Chap 10 - End

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Paris - Nước Pháp.

Trải qua mấy tháng thành tâm cố gắng cầu xin, Park Hyomin quả thật tỉnh lại như có kỳ tích xảy ra.

Park Hyomin vừa mới tỉnh táo lại, tìm khắp nơi vẫn không thấy bóng dáng của Lee Jihyun, trong lòng lo lắng "Jihyun đâu? Cô ấy vể Hàn Quốc rồi sao?”

“Đúng rồi! Jihyun về Hàn Quốc rồi, chờ thân thể con khỏe lên một chút, thì về Hàn Quốc thăm nó.” Mẹ Park an ủi Park Hyomin, ánh mắt lóe lên, thật không dám nhìn thẳng vào mắt hắn.

“Mẹ, mẹ hãy nói thật cho con biết, Jihyun thế nào?” Park Hyomin phát hiện ánh mắt mẹ mình có chút khác thường.

“Không có... Không có, Jihyun... Nó... Nó ở Hàn Quốc... Rất khỏe nha...”

“Mẹ, mẹ hãy nói thật cho con biết đi, Jihyun rốt cuộc thế nào?” Park Hyomin thấy dáng vẻ mẹ Park ấp a ấp úng, càng thêm chắc chắn Lee Jihyun có điều bất trắc xảy ra.

“Haizz... Jihyun bỏ nhà đi rồi, không ai biết tung tích của nó.” Biết không nói dối được nữa, mẹ Park rốt cuộc nói thật mọi chuyện.

“Tại sao cô ấy lại bỏ nhà đi?” Park Hyomin lo lắng nắm tay mẹ Park hỏi.

“Mẹ cũng không biết rõ, mẹ chỉ biết Jihyun bỏ nhà đi thôi, còn những chuyện khác, mẹ cũng không rõ lắm.”

Ánh mắt Mẹ Park nhìn con trai vẻ an ủi, Bà biết bây giờ trong lòng con trai chỉ có một Lee Jihyun, Bà cũng rất thích Lee Jihyun, nhưng bà thật không biết Lee Jihyun hiện tại đang ở phương nào.

“Con muốn về Hàn Quốc tìm Jihyun!”

“Con vừa mới tỉnh lại, sức khỏe đang còn yếu, chờ tình trạng sức khỏe của con khá hơn một chút nữa, mẹ sẽ cùng đi với con về Hàn Quốc tìm Jihyun, có được hay không?” Mẹ Park dịu dàng trấn an Park Hyomin.

“Không! Con không thể đợi thêm được nữa! Con muốn đi Hàn Quốc ngay lập tức!”
...
...
...
...
...
...

Seoul - Hàn Quốc.

Park Hyomin giãi nắng dầm sương mệt mỏi quay về Hàn Quốc, đi khắp nơi tìm nhưng không thấy tăm hơi, hắn lo lắng hỏi thăm Jeon Boram.

“Cô hãy nói cho tôi biết, rốt cuộc Jihyun đi đâu?”

“Không biết! Tôi cũng đi khắp nơi tìm cậu ấy, cũng đã đăng báo tìm người, nhưng vẫn không tìm thấy Jihyun, tôi cũng rất lo lắng cho Jihyun, bởi vì cậu ấy...”

“Cô ấy xảy ra chuyện gì? Mau nói cho tôi biết!” Park Hyomin thực sự muốn biết tình hình của Jihyun.

“Cậu ấy mang thai!”

“Cái gì? Jihyun, cô ấy... Cô ấy mang thai đứa con của tôi?” Park Hyomin vừa mừng vừa sợ.

“Là bác không tốt, bác không nên bắt Jihyun phá bỏ cái thai.” Mẹ Lee khổ sở tự trách.

“Cái gì! Bác bắt Jihyun phá bỏ cái thai?” Park Hyomin trợn to đôi mắt không thể tin.

“Vì Jihyun muốn bảo vệ đứa con này nên mới bỏ nhà ra đi.” Jeon Boram giải thích.

“Không biết phải dùng biện pháp gì, nhưng tôi nhất định sẽ mang được Jihyun trở về!”

Trái tim Park Hyomin như vỡ vụn, Lee Jihyun đã bỏ nhà đi mấy tháng nay, an nguy không biết thế nào, mà điều khiến Park Hyomin lo lắng hơn là Lee Jihyun còn có thai, cô ấy có thể chạy đi đâu đây? Cô ấy dựa vào cái gì mà sống?

Theo lời nói của Jeon Boram và mẹ Lee, trên người Lee Jihyun không có nhiều tiền, điều này càng khiến cho Park Hyomin đau lòng không thôi.

Park Hyomin tất cả mọi phương pháp để tìm Lee Jihyun, thám tử tư, xã tin tức, vẽ hình dán khắp nơi, thông báo rao vặt...

Thời gian cứ từng ngày trôi qua, Park Hyomin lái xe, chạy khắp tất cả các địa phương mà Lee Jihyun đã từng đi qua, đến cả những nơi dân cư thưa thớt như trên núi, bờ biển, thậm chí, nếu nghe nói ở đâu có xác người nữ vô danh, Park Hyomin cũng chạy đến, khi biết đó không phải Lee Jihyun, hắn mới buông lỏng trái tim một chút.

Chỉ có điều, thật là kỳ lạ, Lee Jihyun dường như đã biến mất trên trái đất này, bất kể Park Hyomin dùng phương pháp gì tìm cô, thì bóng dáng cô vẫn bặt vô âm tín.

“Jihyun, rốt cuộc em ở đâu?”

Park Hyomin nhìn biển rộng trước mặt gào to, tròng mắt hiện đầy tia máu, đôi mắt nhiều ngày không ngủ đủ cộng với cơ thể vừa mới khỏi hẳn, nên lõm sâu xuống.

Park Hyomin đối mặt với biển rộng mênh mông, hắn cầu xin, hy vọng Lee Jihyun có thể sớm quay về.

...
...
...
...
...
...

Sau Khi Lee Jihyun đã dùng hết tiền bạc có trong người, cô bị người chủ quán trọ đuổi ra khỏi cửa, đi ở chưa quen cuộc sống nơi đây trên đường tìm đúng chỗ chân.

Đang trong lúc cô hết sức thất vọng, thì có hai vợ chồng già tốt bụng nhìn thấy cô, sau khi hiểu rõ tình trạng của Lee Jihyun, họ tạm thời quyết định dẫn cô trở về nhà mình ở bờ biển vắng vẻ.

Trong nhà chỉ có hai vợ chồng già, dựa vào một chiếc ghe nhỏ, mỗi ngày ông lão ra biển lưới được một ít cá, mang ra chợ bán lấy tiền sinh sống qua ngày.

Hàng ngày, Lee Jihyun giúp bà lão phơi cá khô, phơi rong biển, mặc dù cuộc sống đơn giản, nhưng lại tràn đầy vui sướng và thoải mái.

Vào những lúc đêm khuya, cô vừa xoa bụng, vừa nói với đứa con trong bụng: “Bảo Bối, con phải ngoan ngoãn nghe lời, sau này mẹ sẽ dẫn con đi Pháp tìm ba.”

Mỗi lần nghĩ đến chữ “Ba”, viền mắt cô đã ngập đầy nước mắt. Đã lâu rồi không có tin tức, không biết Park Hyomin có mạnh khỏe hay có việc gì xảy ra không?

Cô thật sự rất nhớ hắn...

“Jihyun, con ngủ rồi sao?” Ngoài cửa, truyền đến tiếng gọi của bà lão.

“Chưa ạ.”

“Bà sợ con nửa đêm đói bụng, nên nấu cho con một chén cháo cá, nhân lúc còn nóng con uống đi.” Bà lão bưng một chén cháo nóng hổi, bước vào phòng của Lee Jihyun.

“Cám ơn bà! Bà ơi, đã trễ thế này rồi mà còn bắt bà nấu cháo cho con.” Lee Jihyun vội vàng đứng dậy nhận bát cháo, động tác có vẻ vụng về.

“Đừng nói như vậy, kể từ sau khi con đến nhà chúng ta, chẳng những khiến bà và ông nhà hết cãi nhau hoặc mắt to trừng mắt nhỏ, mà còn làm nơi này vang lên không ít tiếng cười.”

Nghe được câu này, Lee Jihyun nhớ đến mẹ của mình, nước mắt lại dâng tràn trong khóe mắt.

Không biết mẹ mình như thế nào? Bà nhất định rất lo lắng cho cô.

“Bà ơi, con... Con muốn quay về thăm mẹ con.”

“Cũng tốt, con đã bỏ đi lâu như thế rồi, nên trở về nhà xem sao.” Bà lão nhẹ nhàng vỗ vỗ tay Lee Jihyun: “Con đã sắp làm mẹ rồi, thì cũng phải hiểu tấm lòng của người làm mẹ mới đúng.”

“Vâng, con biết rồi.”

“Con tính lúc nào thì trở về đây?”’

“Con muốn chuẩn bị tinh thần một chút, có lẽ sáng sớm ngày mai con sẽ đón chuyến xe lửa đầu tiên.”

“Cũng tốt, Jihyun, sau khi con đi rồi, phải chăm sóc thật tốt cho mình cùng đứa nhỏ trong bụng, bà hy vọng khi chúng ta gặp nhau lần nữa, con vẫn khỏe mạnh an toàn”

“Bà, con sẽ tự chăm sóc mình thật tốt, xin bà yên tâm.” Lee Jihyun cảm kích nhìn bà lão.

“Vậy thì tốt. Như vậy, con nghỉ ngơi sớm một chút, sáng mai còn phải đi nhiều chặng đường!” Bà nhẹ nhàng vỗ nhẹ vào vai Lee Jihyun.

"Bà, bà cũng nghỉ ngơi sớm một chút. "

Đưa mắt nhìn bà lão rời phòng, tinh thần của Lee Jihyun có chút bất an.

Không biết mẹ có tức giận khi cô không chào mà đi? Có thể tha thứ cho cô khi đứa bé sắp ra đời...?

...
...
...
...
...
...

Hôm sau trời mới vừa hừng sáng, Lee Jihyun xách va ly quần áo rất đơn giản, đi tới trạm xe lửa Haeunde.

Cô mua vé tàu đi Seoul, bước chân nặng nề, đi tới sân ga.

Xe lửa từ từ vào trạm, tâm trạng của Lee Jihyun cũng phập phồng theo. Mang theo tâm trạng thấp thỏm bất an, cô tìm một chỗ ngồi xuống.

Đông bộ cảnh trí xinh đẹp, nhưng lúc này Lee Jihyun không lòng dạ nào mà thưởng thức, cảm xúc của cô lúc này giống y như mấy tháng trước.

Cô sờ sờ lên cái bụng đã đội lên rất to, chiếc xe lay động, khiến cô mơ mơ màng màng rơi vào trong mộng...

Trong giấc mộng mơ hồ, hình như cô thấy Park Hyomin đang đứng gần đó vẫy tay với cô, cô vui vẻ đi tới trước, khi cô vừa chạm vào người Park Hyomin thì đột nhiên, Jessica xuất hiện trước mặt cô, cướp Park Hyomin đi.

Cô muốn đuổi theo, lại bị Jessica đẩy ngã xuống đất, cô đưa tay kéo chân Jessica, lại đột nhiên bị cô đạp cho một đạp ——

“Đừng!”

Lee Jihyun quát to một tiếng rồi bật tỉnh dậy, mới biết đó chỉ là một giấc mộng.

Một người phụ nữ ngồi bên cạnh cô quan tâm dò hỏi: “cô có chuyện gì sao?”

“Thật xin lỗi, đã làm phiền chị!” Lee Jihyun ngượng ngùng nói xin lỗi.

“Không sao, phụ nữ có thai, tâm trạng luôn luôn không ổn định.”

Lee Jihyun ngượng ngùng cười cười, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, mới phát hiện ra mình đã ngủ một lúc lâu.

Cô nhìn cảnh vật quen thuộc lướt qua ngoài cửa sổ, xe đã lái vào địa phương cô quen thuộc, tâm trạng của cô càng lúc càng khẩn trương, càng lúc càng sợ hãi.

Rốt cuộc, xe lửa từ từ vào ga Seoul, Lee Jihyun khó khăn đặt chân lên nơi cô đã sinh ra và lớn lên.

Sau khi ra khỏi trạm xe lửa, cô cũng không bắt xe buýt, chỉ đi dọc theo đường phố, cảnh tượng quen thuộc rơi vào tầm mắt.

Cô rất nhớ mẹ, nhớ mảnh đất, triền núi, con đường... Nghĩ đến con đường triền núi này, cô lại nhớ tới Park Hyomin, vừa nhớ tới Park Hyomin, nước mắt của cô lại không kìm chế được rơi xuống. không biết như thế nào?”

Bởi vì trong lòng Lee Jihyun vô cùng nhớ mẹ mình và Park Hyomin, hoàn toàn không có chú ý tới mặt đường dưới chân có một ổ gà, vì có thai nên cơ thể không được linh hoạt, nên ngã mạnh xuống mặt đường.

“Đau quá...” Lee Jihyun cố gắng muốn đứng lên, nhưng một cơn đau bụng đột nhiên xuất hiện, khiến cô bật khóc vì không chịu nổi.

“Ôi trời... Có ai không! Mau gọi xe cứu thương!”

Người đi đường tốt bụng vội vàng gọi một chiếc xe tắc xi, đưa Lee Jihyun tới bệnh viện.

...
...
...
...
...
...

Khi Park Hyomin, Jeon Boram và mẹ Lee Jihyun nhận được thông báo, buồn vui lẫn lộn. Vui là vì rốt cuộc cũng tìm được Lee Jihyun, lo lắng là vì, Lee Jihyun đang trong cơn nguy hiểm.

Bên ngoài phòng mổ Park Hyomin không ngừng đi tới đi lui, đôi mắt nhìn chằm chằm vào đèn báo mổ bên ngoài.

Lee Jihyun đã đi vào phòng mổ hai giờ rồi!

“Anh nghỉ ngơi một chút đi! Lee Jihyun cùng Bảo Bảo nhất định sẽ bình an.” Jeon Boram an ủi hắn.

“Ừ.” Park Hyomin mím chặt đôi môi mỏng, viền mắt ửng hồng gật gật đầu

“Tôi sẽ dùng tánh mạng của tôi thương yêu Jihyun, chỉ cầu cô ấy được bình an vô sự...”

Không lâu sau, cửa phòng phẫu thuật cũng mở ra, bác sĩ mang theo nụ cười đi ra.

Park Hyomin lập tức lao tới trước, lo lắng hỏi: “Bác sĩ, vợ tôi không có sao chứ?”

“Chúc mừng, vợ anh đã sinh cho anh một công chúa rất xinh đẹp, hai mẹ con cũng rất bình an, chỉ có điều cơ thể mẹ còn rất yếu.”

Nghe được mình có một con gái, Park Hyomin kích động cầm chặt tay người bác sĩ, cảm kích nói: “Cám ơn bác sĩ! Cám ơn!”

Không bao lâu, Lee Jihyun được đưa ra khỏi phòng mổ, sắc mặt cô tái nhợt, khiến trong lòng Park Hyomin cũng bấn loạn.

“Jihyun! Jihyun!” Park Hyomin nắm chặt tay của cô, giống như sợ cô từ trong tay mình biến mất.
...
...
...
...
...
...

Trong phòng bệnh, Park Hyomin thâm tình nhìn Lee Jihyun vẫn còn chưa tỉnh.

“Hyo... min...” Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, Lee Jihyun khẽ gọi tên Park Hyomin.

“Jihyun, anh ở đây, anh vẫn luôn ở đây!”

Lee Jihyun nửa mê nửa tỉnh nhìn Park Hyomin, “Hyo... min... thật... là anh... sao?”

“Là anh, đúng là anh!”

Park Hyomin nắm tay Lee Jihyun thật chặt, hắn thề, lần này tuyệt đối không để cho Lee Jihyun bỏ đi nữa, thậm chí là bị thương tổn.

“Hyo... min...” Lee Jihyun lại mơ màng ngủ.

Mấy ngày này, Park Hyomin một tấc cũng không rời Lee Jihyun, mà ở Pháp cha mẹ Park và Park Injung biết được tin Lee Jihyun đã bình an trở về, lại sinh cho Hyomin một bé gái xinh đẹp, cũng lập tức đáp máy bay qua Hàn Quốc.

Thấy cháu gái xinh đẹp, cha mẹ Park mừng rỡ cười không ngậm miệng được, vui vẻ cùng mẹ Lee bàn bạc nên đặt tên cho cháu gái là gì.

“Jihyun, tại sao không tới Pháp tìm anh? Anh tìm em thật khổ sở, anh nghĩ rằng em đã thật sự biến mất. Park Hyomin hôn lên bàn tay không còn sức lực của Lee Jihyun.

“Em... Thật xin lỗi.” Đôi mắt Lee Jihyun tràn đầy nước mắt.

“Đừng khóc, như vậy anh sẽ đau lòng.”

“Anh... Rốt cuộc anh cũng tỉnh rồi, em rất vui, rất rất vui.”

“Khi anh tỉnh lại, không nhìn thấy em, anh rất sợ, anh sợ em sẽ rời bỏ anh!”

“Không, sao em lại bỏ anh được chứ? Trên xe lửa em còn nằm mơ thấy anh...”

“Nằm mơ thấy anh làm sao?”

“Nằm mơ thấy anh bị... Bị Jessica cướp đi...”

“Chị dâu, chị yên tâm đi, hiện tại Jung Soyeon đang ngoan ngoãn bị giam ở trong tù, em nghĩ, chưa đủ mười mấy hai mươi năm, thì cô ta không thể rời khỏi nhà tù, cho nên, chị an tâm thoải mái khi làm ‘Park phu nhân’ đi!” Park Injung vội vàng chen vào một câu.

“Ai muốn anh lắm mồm, đàn ông nhiều chuyện!” Jeon Boram trợn mắt nhìn Park Injung một cái.

“Ách...”

“Ai nha! Cha nói con trai nghe! Hiện tại cháu cũng đã có rồi, chúng ta không phải nên cử hành hôn lễ hay sao? Cha sớm biết Jihyun là một cô gái tốt, cha rất hài lòng về người con dâu này.”

Cha mẹ hai nhà Park Lee thấy tình cảm hai người trước mắt trải qua sinh ly tử biệt mà vẫn không lìa, thật vui vẻ giúp họ chuẩn bị hôn lễ.

“Cha, con còn phải hỏi mẹ của con gái con, xem cô ấy có nguyện ý gả cho con hay không đã?”

Park Hyomin đột nhiên nói câu này, khiến Lee Jihyun thoáng chốc đỏ bừng cả khuôn mặt.

“Anh... Thiệt là!”

Park Hyomin nghiêm túc nói: "Jihyun, gả cho anh đi! Anh nhất định sẽ yêu em với cả trái tim! Xin em hãy tin tưởng anh!”

Lee Jihyun đỏ hồng cả mặt, thẹn thùng gật đầu một cái.

“Thật sự là quá tốt! Jihyun, cậu thật sự tìm được người trả tiền khi cậu quét thẻ tín dụng rồi!” Jeon Boram hoan hô.

“Tôi cũng có thể trả nè!” Park Injung đụng vai Jeon Boram một cái.

Jeon Boram trợn mắt một cái, đạp Park Injung một đạp, đau đến nỗi khiến anh ta ngậm miệng, không dám lỗ mãng nữa.

Lee Jihyun ôm con gái đang ngủ say, rúc vào trong ngực Park Hyomin.

Vào giờ khắc này, cô cảm thấy mình là người phụ nữ hạnh phúc nhất trên thế giới này!

-- HẾT TRỌN BỘ --

--------------------

Thật là, tui sắp chuyển ver bộ mới, lần này mọi người muốn tui lại tiếp tục cover Minkyul hay couple nào khác nữa đây ạ??

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro