01

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Jung Sungchan mười tuổi lần đầu tiên cưỡng lại nụ cười của ba mẹ.

"Ba mẹ xin lỗi vì đã chiếm dụng thời gian nghỉ hè quý báu của con mà không hỏi ý kiến ​​​​trước. Nhưng ba mẹ Eunseok phải đi công tác đột xuất dài ngày, đành phải đưa nhóc ấy đến nhà của chúng ta. Vậy nên mẹ nhờ Sungchan nhà mình chơi với em cùng ba mẹ được không nào?"

Kỳ nghỉ hè mà Jung Sungchan mong ngóng cuối cùng đã đến, nhưng tự nhiên lại có một đứa nhóc phiền phức trên trời rơi xuống phá vỡ kế hoạch vốn có của cậu. Jung Sungchan không chú ý tới bóng dáng nho nhỏ nấp đằng sau mẹ mình ở cửa, cậu xoay lưng lại, vừa lật cuốn truyện tranh One Piece soàn soạt vừa tức giận nói: "Con không quan tâm, mẹ để nó quay về nơi mà nó đến đi, hoặc tự nó chơi một mình, con không có thời gian dẫn nó đi chơi cùng đâu."

"Vậy chúng ta không làm phiền anh trai nữa, Eunseok à." Giọng nói dịu dàng của mẹ Jung vang lên từ phía sau. "Hôm nay trời rất đẹp, dì dẫn con ra ngoài sân chơi nhé? Dì thấy con mang đến rất nhiều món đồ chơi thú vị, con dạy dì chơi cùng được không?"

"Vâng ạ." Giọng nói trong trẻo mềm mại còn vương chút giọng mũi.

Jung Sungchan đang bận hờn dỗi bỗng thấy hối hận. Cậu vốn chỉ muốn trút giận vì kế hoạch của mình bị phá vỡ chút thôi, không phải thật sự có hiềm khích với đứa nhóc kia. Ngay khi tiếng bước chân ngoài cửa phòng biến mất, Sungchan lập tức nhảy ra khỏi chỗ ngồi và nấp bên cửa sổ nhìn trộm. Dưới tầng, một cậu bé mặc quần yếm lon ton theo sau mẹ Jung, ngoan ngoãn cầm trên tay chiếc xe tải nhỏ chơi. Nhóc ấy là Eunseok ư, hoá ra người chỉ có chút xíu như vậy, còn nhỏ hơn cả bạn nhỏ nhất trong lớp mình. Sungchan áy náy nghĩ, mình là anh mà lại nói những lời như vậy với em, chắc em ấy buồn lắm.

Đến bữa tối, Sungchan quyết tâm xin lỗi em trai chủ động lấy đủ bát đũa của bốn người, sau khi được mẹ nhắc nhở, cậu đổi đũa của Eunseok sang đũa cho trẻ em và còn đặt thêm một chiếc thìa có hình chú gấu xinh xắn. Eunseok được ba Jung tắm rửa sạch sẽ sau một buổi chơi ngoài sân và dẫn xuống phòng ăn. Ba Jung nhìn Sungchan đang xấu hổ ngồi bên bàn ăn, sau khi trao đổi ánh mắt với vợ, ông ngầm hiểu mà xoa đầu đứa con trai ngốc nghếch.

"Chắc em không trèo được lên ghế đâu, có thể phiền Sungchan số một nhà mình giúp em một chút được không?" Ba Jung cười tủm tỉm nói.

Sungchan đang lo không tìm được cơ hội nói chuyện, nghe ba nói vậy thì gần như là chạy vèo qua, vừa nói "Chuyện nhỏ!" vừa vòng tay ôm lấy eo Eunseok, dùng sức bế người ta lên ghế. Eunseok ngồi trên ghế vừa khéo cao bằng Sungchan, em hơi ngẩng đầu đối diện với người trước mắt, ngập ngừng nói: "Cảm ơn anh ạ." Nói xong, em bất giấc mím môi, thoạt nhìn đôi mắt to tròn có vẻ hơi ngốc nghếch.

Đáng yêu chết mất thôi! Sungchan hò hét trong lòng. Chẳng giống mình với đám bạn gì cả, em trai mình gặp lần đầu này vừa trầm tính vừa ngoan ngoãn. Tuy rằng Sungchan cũng chỉ là một đứa nhóc choai choai nhưng vẫn không có sức chống cự nào trước một em bé nhỏ xinh đáng yêu hiểu chuyện như vậy. Sungchan vừa thầm mắng chính mình hồi chiều không thèm để ý đến người ta, vừa gắp thức ăn vào trong bát Eunseok: "Em nếm thử đi! Cơm chiên kim chi mẹ anh làm là đỉnh nhất đấy!"

Eunseok đung đưa đôi chân ngắn ngủn chờ anh trai mới gắp thức ăn cho. Sau khi bị anh trai từ chối hồi chiều, em đã không cầm được nước mắt mà khóc hồi lâu trước mặt dì. Tuy rằng tuổi còn nhỏ, nhưng em đã nhạy cảm nhận ra được có vẻ người anh này không chào đón mình lắm. Điều đáng mừng là dường như đã có chút chuyển biến tốt vào giờ ăn tối. Eunseok bưng bát qua ngoan ngoãn nói cảm ơn, nóng lòng muốn ăn thử. Ngon thật đó, Eunseok hài lòng nghĩ, nếu sau này mình cũng làm được món ngon như vậy, liệu anh trai có thích mình hơn không nhỉ?

Trong hai tháng tá túc, Eunseok đã thân hơn nhiều với gia đình Sungchan và đặc biệt là Sungchan. Mẹ Jung mua rất nhiều quần áo cùng kiểu dáng với kích thước lớn nhỏ, đã vậy cả hai đứa đều có đường nét khuôn mặt đẹp và ngoại hình xuất chúng, mặc quần áo như vậy đi dạo trên phố nom chẳng khác nào anh em ruột. Những bức ảnh khác nhau đã được chụp lại làm kỷ niệm: hai đứa trẻ cùng đến công viên chơi với cún, Sungchan chơi máy ném bóng rổ, Eunseok đứng bên cạnh cổ vũ, hai đứa trẻ ôm nhau sau khi thắng trò chơi điện tử. Cuốn album trống mỗi lúc một dày, tựa như chiều cao của Song Eunseok, hai người cũng ngày càng thân cận hơn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro