và lưỡi ngậm lấy liếm cắn, răng nhẹ nhàng cà vào khiến Thịnh Hạ nức nở rên rỉ, nhanh chóng đạt đến cao trào.

Cô xoay người lại hôn lên môi anh.

Lạc Hàn Đông tự nhiên lật người đè cô xuống giường, hai tay siết chặt lấy tay cô, mười ngón tay giao vào nhau, gác lên đỉnh đầu cô.

"Thịnh Hạ." Anh ngậm lấy vành tai của cô, nhẹ nhàng đẩy côn thịt vào trong cơ thể cô, lúc cô đang thoải mái rên rỉ ra tiếng liền thì thầm bên tai cô: "Chúc mừng sinh nhật."

-----------------------------------

Khuôn mặt nhỏ của Thịnh Hạ đỏ bừng.

Cô cắn môi, cả buổi trời cũng không dám nhìn anh.

Lạc Hàn Đông lại xoay người ôm cô vào lòng ngực.

Một cái ôm vô cùng dịu dàng, anh đặt cằm mình lên đỉnh đầu cô, cánh tay dài vòng ra sau eo, cách quần áo vẫn có thể cảm nhận được sức nóng vô cùng nóng bỏng.

Thịnh Hạ không từ chối cái ôm này.

Càng không từ chối nụ hôn kế tiếp của người đàn ôn.

Lạc Hàn Đông hôn rất dịu dàng, anh đè cô lên cánh cửa hôn, lúc này mới khàn giọng nói: "Thịnh Hạ."

"...... Hửm?" Thịnh Hạ bị hôn đến mức đôi mắt ngân ngấn nước, ướt dầm dề, vô cùng trêu chọc người khác.

Người đàn ông lại cúi đầu hôm cô một lần nữa, môi răng quấn quít với nhau, giọng nói của anh càng trở nên trầm thấp và khàn khàn: "Tại sao không ở lại?"

Lông mi Thịnh Hạ run rẩy, cô ôm cổ của người đàn ông, trong đầu toàn là hình ảnh máu trào ra từ miệng của người đàn ông này, bên tai văng vẳng lời nói của các bạn học. Ngực cô đau nhói, lo lắng bị anh Đông nhìn ra, cô chủ động hôn anh.

"Anh Đông......" Giọng nói của cô hơi run lên, nước mắt rơi lã chã trên má: "Em...... Thích anh."

Hốc mắt Lạc Hàn Đông đỏ lên, anh gặm lấy cánh môi cô, mí mắt hơi rũ xuống, anh không để lộ sự yếu đuối trong nháy mắt kia cho cô thấy, nhưng ngón tay đặt trên eo Thịnh Hạ lại hơi run rẩy.

"Anh không phải là người tốt." Hơi thở của anh rất nóng, anh kiềm nén cảm xúc của mình, phiêu diêu trên bờ vực mất khống chế: "...... Em chắc chắn sao?"

Thịnh Hạ gật đầu, giọng nói cô trở nên khàn hơn vì nụ hôn: 

"...... Chắc chắn."

Lạc Hàn Đông ôm chặt người nọ, sức lực mạnh đến nỗi như muốn khảm cô vào trong cơ thể mình: "Thịnh Hạ."

Anh cúi đầu hôn cô, nụ hôn vừa mãnh liệt lại nặng nề, cảm xúc kích động mạnh mẽ, ngực anh nóng bỏng, sự nóng rực trong hốc mắt hóa thành hơi nước, Trong nháy mắt ấy, anh duỗi tay che lại hai mắt của Thịnh Hạ. Gương mặt cọ vào cổ của cô.

Thịnh Hạ chỉ cảm thấy trên cổ mình có cảm giác ướt át, một lát sau, môi lưỡi của người đàn ông lại đặt lên phần da yếu ớt của cô, đầu lưỡi khẽ liếm, mút hôn.

Thịnh Hạ bị hôn đến không thở nổi: "Anh Đông......" Cô duỗi tay kéo góc áo anh, lời nói run run: 

"...... Bác sĩ nói, không được...... Không thể......"

"Anh biết......" Hơi thở của người đàn ông vô cùng nóng, anh trằn trọc mút hôn cổ cô, cánh môi mỏng cứ từng chút từng chút mà dán lên làn da cô, nhẹ nhàng in độ ấm nóng bỏng kia lên: "Cứ như vậy một lát đi."

Đầu ngón tay của Thịnh Hạ run rẩy, chủ động vươn tay vòng ra sau lưng anh.

Bọn họ ở trong phòng bệnh, nhân viên y tế tường xuyên đến đây, hơn nữa y tá và Hàn Gia Phàm cũng hay ra ra vào vào, gần như hiếm khi bọn họ có thời gian ở chung với nhau như vậy.

Hơn nữa......

Còn có thể ôm...... Hôn môi như vậy.

Thịnh Hạ cảm thấy được anh Đông ôm như thế này, đáy lòng cô cũng trào ra một tia ngọt ngào.

Khóe môi cô từ từ cong lên, dựa vào trong ngực anh, bên tai nghe tiếng tim đập mạnh mẽ kia, cô an tâm mà nhắm mắt lại.

--------------------------------

Hai người cũng chẳng thể xem hết bộ phim.

Phim vừa bắt đầu chiếu, đèn trong rạp tối sầm lại, người đàn ông quay sang hôn cô. Như để sửa chữa lỗi lầm bị từ chối lần trước, bàn tay to của anh xoa bóp vòng eo nhỏ nhắn của Thịnh Hạ. Anh đè toàn bộ nửa thân trên lên người cô.

Thịnh Hạ bị hôn đến rên ra tiếng, lại cố kỵ ở đây là rạp chiếu phim nên đẩy đẩy anh: "... anh Đông..."

Lạc Hàn Đông siết chặt tay cô, đẩy sang hai bên eo, hơi thở như thiêu đốt hôn lên môi cô: "Thịnh Hạ ..."

Anh thấp giọng nói: "Lần sau chúng ta lại đi xem."

Khuôn mặt Thịnh Hạ ửng hồng, người đàn ông khập khiễng khiến lôi kéo cô đứng dậy.

Chân của anh còn chưa tốt, không thể vận động kịch liệt.

Thịnh Hạ đỡ anh đi ra ngoài, người đàn ông không chờ được nữa, lấy điện ra, bắt đầu đặt phòng ở khách sạn gần nhất.

"... Đừng đi khách sạn." Mặt Thịnh Hạ mặt đỏ bừng, nhỏ giọng nói: "... Đi, đi đến chỗ ở của anh, được không?"

Lạc Hàn Đông đỏ mặt nhìn cô, sau một lúc, yết hầu anh hơi động, thanh âm trầm khàn vô cùng: "Được."

Bắt xe không tới nửa tiếng là đến.

Sau khi quẹt mã vân tay, thậm chí cửa còn chưa đóng, người đàn ông đã ấn Thịnh Hạ lên tường cúi đầu mạnh mẽ hôn xuống. "Vào nhà ... đi ..." Thịnh Hạ thở gấp đẩy anh ra.

Đã gần ba tháng rồi Lạc Hàn Đông không được ăn thịt, nghẹn đến phát điên rồi. Anh nhanh chóng ôm người vào phòng đèn cũng không bật, đè cô vào sau cửa hôn dữ dội.

"Ưm ..." Thịnh Hạ bị hôn đến không nhịn được rên rỉ, "A ... Anh Đông..." Quần áo của cô bị cởi ra, nội y còn chưa cởi ra, trực tiếp bị đẩy lên, người đàn ông cúi đầu thở dốc ngậm lấy hai quả đào mọng nước của cô, vừa mút vừa liếm cắn.

Thịnh Hạ sống lưng tê dại vì được anh mút: "A ... nhẹ chút ..." Ngay lập tức, thân dưới của cô chảy ra dâm thủy.

Cô kẹp hai chân lại, anh duỗi tay luồn vào, cởi quần lót của cô xuống. Những ngón tay thon dài đi vào lại rút ra khiến chân tâm nhạy cảm chảy ra không ít dâm dịch, anh lại đưa thêm một ngón tay đi vào, mô phỏng động tác làm tình không dừng thọc vào rút ra.

Hai ngón tay nhanh chóng tìm thấy một điểm nhô bên trong hoa huyệt, tốc độ cực nhanh liên tục chọc vào.

Hai chân Thịnh Hạ chịu không nổi khép chặt lại: "A a...anh Đông..." Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên nhũ hoa của cô, dùng đầu lưỡi liếm và cắn. Tầng tầng lớp lớp khoái cảm đổ ập đến khiến Thịnh Hạ không ngừng lắc đầu, cắn lấy mu bàn tay rên rỉ nức nở: "A...ư ưm..."

Hai chân cơ bắp banh thẳng, một lúc sau, bụng dưới co quắp vài cái, một bãi dâm thủy phun ra.

"A a a a...ha ah ..." Cô thở hổn hển, cả người mềm nhũn ngã xuống đất.

Trong khi cô còn chưa kịp thở ra hơi, người đàn ông đã nhanh chóng đưa côn thịt vào bên trong.


Thịnh Hạ bị anh đâm đến căng tràm cổ họng nức nở: "Anh Đông..." "Thoải mái không?" Người đàn ông đè lên người cô, đôi môi nóng rực cắn lấy vành tai cô, thân dưới mạnh mẽ dùng côn thịt đâm vào trong hoa huyệt cô.

Chiếc thắt lưng lạnh lẽo đập vào chân tâm cô, kích thích càng thêm mãnh liệt.

"...A a ... Chân ... Ha ..." Thịnh Hạ thẹn thùng ôm lấy cổ anh, cả khuôn mặt nóng bừng, cô chủ động hôn lên môi anh, người đàn ông đáp lại với nụ hôn mãnh liệt, khiến cô thở không ra hơi, nhỏ nhắn mềm mại kêu: Anh Đông ..."

Lạc Hàn Đông đè nặng lên chân cô, nhanh chóng va chạm mấy chục cái, sau đó rút ra bắn ở bên ngoài tiểu huyệt.

Anh cúi đầu tỉ mỉ hôn cô, trằn trọc liếm mút ở cổ cô, theo giọt mồ mỏng từ chút một đi xuống, liến cắn đôi bồng đảo của cô.

Thịnh Hạ bị anh liếm cả người run rẩy, cắn lấy mu bàn tay khẽ rên rỉ: "A... ưm...ư..."

Lạc Hàn Đông cởi hết quần áo của cô ra ném sang một bên, sau đó tự mình cởi đồ mình ra, chân anh không tiện nên Thịnh Hạ ngồi dậy giúp anh cởi quần. Rèm cửa còn chưa kéo xuống, ánh trăng từ bên ngoài chiếu vào trong phòng, tụ hợp lại thành một vùng sáng.

Hai người đang đứng ở cửa cách sô pha vài bước chân, qua ánh ánh trăng mờ ảo, họ chỉ có thể nhìn thấy cơ thể của nhau.

Thịnh Hạ lo lắng nhìn chân anh, nhưng cũng không đành lòng từ chối, đành phải dìu anh đi đến sô pha, ngượng ngùng nói: "... Để, để em động."

Lạc Hàn Đông nghe lấy lời này, côn thịt anh căng ngạnh nảy lên một cái, giọng nói của anh như nghẹn lại: "...Được."

Anh nằm trên sô pha, nhìn Thịnh Hạ bụm mặt vì xấu hổ, thân thể trắng nõn đến gần anh, cô ngồi bò lên đùi anh, chậm rãi nâng mông lên. Cánh tay mềm mại nhẹ nhàng cầm lấy côn thịt cứng ngắc.

Cô nhắm mắt lại, dưới đôi mắt nóng bỏng của Lạc Hàn Đông, từng chút một ngồi xuống côn thịt.

Một cánh tay đột nhiên duỗi đến nắm chặt lấy eo cô, mạnh mẽ ấn xuống dưới, côn thịt thô dài cắm thẳng vào trong, cảm giác sung sướng căng trướng khiến cả người cô cong ra sau, rên ra tiếng: "A ......" Sâu quá...

Cô như bị đâm tới cả sâu trong linh hồn, cả người điên cuồng run rẩy. Cô run rẩy một hồi mới đỡ sô pha chậm rãi động, nhưng kỹ thuật lại quá ngây ngô, động được vài cái rồi không biết làm thế nào nữa.

Lạc Hàn Đông đỡ eo cô, ôm cô về phía trước, rồi lại đẩy eo cô ra sau, giọng nói khàn khàn: "Nhanh lên..."

Thịnh Hạ học được cách di chuyển, sau vài lần làm quen cuối cùng cũng chuyển động lên xuống trên người anh.

Tóc của cô dài ra rất nhiều, rủ xuống đôi bồng đào no đủ, càng làm nổi bật vùng căng tròn trắng nõn.

Lạc Hàm Đông đưa tay ra ôm lấy quả đào đầy đặn của cô, lòng bàn tay to lớn không nhịn được nhào nặn da thịt mềm mại thành nhiều hình dạng khác nhau, tay còn lại đỡ eo cô, thỉnh thoảng theo động tác lắc lư của cô kết hợp đẩy eo.

Thân dưới Thịnh Hạ chảy rất nhiều nước, trên cơ thể người đàn ông chuyển động lên xuống, mỗi lần mông cô hạ xuống lại phát ra tiếng bạch bạch của da thịt va chạm với dâm dịch.

Khoái cảm khiến cô không nhịn được mà tăng tốc, nhưng đã mấy lần ngồi xuống cũng không đạt đến cao trào, trong miệng thút thít rên rỉ, nghe như muốn khóc, "Ưm ư...anh Đông..."

Người đàn ông bóp lấy eo cô, thắt lưng đột nhiên đẩy mạnh lên. Thịnh Hạ hét lên: "A ... sâu quá ... A..."

Lạc Hàm Đông siết chặt eo cô, thắt lưng một trên một dưới đưa đẩy mãnh liệt, anh làm vừa nhanh lực đạo lại mạnh, sau mấy chục lần đưa đẩy, Thịnh Hạ co giật ngã nằm trên ngực anh, trong miệng vẫn còn đang rên khóc: "... A a a ...anh Đông..."

Lạc Hàn Đông giữ chặt mông cô, mạnh mẽ đâm vào, Thịnh Hạ nằm trên ngực anh bị làm đến cả người nhũn ra nước, đôi bồng đảo rung theo nhịp đẩy.

Lạc Hàn Đông vươn đầu ngậm lấy nhũ hoa, đem người ôm lên phía trên, một tay đè nặng lên vùng no đủ, tay kia nắm sẵn vòng eo thon, nâng cô lên không trung, thân dưới mãnh liệt va chạm.

"A a a a...anh Đông...ưm hức...quá...quá nhanh...A a a ...em từ bỏ..." Thịnh Hạ bị anh làm đến nước mắt rơi đầy mặt, bụng nhỏ cô tê dại một hồi rồi cơ thể nhanh chóng co rút, đâm thủy bị cắm chảy đầy trên sô pha.

Lạc Hàn Đông chống eo cô làm mấy chục cái rồi mới rút ra, bắn vào giữa hai chân cô.

-------------------------------------

"Không được..." Mặt Thịnh Hạ đỏ bừng lên, "Nếu lát nữa bà nội đến phòng em..."

Chưa kịp nói dứt lời, cô đã bị Lạc Hàn Đông áp lên tường hôn ngấu nghiến. Người đàn ông đưa tay cởi áo khoác của cô ra rồi lột váy dài của cô xuống, cúi đầu hôn lên bờ vai cô, nụ hôn tinh tế dày đặc liên tiếp hạ xuống, từng chút từng chút một in lên da cô, mỗi điểm nhỏ đều khiến cho da thịt xung quanh nóng bỏng.

Thịnh Hạ dùng bàn tay che miệng lại, âm thanh run rẩy phát ra, "Đừng..." Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên vùng ngực bị áo lót che phủ, đầu lưỡi liếm láp làn da trắng nõn đó.

Thịnh hạ bị anh liếm tới mức run lên, "Anh Đông..."

Lạc Hàn Đông cúi đầu hôn lên môi cô, ngậm lấy cắn mút, nuốt tất cả nghẹn ngào cùng rên rỉ của cô vào, một tay xoa lấy bầu ngực đầy đặn của cô, tay còn lại luồn vào trong quần lót, nhắm thẳng cửa huyệt đã ướt át của cô.

"Ô ô... anh Đông... không..." bỗng nhiên một ngón tay tiến vào khiến Thịnh Hạ rên rỉ nghẹn ngào, cô giữ chặt cánh tay người đàn ông, cắn môi ánh mắt đáng thương nhìn anh, lắc đầu như cái trống bỏi.

Bộ dáng đáng yêu như vậy chỉ khiến người ta càng muốn làm.

Lạc Hàn Đông cúi đầu ngậm lấy môi cô, mút lấy đầu lưỡi cô, tùy ý càn quét bên trong miệng cô rồi lại trằn trọc hôn lên cổ, cuối cùng mân mê hôn lên
hai quả cherry nhỏ nhắn đỏ ửng của cô, còn ngón tay lại đâm vào rồi khuấy đảo bên trong nhục huyệt.

Ngón tay anh khá dài, dễ dàng tìm thấy điểm G của cô nên nhanh chóng trêu chọc, không tới ba mươi giây sau, Thinh Hạ che miệng lại đạt tới cao trào mà hét lên.

Dâm thủy phun ra, bụng dưới của cô co bóp rất nhiều lần mới dừng lại. Khóe mắt cô đỏ lựng, nắm lấy cánh tay Lạc hàn Đông nức nở kêu, "Không... đừng... anh Đông..."

Lạc Hàn Đông nâng chân cô lên, đưa hạ thân nóng bỏng đâm một phát lút cán.

Cổ Thịnh Hạ ngẩng lên cao, toàn bộ cơ thể dán lên trên vách tường buốt lạnh phía sau, Lạc Hàn Đông đè ép tận lực làm cô, Thịnh Hạ không dám lên tiếng, cắn mu bàn tay, không ngăn nổi tiếng khóc nức nở nhỏ vụn.

Khoái cảm ập đến như muốn bức điên cô, nước mắt sinh lí vương đầy mặt. "Anh Đông... hu hu hu... chậm chút..." Thịnh Hạ không nhịn được mà ôm cổ anh, nhỏ giọng kêu, "... chỗ đó... rất đau... hu hu hu..."

Sau khi Lạc Hàn Đông nghe được, không những không chậm lại mà ngược lại còn đẩy nhanh hơn.

Làm đến mức thanh âm của Thịnh Hạ không kiềm nén được, nên đến lúc đạt cao trào, cô đã quên mất mình đang ở đâu, không khống chế nổi hét lên chói tai, "A a a a..."

Lạc Hàn Đông tranh thủ che miệng cô lại, khẽ cười một tiếng, "Kêu lớn tiếng như vậy, không sợ ông bà nghe thấy à?"

Giọng anh trầm khàn lại nhuốm đầy vẻ sắc dục, rót trong tai hết sức mê người.

Thịnh Hạ thở hổn hển trong lòng bàn tay anh, đôi mắt ướt át chớp chớp khiến hai hàng lệ chảy xuống, chóp mũi đỏ ửng, nom nhìn vô cùng đáng thương.

Lạc Hàn Đông hôn nhẹ chóp mũi cô, sau đó lại hôn lên môi cô, vòng hai chân cô quấn lên eo rồi ngồi vào bồn tắm, anh nâng hông cô nhấp lên nhấp xuống nhiều lần còn hạ thân phía dưới thì liên tục chọc ngoáy ra vào phát ra tiếng nước lép nhép vang vọng toàn bộ phòng tắm.

Thịnh Hạ lắc đầu nguầy nguậy, hai tay cô vô thức túm lấy mái tóc dài của người đàn ông, đợi đến khi đã đạt đến cực khoái, cô không nhịn được mà giật mạnh lọn tóc đó.

Lạc Hàn Đông thở hổn hển bắn tinh vào giữa chân cô, sau đó lẳng lặng ngồi yên một lúc cho qua dư âm của đợt cao trào rồi mới ôm cô đi tắm.

Nhưng mới chỉ tắm được một nửa, người đàn ông lại đút côn thịt đã cứng vào trong cô.

Thịnh Hạ bị đỉnh đến không chịu nổi mà cắn vào cổ anh "Ư ưm ... Anh Đông ... Quá sâu ... "

Lặc Hàn Đông cúi đầu liếm cắn vành tai cô, thở dồn dập, "Sao em không gọi chồng? Hửm?"

Anh vừa thúc mạnh vào trong vừa dụ dỗ, niết mông cô rồi làm một các điên cuồng.

Thịnh Hạ bị đâm đến mức nước mắt giàn giụa, khoái cảm khiến toàn thân cô co quắp co giật không kiểm soát được, dâm dịch tràn ra, cô cắn cổ anh rồi kêu lên vô cùng đáng thương ,

"Hu hu chồng ơi......anh Đông.....không muốn nữa......sâu quá ... hu hu..."

Mặt Lạc Hàn Đông đỏ lên, ôm cô chống lên trên tường, ghim chặt cánh tay của cô đặt trên đỉnh đầu, đưa toàn bộ trọng tâm cơ thể cô dồn vào hông, lúc này mới chuyển động eo đi vào trong cô, đẩy dần đến dưới vòi hoa sen.

Thịnh Hạ bị làm đến nghẹn ngào kêu lên, "Đừng... a a a a... anh Đông... hu hu hu..."

"To tiếng quá rồi." Lạc Hàn Đông nói, lại cúi đầu hôn lên môi cô, nhưng hạ thân vẫn làm càng thêm mãnh liệt, anh đỉnh liên tiếp hai mươi mấy cái cho đến khi cơ thể Thịnh Hạ run rẩy đạt cao trào, lúc này mới rút cự vật ra bắn trên mặt đất.

Thịnh Hạ trực tiếp ngã trên mặt đất, miệng mở lớn thở hổn hển.

Không còn hơi sức để lau đi nước mắt trên mặt.

Lạc Hàn Đông ngồi xổm xuống, lòng bàn tay lau nước mắt của cô, khàn giọng nói, "Khóc đáng thương như này."

Anh cúi đầu qua hôn lên mắt cô, "Lại chỉ khiến cho anh càng muốn làm em hơn."

Thịnh Hạ xấu hổ tức giận muốn chết nhìn anh chằm chằm. Đôi mắt mở to hệt như nai con ầng ậng nước càng làm cho đôi con ngươi càng thêm lấp lánh vô cùng xinh đẹp.

Vòi hoa sen còn đang mở, dòng nước ấm áp chảy xuống đỉnh đầu hai người, Lạc Hàn Đông ôm người vào trong ngực, cẩn thận xoa sữa tắm lên rồi gội đầu cho cô.

Thậm chí còn giúp cô rửa sạch tiểu huyệt bị làm hết lần này đến lần khác đến đỏ lên.

"Hu hu hu... đừng... a... ưm...hu hu." Thịnh Hạ dựa vào lồng ngực anh, bị người đàn ông ấy vậy chặt giữa hai tay, bất lực nhìn ngón tay thon dài của anh đưa vào bên trong cơ thể mình, ra ra vào vào khuấy đảo ở bên trong kéo theo ra từng đợt dâm thủy.

Ngón tay người đàn ông nhanh chóng mò lấy, hai bắp chân Thịnh Hạ căng lên, bụng dưới run rẩy, một dòng dâm thủy phun ra, cô che miệng nghẹn ngào lên tiếng trong lòng bàn tay, "Hu hu hu..."

"Lại bẩn rồi, rửa thêm lần nữa." Lạc Hàn Đông cắn vành tai cô, vừa nói xong, ngón tay đã thăm dò đi vào.

Thịnh Hạ dường như bị khoái cảm bức đến phát điên rồi, khóc xin anh, "Anh Đông... đừng mà... xin anh...ức aa..."

Nhưng còn chưa nói hết câu, ngón tay người đàn ông đã chọc tới, lần này một tay anh luồn vào trong cơ thể cô đi mò lấy khối thịt mềm nửa cứng ngắc kia, tay còn lại, cực nhanh đặt lên trên âm hạch cứng ngắc nơi cửa huyệt cô nắn nắn, lực đạo lúc nặng lúc nhẹ.

Hai tầng khoái cảm chạy dọc toàn thân chiếm cứ toàn bộ đầu óc, Thịnh Hạ che miệng lại, chảy nước mắt, tiếng hét chói tai trong lòng bàn tay vang lên, "A a a a... a a a...anh Đông...cầu xin anh... a a a a..."

Cơ thể cô co rút, cửa huyệt phun ra từng dòng lại từng dòng dâm thủy. Lạc Hàn Đông liếm hôn lên tai cô, "Sướng không?"

Thịnh Hạ thở hổn hển, giọng nói giống như nghẹn ngào, "Anh Đông... đừng... rồi..."

"Được." Lạc Hàn Đông hôn nhẹ lên gáy cô, ôm người tắm rửa lại một lần nữa.

Thịnh Hạ cảm thấy mệt mỏi, chỉ vào bồn tắm, "Em, em muốn ngâm trong bồn tắm."

Lạc Hàn Đông xả nước cho cô rồi ôm người đặt vào trong bồn.

Sau khi Thịnh Hạ đi ra, cơ thể còn không kìm chế được mà run rẩy, hạ thân chảy ra một dòng dâm thủy, cô ngại không dám nhìn anh Đông nên chỉ đành nhắm mắt lại, giả vờ làm ra vẻ yên lặng hưởng thụ.

Lạc Hàn Đông tắm rửa xong, dựa vào bên bồn tắm nhìn cô chằm chằm. Dáng dấp Thịnh Hạ vô cùng xinh đẹp, làn da rất trắng lại còn ngâm mình trong nước nên càng lộ ra làn da trắng nõn, đôi mắt cô rất to, lông mi vừa đen vừa dày, giờ phút này hai mắt hơi nhắm lại, hàng mi run rẩy tựa như hồ điệp tung cánh muốn bay.

Đôi môi bị hôn cắn, lúc này đã sưng đỏ hết sức.

Cái mũi nhỏ kia theo hô hấp mà phập phồng, chóp mũi đỏ bừng, phía trên còn đọng một giọt nước, run rẩy như muốn rơi xuống.

Lạc Hàn Đông đưa tay điểm một cái lên chóp mũi cô, Thịnh Hạ không thể không mở mắt, âm thanh còn mang theo chút giọng mũi, rót nghe tai vô cùng dụ người, "...Anh làm gì thế?"

Anh khẽ cười, giọng nói rơi vào trong không khí, hơi nước xung quanh bốc hơi lên thành một mảng sương mù.

"Làm em."

Thịnh Hạ nhìn anh chằm chằm, "Không được." Lạc Hàn Đông đã nhấc chân đứng vào.

Đối với người đàn ông mà nói lời từ chối của Thịnh Hạ như đang làm nũng với anh, sau khi Lạc Hàn Đông tiến vào, hôn lên môi cô, ôm người vào trong ngực, đem cái thứ nóng rực cứng rắn kia tiến vào cửa huyệt ướt át, đâm thẳng một mạch đến đáy.

Lần tắm rửa này mất gần hai tiếng đồng hồ.

Đến lúc đi ra, chân Thịnh Hạ đã mềm nhũn, cô có tật giật mình, lặng lẽ dán sát cửa phòng của ông bà nội nghe xem có động tĩnh gì hay không, khi nghe được bên trong truyền ra tiếng ngáy đều đều, lúc này mới yên tâm lặng lẽ tiến vào phòng mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#sắc