Chap 11 Thưởng cho cái nhẫn cưới

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

thêm một chap nữa ...

 

Chap 11 Thưởng cho cái nhẫn cưới

            Nhân vật Đào Thao Tử bạch y đứng trên bích trượng phi hành lặng lẽ nhìn dòng người đông đúc ở thành Trường An. Đã rời khỏi cấm địa với chiến thắng nhờ việc hồi sinh hàng loạt cao thủ của Hắc Long của Đào Tử khiến cả bang cảm kích vô cùng, tạo một hiệu ứng anh hùng to lớn trên kênh bang phái, thế giới lẫn trên cả diễn dàn game khi một người trong bang Hắc Long bị đánh chết, nhàn rỗi quá không biết làm gì nên quay lại cảnh Đào Tử đứng giữa đóa sen lớn tạo nên kì tích.  Tử Thao sau trận chiến hài lòng mỉm cười vươn vai ngáp một cái, cũng gần mười giờ tối rồi, nên đi ngủ, thức khuya sẽ không có hại cho da.

Đào Thao Tử: Các ngươi cứ chia quà gì đi, ta đi ngủ trước, còn dư thứ nào ta lấy thứ đó, không có cũng được.

            Tử Thao khoan thai đánh mấy chữ.

Xiao Đại Hàm: Ngủ gì sớm vậy? Ngươi là trẻ nhỏ sao? O_O

Đào Thao Tử : Ta đi dưỡng da !!

Phác Đại Nhân : Đào Tử, ngươi độc quá đấy, cả đại thần sư hyunh nữa, hắn cũng đang sức kem dưỡng da này.

Huyết Độc Hưng : Hả, ta có nhầm lẫn không ? Đại thần sức kem dưỡng da ban đêm sao ?

Phàm Nhất Long : Không được sao ?

Mẫn Bảo Thạc : Lạ hết sức.

Kim Đại Tiên : Phải phải, chắc nhan sắc của Đại thần thuộc hàng top nhờ ?

            Tử Thao hơi nhướng mắt nhìn cái dòng ‘’đại thần dăng sức kem dưỡng da’’, chà, cũng biết chăm chút bản thân đấy chứ. Nghĩ lại bản thân, da mặt nó cũng cần phải chăm sóc mà, nên tắt máy tính, đắp mặt nạ dưỡng da rồi lăn ra ngủ. Bạch Hiền về phòng thì chỉ nhìn thấy một con gấu trúc quấn chăn tóc cột củ tỏi, đắp mặt nạ ngủ chết ngắc, cậu cười thầm trong bụng lôi chiếc máy ảnh canon trên tủ ra chụp vài tấm, rồi cũng tắm rửa đi ngủ, hôm nay là một ngày dài mệt mỏi.

.

.

.

            Tử Thao sáng hôm sau thức dậy lúc bảy giờ, lẹt đẹt bước vào nhà vệ sinh và mò ra khỏi ký túc lúc bảy rưỡi. Hôm nay không có tiết buổi sáng, mấy vị giáo sư đi thao giảng hết rồi, nên nó khoa công nghệ thông tin toàn bộ được nghỉ buổi sáng. Đội bóng rổ dạo này nhàm chán quá độ, nên hẹn nhau tám giờ đi đấu một trận với khoa kiến trúc sáng nay cũng được nghỉ.

            Vì mới bảy rưỡi, tám giờ mới đấu, Tử Thao mượn xe đạp của Bạch Hiền tới nhà ăn. Sáng sớm nhà ăn chưa đông đúc cho lắm, nói chung vẫn còn khá nhiều. Nó bưng bữa sáng đến một chiếc bàn xếp dưới một tán cây ở dãy ngoài, buổi sáng ngồi trong nhà vòm thì sẽ không hưởng được ánh nắng mặt trời – không hấp thụ được vitamin D – sẽ nhanh chóng bị mục xương – suy nghĩ của nó khi chọn cái bàn này.

-A Tử Thao, cũng đến ăn sáng sao ?-Lộc Hàm, một đàn anh năm tư, làm việc ở phòng mỹ thuật của Tiêu Nại bưng khay thức ăn đi ngang chỗ nó.

-Lộc Hàm ca, bỏ bữa sáng không tốt.-Nó cười, vị đàn anh này nói chung cũng khá thân thiết với nó, vì cả hai đều có phạm trù về thời trang giống như nó và Thế Huân. Nhắc đến Thế Huân là thấy ngay, cậu ta cũng cầm hai hộp sữa và mấy cái bánh bông lan chạy về phía này.

-Hàm Hàm, đi nhanh quá, em mua được sữa rồi này.-Thế Huân dúi vào tay Lộc Hàm hộp sữa lạnh, quay sang người kia-Tử Thao, chào, ngồi ké nhé, lười đi lòng vòng quá.- Nói mà không cần ai phản hồi lại, đó chính là nghệ thuật nói chuyện của vị này, Thế Huân nhanh tay kéo khay thức ăn của Lộc Hàm đặt xuống bàn của Tử Thao, sau đó kéo luôn Lộc Hàm vào chỗ bên cạnh.

-Cậu tùy ý quá rồi đó.-Tử Thao cũng cười chẳng càu nhàu nhiều, có người ngồi chung cũng bớt nhàm chán đi nhỉ ?

-Haha, quen rồi, à mà lát nữa bên khoa cậu có trận đấu bóng phải không ?-Thế Huân vui vẻ đáp lời.

-A phải, có Lộc Hàm ca nữa mà ? Cậu không biết ?

-Biết chứ ? Hỏi xem cậu có tới không, chốc đi cùng luôn.

-Tớ đi xe đạp, hai người có xe không ?

-Có có, bọn ca đến bằng xe đạp mà, sân bóng rổ trung tâm của trường cách đây cũng gần hai mươi phút đi bộ, làm biếng lắm.-Lộc Hàm gật gù nhâm nhi thức ăn của mình.

-Vậy thì ăn xong cùng đến.-Nó cuối xuống xử lý cho xong đồ ăn của mình.

            Lát sau, ba chiếc xe đạp đạp song song nhau dưới hàng cây buổi sáng tiến về sân bóng rổ trung tâm ngoài trời rộng rãi lúc này tập trung khá nhiều người. Tử Thao mỉm cười khi thấy Vi Vi ngồi ở hàng ghế đầu tiên đứng lên vẫy tay với mình, bà chị này thật đáng yêu a. Thế Huân cũng đi về phía hàng ghế đầu, ngồi cạnh Vi Vi, Lộc Hàm kéo Tử Thao đi thay quần áo. Trong phòng thay đồ không có ai ngoài Tử Thao và Lộc Hàm, mấy vị kia thay xong hết rồi, ra ngoài hết rồi, Tử Thao nhanh chóng mặc bộ đồng phục bóng rổ vào.

            Vừa bước ra ngoài, tiếng người hú hét rầm rộ náo nhiệt. Tử Thao lần này mặc một áo thun ba lỗ màu đen ôm sát người bên trong, áo bóng rổ màu xanh dương bên ngoài, quần xanh đồng bộ, có miếng đệm đầu gối ở chân phải, mang giày Adidas màu trắng, đầu đội một cái nón len màu đen (tác hạ của việc cột củ tỏi đi ngủ), cực ngầu bước đi bên cạnh Lộc Hàm tóc không còn màu hồng mà thay vào là mái tóc cam, cạo tông đơ hai bên, cột hết tóc mái ra phía sau, vô cùng cá tính với áo thun tay lửng màu hồng bên trong, giày hồng. Thế Huân ngồi phía dưới lắc đầu, hai cái vị fashionistar kia dù diện đồ đơn giản vẫn nổi bần bật.

-Lộc Hàm, Tử Thao, chịu tới rồi hả ?-Xán Liệt đội một chiếc spapback màu xanh giơ tay vẫy vẫy khi thấy hai đồng đội đến.

-Xán Liệt, ca không bị trễ mà.-Lộc Hàm trề môi.

-Ờ hở, rất may vì hai người không trễ, hiện tại Diệc Phàm sư hyunh chưa đến.-Xán Liệt nhăn mặt nhìn đồng hồ trên tay, vị sư hyunh này, dạo gần đây hay bị trễ nãi đủ điều, chẳng hiểu anh ta bị gì nữa.

            Khán đài hơi thoáng yên tĩnh lạ thường giây lát, sau đó liền ồn ào trở lại, Diệc Phàm đã đến, hắn đeo một băng thun trên đầu, hất hết tóc ra phía sau, cột gọn lại, áo thun tay dài màu đen chuyên dụng thể thao, bộ đồng phục màu xanh mặc bên ngoài, giày đen, nổi bật ngay khi đặt chân vào sân.

-May mắn cho hyunh vì còn hai phút nữa sẽ bắt đầu.-Xán Liệt hướng Diệc Phàm càu nhàu.

-Không trễ là được, chú muốn tối nay ngủ ngoài hành lang với chuột không ?-Diệc Phàm liếc.

-Haha, Xán Liệt, ngươi từng bị ngủ ngoài hành lang sao ????-Trương Nghệ Hưng đứng bên cạnh phì cười, vỗ vai Xán Liệt mặt mày cau có.

-Với chuột ?-Tử Thao không nhịn được cười, toe toét nhìn vị đội trưởng đáng kính của mình.

-Diệc Phàm sư hyunh, em nhớ em chưa đắc tội trọng nào với hyunh mà.-Anh chàng đội trưởng xị mặt, nhìn đại thần trân trối.

-Tự xám hối đi.-Diệc Phàm cười vui vẻ, nhìn qua Tử Thao cũng đang cười, hắn thấy vui vẻ hơn .

Dưới khán đài.

-Lạy Chúa, có phải mấy anh chàng lạnh lùng của khoa công nghệ vừa đùa giỡn cười đùa với nhau không vậy ?

-Chết mất thôi, khoa kiến trúc trai đã đẹp, trai công nghệ còn đẹp hơn, đẹp trai quá aaaa.

-Bắt đầu chưa ? Ta nóng lòng quá.

            Hôm nay quy tụ sinh viên cực đông đến xem trận bóng rổ. Khoa kiến trúc, khoa công nghệ, có người bên Kinh tế (Thế Huân chẳng hạn), khoa âm nhạc đại chúng, khoa mỹ thuật…. Đặc biệt là mỹ nhân Bối Vi Vi, mỹ nhân Lưu Linh Linh, thêm cả Ngô Thế Huân, Hách Mi cũng đến xem.

            Huýt

            Tiếng còi báo hiệu trận đấu bắt đầu, Diệc Phàm xông lên cùng Tử Thao tranh bóng, phối hợp nhịp nhàng, có thêm Xán Liệt và Nghệ Hưng ở vòng ngoài giải vây cản. Lộc Hàm trực tiếp chạy lên đón bóng từ phía Tử Thao ghi điểm mở màn. Diệc Phàm chạy ngang qua chỗ Tử Thao giơ tay Hifive một cái. Những con điểm tiếp tục lên xuống liên tục, đội bên khoa kiến trúc cũng không vừa, anh chàng Vĩnh Hiệp bên đó ra hiệu cho mọi thành viên chú ý áo số 00 và 68 bên phía khoa công nghệ - tực Diệc Phàm và Tử Thao. Hai người lập tức vị tập trung số đông kiềm hãm, số 00 khó khăn chuyền qua cho Lộc Hàm, anh chàng chuyển qua 68, Tử Thao dù bị kèm nhưng thoải mái dẫn bóng úp rổ, thêm điểm.

-Thao, bên này.-Xán Liệt thấy Tử Thao bị kèm ngay khi nhận bóng lền ra dấu cho Tử Thao ném bóng về phía mình. Tử Thao nhìn thấy, lập tức chuyền, tránh tình trạng bóng rơi vào tay đối phương.

            Xán Liệt nhận bóng, định xông lên tấn công thì bị một kẻ bên đội kia chơi xấu, ngán chân anh, khiến Xán Liệt ngã nhào. Diệc Phàm thấy Xán Liệt không đứng lên nổi, chỉ ôm chân căn chặt răng nhăn nhó thì dơ tay ra hiệu tạm dừng trận đấu. Lộc Hàm cùng Tử Thao chạy nhanh về phía Xán Liệt.

-Bong gân rồi.-Tử Thao tay xoa nắn chân Xán Liệt lên tiếng.

-Con mẹ nó, chơi bể quá.-Lộc Hàm bực bội.

-Lôi Vũ, Đại San hai người mau đưa Xán Liệt đến phòng y tế.-Nghệ Hưng gọi hai người trong đội dự bị.

-Không cần, để tôi.-Diệc Phàm cúi xuống, xốc Xán Liệt lên lưng, quay sang nhìn Tử Thao- Việc ở đây, giao cho em.

            Tử Thao gật đầu kiên định, còn giục hắn mau đưa đội trưởng đi nhanh. Hai thành viên của đội dự bị thế vào chỗ trống của Diệc Phàm và Xán Liệt. Tử Thao nắm giữ vị trí tấn công chính cùng Lộc Hàm. Do va chạm ban nãy, Tử Thao nhận được một cú ném phạt từ xa.

Xoạt

Bóng theo một đường parapol vào rổ, ba điểm trọn vẹn được cộng thêm vào bảng điểm. Tử Thao vụt lên cướp bóng, thảy về Lộc Hàm, cả hai cứ chuyền qua chuyền lại, khiến đối phướng chóng mặt, cứ lo kèm cặp hai người này, chợt Nghệ Hưng từ đâu chạy tới đón bóng, một cú úp rổ đồng đội đẹp mắt. Lộc Hàm mỉm cười, Nghệ Hưng cũng thật tinh ý khi nhìn ra dấu hiệu của anh và nó. Diệc Phàm lúc này đã dìu Xán Liệt trở lại sàn đấu, nhưng im lặng theo dõi bên ngoài chứ không tham gia vào. Tử Thao bị một tên hích vào vai suýt ngã, lấy lại thăng bằng ngay tích tắc, nó dùng những kỹ năng whusu lộn vòng, cướp bóng của tên đểu trong khi tên đó ngây ngốc bất ngờ. Khán đài rộ lên những tiếng hú trước kỹ năng của Tử Thao, môi Diệc Phàm bên ngoài cũng nhếch lên.

Xoạt

            Một cú ném từ sân nhà đội xanh đưa trái bóng cam bay thẳng vào lưới của đội đỏ, một cú ném cự li xa, lại hoàn hảo lọt lưới khiến người chứng kiến trận đấu đứng hẳn dậy hú hét cổ động. Lộc Hàm  nhìn Tử Thao khâm phục, Nghệ Hưng từ xa giơ ngón nhất lên vui vẻ cười với nó. Nó cũng cười lại, tiếp tục hòa vào trận đấu, cần phải dẫn điểm đi xa hơn, chỉ còn ba mươi giây. Lôi Vũ có bóng, do bị kèm chạy về phía lưới nhà chuyền cho Tử Thao, nó nheo mắt , nhướng người đẩy bóng cao tay.

            Xoạt

            Lại một cú ném từ đầu sân này sang đầu sân kia, ghi trọn vẹn ba điểm, tiếng còi kết thúc trận đấu cũng vang lên. Toàn bộ khán đài lẫn người trên sân như ong vỡ tổ, hò hét muốn bể màn nhĩ, hai cú ném cự li xa hoàn hảo không xê dịch một tí, đúng là một tài năng kinh người. Khoa công nghệ chiến thắng với tỉ số 88 – 54.

-Phàm ca, hoàn thành nhiệm vụ rồi.-Tử Thao đi tới chỗ Diệc Phàm và Xán Liệt, vui vẻ nói.

-Hảo, thực hiện rất tốt, không hổ danh khoa IT chúng ta.-Diệc Phàm đưa tay xoa tóc nó.

-Ừhmmm

            Xán Liệt ngồi một đống nhìn người ta thân thiết bực mình ho một cái.

-Tử Thao, em đi xe đạp phải không, cho hyunh mượn, để Nghệ Hưng chở về, cái chân này không đi bộ được đâu. –Xán Liệt nhăn răng năn nỉ.

-Là xe của Bạch Hiền, hyunh dùng cũng được, em đi bộ.-Tử Thao tất nhiên là tốt bụng nhường cho đội trưởng.

            Kết thúc trận đấu, Tử Thao thay đồ, mặc áo thun trắng đơn giản với quần jean, cột áo khoác ngang hông đi bộ từ từ về ký túc. Chợt, một chiếc xe đạp màu trắng dừng lại kế bên.

-Tử Thao, cần quá giang về không ?-Diệc Phàm nhìn nó hỏi.

-Ha ?-Nó bị giật mình- Như vậy thì phiền anh lắm.

-Cùng đường mà, có gì mà phiền, mau lên đi, trời sắp mưa rồi.- Hắn chỉ chỉ lên bầu trời kéo mây đen.

-Hm…có lẽ phải nhờ ca rồi.-Nó nhích chân ngồi lên yên sau.

            Hắn mỉm cười khi nó ngồi lên xe, đạp xe nhanh chóng về ký túc. Cả đoạn đường dài Tử Thao đeo tai phone nghe nhạc, nghĩ tới người đang bỏ sức chở mình liền nhét vào tai Diệc Phàm một bên tai nghe, với lí do nghe nhạc sẽ đỡ mệt. Hắn ngạc nhiên vì hành động… đáng yêu này, bài hát nhẹ nhàng vang lên bên tai, tai kia lâu lâu còn nghe tiếng ai kia lầm bầm hát theo, thật thú vị.

            Khi cả hai đến ký túc cũng là lúc trời đổ mưa lớn, hơi đất bốc lên mùi ẩm mốc, cơn mưa đầu mùa kéo đến rũ sạch bụi đất, mang lại không khí lành lạnh thấm vào da thịt. Tử Thao dù tập võ và chơi thể thao, cơ thể rắn chắc nhưng vẫn rùng mình trước những cơn gió lớn thổi ngang qua.

-May là về kịp lúc không bị ướt.-Nó cảm thán khi đợi Diệc Phàm cất xe.

-Ừ, may thật, em mau mặc áo khoác vào, lên phòng đi, ngoài trời lạnh lắm.-Diệc Phàm nhìn bộ dạng run rẩy của Tử Thao liền nhắc nhở.

-Vậy em lên trước đây, cảm ơn anh, Phàm ca.-Nó cười với hắn một cái, rồi quay lưng chạy lên lầu.

            Hắn nhìn theo bóng kia, một tay đặt lên ngực, điều chế hơi thở….

.

.

.

            Tử Thao tâm trạng có chút tốt, nổi hứng lên diễn đàn trường một vòng, trợn cả con mắt nhìn tấm hình Diệc Phàm chụp cùng mình khi hắn giao đội cho nó..nhưng vơi góc chụp thì người hắn nghiêng quá độ, giống như đang ‘’kiss’’ nó vậy, đã thế có mấy người còn đồn ầm lên rằng hai người đang…. Tử Thao lập tức tắt ngay trang web, mấy người này thật kinh khủng, nên không xem thì hơn. Nó bật game treo máy, ôm cuốn bài tập toán lên giải, phải biết tranh thu thời gian mới là trẻ ngoan a.

<Ding>

Một tin nhắn gửi vào hộp thư riêng.

Xiao Đại Hàm : Ây da Đào Tử, hôm qua thật sự là chia tặng phẩm xong xuôi, phần của ngươi hiện tại bang chủ đang giữ, có gì liên hệ với hắn để lấy nha.

Đào Thao Tử : Ta hỏi, chỉ có tặng phẩm thôi sao ?

Xiao Đại Hàm : Tuần sau bên Phong Đằng sẽ tổ chức một buổi giao lưu gặp mặt game thủ, hôm ấy sẽ trao giải chính thức cho ba bang phái đứng đầu trong cuộc chiến, tặng phẩm này là quà của bang chủ và phó bang chủ chuẩn bị riêng thôi.

Đào Thao Tử : Là quà riêng ? O_O

Xiao Đại Hàm : Ôi dào hai tên đấy lắm tiền nhiều của lắm, ngươi đừng lo cho túi tiền của họ.

            Tử Thao miệng há ra, gần cả trăm người, mà người nào cũng có phần, mà còn là cực phẩm hữu dụng, vị bang chủ đại thần này nhân dân tệ chắc nhiều kinh khủng.

<Ding> -Tử Thao gửi tin nhắn qua cho Phàm Nhất Long

Đào Thao Tử : Đại thần, Đại Hàm bảo ngươi đang giữ quà của ta.

Phàm Nhất Long: Phải, ngươi tới Thục Băng Sơn, ta đưa ngươi, lúc này không tiện chạy đến chỗ ngươi.

Đào Thao Tử: Được rồi ta tới chỗ ngươi.

            Tử Thao đưa nhân vật của mình đến nơi bang chủ nhắc đến. Nơi này là một vùng núi tuyết ngàn năm, xung quanh một màu trắng xóa, sương mờ mờ. Nó nhanh chóng thấy được nhìn dáng kim y đứng giữa một vòng người đông đúc, hình như là người của Hắc Long bang và một vài bang phái khác. Nó nhìn sang mấy kênh hội thoại, kênh nào cũng yên tĩnh, không ai đối thoại với ai, chỉ có mấy thông báo của hệ thống nổi lên, kênh thế giới tuyệt đối không có động tĩnh.

<Hộp tin nhắn riêng>

Phàm Nhất Long: Tới đây.

Đào Thao Tử: Hôm nay có dịp gì vậy?

Phàm Nhất Long: Không có gì, mọi người đến ngắm cảnh.

Đào Thao Tử: Ừm, ngươi đưa quà gì cho ta vậy? Nghe Đại Hàm nói ngươi tự chuẩn bị?

Phàm Nhất Long: Ngươi chờ một tí.

            Kênh thế giới bất chợt hiện lên một dòng chữ khiến Tử Thao căng con mắt.

<Thế giới>

Phàm Nhất Long: Đào Tử, thưởng cho ngươi cái nhẫn cưới.

            Đom đóm nổ lóa cả mắt, Tử Thao dụi dụi, tát một cái vào mặt mình, mắt chăm chăm nhìn màn hình không giấu nổi vẻ kinh ngạc. Cái vị đại thần kia, không phải là..đang cầu hôn nó đấy chứ???

End chap 11

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro