01.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thành phố về đêm rực rỡ ánh đèn, đường phố đông đúc người qua lại, so với ban ngày còn náo nhiệt hơn. Vầng trăng quấn trong mây đêm chỉ ló ra một góc, tuy vậy ánh trăng vẫn chiếu xuống không chút che lấp, mong manh nhưng lại như ẩn chứa sức mạnh vô biên.

Doãn Hạo Vũ ngồi bên ghế phụ lái, không đóng cửa sổ xe, ngắm mặt trăng đến thất thần, mãi cho tới khi giọng nói của người đại diện vang lên thì cậu mới hoàn hồn.

"Hoạt động hôm nay kết thúc, chị đã đẩy lịch trình tiếp theo của em lên rồi, em về nhớ nghỉ ngơi thật tốt." Phương Duyệt có chút lo lắng nói. Tháng này quá nhiều hoạt động, đi hết show lớn đến show nhỏ, còn chuẩn bị ra album mới, không biết cơ thể cậu có chịu nổi không.

"Không sao đâu chị." Doãn Hạo Vũ cười lộ ra chiếc năng nanh bé xinh, trấn an cô, "Em rất vui."

Phương Duyệt nghe vậy thì an tâm hơn một chút, cô đặt túi xách ra ghế sau, vừa thắt dây an toàn vừa hỏi người bên cạnh, "Lát nữa chúng ta tới chỗ Châu tiên sinh sao?"

Doãn Hạo Vũ gật đầu, ý cười trong mắt càng đậm hơn, nói, "Vâng, đã một tháng em không được gặp anh ấy."

Phương Duyệt nhìn cậu cười vui vẻ như một đứa trẻ thì nụ cười trên miệng cũng ngày càng tươi hơn. Cô rất thích dáng vẻ khi cười của Doãn Hạo Vũ, dáng vẻ mềm mại thuần khiết khiến người ta cảm thấy yêu thích không thôi. Trong giới giải trí ngư long hỗn tạp này, thật may mắn vì cậu vẫn luôn giữ được nụ cười trong sáng cùng trái tim kiên định với ước mơ.

Ngay từ lần đầu tiên gặp Doãn Hạo Vũ, cô đã cảm thấy đứa trẻ này nhất định phải tỏa sáng rực rỡ, cậu có nhan sắc, có thực lực, thái độ nghiêm túc với công việc và sẵn sàng chịu đựng gian khổ để thực hiện ước mơ. Mặc dù hiện tại ý tưởng này đã đạt được nhưng lại có chút chệch hướng so với kế hoạch ban đầu của cô.

"Thu hồi nụ cười đó đi, nhìn em kìa, không có tiền đồ..." Phương Duyệt có chút bất lực, sao đứa nhỏ này lại không học được cách che giấu tình cảm, nghĩ gì là thể hiện hết lên mặt. Trong showbiz thì tính cách như vậy rất dễ bị đám người xấu nắm thóp.

"Hehe... Em biết rồi." Doãn Hạo Vũ cười rồi nhìn chằm chằm vào điện thoại, cậu vừa gửi tin nhắn cho Châu Kha Vũ.

《Công việc kết thúc rồi, bây giờ em qua.》

《Được.》

Không lâu sau liền nhận được câu trả lời. Đã lâu không gặp, không biết anh ấy có nhớ mình không... Mình là ai mà anh ấy phải nhớ chứ...

Đột nhiên Doãn Hạo Vũ có chút nản lòng, cậu quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, dòng người đông đúc qua lại, bọn họ đều có mục đích để tiếp tục tiến về phía trước, duy chỉ có cậu là không biết vì cái gì.

Tình cảm là thứ quá đỗi phức tạp khiến cậu chỉ muốn chuyên tâm làm việc kiếm tiền, không muốn nghĩ tới mấy điều lãng mạn đó.

Nhưng đôi khi sẽ có những chuyện bất ngờ xảy ra mà cậu không thể kiếm soát nổi, chúng lấp đầy đại não sau đó ăn mòn lý trí cậu.

Nơi này còn cách nhà Châu Kha Vũ khá xa. Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại, hồi tưởng về nửa năm trước.

Đó là một ngày rất tồi, nhưng cũng không quá tệ.

Hôm đấy diễn ra tiệc rượu cuối năm của một tập đoàn, cũng là lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ hát trước nhiều người như vậy. Ban đầu Phương Duyệt từ chối, người sáng suốt đều biết bản chất của tiệc rượu này là gì. Nhưng công ty chủ quản lại nói rằng có rất nhiều người nổi tiếng tham dự, bảo cậu đi để tạo dựng mối quan hệ, nói giảm nói tránh là vậy, còn thật ra đây chẳng khác nào tự bày mình lên kệ cho người ta lựa.

Phương Duyệt cảm thấy với điều kiện của Doãn Hạo Vũ thì không cần phải đi đường tắt, thế nên cô đã tranh cãi với giám đốc một hồi lâu. Cậu đứng một bên chỉ hiểu đúng một tí, cái gì mà kí hợp đồng rồi vi phạm điều khoản... Cuối cùng vì không muốn để cô khó xử nên cậu đồng ý tham gia.

Bước vào đến địa điểm tổ chức tiệc rượu, Phương Duyệt không ngạc nhiên lắm khi thấy vài ánh mắt dò xét hướng về phía Doãn Hạo Vũ.

Đứa nhỏ con lai với ngũ quan thanh tú nghiễm nhiên trở thành tâm điểm chú ý, trong đó cũng có không ít ánh mắt đàn ông.

Phương Duyệt đã lặn lội trong giới nhiều năm, hiểu rõ hơn ai hết về những quy tắc ngầm, đó cũng là lí do vì sao cô không muốn Doãn Hạo Vũ tham gia kiểu tiệc rượu này. Nói chính xác là cô không nỡ, cô chăm sóc và đối đãi với cậu như một đứa em trai, màchẳng ai muốn đưa em trai mình đến những chỗ như thế.

Tranh thủ thời gian trước khi hội trường càng thêm đông đúc, Phương Duyệt kéo Doãn Hạo Vũ vào phòng thay đồ.

Phòng trang điểm khá rộng, trên tường trang trí chữ "Quý", thật không hổ là tập đoàn lớn. Phương Duyệt không kìm được mà xuýt xoa, nhìn xung quanh một chút rồi kéo Doãn Hạo Vũ vào trong cùng, nơi này ít bị chú ý nhất. Cô không muốn để người khác để ý tới cậu, cũng đã có ý định lôi cậu về ngay sau khi bữa tiệc rượu kết thúc.

Cô đứng một bên nhìn nhân viên trang điểm cho cậu, nhìn qua thì đây hẳn là một em gái mới đi làm, nhìn thấy cậu thì hai mắt sáng lên, còn luôn miệng khen da cậu đẹp.

Em gái quá nhiệt tình khiến hai tai Doãn Hạo Vũ đỏ lựng, cô không nhịn được liền bật cười. Bỗng có đám người vừa cười nói vừa bước vào phòng, gương mặt cô đang tươi cười lại chuyển thành nghi hoặc.

Lý Cẩm An? Người này cũng tới đây? Chẳng lẽ đêm nay xuất hiện nhân vật nào đó vô cùng quyền lực sao? Phương Duyệt bắt gặp ánh mắt y một giây liền lập tức tránh đi, trong lòng thầm thở dài.

Lý Cẩm An không chút e dè đi tới trước mặt chào hỏi Phương Duyệt, hơi kinh ngạc nói, "Chị Phương! Thật đúng dịp quá. Lâu không thấy chị, không nghĩ là có thể gặp ở đây."

Bởi vì có người nhìn nên Phương Duyệt miễn cưỡng nở một nụ cười rồi đáp: "Trùng hợp thật nhỉ." Sau đó quay đầu nhìn Doãn Hạo Vũ trong gương, mặt không có chút chào đón nào.

Lý Cẩm An nhìn theo ánh mắt Phương Duyệt, thấy Doãn Hạo Vũ đang nhắm mắt cho em gái nhân viên dặm phấn, trong mắt y lóe lên một tia không hài lòng nhưng rất nhanh đã chuyển thành ý cười, "Chị Phương, đây là ai, sao không giới thiệu một chút."

Nghe vậy Doãn Hạo Vũ liền mở mắt, nhìn thấy Lý Cẩm An qua hình ảnh phản chiếu trong gương, cười cười xin lỗi em gái nhân viên rồi đứng dậy đưa tay về phía y, "Xin chào, tôi là Doãn Hạo Vũ, nghệ sĩ của chị Phương."

Lý Cẩm An bắt lấy bàn tay đưa về phía mình, cười nói, "Tiếng Trung của cậu tốt thật, không biết đã học bao lâu rồi. Cậu có thể gọi gọi tôi là Cẩm An."

Doãn Hạo Vũ bất ngờ được khen, có hơi ngại ngùng nhưng vẫn lễ phép trả lời, "Cảm ơn, tôi học được một thời gian rồi."

"Giỏi đấy." Lý Cẩm An ngạc nhiên nói: "À tôi phải đi trang điểm, có thời gian rảnh sẽ ngồi tâm sự với cậu sau." Nói xong nhẹ gật đầu với Phương Duyệt rồi đi đến ghế ngồi phía trước.

Doãn Hạo Vũ khom người tỏ ý đáp lại. Cậu biết Lý Cẩm An, là một nghệ sĩ đang đi lên, ở đâu cũng có thể nhìn thấy khuôn mặt y. Y có khuôn mặt xinh đẹp nhưng cũng không kém phần nam tính, lại thêm sự hậu thuẫn từ những nhân vật tai to mặt lớn nên rất được lòng mọi người.

Nhưng cậu lại có cảm giác bài xích với nụ cười của Cẩm An. Y cười như đang diễn vậy, thật khiến người ta cảm thấy khó chịu.

Lại thêm vài người nữa bước vào phòng trang điểm, một số không rõ tên tuổi, một số gần đây đi lên, Phương Duyệt càng nghĩ càng thấy khó hiểu, chẳng lẽ tiệc rượu này không giống với mấy sự kiện trước sao?

Sau khi trang điểm xong, Doãn Hạo Vũ vốn đã xinh đẹp nay lại càng xinh đẹp hơn, rất giống một hoàng tử lai, em gái nhân viên trang điểm cũng phải đỏ mặt, la hét muốn chụp ảnh với cậu.

Tâm trạng đang tốt nên Doãn Hạo Vũ đồng ý chụp vài tấm với em gái. Sau đó cậu mới hỏi WC ở đâu, biết được đường liền quay lại báo với Phương Duyệt một tiếng rồi mớirời đi.

Phương Duyệt nhìn bóng dáng đang rời đi của cậu, không nhịn được mà cảm thán rằng đứa nhỏ này đẹp quá, không khác gì thiên sứ. Quả nhiên mắt nhìn người của cô không bao giờ sai.

Trên đường trở về phòng trang điểm, đột nhiên Doãn Hạo Vũ lại đụng phải vật gì đó vô cùng mềm mại, cậu nhìn xuống dưới, là một con mèo ragdoll màu xám đang cuộn thành cục tròn vo gần chân cậu.

Suýt chút nữa thì dẫm phải, may quá.

"Mèo con từ đâu tới đây thế, đáng yêu ghê, lạc đường hả?" Doãn Hạo Vũ cúi xuống vuốt ve nó, mèo ngoan ngoãn meo meo mấy tiếng, còn cọ cọ vào lòng bàn tay cậu.

Cậu không nhịn được liền ôm mèo vào lòng, vừa vuốt bộ lông mềm mại của nó vừa nói, "Anh dẫn bé đi tìm chủ nha?"

Dường như con mèo hiểu được nên đáp lại bằng mấy tiếng meo meo.

Doãn Hạo Vũ định đi tới hội trường gần đó, ở đấy nhiều người như thế, chắc chắn sẽ có chủ của nó, nhưng còn chưa kịp đi thì phía trước đã có một cô gái chạy tới.

"A con mèo của tôi!" Cô gái vừa la hét vừa túm váy chạy đến phía cậu.

Cô gái này rất xinh đẹp, ngũ quan thanh tú, thân hình nhỏ nhắn, chiếc váy hồng làm tôn lên dáng người cân đối, xinh xắn nhưng cũng không kém phần gợi cảm. Doãn Hạo Vũ nhìn vẻ mặt lo lắng kia thì vội trả mèo rồi giải thích, "Tôi tình cờ thấy con mèo này trên đường, vừa lúc cũng đang muốn tìm chủ nhân của nó. "

Cô nhận lấy con mèo, cười cười nhìn chằm chằm vào cậu không chớp mắt, đột nhiên lại lên tiếng hỏi, "Anh là người nước ngoài à?"

Doãn Hạo Vũ hơi ngạc nhiên trước câu hỏi của cô, có chút mất tự nhiên đưa tay lên sờ tai, đáp, "Vâng."

Cô gái thấy cậu lúng túng nên giải thích, "Tôi không có ý gì đâu, chỉ cảm thấy anh rất đẹp, hơn nữa còn nói tiếng Trung cũng lưu loát. "

Sau đó còn giơ ngón tay cái lên, Hạo Vũ càng thêm mất tự nhiên, lỗ tai sắp bốc cháy tới nơi, cậu nói lời cảm ơn với cô gái rồi nhanh chóng chạy về phòng trang điểm.

Doãn Hạo Vũ vừa đi nhanh vừa cúi đầu xuống nên không thấy có người đi ngược hướng với mình. Cũng không nhận ra ánh mắt người kia chưa một giây nào rời khỏi cậu.

"Anh! Anh ở ngay phía sau anh ấy mà sao không giúp em ôm mèo..." Cô gái nói đầy hờn dỗi.

Châu Kha Vũ vẫn nhìn theo bóng lưng Doãn Hạo Vũ, không thể biết được trong ánh mắt ấy có ý tứ gì, khóe miệng hơi nhếch lên, đáp, "Anh đã bảo đừng mang theo rồi mà em vẫn cứng đầu, thế nên tự chịu trách nhiệm với nó đi."

Cô hừ một tiếng rồi ôm mèo bước ra hội trường lớn, đúng là không hi vọng được vào cái miệng của anh họ, chả bao giờ nói ra được câu nào êm tai. Tìm được mèo nên cô cũng an tâm rồi, tiếc là chưa kịp nói lời cảm ơn với anh con lai đẹp trai kia, lẽ đã sắp có được phương thức liên lạc rồi, cơ mà... Hình như đó là nghệ sĩ, sợ về sau khó mà gặp được.

Sau khi Doãn Hạo Vũ trở lại phòng trang điểm, Phương Duyệt kéo cậu đi gặp gỡ các nghệ sĩ khác, lúc quay về chỗ ngồi vẫn không quên dặn dò.

"Những người mà chị vừa đưa em đi gặp là những người mà chị có mối quan hệ khá tốt, về sau nếu được thì họ có thể giúp đỡ em. Về phần Lý Cẩm An, nếu có thể thì em tránh càng xa càng tốt."

"Vì sao ạ?"

"Khi nào có thời gian thì chị kể, tiệc rượu sắp bắt đầu rồi, em chuẩn bị đi."

Phương Duyệt nói vậy không phải vì sợ Doãn Hạo Vũ sẽ lúng túng, cô biết rằng khi đối mặt với dàn khách mời hoành tráng thế thì cậu sẽ có chút hồi hộp, nhưng đồng thời cũng phấn khích hơn cả, cậu rất tận hưởng bầu không khí bên trong này.

Hai từ chuẩn bị chính là để cậu sẵn sàng chạy ngay ra khỏi nơi này sau khi diễn xong tiết mục. Để thị uy thì tập đoàn sẽ mời tới rất nhiều những doanh nhân có tiếng, mà trong số đó cũng có không ít người ăn thịt không nhả xương¹.

¹ Tàn bạo và tham lam.

Phương Duyệt không ngờ rằng công ty sẽ để cậu đến một sự kiện như vậy. Cô cảm thấy hối hận. Nếu khi ấy cô có mặt ở công ty, cô nhất định sẽ không để cậu đồng ý đi sự kiện này.

Khác với phòng trang điểm, những người bên ngoài sớm đã yên vị, MC đứng trên sân khấu lan man mấy lời hoa mỹ, dĩ nhiên là chả ai nghiêm túc lắng nghe y. Ngược lại hàng trăm cặp mắt nhìn về phía chiếc bàn ở vị trí trung tâm, không giấu được sự kinh ngạc.

Châu Kha Vũ ngồi trên chiếc ghế đối diện bàn tròn, hai tay đặt trên đùi, ngón tay xoay xoay chiếc nhẫn. Hắn cụp mắt xuống như đang suy nghĩ điều gì đó.

Người nói chuyện liên mồm bên cạnh cũng phải im bặt khi thấy hắn không chút để ý tới mình, thế nhưng vẻ mặt dương dương tự đắc thì vẫn giữ nguyên. Y không hiểu sao Châu Kha Vũ - người chưa từng tham gia mấy tiệc rượu kiểu này lại có mặt ở đây, nhưng đây không phải trọng điểm mà y quan tâm, quan trọng là được hắn chiếu cố thì về sau cần gì phải sợ không tìm được đối tác nữa?

Việc quan trọng nhất hôm nay là phải chăm sóc vị vua này thật tốt, như vậy thì mọi thứ mới dễ dàng được.

Những người từng tiếp xúc với Châu Kha Vũ đều nói rằng hắn rất kiêu ngạo, không để ai vào mắt, nhưng theo ngoại hình, năng lực và nền tảng gia đình của hắn thì đó chẳng phải điều đương nhiên sao. Hắn là vị vua trên đỉnh Kim Tự Tháp, là người có thể mang lại cho y rất nhiều lợi ích.

Từng tiết mục lần lượt được trình diễn, nhưng bóng dáng đó vẫn chưa xuất hiện. Châu Kha Vũ có chút bồn chồn, đưa tay lên day day thái dương đau nhức do tiếng nhạc lớn, đây là một trong số những lí do khiến hắn không muốn tham gia mấy bữa tiệc kiểu này, quá ồn ào.

"Châu tiên sinh không hài lòng với những tiết mục này sao?" Người bên cạnh thấy vậy thì cẩn thận hỏi han.

"Không sao." Giọng nói lãnh đạm xua đi ý nghĩ muốn tiếp tục tán gẫu của y.

Châu Kha Vũ rất giỏi che giấu tâm tư riêng, không ai đoán được người lạnh lùng cao ngạo này hứng thú với cái gì, y đã cất công mời rất nhiều ngôi sao tới, vậy mà thái độ của hắn vẫn cứ lạnh nhạt như thế.

Đúng là khó tính có tiếng.

Đột nhiên một thanh âm trong trẻo vang lên, người này không tự giới thiệu bản thân như những người trước đó mà trực tiếp hòa vào điệu nhạc.

Giọng hát vô cùng êm tai, tựa như âm thanh trong trẻo của mùa xuân vang lên giữa núi rừng an tĩnh, rất nhanh khiến người ta chìm đắm.

"Anh, đó là anh đẹp trai giúp em tìm mèo!" Châu Chỉ nhìn thấy người trên sân khấu thì hai mắt sáng lên, tay đang vuốt lông mèo vô thức dùng lực khiến nó giơ vuốt kêu meo meo mấy lần liền.

Châu Kha Vũ không trả lời, chỉ yên lặng ngắm nhìn Doãn Hạo Vũ, đắm chìm trong tiếng hát của cậu, ánh mắt ngày càng thâm sâu, khóe miệng nhếch lên.

Đột nhiên Châu Chỉ cảm thấy ớn lạnh, trực giác mách bảo cô rằng anh đẹp trai trên sân khấu có thể sắp gặp nguy hiểm...

Doãn Hạo Vũ đứng dưới ánh đèn vô cùng lóa mắt, bộ quần áo trắng được đo đạc vừa vặn với tỉ lệ cơ thể khiến cậu trông như một vị hoàng tử không vướng chút khói lửa nhân gian, hấp dẫn rất nhiều ánh mắt, tuy nhiên trong số đó cũng có không ít những ánh mắt mang theo ý đồ xấu.

Quả nhiên sau khi cậu xuống sân khấu thì có một vài người trông giống như đám tay sai đi theo.

Phương Duyệt đã đứng sẵn ở sau cánh gà, chỉ chờ Doãn Hạo Vũ bước xuống thì sẽ cậu chạy một mạch, không ngờ đám người kia vậy mà lại nhanh hơn. Chúng đã đứng đợi sẵn ở đường cửa sau.

"Doãn tiên sinh, ông chủ của chúng tôi muốn làm quen với cậu."

"Xin lỗi, chúng tôi có việc phải rời đi ngay lập tức." Phương Duyệt lạnh lùng đáp, đứng chắn giữa Doãn Hạo Vũ và những tên kia.

Tuy nhiên cô lại có chút thiếu tự tin khi nhìn thấy những tên đàn ông cao to lực lưỡng trước mặt, vốn ban đầu cô cho rằng chỉ cần bọn họ rời đi nhanh chóng thì sẽ không gặp phải tình huống như hiện tại.

Vẫn là do đứa nhỏ nhà mình quá hấp dẫn...

Doãn Hạo Vũ tiến về phía trước, để Phương Duyệt đứng sau lưng mình, giọng điệu nghiêm túc hiếm thấy, "Xin lỗi, tôi không có hứng thú." Sau đó định kéo cô đi qua đám người đó.

"Doãn tiên sinh, chúng tôi không muốn sử dụng vũ lực." Tên cầm đầu lập tức dùng thân hình to lớn chặn ngang không chịu buông tha, cũng không định nhượng bộ.

Hay thật, ép người quá đáng. Phương Duyệt nhìn tường thịt trước mặt mình, hai người sao có thể đấu lại đám to cao kia chứ, cơ mà khi thấy vẻ mặt không chút dao động của cậu thì cô an tâm hơn một chút, công sức chăm sóc bấy lâu nay cũng coi như là đáng giá.

Đây là lần đầu tiên Doãn Hạo Vũ động chạm tay chân với ai đó, cậu có những nguyên tắc của riêng cậu mà không một ai thay đổi được. Cậu làm những gì cậu muốn, còn không hứng thú chính là không hứng thú.

Nhìn nắm đấm sắp chạm vào khuôn mặt mình, Doãn Hạo Vũ nhắm mắt lại theo bản năng, trong đầu chỉ còn lại ý nghĩ: mong vết thương đừng quá nặng.

Hồi lâu sau vẫn chưa thấy cảm giác đau như tưởng tượng nên Doãn Hạo Vũ nghi ngờ mở mắt ra, một người đàn ông cao lớn đã đứng phía trước chặn nắm đấm cho cậu.

"Châu... Châu tiên sinh..." Tên kia phút trước còn hùng hổ giơ đấm mà phút sau đã lắp bắp đầy kinh hãi, mấy người bên cạnh nhìn nhau rồi mau chóng quỳ xuống xin lỗi.

"Cút." Giọng nói trầm thấp lạnh lùng ấy vang lên có vài giây thôi nhưng lại khiến người ta có cảm giác bị áp bức rõ rệt. Chỉ trong chốc lát chúng đã chạy mất dạng.

Lúc này chỉ còn hai người, Doãn Hạo Vũ đã bảo Phương Duyệt tranh thủ thời cơ chạy ra ngoài trước, cậu ở lại khống chế mấy tên kia rồi chạy ra sau, nếu quá lâu cậu không ra thì báo cảnh sát.

"Cảm... Cảm ơn..." Hồi lâu sau Doãn Hạo Vũ mới kịp phản ứng, cảm ơn người đã giúp mình.

Nghe vậy người đàn ông kia quay sang nhìn xuống khuôn mặt bị thương của Doãn Hạo Vũ, vết máu trên khóe miệng cậu trông lạc quẻ so với làn da trắng nõn kia, bàn tay hắn vô thức chạm lên vết máu rồi chậm rãi lau đi.

Cái chạm rất nhẹ nhàng, nhưng hắn chưa lau xong thì cậu đã nghiêng mặt đi.

Từ trước đến nay Doãn Hạo Vũ không thích tiếp xúc quá thân mật với người khác, còn là người xa lạ thế này, ánh mắt cậu trở nên cảnh giác hơn.

Người đàn ông này đẹp hơn tất cả những người mà Doãn Hạo Vũ từng gặp, mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, đôi môi mỏng gợi cảm. Cậu chỉ biết vài tính từ đó, có người trời sinh đã đẹp trai thế này sao? Mặc dù cậu thấy hắn đẹp trai thật nhưng không đồng nghĩa với việc hắn có thể tùy tiện động chạm vào cậu.

Châu Kha Vũ hơi ngạc nhiên trước phản ứng của Doãn Hạo Vũ, nhưng cũng cảm thấy khá thú vị, vốn hắn cho rằng cậu là mèo con ngoan ngoãn, không ngờ thật ra lại là mèo hoang đã được thuần hóa.  

Chà, rất thú vị.

"Xin chào, tôi là Châu Kha Vũ." Châu Kha Vũ không vì động tác nghiêng đầu của Doãn Hạo Vũ mà cảm thấy khó xử, khóe miệng cong càng cong. Hắn vừa nói vừa lấy chiếc khăn từ túi áo trước ra đưa cho cậu.

Doãn Hạo Vũ không nhận, cậu lùi về sau một bước, vẫn nhìn hắn với ánh mắt cảnh giác, đáp, "Cảm ơn ý tốt của anh. Tôi là Doãn Hạo Vũ."

Châu Kha Vũ nhíu mày, giọng điệu như đang đùa giỡn, "Tôi ra ngoài đưa đồ, không có ý định sưu tầm lời cảm ơn đâu." Nói xong hắn nhét chiếc khăn vào tay Doãn Hạo Vũ, còn không quên nhéo nhéo ngón tay cậu.

Hành động trêu chọc này khiến mặt Doãn Hạo Vũ đỏ bừng, tay nắm chặt chiếc khăn lụa, thất thần nhìn Châu Kha Vũ quay người rời đi.

Bóng người cao lớn bước ra cửa, đèn chiếu xuống khiến cái bóng đổ dài, cảm giác áp bức rõ rệt khiến không một ai dám lại gần, thế nhưng Doãn Hạo Vũ lại nhìn thấy được sự cô độc, có chút giống hình ảnh cậu một thân một mình đi tới nơi đất khách quê người...

Phương Duyệt vội vàng chạy về phía Doãn Hạo Vũ, liếc nhìn người đàn ông đi ngược hướng với mình: Châu Kha Vũ? Tại sao anh ta lại ở đây? Trong lòng cô tràn đầy sự nghi ngờ, thế nhưng bây giờ quan trọng nhất vẫn là đảm bảo cậu vẫn an toàn.

"PaiPai, em ổn không? Đám kia đâu?" Phương Duyệt đau lòng nhìn vết thương trên mặt Doãn Hạo Vũ, thầm mắng: Rặt một đám mất dạy, không biết PaiPai là nghệ sĩ hay sao mà còn ra tay nặng như thế.

Doãn Hạo Vũ cười an ủi cô, vết thương vì thế mà hở ra, dù đau nhưng cậu vẫn cố gượng cười, nói, "Không sao, chỉ là mấy ngày nữa sẽ không lên sân khấu được..."

"Đứa nhỏ ngốc, lúc này còn công việc gì nữa, về nghỉ ngơi ..." Đôi khi đứa nhỏ này quá hiểu chuyện, đau cũng không biết đường kêu lên, chỉ tự trách mình vô dụng, không thể chăm sóc cậu thật tốt khiến Phương Duyệt cảm thấy vô cùng áy náy.

Tiệc rượu vẫn tiếp tục nên không ai ở ngoài bãi đỗ xe ngoại trừ hai người họ, khí lạnh bất ngờ ập tới khiến Doãn Hạo Vũ rụt cổ vào áo khoác.

Hai người yên vị trên xe do Phương Duyệt lái tới, lúc này Doãn Hạo Vũ vừa nhìn chiếc khăn lụa trong tay vừa nói, "Chị, người khi nãy đi qua chị là người dọa đám kia chạy."

Cô càng cảm thấy kỳ quái, "Anh ta? Pai, em biết anh ta? Tại sao anh ta lại giúp em?"

"Em cũng không biết, đột nhiên anh ta xuất hiện..." Doãn Hạo Vũ nhớ tới cảm giác mát lạnh khi những ngón tay thon dài kia chạm vào vết thương trên mặt mình.

Phương Duyệt thấy cậu có chút thất thần thì nhắc nhở, "Pai, cứ search trên Baidu nếu em không biết." Đương nhiên cô biết Châu Kha Vũ là nhân vật như thế nào, chỉ có Doãn Hạo Vũ gần như mù tịt.

Sau khi nhập tên và lướt trang kết quả, Doãn Hạo Vũ không khỏi lẩm bẩm sao nhiều trang vậy. Cậu chọn đại một tấm ảnh của hắn rồi đưa ra kết luận:

Vừa có tiền vừa có quyền, lớn hơn cậu chín tuổi, ảnh mạng không đẹp bằng ngoài đời.

Suýt chút nữa Phương Duyệt đã ngất xỉu, không hổ là Pat chỉ chú trọng giá trị nhan sắc, nhìn thấy dáng vẻ tò mò của cậu, cô nghiêm túc nói, "Người này rất nguy hiểm, nhìn thấy anh ta là phải đi đường vòng biết chưa?"

"Đi đường vòng? Là ý gì?" Nghe được từ mới, Doãn Hạo Vũ liền phát huy tinh thần hiếu học, phút chốc quên luôn lời căn dặn. Nhân vật tầm cỡ như thế sẽ chẳng bao giờ nhìn trúng một người như cậu đâu, hơn nữa chưa có bài báo nào nói về xu hướng tính dục của anh ta, không cần phải lo lắng thái quá.

Dọc đường về nhà, Phương Duyệt giải thích cho học sinh ba tốt Doãn Hạo Vũ về ý nghĩa của từ 'đường vòng'. Tiện kể sơ qua chuyện về Lý Cẩm An.

Trước đó Phương Duyệt làm ở một công ty giải trí lớn, nâng đỡ người mới là Lý Cẩm An, khi đó cô luôn tự hào rằng y vừa có nhan sắc lại vừa tận tâm tận lực với nghề. Bỗng một ngày nọ Cẩm An tìm được kim chủ, leo lên giường người ta, có được tài nguyên, dần trở nên nổi tiếng, từ đó về sau y đối với cô ngày càng hờ hững lạnh nhạt hơn, còn dùng mỹ nhân kế thì thầm to nhỏ với sếp lớn khiến cô bị sa thải.

Sếp lớn nói rằng Phương Duyệt cần một môi trường tốt hơn, nơi này còn nhiều hạn chế khiến cô không thể phát triển, thực chất là bởi trong tay cô giữ quá nhiều bí mật về những hành vi tồi tệ của Lý Cẩm An, giữ lại chỉ tổ gây họa lớn. Nói đến đây cô không nhịn được mà chửi một tiếng, "Dòng thứ phản bội."

Nghe đến đây, Doãn Hạo Vũ nhìn chằm chằm vào người đang lái xe, nghiêm túc nói, "Chị, em sẽ không thế."

"Chị biết." Phương Duyệt nở nụ cười, cô giống như con ngựa mất móng, Lý Cẩm An chính là cái móng trước đó. Nhưng một năm qua ở cùng Doãn Hạo Vũ, cô cảm thấy đứa trẻ này thực sự tốt bụng.

Cô đưa Doãn Hạo Vũ về nhà, cẩn thận xem lại vết thương cho cậu rồi mới yên tâm ra về. Nhưng mà trong lòng cô vẫn có chút bất an, nhất định Lý Cẩm An đã biết chuyện Châu Kha Vũ tham gia tiệc rượu nên mới hạ mình tới nơi mà y từng chê tới chê lui này. Trèo được tới nhân vật tầm cỡ như thế thì không nổi tiếng mới lạ, chỉ là cô vẫn rất thắc mắc lí do vì sao hắn lại giúp đỡ Doãn Hạo Vũ.

Tất cả những nghi hoặc của Phương Duyệt đều được giải quyết khi cô đến công ty vào ngày hôm sau.

Cô vừa bước vào cửa thì đã bị đồng nghiệp chặn lại, giọng nói của đồng nghiệp vừa lo lắng lại vừa có chút kích động, "Chị Phương, sao bây giờ chị mới đến!"

"Vào trọng điểm đi." Cô đặt túi xuống bàn, chuẩn bị ngồi thì lại bị kéo lên.

"Châu Kha Vũ! Châu Kha Vũ ㅡ Sáng sớm đã tới, nói muốn tìm chị! Bây giờ đang ngồi chờ chị ở phòng giám đốc!" Mặc dù đồng nghiệp đã cố kìm chế nhưng giọng nói vẫn tràn đầy hào hứng.

Nhưng tin tức này đối với Phương Duyệt lại như sét đánh ngang tai, thôi xong rồi, đừng có nói là lời từ cái miệng xui xẻo của cô sẽ thành hiện thực đấy.

Vẫn là do em mình quá hấp dẫn, lòng Phương Duyệt như tro nguội. Cô bước từng bước tới phòng giám đốc, chân nặng như đeo trì, thôi kệ, tính toán làm gì, để tự nhiên đi, cùng lắm thì...

Cộc cộc cộc.

"Mời vào." Một giọng nói cục cằn vang lên.

Phương Duyệt mở cửa ra, thứ đầu tiên đập vào mắt cô chính là nụ cười ma mị của ngài giám đốc vốn luôn uy nghiêm, còn người tìm cô thì đang ngồi trên ghế sofa dài. Người đàn ông dựa lưng vào ghế, hai chân gác lên nhau rất tự nhiên, tay đan xen đặt trên đùi. Người này, sao ngồi thôi mà trông vẫn cao quý thế không biết. Châu Kha Vũ gật đầu chào hỏi khi thấy cô bước vào. Bên cạnh hắn có một người đàn ông mặc vest đi giày da, chắc là trợ lý.

Phương Duyệt bị khí chất của Châu Kha Vũ làm cho bí bách, cô cố gắng giữ vẻ mặt tươi cười, hỏi, "Xin hỏi Châu tiên sinh tìm tôi có chuyện gì?"

"Đúng là có chuyện cần hỏi ý kiến cô Phương. Giám đốc tạm thời ra ngoài được không?" Vế sau tuy nói với giám đốc nhưng hắn vẫn nhìn chằm chằm vào cô.

"Được được, có chuyện gì mà tôi có thể giúp đỡ được thì Châu tiên sinh cứ gọi." Giám đốc vừa nói vừa bước ra ngoài. Lúc đi ngang qua còn hung tợn liếc Phương Duyệt một cái, giống như nói rằng cô mà cũng trèo tới được nhân vật tầm cỡ này sao. Cô khóc không ra nước mắt, cô cũng chẳng muốn dính dáng gì đến hắn.

"Cô Phương, mời ngồi." Giọng nói trầm thấp vang lên, Châu Kha Vũ chỉ vào ghế đối diện.

Phương Duyệt ngồi xuống, toàn thân cứng đờ, cô tiếp tục hỏi, "Rút cục Châu tiên sinh tìm tôi có chuyện gì vậy?"

Châu Kha Vũ cầm lấy văn kiện mà trợ lý đứng bên cạnh đưa cho rồi đặt lên bàn trà, "Trước tiên cô Phương xem qua bản hợp đồng này."

Hợp đồng? Cô nghi ngờ cầm tập văn kiện lên, xem một lúc liền lớn tiếng hỏi, "Cái gì? Anh muốn bao nuôi Pat!?"

Hắn gật đầu, lại trầm ngâm suy nghĩ, hóa ra cậu còn có tên khác là Pat à...

"Cô xem kỹ bản hợp đồng, tôi đã đưa ra những điều kiện tốt nhất."

Đây chẳng phải là đang gây khó dễ sao, nói những lời này khác nào bảo Phương Duyệt đừng hòng từ chối chứ. Cô có chút không vui, nhưng sau khi đọc nội dung bên trong hợp đồng thì lại không dám tin vào mắt mình.

"Châu tiên sinh, cho phép tôi thương lượng với người trong cuộc đã, tôi sẽ cố gắng đưa ra câu trả lời sớm nhất có thể." Giọng nói của cô hơi run run, thầm nghĩ đây thật sự là một kẻ lập dị.

"Được, ngày mai tôi muốn biết đáp án." Thật sự không cho cô cơ hội từ chối. Châu Kha Vũ nói xong liền đứng dậy chuẩn bị rời đi, trợ lý bên cạnh đưa cho Phương Duyệt một tờ danh thiếp. Cô cầm lấy danh thiếp, đột nhiên cảm thấy mọi thứ rất không chân thực, quá đỗi ảo diệu.

·

Chờ Châu Kha Vũ rời công ty, Phương Duyệt lao một mạch tới chỗ Doãn Hạo Vũ.

Sau khi cô giải thích rõ ràng từng nội dung trong bản hợp đồng, cậu vẫn kiên quyết trả lời, "Không."

"Tại sao? Chị thấy những điều kiện anh ta đưa ra rất hợp lý, cũng rất hấp dẫn." Từ trước đến nay Phương Duyệt vẫn cố gắng ngăn loại tình huống này phát sinh, trong showbiz luôn tồn tại những quy tắc ngầm, một trong số đó là bán thân đổi lấy lợi ích. Nhưng hợp đồng này hoàn toàn khác, Châu Kha Vũ cung cấp tài nguyên cho Doãn Hạo Vũ, Doãn Hạo Vũ chỉ cần đi cùng Châu Kha Vũ khi có thời gian, không cần bán thân.

Cái này khác gì bán thân nhưng version tự do hơn! Muốn chọc tức cậu à!

"Em không muốn làm loại chuyện này, em muốn dựa vào thực lực của bản thân." Giọng Doãn Hạo Vũ tuy nhẹ nhàng nhưng lại nghiêm túc khiến người ta không thể từ chối, "Chị, chị cho em số điện thoại của anh ta, đích thân em sẽ từ chối."

Phương Duyệt cảm thấy hơi bất lực, showbiz quá phức tạp, nếu không có hậu thuẫn vững chắc mà vẫn muốn được công chúng biết tới nhiều hơn thì cũng đồng nghĩa với vất vả hơn, nhưng cô vẫn tôn trọng quyết định của Doãn Hạo Vũ.

Sau khi đưa danh thiếp cho cậu, cô quay người vào bếp chuẩn bị cơm trưa, những việc thế này đã sớm trở thành thói quen, bởi cô chăm sóc cậu như em trai mình vậy.

Doãn Hạo Vũ cẩn thận kiểm tra dãy số, thấy không có vấn đề gì nên bấm gọi, mới nghe được tút tút tút thôi mà tim cậu đã đập thình thịch, đột nhiên cậu thấy hơi lo lắng.

"Xin chào." Không lâu sau đầu dây bên kia bắt máy, một giọng nói trầm ấm vang lên.

"Xin chào Châu tiên sinh, tôi là Doãn Hạo Vũ, về lời đề nghị của anh, tôi từ chối." Doãn Hạo Vũ nói từng chữ một, như thể sợ rằng mình sẽ quên mất tiếp theo phải nói gì.

Đầu dây bên kia truyền đến tiếng cười như bật ra từ lồng ngực, mang theo chút lười biếng khiến tai cậu tê dại.

"Tôi có thể hỏi tại sao không?"

"Tôi muốn đi lên bằng thực lực của mình."

"Hở? Nếu gặp lại cảnh tượng tối qua thì em nghĩ thực lực có giúp em toàn vẹn trở về không?" Châu Kha Vũ cố ý nhấn mạnh bốn từ "toàn vẹn trở về".

Đột nhiên bên kia im bặt, chừng một phút sau mới trả lời. Hắn thực sự không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

"Xin hỏi... Toàn vẹn trở về... Là gì?"

Châu Kha Vũ có thể tưởng tượng ra vẻ mặt của Doãn Hạo Vũ trong một phút im lặng vừa rồi, thật sự quá đáng yêu.

Chỉ có tiếng cười đáp lại cậu. Đột nhiên cậu ý thức được gì đó, mặt nóng lên.

"Anh... Anh cười cái gì..."

Châu Kha Vũ cố nén cười, nói, "Em đồng ý đi rồi tôi nói cho."

"Anh không nói thì tôi hỏi người khác, dù sao tôi cũng không đồng ý." Hừ, làm sao cậu có thể bị mắc lừa bởi thủ đoạn trẻ con đó chứ.

"Vậy để tôi nói cho em nghe. Nếu như trong tình huống đó em không bảo vệ được người đại diện, cô ấy vì em mà bị thương thì sao. Khi ấy đến cả một lời giải thích em cũng không tìm được đâu." Mặc dù Châu Kha Vũ và Doãn Hạo Vũ mới chỉ đụng mặt trong một khoảnh khắc ngắn ngủi nhưng đại khái hắn có thể đoán được những suy nghĩ của cậu. Cậu quá ngây thơ, quan sát một chút liền nhìn thấu được hết. Người như vậy cần hậu thuẫn vô cùng vững chắc, nếu không thì sớm muộn gì cũng bị ăn tươi nuốt sống. Mà hắn, chính là lựa chọn tốt nhất của cậu.

"Vậy... Tôi gọi lại cho anh sau." Doãn Hạo Vũ do dự, cậu không muốn bất cứ ai phải tổn thương vì mình, nhất là Phương Duyệt - người chị mà cậu sớm đã coi như người nhà.

"Tôi chờ, tặng em một phúc lợi nữa là tôi sẽ dạy tiếng Trung cho em." Châu Kha Vũ thấy được sự do dự của Doãn Hạo Vũ nên bổ sung thêm điều kiện.

Doãn Hạo Vũ không trả lời mà lập tức cúp điện thoại. Cậu vò tấm danh thiếp trong tay, lòng đầy lo lắng, phải làm sao bây giờ? Không phải cậu không biết những quy tắc ngầm, chỉ là cậu tin rằng có thể dựa vào thực lực bản thân để đạt được ước mơ. Cậu đã ra mắt một năm, nhiệt độ luôn trong tình trạng không nóng cũng chẳng lạnh, lượng fan hâm mộ vẫn vậy, show diễn ít đến đáng thương, nhưng cậu tin mình kiên trì được.

Chuyện tối hôm qua thực sự vượt khỏi phạm vi mà Doãn Hạo Vũ có thể kiểm soát được, bản thân cậu cũng không biết chuyện gì sẽ xảy ra nếu Châu Kha Vũ không xuất hiện, cậu cứ ôm tâm lý gặp may. Có lẽ hắn nói đúng, nội dung trong hợp đồng vẫn thương lượng được, cậu còn có thể đưa ra yêu cầu.

Doãn Hạo Vũ nhìn người bận rộn trong bếp, trong lòng thầm đưa ra quyết định, đây là một cơ hội tốt.

Từ lúc ăn cơm xong cho đến lúc đi về Phương Duyệt không hỏi Doãn Hạo Vũ câu nào về chuyện hợp đồng, cô biết cậu có thể đưa ra quyết định phù hợp, cô chỉ cần tin tưởng là được.

Khi Doãn Hạo Vũ kí tên vào bản hợp đồng, chính cậu cũng không nghĩ rằng sau này sẽ có những chuyện không ngờ tới xảy ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro