CHƯƠNG 1: THẾ GIỚI RIÊNG

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tình yêu có rất nhiều loại, phát sinh và dập tắt đi không biết bao lần trên thế giới vốn vẫn đang quay này đây. Có được mấy lần mà tình yêu sẽ ở với chúng ta mãi mãi?

“Ngày xửa ngày xưa, có hai người bước đến gặp nhau. Và rồi một ngày cả hai không rời xa nhau đi đâu nữa.”

Những lời nói như vậy đối với anh có lẽ chỉ là truyện cổ tích đem ra kể cho con nít nghe, vì trong thế giới màu xám của anh…

“Chân tình luôn tìm kiếm ấy rất khó mà tồn tại thật sự.”

Đã hơn năm giờ sáng rồi, nhiều người đang chuẩn bị bắt đầu ngày mới. Nhưng với Tianrawat thì nó mới kết thúc chưa được bao lâu.

Bên trong phòng ngủ của căn hộ xa hoa giữa trung tâm thành phố, tấm rèm dày được đóng kín, không cho ánh sáng le lói bên ngoài bò vào. Thân thể gợi cảm chỉ có một chiếc khăn tắm quấn hờ hững từ phòng tắm bước ra, ôm lấy thân thể to lớn đang đứng quay lưng lại ở bên cạnh chiếc giường nhăn nhúm.

“Em Tian, vội về gì mà ghê thế? Ở lại cùng một chút đã.”

Giọng nói ngọt ngào đó lên tiếng nài nỉ chàng kiến trúc sư đàn em nhỏ hơn nhiều tuổi. Cả hai gặp nhau không mấy lần sau cuộc họp hội thảo chung giữa các công ty, nhưng anh lại khiến cho ả muốn khều cỏ non lên gặm như thế.

“Chắc không cần ngủ lại đâu, vì giờ đã sáng rồi.”

Giọng lạnh lùng vẫn là đặc tính cá nhân rõ ràng của đối phương, cùng với ngoại hình nổi bật và đáng chú ý từ lần đầu nhìn thấy. Ai nấy đều truyền miệng với nhau về năng lực và sức hút khiến con tim phải tan chảy của anh. Thật đáng tiếc khi chính chủ không đoái hoài gì đến vị trí mới mà công ty của ả đề nghị cho. Đến mức ả phải lôi anh lên giường để nói chuyện riêng với nhau.

“Không quan tâm nhau gì cả.” Giọng nói đó khiêu khích thì thầm bên tai. Dù tuổi tác của ả đã quá ba mươi rồi, nhưng ả chưa từng để thân thể của mình xuống sắc theo thời gian. Ả vẫn chăm sóc rất tốt để cho sắc đẹp luôn mơn mởn, nhưng cuối cùng thì điều mà ả làm với anh đêm qua cũng không khiến cho kiến trúc sư mà sếp của ả muốn có đổi ý được.

Chỉ vậy đã hời quá rồi. Ả nghĩ.

Chủ nhân giọng nói ngọt ngào cười lớn trong cổ họng một cách hài lòng. Móng tay màu đỏ tươi nắm lấy cằm anh xoay lại, rồi đè đôi môi thoa son màu rượu vang đỏ lên miệng anh, màu đỏ phai đi tự nhiên như không chịu nổi. Bàn tay to đang cài áo liền dừng lại vì bị cắt ngang bởi nụ hôn đầy mê hoặc.

Cuối cùng người định về nhà lại ngã xuống giường lần nữa.

Đến khi Tianrawat về đến căn nhà ở ngoại ô thì đã sắp tám giờ sáng. Cả đêm anh gần như không được ngủ, rồi còn phải khó chịu với nụ cười bông đùa của người đang đeo tạp dề vốn đang nhịn cười khi anh bước xuống xe.

“Đây nếu gà không gáy, chắc là không tìm được đường về nhà nha.”

Vì không muốn cốc đầu ai từ sớm nên anh cố tình đi lên ngủ luôn. Nhưng mùi thơm của đồ ăn bay ra từ trong bếp mà nhỏ Mei đi vào khiến anh đổi ý vì bụng đã trống rỗng nhiều tiếng liền.

“Có gì ăn thế?” Chủ nhân giọng nói trầm tĩnh đang buồn ngủ mơ màng đứng nhìn qua vai nữ đầu bếp để xem có gì trên bếp.

“Ốp lết, khổ qua nhồi, đậu hũ sốt còn lại từ lúc dâng cơm. Mei đang định làm thêm canh tôm để ăn trong ngày.”

Nữ đầu bếp của gia đình liệt kê ra, cùng với nhấc nồi khổ qua nhồi nấm thơm hãy còn ấm xuống khỏi bếp.

Dù cho buồn ngủ thế nào, thì người vẫn chưa được ngủ vẫn đang đi thẳng đến bới cơm ra đĩa rồi ngồi trước TV cùng với muỗng nĩa.

“Cái đói đúng là chiến thắng được mọi thứ.” Giọng nói trong trẻo chế giễu gấu trúc to bự đang ngồi đợi cơm.

Dù cho quý ông của gia đình đang quét đôi mắt tối sang nhìn nhưng nữ đầu bếp vẫn hân hoan như cũ, cùng việc dọn mọi thứ ra mời.

Kiếm gì đó cho quý ông ăn xong xuôi rồi thì tới phiên Đen Nóng [chú thích người dịch: tên gốc là Ohyua, có nghĩa là cà phê đen nóng] – chú chó lai màu đường nâu, thành viên mới của gia đình được no bụng. Nó vẫy đuôi không ngừng khi có đĩa cơm trộn đùi gà đặt trước mặt.

Nữ đầu bếp đợi cho đến khi người bạn bốn chân ăn xong rồi đưa ra vườn đi dạo.

Còn Tianrawat, sau khi chén sạch mọi thứ thì gần như bò lên trên nhà rồi ngủ say như chết.

~~~~~

Tại phòng họp lớn của công ty Thai Pacific Development, hay còn gọi là TPC, công ty  nhận thầu xây dựng nổi tiếng cả trong và ngoài nước.

Tianrawat ngồi trong phòng họp giữa các thành viên ban quản trị cấp cao, kiến trúc sư và kĩ sư trưởng. Anh được gọi vào để thông báo cho biết về sự chỉnh đổi lớn của tổ chức. Nhằm đối phó với tình hình kinh tế biến động và sự canh tranh gắt gao trong lĩnh vực bất động sản, TPC có chính sách hợp tác với công ty khác, để chiếm phần phân chia thị trường nhiều hơn và bỏ xa đối thủ quan trọng. Việc tiến hành trò chơi lần này phải dựa vào việc phối hợp điểm mạnh của từng công ty. Mà một quân cờ quan trọng trong đó là Tianrawat, mà ai ai cũng gọi là Tect Tian.

Tian là tên biệt danh của anh, còn Tect là từ ngắn gọn của từ “architect”, nhằm chỉ ra rằng người đó đến từ bộ phận kiến trúc sư, là bộ phận bận rộn nhất của công ty, theo sát phía sau là bộ phận kĩ sư.

Tianrawat luôn ngồi im lặng lắng nghe ở góc phòng, chưa từng thể hiện ý kiến gì. Nhưng mọi người trong đây thì hiểu rõ rằng anh có đủ năng lực để có thể chỉ định sự đi tiếp của công ty. Vì lý do này mà công ty đối thủ thường hay lén cho người đến thỏa thuận mua anh, mà đôi khi không thoát khỏi ánh mắt dõi theo của lãnh đạo.

Ánh mắt tĩnh lặng nhìn chằm chằm hai ba tờ giấy ghi sơ sơ chi tiết tiêu đề của cuộc họp, anh còn không quan tâm sẽ đọc nó vì trong đầu chỉ toàn công việc còn đang làm dở. Cho đến khi kết thúc cuộc họp, mọi người giải tán trở về bộ phận của mình.

“Mệt sao? Ngồi im lặng quá.” Boripong hay còn gọi Tect Beer lên tiếng hỏi người bạn thân từ thời đại học trên đường quay về bộ phận.

Người bị hỏi không nói gì mà gật đầu thay. Anh mệt khi phải gom công việc đem về nhà làm và nhiều đêm thiếu ngủ. Boripong vỗ vai như thể thấu hiểu cho sắc mặt mỏi mệt của anh. Dù cho không làm cùng dự án nhưng cũng thấy Tianrawat cắm đầu cắm cổ làm việc liền nhiều ngày rồi.

Người như thằng Tian, nếu nói đến ngoại hình và cách cư xử, dù cho đi lối nào thì cũng luôn là điểm nổi bật. Cao ráo, bờ vai thẳng, da trắng môi hồng đến phụ nữ phải ghen tị, lông mày rậm, mắt to đen láy, mắt hai mí và đuôi mắt dài theo kiểu lai một nửa Hoa. Như vậy đã đủ thu thút mọi ánh mắt phải ngoái lại nhìn. Gọi là hoàn hảo từ đầu đến chân, chỉ ngoại trừ một điều thôi.

Đừng để nó nói chuyện!

Khuyết điểm lớn duy nhất xóa bỏ gần hết mọi ưu điểm mà nó có. Nhưng dù như thế thì vẫn thường xuyên có người cất công đến chứng minh sự thật này,

Khi Tianrawat quay về ngồi ở bàn làm việc tiếp chưa được bao lâu, Boripong đã thấy rằng hôm nay lại có một người nữa đến thử thách chứng minh.

Ánh mắt của các kiến trúc sư trong bộ phận dồn về phía người con gái nhỏ nhắn trong bộ váy màu trắng đang bẽn lẽn bước đi về phía bàn mà Tianrawat đang ngồi làm việc. Còn chủ nhân chiếc bàn thì đang mải căng mặt cau mày với bản phác thảo đến không quan tâm đến bất cứ người nào.

Cả bộ phận vội gửi mật mã nhanh chóng kích thích nhau.

“Cá 500 baht không? Cỡ này chắc chắn ở được 5 phút đấy.” Kiến trúc sư thiết kế đô thị thách người bạn bên cạnh.

“Ta nghĩ không sẽ nổi đâu.” Một người phản đối.

“Nhưng ta nghĩ là quá. Em ấy đáng yêu, là gu của toàn bộ đàn ông Thái.” Cả hội cá độ lớn, trong khi cô em khác bộ phận vẫn đang bức bối, vặn qua vặn lại không biết bắt đầu nói thế nào với Tianrawat.

“À… anh Tian ạ.” Cô gái nhỏ nửa cả gan nửa sợ sệt lên tiếng chào hỏi trước, có hội bạn nữ đang đứng hóng ở chỗ cửa ra vào bộ phận. Vì cô đến đứng ở đây lâu rồi, mà người đang bận không có dấu hiệu sẽ ngẩng mặt lên nhìn cô.

Khi có người nói chuyện cùng, Tianrawat ngẩng mặt lên xem là ai.

“Ừ.” Anh nhướn mày khi không biết người đến nói chuyện cùng là ai. Giọng đáp lại đấy còn tĩnh lặng hơn cả nước trong hồ. Mà nếu có ai ném chỉ một hòn đá nhỏ xuống, chắc chắn sẽ nổi sóng thần lên cho mà xem.

Càng nhìn thấy như vậy thì càng tạo áp lực cho người đến tìm.

“À… thì… à.”

Người đang lắng nghe mới phải buông tay khỏi công việc, khi thấy đàn em này đây có vấn đề trong việc tổng hợp lời nói. Bàn tay to bắt đầu xoay cây bút chì phác thảo để đợi nghe xem cô có công chuyện gì.

“Chiều này anh Tian có rảnh không ạ? Thì… Mod muốn mời anh đi ăn, có nhiều người bạn nữa đi cùng.”

Khi biết ý định của việc đến tìm, người tốn thời gian ngồi lắng nghe liền trả lời lại ngay lập tức để có thể làm việc tiếp cho xong.

“Nếu không phải chuyện công việc, cửa ở đằng kia em à.”

Cả bộ phận không hẹn mà cùng nhau yên lặng đến mức nghe cả tiếng máy điều hoà.

Cô gái nhỏ đứng sốc ở đó một lúc lâu, trước khi lấy lại lý trí rồi khóc lóc chạy ra khỏi bộ phận, bạn bè đứng đợi ở cửa phải an ủi hồi lâu.

“Không đến năm phút. Trả đây.”

“Gì chứ? Cất công ủng hộ.” Người thua quay lại liếc nhìn cô gái nhỏ được cho rằng sẽ là ứng cử viên sáng giá của hôm nay.

Boripong chỉ có thể lắc đầu ngán ngẩm Tianrawat. Nếu anh mà là cô em đấy, thì chắc chắn sẽ lấy giày vả miệng nó trước!

Nhưng cũng như đã nói đấy, hôm nay dù cho bị nặng thế nào, không mấy ngày có lẽ sẽ lại có người ghé qua “thử hàng” nữa thôi. Đến giờ vốn có thể mở sòng cá cược hằng ngày rồi.

“Tian, nhè nhẹ thôi. Kẻo em ấy đau lòng chết mất.” Boripong nhắc nhở.

“Chỉ toàn đanh mặt với gái, kẻo thần ế đến tìm đấy.” Witoon, hay còn gọi Tect Toon, kiến trúc sư thân thiết ngồi làm việc gần đó cũng quay lại trêu. Anh là một thành viên nữa của The Gang vốn bao gồm Tect Tian, Tect Toon, Tect Beer và Tect Not, tứ thần được cả bộ phận trao danh hiệu trong việc gây rối và tạo tiếng cười cho cả bộ phận.

Dù cho dọa như thế thì kẻ đầu sỏ giết trái tim các cô gái cũng chưa từng để tâm. Nhưng rất ít người biết được rằng dù nhìn cao ngạo như vậy, khi nói đến “chuyện ấy” thì Tianrawat cũng không hề đơn giản. Chỉ là anh sẽ lựa chọn người không gây rắc rối về sau mà thôi.

Thời gian cả ngày trôi qua cùng việc vẽ phác thảo. Toàn bộ bút chì cùng thước kẻ các hình dạng khác nhau đều bị cầm lên xài hết. Công việc bận rộn mỗi ngày khiến anh không có thời gian nghĩ đến chuyện có ai đó. Lâu lâu cũng có nghĩ đến khi muốn thư giãn và tìm kiếm niềm hạnh phúc nho nhỏ cho bản thân theo lối nghĩ của đàn ông nói chung. Nhưng không đến mức dễ dãi với ai cũng được.

Vì sâu thẳm trong lòng anh tin rằng anh đang chờ đợi ai đó, mà không biết rằng người đó có tồn tại hay không. Người đó sẽ đến trở thành mọi thứ đối với anh.

“Tian, đã biết tin công ty chúng ta chuẩn bị hợp tác với Hammock chưa?” Withoon tiếp tục gợi chuyện.

“Biết.” Tianrawat trả lời ngắn gọn.

“Sẽ sát nhập nhay sẽ take over cũng không biết nữa.” Càng ngày TPC càng mở rộng hơn. Một phần vì để nuốt công ty nhỏ, đến khi có vốn nhiều hơn thì đưa công ty vào thị trường chứng khoán. Nhưng điểm bắt đầu ấy thật sự đến từ việc kết hợp của kiến trúc sư và kĩ sư có năng lực cùng nhau tạo dựng công ty.

Trong khi đang nói chuyện, trưởng bộ phận gọi mọi người đến họp gấp. Vì mẫu vẽ mà mọi người cùng nhau làm bị trả trở về. Khách hàng cũng hẹn sẽ đến tận công ty để nói chuyện.

“Dù sao thì chúng ta cũng không thể chỉnh sửa cho thành như thế được.” Tianrawat khẳng định khi nghe điều khách hàng yêu cầu.

“Thế thì cậu đợi tranh luận với họ đi vậy. Vì họ không đến một mình, mà đến cùng bậc thầy phong thủy.” Đồng nghiệp đi nói chuyện cùng khách hàng về lên tiếng một cách bất lực.

Khi nghe thấy như thế, tất cả các kiến trúc sư gần như muốn đi ra khỏi phòng họp vì không muốn nghe thấy lời này. Nói rằng việc làm việc suôn sẻ nhất là khi làm việc không có “học giả”.

Khi nhóm người đó không thể thiết kế xây tòa nhà xây cầu được thì phải đợi bọn họ vận động trí não suy nghĩ kiểu dáng, phác họa, vẽ sơ đồ làm model đến mắt muốn rớt ra trước. Không chừng gửi công việc cho bên kĩ sư ký mẫu được thông qua, động thổ, căng dây, đến đóng cọc luôn rồi.

Sau đó, kiến thức bí ẩn của cái điềm may mắn sẽ từ từ tiến vào kiểm soát dự án.

Người duy nhất biết hết tất cả mọi thứ trong vũ trụ, mà kiến thức khoa học không tài nào với tới được.

Nhân vật này sẽ đến chỉ dẫn thúc đẩy tất cả kiến trúc sư làm cho xong xuôi rồi nói xem nó xúi quẩy chỗ nào và phải giải hạn thế nào. Chỉnh sửa không đúng ý thì sẽ chỉnh sửa lần nữa. Có những công việc phải chỉnh sửa đến ngập tay, không còn chút tính chất vốn đã cất công suy nghĩ từ đầu nào.

Tất cả các kiến trúc sư đều có kinh nghiệm đáng sợ cả. Vài người tức giận đến mức phàn nàn sẽ đi tham gia khóa học phong thủy để cạnh tranh, nhưng đừng có mà làm chơi đùa vì chuyện đến tai lãnh đạo thì sẽ bị thản nhiên nói lại rằng ‘là suy nghĩ tốt’. Và ban hội đồng quản trị còn từng đề nghị trong cuộc họp rằng hãy gửi cả bộ phận kiến trúc sư đi học chuyên môn này để giảm bớt khó khăn trong công việc và tăng sự tự tin cho khách hàng.

May là không được thông qua nên mới thoát được. Nếu không như thế, có lẽ sẽ được thấy kiến trúc sư công ty này cầm đĩa bát quái, đi bấm ngón tay đến làm việc.

“Đến thì tốt rồi. Đang chán đây.” Tianrawat vừa ban nãy còn yên lặng, giờ xuất hiện một nụ cười xấu xa trên môi.

“Anh có lẽ sẽ khó hiểu một chút. Phong thủy là một chuyên ngành cao cấp. Thầy muốn chỉnh sửa lại nhiều đến thế này là vì thầy chiếu mệnh theo luật bát tự tứ trụ của ông Songpop.”

Học giả bắt đầu đoạn giới thiệu với đội thiết kế đang ngồi đầy kín trong phòng họp, trong khi quay lại giải thích niềm tin này cho chủ dự án. Mà xem ra sẽ trôi chảy thuận lợi dù cho được đề nghị điều gì.

“Chỗ này thay vì anh làm lối ra vào, anh phải đào kênh mở dòng cho rồng, để nước chảy vào trong tòa nhà nhằm mang lại điềm may.”

“Nhưng chỗ này là cửa cầu thang thoát hiểm.”

Có giọng nói xen vào giữa sự tĩnh lặng từ phía các kiến trúc sư. Học giả nhiều kinh nghiệm quay ngoắt lại theo giọng nói xem ai là người cả gan!

Liền thấy một chàng trai tướng mạo tốt với vẻ mặt không biểu cảm đang ngồi.

Tianrawat giải thích tiếp. Dù cho bị ánh mắt của người nhiều tuổi hơn nhìn không hài lòng.

“Hoặc nếu thật sự muốn cho đào kênh thì phải có chỉnh đổi ngân sách dự thảo một chút. Nhưng quan trọng là, theo như tôi đã nói, là cửa từ cầu thang thoát hiểm.”

Làm kênh rồi thì muốn người ta chạy ra rồi nhảy xuống nước hay sao. Tianrawat nghĩ tiếp trong lòng nhưng không nói ra.

Ánh mắt sắc nhọn liếc nhìn chủ nhân dự án, thăm dò nhìn xem có dám móc tiền ra thêm hay không. Vì theo như được biết, ngân sách của dự án này đã cao sắp đụng đến nóc rồi.

Và Tianrawat cười khẩy thỏa mãn khi thấy sắc mặt do dự.

“Thế thì anh chuyển cầu thang thoát hiểm sang phía khác đi. Hay không cần có ở đây cũng được, thấy trong bản sơ đồ đã có nhiều rồi.” Đối thủ thật sự không phải chủ nhân dự án đâu, mà là một người không ngừng kiếm chuyện. Tianrawat quay lại khẳng định một cách không vội vàng.

“Không được. Cầu thang thoát hiểm phải có ít nhất mỗi 6 đến 10 mét, là luật tiêu chuẩn xây dựng. Ít hơn thế thì sẽ không đủ để cho mọi người sơ tán trong vòng nửa tiếng. Đã từng lên mặt báo một lần là chết gần trăm người, chính là do chuyện cầu thang thoát hiểm này đây.”

Trong khi Tianrawat nói, các kiến trúc sư khác phải làm như mở sơ đồ mở cái gì đó ra xem, nếu không thì sẽ không thể nào nhịn cười lớn ra được.

Học giả cao tuổi nhiều năng lực trong việc ‘vấy bẩn’ bản sơ đồ liền phải hít thật sâu vào khi vừa biết kiến trúc sư công ty này kiếm chuyện đến mức nào!

“Thế thì cậu làm hồ nước nhỏ ở đây cũng được. Nhưng tòa nhà sát với hai bên đường, thầy nghĩ làm đường vào lối này thì tốt hơn, để kích thích sức mạnh ‘ly’ [chú thích người dịch: một quẻ trong bát quái, hàm ý ‘lửa’]. Còn hình dáng toà nhà thì thầy cho là không thích hợp. Tòa nhà có cột ở trên lầu, đặc điểm này họ gọi là bên trong kiểu Roman, phải có bãi cỏ to to để đón nhận sự lộng lẫy oai nghiêm của nó, là sân Minh Đường [chú thích người dịch: Minh Đường trong phong thủy là chỉ nơi phía trước có núi vây quanh, nhiều nước] để sức mạnh của “khí” chảy vào. Nhưng chúng ta không có Minh Đường, nó sẽ không có điềm may, thầy tìm được cách giải quyết đơn giản là cắt bỏ cây cột đi.” Học giả suýt thì mở quyển sách ra để tranh luận với người đáng tuổi con.

Tianrawat giả vờ suy nghĩ, trong khi đã có câu trả lời trong lòng rồi. Chỉ là muốn cho đối phương thời gian được nghỉ ngơi hít thở mà thôi.

“Cái cột nhìn thấy đấy, sự thật đó là smoke reservoir được nối lên từ sảnh, dùng để làm không gian chứa khói. Khi xảy ra hỏa hoạn nó sẽ trì hoãn sự lan truyền nhằm hút khói ra khỏi tòa nhà. Bản chất tự nhiên của khói là sẽ luôn trôi lên cao, dù cho lửa chưa cháy đến toàn bộ các lầu. Người chết đa phần là do ngạt khói và thiếu không khí để thở, không phải vì bị lửa đốt. Và nghe nói lần trước ông từng nói với bạn tôi là sẽ dỡ một vài phần tường trên lầu ra. Thật ra chúng tôi phải bao vây chắn lửa ít nhất một tiếng trong khi mọi người chạy ra khỏi tòa nhà. Tòa nhà càng cao bao nhiêu, thì việc thiết kế càng phải chính xác. Nếu cần sửa chữa cái gì, thì tôi đề nghị chỉ sửa chữa phía bên ngoài của tòa nhà thôi.”

Tianrawat vòng vo nhắc nhở đối phương, không muốn có sự xâm lấn quá mức vì nó liên quan đến hệ thống an toàn của tòa nhà, vốn đã có sự tính toán chính xác rồi.

Đụng phải sức mạnh của Tect Tian, học giả phải quấn áo về nhà, chỉ còn lại nụ cười chiến thắng của đội kiến trúc sư.

Mọi người suýt đứng lên vỗ tay khi có thể hoàn toàn đàn áp học giả rằng không phải chỉnh sửa toàn bộ tòa nhà. Không phải chỉ mỗi Boripong suy nghĩ, ai ai trong công ty cũng biết đến sự lợi hại của Tianrawat.

Liệu cuộc đời này có ai có thể đàn áp được ‘Tect Tian địa ngục’ này không đây?

“Tian, tối nay rảnh không? Đi uống rượu cùng nhau.”

Tianrawat lắc đầu từ chối trong khi hôm nay là thứ sáu.

“Cũng muốn đi, nhưng phải vội đi Chiang Rai.” Anh đáp.

“Ơ, đi làm gì?”

Khi bạn hỏi, gương mặt khó cười của anh chàng đào hoa nhuốm nụ cười nhạt trước khi trả lời lý do cho việc phải đi gấp rút.

“Ri chuẩn bị kết hôn.”

~~~

Không khí phía Bắc mà mẹ nói đã hơi trễ [chú thích người dịch: khoảng hơn 9h sáng] nhưng vẫn mát mẻ. Rất nhiều họ hàng bạn bè vốn lâu rồi không gặp nhau, nên ai nấy đều hớn hở khi gặp nhau lần nữa. Phong cảnh trên lưng đồi của nhà sàn Lanna càng khiến cho không khí thêm trong lành.

“Chị Monwathu đẹp nhỉ, anh Tian có thấy vậy không?”

Giọng trong trẻo của nhỏ Mei gọi người anh trai giữa nhìn theo cùng sự hồi hộp. Đôi mắt to tròn chỉ mải nhìn người chị dâu trong bộ trang phục truyền thống hoàng gia đính vàng quấn sabai gấp nếp màu cánh sen khiến cô ngỡ ngàng. Chủ nhân gương mặt xinh đẹp ngọt ngào đấy hút người anh trai cả của cô ở cạnh không rời.

Tianrawat không có đáp lại. Anh vẫn đang đi chụp ảnh trong buổi lễ bằng camera anh mang theo bên người.

“Tránh ra. Vướng víu.” Giọng cứng nhắc xua đuổi một cách bực mình khi cô em đứng chắn camera, khiến cô mau chóng tránh sang trước khi cô bước chen vào khung ảnh làm cho anh trai bực bội.

Sau đó cô rẽ trái rẽ phải để tìm gì đó làm, rồi biến mất cùng nhóm người lớn đến từ Phuket, vốn đang ngồi ở phía bên kia của buổi lễ, để cho Tianrawat một mình đi chụp ảnh đến khi thỏa mãn.

Sau khi nghi thức tôn giáo xong xuôi rồi cô dâu chú rể được đưa vào động phòng, khách khứa ngồi trên mặt sàn gỗ của căn nhà gỗ kiểu Lanna ̣được dùng làm chỗ tổ chức lễ liền tụm nhóm trò chuyện thân thiết. Nhiều căn nhà nối với nhau bằng khoảng sân rộng rãi có thềm sạch sẽ bóng loáng cho khách khứa ngồi thoải mái trên đất.

Khi Tianrawat chụp ảnh xong thì quay lại ngồi cùng họ hàng.

“Tian, anh trai kết hôn rồi, khi nào thì đến cháu?” Khi nhìn thấy mặt cháu trai tốt đẹp, bác của anh liền trêu.

“Cái thằng này ngay cả người yêu còn chưa từng có giống người ta nữa”. Con trai cả suýt thì không thoát ế được, lại còn phải lo lắng cho con trai út nữa.

Tianrawat ngồi bắt chéo chân trên sàn gỗ, hỏi bao nhiêu lần thì vẫn như cũ, chính là ‘không có câu trả lời’ đằng sau gương mặt chỉn chu ấy. Dù cho nó trông đàng hoàng trong mắt người lớn, nhưng mọi người đều biết sự ghê gớm của anh là thế nào. Thế giới riêng cao đã đủ tệ rồi, anh chị cô chú bác chưa ai ép buộc được anh. Nếu Tian nói không thì tức là như thế, không cần phí thời gian hối thúc cho thêm chuyện.

Chuyện học hành, chuyện công việc chưa từng khiến phải phiền lòng. Chỉ ngoại trừ chuyện tính cách, vốn hơi kì lạ, đến mức không có người phụ nữ nào có thể bước đến. Nên không có gì lạ khi anh độc thân cho đến tận bây giờ.

“Mei, đi rót nước cho các bác uống đi con.”

Sajee quay lại nói với người ngồi xếp chân một bên đang dựa vào cột, trong tay đang cầm camera đắt tiền do Tianrawat đem theo để xem ảnh một cách thích thú. Khi nghe thấy như thế, chủ nhân của cái tên liền đưa trả camera lại cho anh trai giữa, rồi đứng lên theo lời sai bảo, không chút chậm trễ để người lớn nhìn lại đằng sau.

“Cháu Mei sao? Thật là đáng yêu. Bốn năm năm không gặp, giờ đã thành thiếu nữ rồi. Đã học xong chưa?” Một bác hỏi đầy cưng chiều.

“Đã học xong lâu rồi, nhưng khác trường đại học với mấy anh. Anh cả học kỹ thuật, anh giữa học kiến trúc, còn em nhỏ học mỹ thuật trang trí.”

Bà Sajee trả lời tự hào, không phải con cũng như là con, dù cho đây là con của Prapa, người bạn thân từ hồi còn thiếu nữ. Nhưng do bà chỉ có con trai, nên tự xem Mei là con gái út. Và có người cũng thật sự tin rằng nhà này có ba anh em là Ri, Tian, Mei.

“Nếu thằng Tian không tìm được ai, thì kết hôn với cái Mei luôn thì thế nào? Quá dễ.” Một người họ hàng thân loé lên suy nghĩ.

Khiến cho bạn bè của Sajee vốn không biết chuyện nội bộ gia đình liền vừa nhận ra rằng người con gái đi cười tươi tắn đang quay lại cùng khay đựng mấy ly nước lạnh đấy không phải con ruột của bà Sajee.

Khi một người đưa ra ý hay, nhiều người vốn thích và yêu quý Mei cũng ủng hộ hết mình. Sợ Mei phải kết hôn đi sống ở nhà khác, Sajee không biết biểu hiện thế nào trong khi sâu thẳm trong lòng bà cũng muốn được như thế, nên mới mở miệng xin nuôi Mei từ bé nhưng bạn bà không đồng ý cho.

“Khi đã không xin làm con gái được, thì làm con dâu cũng tốt nha.” Bà Sajee suy nghĩ hỏi bản thân một cách suy xét.

Tianrawat ngồi yên, tỏ vẻ hòa thuận với cây cột anh đang dựa vào, như thể không có liên quan gì, cho đến khi mẹ ruột của Mei là Prapa bước đến ngồi cùng.

“Đang nói chuyện gì thế?” Bà ngồi xuống cạnh người bạn cùng tuổi.

“Đang nói chuyện là, nếu thằng Tian không kiếm được cô nào, thì cho kết hôn với cái Mei luôn được không.” Họ hàng của bà Sajee nói.

Prapa đã giật mình rồi, nhưng dù gì vẫn chưa bằng một nửa của cô gái nhỏ khi vừa biết mình bị nhắc ₫ến. Cô nhướn cao chân mày.

“Hừ.” Trước khi cười lên tiếng.

Khi nhìn thấy như thế, bà Sajee chỉ có thể thở dài trong khi than thở.

“Thôi đừng, tôi còn chưa muốn ăn khổ đâu.” Thì hai người gây chuyện với nhau không chừa một ngày nào. Nhất là Tian, ngày càng chọc ghẹo em nhiều hơn, không nghĩ sẽ nương tay vì em là con gái gì cả.

Cái Mei vừa đáng yêu vừa dễ bảo, ai nấy đều yêu mến ưa thích.

Chỉ ngoại trừ một người, không cần nói cũng biết là ai.

Nhiều năm trước, phản ứng của anh trai giữa khi lần đầu gặp cô em gái mới là:

“Không có ghét, nhưng không quan tâm.”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro