-_ChemGio_Team_- (Write)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ở độ tuổi tươi đẹp nhất của thời thanh xuân, cậu vẫn là một chàng trai hồn nhiên vui vẻ sống hết mình vì đam mê và nhiệt huyết, cậu vẫn là hình mẫu lý tưởng của các cô gái hằng mong ước. Một con người tài sắc vẹn toàn chẳng chê được vào đâu thì cậu vẫn còn một khuyết điểm mà chắc rằng mọi người vẫn không thể nhìn ra...
Cũng đúng thôi, người như cậu ai nhìn vào thì biết được cậu là người đồng tính đâu chứ ? Nực cười thật, ở thời đại nào rồi mà người ta vẫn còn kỳ thị người đồng tính chứ. Ngay cả cậu cũng vậy, cậu chẳng dám đối mặt với sự thật rằng cậu đã thích Kim Taehyung ! Người con trai đã để lại trong cậu biết bao thương nhớ để rồi ra đi biệt tăm chẳng buồn nói với cậu dù chỉ một câu. Mặc dù là vậy nhưng Jungkook đâu hiểu được rằng mọi chuyện đâu đơn giản như cậu ấy nghĩ

...
|Jungkook 16 tuổi, Taehyung 18 tuổi|

Jungkook và Taehyung cả hai quen biết nhau do một gặp định mệnh tại chuyến tàu đêm từ Daegu đến Seoul.

Trong một góc khuất tại ga tàu, một cậu bé ngôi co rút người run lên từng đợt. Taehyung lia đôi mắt về phía cậu, trong ánh mắt hiện lên tia xót thương. Không rõ cảm giác này là gì như có lẽ Taehyung không muốn thấy ai như vậy vì nó như gợi lại cho anh một kỷ niệm chẳng mấy tốt đẹp.

Taehyung nhanh chạy về phía Jungkook và đỡ cậu lên.

-"Này cậu gì ơi ? Cậu có sao không ?"

-"Cậu...cậu là...ai ?"

Hơi thở gấp gáp, đôi mắt dần nhắm lịm lại. Taehyung hoảng hồn bế xốc cậu lên lưng chạy nhanh đến trạm y tế gần đó.

...

Tại trạm y tế.

Taehyung ngồi trước phòng cấp cứu, cậu không yên vị tại chỗ mà cứ đi tới đi lui, trên trán đã lấm tấm những giọt mồ hôi, đôi tay loay hoay nắm chặt lấy gấu áo.

*Cạch*

Cửa phòng cấp cứu mở ra, dàn bác sĩ bước ra rồi đi đến trước mặt cậu.

-"Cậu ấy bị suy nhược cơ thể do làm việc quá sức và trong người cậu ấy đã có tiền sử bệnh phổi nên khi tiếp súc ngoài trời quá nhiều sẽ làm bệnh trở nên nặng hơn. Tôi nghĩ cậu ấy cần được nghỉ ngơi thêm."

Nói rồi bác sĩ vỗ vỗ vai Taehyung rồi lướt qua anh. Taehyung nhìn vào cửa phòng bệnh, một thân ảnh hốc hác xanh xao với đống dây nhợ lằng nhằng găm vào người. Taehyung ngồi thụp xuống sàn nhớ đến cảnh tượng cách đây 10 năm trước lúc ba mẹ anh bị bắt đi để lại anh trong ngôi nhà rộng lớn, từ đó Taehyung phải ra đường mưu sinh, hết bán vé số rồi đến phát tờ rơi, đến nổi chẳng có dư tiền ăn cho mỗi ngày nên phải đi ăn bánh mì tạm bợ. Chỉ cần nhìn Jungkook là anh lại nhớ đến chuỗi ngày đáng sợ đó của mình. Taehyung chẳng hiểu nổi mình đang nghĩ gì nhưng khi nhìn vào Jungkook anh lại có cảm giác vừa lạ lẫm nhưng cũng vừa thân quen

...
Sáng hôm sau

Jungkook lờ mờ tỉnh dậu với cái đầu đau như búa đổ, cậu nhìn sơ lược xung quanh rồi hốt hoảng ngồi dậy nhưng không may là làm đổ bể bình hoa trên bàn. Nghe tiếng động nên Taehyung đang nằm trên sofa cũng tỉnh dậy theo.

-"Cậu tỉnh rồi sao ? Có thấy không khoẻ ở đâu không ?"

-"Anh là ai ?"

-"Tôi là Taehyung, người bắt gặp cậu ở ga tàu điện."

-"Vậy tại sao tôi lại ở trong đây ?"

-"Cậu ngất xỉu."

Jungkook dường như cũng nhớ ra một điều gì đó, chả là tối qua cậu đang trên đường đến khu trọ mới thuê để tiện cho việc học nhưng khi vừa xuống tàu thì cậu lại cảm thấy say sẩm mặt mày nên ngã uỵch xuống đất sau đó thì...cậu không nhớ gì nữa.

-"Cậu đói không ? Tôi đi mua cháo cho cậu nhé ?"

Giọng nói cắt ngang dòng suy nghĩ của Jungkook cậu gật gù cho qua rồi nằm xuống.

-"Vậy đợi tôi nhé !"

Nói rồi Taehyung liền chạy xuống dưới canteen mua cho cậu một tô cháo thịt bằm. Taehyung đút từng muỗng cho cậu ăn rồi lấy nước cho cậu uống. Đó là lần đầu tiên mà Jungkook cảm thấy có một người đối tốt với cậu như vậy nên cậu có chút không quen

-"Khi nào thì tôi sẽ được xuất viện ?"

-"Bác sĩ bảo hơn 2 tuần nữa vì muốn xem xét lại bệnh tình của cậu !"

-"Lâu vậy sao ?"

Nói thật thì Jungkook rất ghét ở bệnh viện, cậu cực ghét cái mùi cồn nồng nặc xộc vào mũi cậu.

-"Tôi sẽ ở đây với cậu."

Lời nói của Taehyung khiến cậu ngớ người, tại sao Taehyung lại muốn ở đây ? Sợ cậu buồn ? Hay là một lý do khác ? Hàng ngàn câu hỏi được đặt ra trong đầu cậu. Một người cậu chỉ mới gặp chưa được một ngày lại tỏ ra quan tâm cho cậu đến vậy. Trong lòng bán tính bán nghi nhưng cậu vẫn nên cảm ơn vì người ta cũng ở đây với cậu chứ không để cậu một mình

Ăn uống xong xuôi thì cậu lại muốn đi dạo. Taehyung đỡ cậu đi xuống dưới khuôn viên của trạm y tế và dìu cậu đến một cái ghế đá gần đó và ngồi xuống. Không khí thật trong lành và dễ chịu.

-"Taehyung nè ? Cậu có kỳ thị người đồng tính không ?"

Đang ngồi thì bỗng Jungkook hỏi một câu khiến anh hơi bất ngờ.

-"Không...nhưng có việc gì sao ?"

"Có thể hơi khó tin nhưng tôi là người đồng tính."

Taehyung lại lần nữa bất ngờ vì câu nói của cậu, không ngờ một người đẹp trai, vạm vỡ còn hơn Taehyung lại tự thừa nhận mình là người đồng tính.

-"Mọi chuyện cũng chẳng đến nông nổi này nếu như tôi không khẳng định tình yêu của tôi dành cho một người. Mọi thứ nó quá khắc nghiệt vì mọi người đều không chấp nhận tôi và cho nó là thứ tình yêu vô nghĩa. Đến cả người đó cũng chẳng chịu được mà phải rời bỏ tôi đi để kiếm một hạnh phúc mới. Tôi đã bị trầm cảm suốt nửa năm trời chỉ vì trông chờ rằng anh ấy sẽ quay về với tôi lần nữa nhưng mọi thứ đều sụp đổ khi tôi nghe tin anh ấy sẽ kết hôn !"

Kể tới đó thì cổ họng Jungkook nghẹn lại. Phải ! Cậu đang khóc. Lần đầu tiên Taehyung nhìn một người khóc mà lòng cậu lại đau đến lạ.
Đôi tay của Taehyung choàng qua vai cậu và ngã đầu cậu vào vai của anh. Cậu cảm nhận được sự ấm áp và chân thành nên bật khóc to hơn nữa.

-"Đừng khóc ! Hắn không đáng để cậu khóc như vậy, nếu được hãy cho tôi cơ hội để che chở cho cậu ! Được chứ ?"

Mặc dù biết mọi chuyện quá đường đột và không như anh đã nghĩ, anh không dám khẳng định tình cảm mình dành cho Jungkook là yêu vì anh nghĩ rằng một người không quen biết gì với nhau chỉ tình cờ gặp nhau trong một tai nạn mà yêu liền thì nó có hơi phi lý nhưng thật sự là như vậy, ở Jungkook có gì đó khiến anh muốn che chở, bảo vệ và muốn làm cho cậu hạnh phúc.

Jungkook ngẩng đầu nhìn sâu vào đôi mắt của anh, nước mắt cậu lại rơi thêm lần nữa.

-"Thật chứ ?"

Không nói gì Taehyung liền ôm Jungkook vào lòng và xoa lưng cậu.

-"Cảm ơn anh ! Taehyung."

|Jungkook 19 tuổi Taehyung 21 tuổi|

Kể từ ngày cả hai quen nhau tại bệnh viện, Jungkook và Taehyung càng ngày càng gắn bó với nhau. Cả hai yêu thương nhau và luôn dính với nhau như hình với bóng.

-"Taehyung à ! Dậy lẹ còn ra sân bay nữa nè !"

Jungkook đứng dưới cầu thanh nói vọng lên, hôm nay là ngày Taehyung đi sang nước ngoài vì có cuộc họp tại Anh vào ngày mai nên hôm nay anh phải ra sân bay gấp.

Taehyung từ trên lầu đi xuống ăn mặc chỉnh tề xách một vali nặng cồng kềnh.

-"Đi có 3 ngày mà anh làm gì mà xách nguyên tủ đồ vậy ?"

-"Dù gì cũng là phó giám đốc, phải cho anh giữ chút hình tượng chứ."

-"Xía !"

Nói rồi Jungkook đi ra ngoài lấy xe cùng với Taehyung để đưa anh ra sân bay.

...

Sân bay

-"Anh đi mạnh giỏi ! Về nhớ mua quà cho em đó."

-"Biết rồi ! Anh sẽ về sớm mà. Anh đi đây !"

Taehyung hôm vào môi cậu một cái rồi đi vào trong mất hút.

Bây giờ Jungkook rất đang hạnh phúc với những gì mình đang có. Taehyung có công việc ổn định tại một nhãn hàng trang sức, còn cậu thì mở một tiệm bánh nhỏ gần nhà. Chỉ cần như vậy thôi là quá đủ với cậu rồi.

Nhưng mọi thứ lại sụp đổ thêm lần nữa...

|Jungkook 20 tuổi|

Sau một năm kể từ ngày Taehyung đi công tác, đã hơn cả năm nay Taehyung chẳng về nhà và cũng chẳng liên lạc với Jungkook.

Suốt mấy tháng nay Jungkook khóc sưng cả mắt và cố liên lạc cho công ty của anh hiện làm cũng chẳng có động tĩnh gì.

*Ding...Dong*

Tiếng chuông cửa vang lên, Jungkook lê thân mình đi ra mở cửa, bây giờ người cậu đã mất hết sức sống chẳng còn quan trọng điều gì ngoài Taehyung cả.

Mở cửa ra, một người con gái ăn mặc sang trọng đứng trước mặt cậu.

-"Cậu là Jungkook ?"

-"Phải ! Cô là...?"

-"Tôi là Jisoo, chị họ của Taehyung ! Tôi có chuyện nói với cậu ! Cậu vào nhà chút."

Jungkook ra sau bếp lấy cho Jisoo một tách trà và ngồi xuống.

-"Chị đến đây có gì không ?"

-"Tôi có chuyện này muốn nói với cậu ! Thật ra là...Taehyung nó đã lấy vợ và hiện tại đang sống tại Anh. Chỉ vì nó không muốn cậu phải đau lòng còn nó thì áy náy nên đã không về lại đây ! Nó dặn tôi sang đây nói với cậu để cậu khỏi lo lắng và...hãy quên nó đi !"

Từng chữ phát ra từ miệng Jisoo làm tim cậu như vỡn vụn, môi cậu lấp bấp như muốn nói gì đó. Cậu cố kềm nén nước mắt vào trong bình tĩnh nhất có thể để nói chuyện với Jisoo

-"Thì ra là vậy sao ? Được rồi tôi sẽ sống tốt...giờ thì chị có thể về !"

Jisoo đứng dậy đi ra cửa nhưng nước mắt không ngừng tuông rơi.

"Chị xin lỗi vì đã không nói với em sự thật ! Vì Taehyung nó sợ em đau lòng. Tất cả cũng chỉ muốn tốt cho em thôi Jungkookie !"

1 năm trước

Sau chuyến công tác, Taehyung đang háo hức chuẩn bị về để tặng cho Jungkook một món quà bất ngờ đó là chiếc nhẫn cầu hôn. Anh đã đợi ngày này lâu lắm rồi nhưng bây giờ mới có cơ hội, chỉ cần nghĩ đến gương mặt rạng rỡ và nụ cười của cậu thì anh lại càng háo hức muốn bay thật nhanh để về Hàn Quốc.

Đang trên đường đi ra sân bay thì...

*Két*

Một âm thanh chói tai vang lên trong không gian tĩnh lặng, một chàng trai bị tông bởi một chiếc xe và nằm trên một vũng máu, cả thân thể chi chít những vết thương hở và máu tuông ra không ngừng. Cảnh tượng trước mắt thật sự quá đỗi ghê rợn, nó như một thước phim quay chậm để lại trong người khác những ám ảnh...và nếu Jungkook biết chuyện thì ?

Jisoo đang lái chiếc xe hơi của mình đến để tiễn Taehyung thì thấy kẹt xe nên đã dừng lại, Jisoo bước xuống nhìn vào...

-"TAEHYUNGIE !"

Cô la lên một tiếng thất thanh rồi chạy bán sống đến chỗ anh rồi ôm anh dậy.

-"Taehyungie ! Em đừng làm chị sợ ! Chỉ một chút nữa thôi ! Chị sẽ gọi cấp cứu !"

-"Noona...đừng cho...Jungkookie biết...em...ấy sẽ rất...đau lòng...em nghĩ...em sẽ không qua...khỏi...làm ơn !"

Giọng nói gấp gáp, hơi thở yếu dần, đôi tay buông thõng, hai mắt nhắm nghiền lại.

-"KHÔNG ! Taehyung! Em tỉnh ngay cho chị ! Em đã nói sẽ cưới Jungkook mà ! Jungkook nó đang đợi em kìa...Taehyungie..."

Giọng nói của Jisoo cũng dịu dần, bộ quần áo bê bết máu, Taehyung vẫn nằm bất động. Ánh hoàng hôn chiều chiếc xuống gương mặt vẫn còn mỉm cười của Taehyung.

Đến sau này, Jungkook vẫn không biết đến cái chết của Taehyung vì cậu nghĩ mọi chuyện giữa cậu và Taehyung đã kết thúc rồi, cho dù có giải thích gì đi nữa Taehyung cũng chẳng thể sống lại mà làm cậu hạnh phúc.

Chẳng ai sống một đời trơ trọi mạnh mẽ, là cỏ dại hay cổ thụ cũng phải từng một lần lung lay trước gió cũng giống như ai cũng có nước mắt chỉ là khóc ra hay nuốt vào mà thôi.

Có lẽ sau cùng, thứ mà anh và cậu cần đó là sự bình yên !

——————————————————
-_ChemGio_Team_-

Có thể câu từ của em chưa có liên kết và mạch lạc lắm nhưng em cũng đã cố gắng rồi ạ :<

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro