Chap 9

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Jessica biết mình gây ra đại họa, liền bắt đầu tránh né mọi người, qua một thời gian, cô ta biết Park Hyomin vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại thì liền lặng lẽ mang theo hành lý đơn giản rời Pháp, quay về trú ngụ nhà Jung Hanjoo ở Hàn Quốc.

“Anh, làm sao đây? Cảnh sát Pháp đã hạ lệnh điều tra hung thủ gây tổn thương cho Park Hyomin, nghe nói hiện tại người nhà Park gia cũng mời thám tử tư, dốc sức truy xét xem hung thủ điều khiển ở phía sau.”

“Đừng sợ! Em cứ an tâm đợi anh ở đây, sẽ không ai nghi ngờ em. Chờ anh từng bước thôn tính tập đoàn Hyomchin xong, xem còn ai dám động tới một cộng lông măng của em.” Jung Hanjoo cười rất tà ác, rất đắc ý.

“Anh, thì ra là anh thực sự lén lút mua cổ phần của Hyomchin? Lần trước số tiền tổn thất trong dự án thu mua mảnh đất đó, có phải do anh động tay động chân hay không?”

“Không sai, khoản tiền lấy được từ dự án thu mua này, lọt vào túi anh ước chừng vượt qua mười tỷ won, đến bây giờ Park Hyomin cũng không biết hắn đã tổn thất một số tiền lớn, còn tán dương năng lực của anh giỏi hơn so với Park Injung!” Jung Hanjoo cười một tiếng rất gian xảo.

“Em nghe nói trước mắt Park Injung đã tiếp quản vị trí tổng tài tập đoàn Hyomchin, hơn nữa em còn nghe nói, anh ta sắp phát hành một số cổ phần.”

“Chờ nghe em nói đã quá chậm! Trên thực tế, anh đã sớm thu mua được 30% cổ phần của Hyomchin, không lâu nữa, toàn bộ tập đoàn là của Jung gia chúng ta rồi!”

“Anh, anh làm như vậy rất tốt, nhưng anh ngàn vạn lần phải đề phòng Park Injung, anh ta không phải kiểu người đơn giản.”

Jessica nhận lấy điếu xì gà trên tay Jung Hanjoo, hút một hơi, sau đó ngồi vào ghế sa lon.

“Park Injung? Hàaa...!” Jung Hanjoo cười lớn một tiếng, tiếp theo nói: “Nếu như là lão hồ ly Tony kia, anh còn có điều lo ngại; chứ là Park Injung, nơi nào có phụ nữ, hắn liền chui vào đó, thành không được khí sau đúng á!”

Hai người cao hứng bàn luận kế hoạch mưu đoạt tập đoàn Hyomchin, không để ý tới, bọn họ đã bị nghe lén.

Thì ra là ở tập đoàn Hyomchin, một số dự án buôn bán xảy ra vấn đề, Park Injung ở Pháp đã tiến hành một cuộc điều tra kỹ lưỡng, đã sớm tra ra là Jung Hanjoo đang âm thầm giở trò, có ý định mưu đoạt tập đoàn Hyomchin, cũng biết Jessica ngang ngược tàn ác, tuyệt đối không có khả năng dễ dàng bỏ qua cho Park Hyomin cùng Lee Jihyun

Thời điểm Park Hyomin gặp chuyện không may, Park Injung cố gắng bình tĩnh, cũng không có thông báo cho bất luận người nào, lặng lẽ mời thám tử tư theo dõi Jung Soyeon, quả nhiên, anh ta tìm được hai anh em Jung gia mưu đoạt tập đoàn Hyomchin cùng chứng cứ họ lên kế hoạch giết người.

Mặt khác, từ máy nghe lén, thám tử tư đã nghe được kỹ càng cuộc đối thoại của hai anh em Jung gia, ngay sau đó ghi âm cuộc đối thoại làm bằng chứng, gửi bằng đường hàng không cho Park Injung đang ở Pháp.

Khi Injung ở Pháp nhận được tin, lập tức chuẩn bị bay đến Hàn Quốc, muốn cho anh em Jung gia một sự vui mừng bất ngờ.

...
...
...
...
...
...

Hôm nay, Jung Soyeon rất hài lòng đi dạo công ty bách hóa, cô ta đi tới một cửa hàng bán đồ trang sức, dừng lại trước tủ đang bày những chiếc nhẫn kim cương sáng lấp lánh.

“Chào mừng ghé thăm!”

Nhân viên phục vụ thấy Jessica ăn mặc lòe loẹt như con bướm, ngay lập tức tìm mọi cách a dua nịnh hót, bởi vì khách hàng lớn tới cửa!

Jessica đi vào không chút khách khí, vẻ mặt vênh váo đắc ý trước kia của cô ta không hề thay đổi ý, đặt mông ngồi lên một cái ghế da.

“Lấy chiếc nhẫn kim cương kia ra cho tôi xem một chút.”

Jung Soyeon sơn móng tay đỏ chót, hướng tới một chiếc nhẫn kim cương khoảng một Carat so sánh.

Hai nhân viên phục vụ đã sớm nhìn đúng là người phụ nữ tầng lớp thượng lưu giàu có, nếu không nhân cơ hội này kiếm chác ở cô ta một khoản, vậy thì muốn đợi đến năm nào tháng nào?

“Thưa cô, cô thật là tinh mắt, chiếc nhẫn kim cương này lá cái duy nhất trong tiệm chúng tôi, cô đeo nó lên, thật đúng là đẹp a! Cô nhìn xem, rất xứng với cô!”

Jung Soyeon bĩu môi, đem cái nhẫn đeo lên ngón tay, nhìn rồi nói: “Kiểu này có thịnh hành hay không?”

“Đây là phong cách thịnh hành nhất, cô đeo cái khác lên xem một chút, nhìn một cái là biết.”

“Đúng nha! Đúng nha! Đeo thêm mấy cái nữa, so sánh một chút, mới biết cái nào thích hợp với cô hơn.”

Một nhân viên khác liên tiếp cầm mấy chiếc nhẫn hướng ngón tay Jung Soyeon đeo vào, dù sao nói mấy lời phụ nữ thích nghe, thì tiền có thể rơi vào túi rồi.

Jung Soyeon nhìn hai chiếc nhẫn đeo trên ngón tay, so tới so lui, cảm thấy rất thích cả hai cái, liền hỏi:

“Bao nhiêu tiền?”

“Cộng lại mới có 130 triệu mà thôi.” Nhân viên cười hì hì nói.

“Mới 130 triệu thôi?” Jung Soyeon lơ đễnh nói, từ trong túi xách hiệu LV hạn chế lấy ra một thẻ tín dụng, ném lên bàn, “Không cần bỏ vào trong hộp, tôi trực tiếp đeo.”

Nhân viên vừa cầm thẻ tín dụng, lập tức cùng ngân hàng xác nhận, không bao lâu, nhân viên sắc mặt vô cùng khó coi đi đến trước mặt của Jung Soyeon.

“Thưa cô, thẻ tín dụng này không thể dùng, là thẻ giả!”

“Thẻ giả? Làm sao có thể? Jung Soyeon tôi là một Thiên Kim Đại Tiểu Thư, làm sao có thể dùng thẻ giả?” Jung Soyeon vẻ mặt kinh ngạc nhìn nhân viên.

“Ôi! Chỉ nhìn trang phục của cô, đã sớm nên đoán cô làm ở khách sạn rồi, chỉ dùng một phần nhỏ thiên kim tiểu thư đã đánh lừa được người rồi!” Một nhân viên khác thấy thế, không khách khí chút nào coi cô ta như người làm ở khách sạn.

“Đúng nha! Cô đừng làm ra vẻ, nhìn xem trên người cô trên dưới đều là hàng hiệu, tôi nghĩ, nhất định tất cả đều là hàng giả! Tôi đã thông báo cảnh sát.”

Jessica làm sao nuốt xuống được giọng điệu này, lập tức cùng nhân viên ầm ĩ một trận.

Nhưng, một chống lại hai, làm sao cô chống đỡ được?

Cô cầm điện thoại di động lên muốn gọi Jung Hanjoo, điện thoại di động lại bị cướp lại.

“Thật xin lỗi, mời cô đến sở cảnh sát một chuyến, chúng tôi nghi cô có liên quan đến nhóm người làm thẻ tín dụng giả.”

Chẳng biết từ lúc nào xuất hiện một cảnh sát, lấy còng tay còng Jessica lại.

“Tôi không phải trong nhóm người làm thẻ giả, tôi là công dân nước pháp!”

“Vậy thì cô bị tình nghi càng lớn, chúng tôi nghi ngờ những thẻ giả này chính là từ Pháp nhập vào, tốt nhất cô theo chúng tôi về sở cảnh sát đi!”

“Tôi không phải... Tôi muốn gặp luật sư...”

Jessica quả thực là trăm miệng cũng không thể bào chữa, cô lập tức bị còng tay, giải về sở cảnh sát.

Trong sở cảnh sát, Jessica vốn là muốn cầu xin cảnh sát để cô gọi điện thoại cho Jung Hanjoo, nhưng rất không may, mấy giờ trước Jung Hanjoo cũng bị một đám phần tử bất lương vây đánh, mặt mũi bầm dập bị cảnh sát bắt bớ, lý do là —— kẻ tình nghi xúi giục giết người chưa thực hiện được, mà Jessica cũng là một trong những kẻ tình nghi.

Cũng trong lúc đó, chỉ thấy Park Injung ung dung xuất hiện tại sân bay quốc tế..., đi lên chuyến bay đi Pháp.

...
...
...
...
...
...

Bởi vì vấn đề thị thực, Lee Jihyun phải quay về Hàn Quốc, mặc dù cô hy vọng vẫn có thể ở bên cạnh Park Hyomin, nhưng dù sao cô vẫn phải về Hàn Quốc thăm mẹ mình.

Rốt cuộc, mang theo tâm trạng nặng nề, cô một mình trở lại Hàn Quốc.

Nhưng, mỗi ngày cô vẫn hồn bay phách lạc như cũ, không ăn không uống, cả ngày canh giữ trước điện thoại, hy vọng có thể nhận được tin tức Park Hyomin tỉnh lại.

Chỉ có điều, mỗi lần tiếng chuông vang lên, trong lòng cô luôn tràn đầy hy vọng nhận điện thoại, rồi lại đầy thất vọng cúp điện thoại.

Jeon Boram mỗi ngày làm bạn bên cạnh cô, hai người thường đến các miếu thờ lớn cầu xin thần linh, xem bói, hy vọng Park Hyomin có thể gặp dữ hóa lành.

“Cậu phải chăm sóc mình cho thật tốt, dù sao, sức khỏe bản thân vẫn quan trọng hơn.” Jeon Boram lo lắng nói.

“Tớ lại hy vọng có thể dùng sự khỏe mạnh cùa chính mình đổi lấy sự tỉnh lại của Hyomin.” Lee Jihyun tự trách nói.

“Tớ không cho phép nói hươu nói vượn như vậy, Park Hyomin nhất định sẽ tỉnh lại, nhưng mà trước hết, cậu phải chăm sóc chính mình đã.”

Lee Jihyun hai mắt như vô hồn gật đầu, nhưng trong lòng cô lại không nghĩ như vậy, cô hướng về ông trời cầu nguyện, tình guyện dùng tính mạng của mình, đổi lấy một Park Hyomin khỏe mạnh.

Jeon Boram cảm thấy, Lee Jihyun cứ tiếp tục như vậy cũng không phải là biện pháp tốt, cô nên đi ra ngoài tìm một công việc để làm, như vậy có thể đánh lạc hướng sự chú ý của mình, cho nên, Jeon Boran đề nghị, muốn Jihyun cùng cô đi lấy tin tức.

“Này... Tớ sợ tớ không thể làm được.”

“Cậu chưa từng thử qua, làm sao biết mình không thể làm được?” Jeon Boram là một người nóng tính, mới vừa nói xong, liền đưa Lee Jihyun đến tòa soạn báo.”Nói đi là đi, đừng lãng phí thời gian.”

Đi tới tòa soạn báo, sau khi gặp Tổng Biên Tập, Tổng Biên Tập đưa cho Lee Jihyun một bản thảo công việc đã hiệu chỉnh, Lee Jihyun lặng lẽ nhận công việc.

Bây giờ cô chỉ muốn làm việc cho giỏi, kiếm chút ít tiền, qua Pháp thăm Park Hyomin.

...
...
...
...
...
...

Từng ngày lại trôi qua, Lee Jihyun mỗi ngày đúng giờ đi làm, cũng thường tình nguyện làm thêm giờ.

Cô hy vọng có thể lợi dụng công việc làm giảm bớt sự nhớ nhung Park Hyomin, nhưng suy nghĩ của cô có vẻ quá ngây thơ rồi!

Cô không dám rơi nước mắt trước mặt mẹ mình, vì vậy, thường vào lúc đêm khuya yên tĩnh, cô núp ở trong chăn len lén khóc.

Hôm nay, Lee Jihyun cũng giống như thường ngày, tập trung tinh thần xem bản thảo, đột nhiên, cô hơi sơ ý làm bút bi rơi xuống đất.

Cô khẽ đẩy cái ghế ra một chút, cúi người xuống tìm bút bi, nhưng vì bút bi lăn xuống dưới gầm bàn, Lee Jihyun với tay để lấy, với mấy lần, cũng không lấy được.

Cuối cùng, cô dứt khoát quỳ người xuống, đưa tay với tiếp, thật vất vả rốt cuộc cũng nhặt được, cô đứng lên, lại cảm thấy trời đất quay cuồng, vội vàng tựa vào cạnh bàn.

“Jihyun, cô có mệt lắm không? Sắc mặt của cô tái nhợt quá, có cần gặp bác sĩ hay không?” Đồng nghiệp quan tâm dò hỏi.

“Không sao, tôi... tôi...vẫn khỏe...” Lời nói còn chưa dứt, Lee Jihyun liền cảm thấy buồn nôn, cô vội vã lấy tay che lấy miệng, lảo đảo xông vào nhà vệ sinh.

Jeon Boram vừa phỏng vấn tin tức về đi tới phòng làm việc, vừa lúc nhìn thấy Lee Jihyun lao vào nhà vệ sinh, cô không yên lòng, cũng đi vào theo.

“Jihyun, cậu làm sao vậy? Có phải ăn gì bị đau bụng hay không?” Jeon Boram lo lắng hỏi.

Không bao lâu, Lee Jihyun từ nhà vệ sinh đi ra ngoài, sắc mặt tái nhợt khiến Jeon Boram giật mình.

“Cậu có chuyện gì xảy ra thế? Buổi sáng không phải còn khỏe sao?”

“Vừa rồi... Tớ cúi xuống nhặt một cây bút bi, không biết tại sao lại như vậy, cảm thấy chóng mặt... Tớ...”

Nói còn chưa dứt lời, Lee Jihyun lại lao vào nhà vệ sinh nôn mửa, nhưng không nôn không ra thứ gì.

“Nhất định là ăn đồ không sạch sẽ, tớ cùng cậu đi tới bác sĩ!” Jeon Boram đỡ Lee Jihyun vì nôn ói nhiều đã trở nên kiệt sức.

“Không cần! Tớ nghỉ ngơi một chút là khỏe thôi, không cần đến bác sĩ...”

Lee Jihyun nhích người muốn đi tới phòng làm việc, đột nhiên, cô cảm thấy trước mắt là một màu đen, cơ thể từ từ mềm oặt dựa vào người Jeon Boram.

“Jihyun, cậu làm sao vậy? Jihyun!” Jeon Boram vội vàng ôm chặt Lee Jihyun, một mặt hô to: “Ai tới giúp một tay, Jihyun ngất xỉu!”

Đồng nghiệp nghe tiếng chạy tới, ba chân bốn cẳng đem Lee Jihyun vào phòng làm việc ngồi dựa vào ghế.

“Tôi thấy nên tranh thủ thời gian đưa bệnh viện là thích hợp nhất.”

“Tôi cũng cảm thấy đi bệnh viện là thích hợp.”

Jeon Boram không yên tâm về tình trạng sức khỏe của Lee Jihyun nên quyết định đưa Lee Jihyun đến bệnh viện...
...
...
...
...
...
...

Lee Jihyun mê man nằm trên giường bệnh, mẹ cô lo âu ngồi một bên chăm sóc.

“Mẹ, con bị sao thế?” Lee Jihyun kiệt sức hỏi mẹ mình.

“Jihyun, con... con có thai!” Mẹ Lee lo lắng nói cho Lee Jihyun biết kết quả kiểm tra của bác sĩ. (Tiểu Min sắp xuất hiện😄)

“Con có thai?” Lee Jihyun có chút mờ mịt nhìn mẹ mình.

“Ừ.”

“Con mang thai đứa con của Hyomin...”

“Jihyun, con không thể sinh con!”

“Mẹ, tại sao con không thể sinh đứa bé này? Đây là máu mủ của Hyomin a!” Lee Jihyun không hiểu ý của mẹ mình.

“Jihyun, con nghe mẹ nói, bỏ đứa bé này đi, cho đến bây giờ Hyomin ngay dấu hiệu tỉnh lại cũng không có, chỉ dựa vào một mình con, thì không thể nào chăm sóc một đứa bé được! Ngoan, nghe lời mẹ, bỏ đứa bé này đi.” Giọng điệu mẹ Lee không giống như đang nói đùa.

“Không! Con tuyệt đối không thể bỏ đứa bé trong bụng con! Đây là quà tặng duy nhất Hyomin để lại cho con, con tuyệt đối không muốn bỏ đứa bé, con nhất định vì Hyomin mà sinh đứa bé này!” Lee Jihyun ý chí kiên định vuốt ve bụng của mình.

“Jihyun, Với tình hình hiện tại của nhà ta, căn bản không cách nào nuôi thêm một đứa bé nữa. Hơn nữa, cho đến giờ Hyomin vẫn hôn mê bất tỉnh, nó căn bản không cách nào chăm sóc được đứa bé trong bụng con, con phải nhìn nhận rõ sự thật!” Lời nói của mẹ Lee thật ra rất có lý.

“Con mặc kệ! Con nhất định sinh đứa bé này, con có thể tự nuôi sống con cùng đứa bé.” Lee Jihyun rơi nước mắt nói.

“Jihyun, nghe lời mẹ nói, bỏ đứa trẻ đi!” Mẹ Lee khăng khăng giữ ý kiến.

“Mẹ, mẹ để con suy nghĩ thật kỹ đã.”

Lee Jihyun nhắm hai mắt lại, cô tự nói với mình, bất kể dù khổ cực thế nào, cũng muốn sinh ra máu mủ của Park Hyomin.

“Mẹ, con muốn uống canh nóng, muốn ăn canh chua cay mẹ nấu.”

“Được, mẹ lập tức về nhà nấu, “ Mẹ Lee thấy con gái yêu cầu, bà đứng dậy, chuẩn bị về nhà nấu canh chua cay.

Trước khi đi, bà quay đầu lại nói: “Khi mẹ về, hãy suy nghĩ kỹ chuyện bỏ đứa bé, biết không?”

“Vâng, con biết rồi, mẹ.” Lee Jihyun hơi gật đầu một cái.

Mẹ Lee hài lòng rời phòng bệnh.

Sau khi mẹ cô rời đi, Lee Jihyun nhẹ nhàng vuốt ve bụng của mình. “Con à, dù cho khổ cực thế nào, mẹ nhất định sẽ sinh con ra an toàn.”

Lee Jihyun nhẹ nhàng thở dài, tháo hết kim truyền dịch, đứng dậy xuống giường, ghi lại một tờ giấy cho mẹ mình, bày tỏ ý muốn cô nhất định phải giữ cho được máu mủ của Hyomin.

Cô lặng lẽ rời bệnh viện, trong lòng chỉ muốn giữ được đứa nhỏ trong bụng, chứ thật sự cô chưa biết đi về đâu.

Cô nghĩ muốn qua Pháp nương nhờ cha mẹ của Park Hyomin, nhưng hiện tại trên người cô chỉ có quần áo, giấy tờ tùy thân cũng không mang, chứ đừng nói là tiền để đi đến Pháp.

Cô mờ mịt đứng ở ngã tư đường nơi cô bị đụng xe với Park Hyomin, nhìn ô tô qua lại mà ngẩn người.

“Hyomin, anh có nghe thấy em đang gọi anh không? Hyomin...”

Cô đột nhiên đứng trên đường la to, khiến rất nhiều người đi đường hoảng hốt, mọi người vô cùng kinh ngạc, ánh mắt khó hiểu, nhìn Lee Jihyun nước mắt ròng ròng.

Lee Jihyun căn bản không để ý tới bất cứ ai, cô vượt qua đường vạch dành cho người đi bộ, đi thẳng về phía trước lấy, không có mục tiêu, không có điểm đến, cứ mờ mịt đi tới trạm xe lửa, tùy ý mua vé, lên một chuyến tàu...

...
...
...
...
...
...

Khi mẹ Lee xách theo thức ăn nóng hổi trở lại bệnh viện, trên giường bệnh đã trống rỗng.

Mẹ Lee cho rằng Jihyun đi vào phòng rửa tay, bà gõ cửa phòng rửa tay, nhưng bên trong không hề có ai, bà lo lắng tìm chung quanh, cuối cùng mới phát hiện trên bàn có một tờ giấy ——

Mẹ, con thật xin lỗi, con nhất định vì Hyomin mà sinh hạ đứa bé này, xin mẹ tha thứ cho con bất hiếu...

Mẹ Lee ngây ngẩn cả người, tờ giấy trên tay rơi xuống đất.

Bà không thể nào tin nổi Lee Jihyun cứ không chào mà đi như vậy, con bé luôn luôn ngoan ngoãn nghe lời, hiểu chuyện, sao bây giờ lại thay đổi hoàn toàn như thế?

Mẹ Lee không biết nên làm như thế nào, bà vội vội vàng vàng đến tòa soạn báo tìm Jeon Boram nói chuyện.

Khi mẹ Lee nói cho Jeon Boram biết Lee Jihyun có thai, lại bỏ bệnh viện đi rồi thì cô kinh ngạc không biết phải làm sao.

Cô vội vàng tìm kiếm khắp nơi, nhưng mọi nơi đều đã tới rồi cô cũng không nhìn thấy bóng dáng của Lee Jihyun.

“Hành lý tối thiểu con bé cũng không mang theo, con bé sẽ đi đâu đây? Con bé bây giờ là người đang có thai a!” Mẹ Lee khổ sở tự trách không dứt, “Vì lo lắng con bé sẽ khổ sở, nên mới khuyên bảo nó, sớm biết phản ứng của nó cương quyết như thế, mẹ không nên bắt nó bỏ đứa trẻ...”

“Mẹ Lee, đừng hoảng hốt quá, con tin Jihyun sẽ không tự sát đâu, cậu ấy yêu Park Hyomin như vậy, tuyệt đối không có khả năng đang mang thai con của Park Hyomin mà nghĩ quẩn.

Với cá tính kiên cường của cậu ấy, con nghĩ,cậu ấy nhất định sẽ trốn mình, trốn ở một nơi mà chúng ta không tìm được, nếu như vậy, chúng ta muốn tìm cậu ấy, sợ rằng sẽ rất khó khăn.”

Jeon Boram là bạn nhiều năm dĩ nhiên hiểu rất rõ ràng tính khí của Lee Jihyun.

“Vậy phải làm thế nào? Mẹ thật sự vô cùng lo lắng cho nó, trên người nó không có quá nhiều tiền...”

“Mẹ đừng đau lòng quá, con sẽ tiếp tục tìm kiếm.”

“Mẹ với con cùng đi tìm.” Mẹ Lee không yên tâm nói.

“Mẹ Lee, mẹ cứ ở nhà đi, nếu có tin tức gì, con nhất định lập tức gọi điện thoại về thông báo cho mẹ biết.”

Jeon Boram lo lắng ngoài trời nắng gắt, mẹ Lee sẽ không chịu nổi mà ngất.

“Này...”

“Mẹ hãy nghe con một lần đi! Con đi tìm tiếp.” Jeon Boran cầm tay mẹ Lee an ủi.

“Ừ, con cũng phải cẩn thận, nếu có tin tức, nhất định phải lập tức cho mẹ biết.”

“Con nhất định.” Jeon Boram đứng dậy rời đi.

Mẹ Lee nhìn bóng dáng Jeon Boram đi xa dần, không khỏi oán giận chính mình.

Bà không nên yêu cầu Lee Jihyun bỏ đứa bé, bây giờ bà chỉ mong chờ con gái có thể bình an trở về.

...
...
...
...
...
...

Jeon Boram tìm khắp những nơi Lee Jihyun có thể đi, chờ đợi kỳ tích có thể xuất hiện, nhưng cho dù cô có tìm thế nào cũng không thấy tung tích của Lee Jihyun.

Cô cũng nhờ tòa soạn đăng báo trên mục tìm người, hy vọng Lee Jihyun có thể nhìn thấy.

Tuy nhiên, Lee Jihyun giống như bóng chim tăm cá, không ai biết tung tích của cô.

Mẹ Lee ngày ngày lấy nước mắt rửa mặt, Jeon Boram ngày ngày đến Lee gia an ủi, làm bạn với mẹ Lee.

...
...
...
...
...
...

Lee Jihyun lên tuyến xe đi Haeunde, hai mắt cô vô hồn nhìn cửa sổ xe, nhưng không có chút tâm trạng nào thưởng thức cảnh sắc bên ngoài.

“Mẹ, con xin lỗi, tha thứ cho con bất hiếu.” Mặt cô tái nhợt, miệng khẽ thì thầm.

Không biết trải qua bao lâu, cô mơ màng ngủ, khi cô bị tiếng lao đánh thức thì xe lửa đã đến trạm cuối —— Haeunde.

Cô theo lữ khách xuống xe, đây là một nơi hoàn toàn xa lạ, cô có chút hốt hoảng, lo sợ, nhưng cô vẫn phải đối mặt.

Cô tìm một nhà trọ tiện nghi một chút để ở, cô ngồi ở trên giường, cầm điện thoại lên, nhấn số điện thoại gọi về nhà nhưng ngay sau đó cúp điện thoại.

“Không! Không thể để cho mẹ biết hành tung của mình! Nhưng...”

Nghĩ đến mẹ có thể sẽ ép buộc cô bỏ đứa bé lần nữa, nước mắt của cô lại không kiểm soát được rơi xuống.

“Hyomin, anh hãy nói cho em biết, em nên làm thế nào? Em nên làm thế nào?” Cô bất lực khóc thất thanh.

Không biết khóc bao lâu, cộng thêm đi đường mệt mỏi, cô mệt mỏi mơ màng ngủ...
...
...
...
...
...
...

Chuyện là tui có ý định cover 1 bộ mới, mọi người bấm theo dõi tui để nhận được thông báo nha. ❤❤❤

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro