Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vận may không phải lúc nào cũng bên cạnh chúng ta.

Mấy hôm trước, anh trai còn tưởng ta chảnh, trêu ta được chiều hư từ nhỏ, có vậy đã kêu ca, đau chỗ này chỗ kia (đau thật đấy!) , bây giờ thì sao, đến lượt anh ấy?

Chủng virus này thực sự không thể đánh giá thấp được. Mặc dù đêm hôm sau anh trai ta đã hạ sốt, nhưng các triệu chứng sau đó còn nghiêm trọng hơn của ta rất nhiều, triệu chứng mỗi ngày một khác, hôm đau đầu, hôm đau họng, ngày thì chảy nước mũi kéo dài. Ta vừa thương vừa buồn cười, và nói rằng thứ mà anh ấy bị nhiễm có lẽ là một bệnh dược kết hợp từ một đống loại, và ta không xấu tính đến mức bắt chước những gì anh ấy dã làm với ta.

Trong những ngày anh trai ta bị ốm, Trần Đỉnh Đỉnh đến đây rất thường xuyên. Đều đặn mỗi 12:30 trưa và 6:30 chiều, anh ấy sẽ ghé thăm với đồ ăn, đúng giờ hơn cả những người giao hàng trên mấy app dặt đồ ăn. Thực đơn thức ăn cũng giúp anh trai ta hồi phục nhanh hơn, từ những món ăn nhẹ như cháo vào bánh bao dần dần chuyển sang những món mặn. Một ngày nọ vào buổi trưa, anh ấy thậm chí còn mang đến một phần khoai tây xúc xích đỏ— xúc xích đỏ chuẩn Đông Bắc, ta ở thành phố này đã 3 năm, đây là lần đầu tiên ta được nếm lại hương vị quê hương, suýt chút nữa ta đã ôm lấy anh ấy và gọi anh ấy là anh trai.

Tuy nhiên, Trần Đỉnh Đỉnh có lẽ đã cẩn thận hành động của mình hơn trong những khoảng thời gian này, điều dễ thấy nhất là anh ấy không bao giờ lấy chìa khóa để mở cửa nữa — có lẽ hôm đó vì anh trai ta sốt cao nên anh ấy thực sự lo lắng và vội vàng dùng chìa khóa để mở cửa. Đương nhiên, thận trọng nhất phải là anh trai ta, mỗi lần anh ấy muốn nói chuyện với Trần Đỉnh Đỉnh, anh ấy đều bảo ta ra ngoài, khép hờ cửa lại, nhỏ giọng nói chuyện, ta còn tưởng họ đang nói chuyện gì đó như là bí mật kinh doanh của cửa hàng họ, này, nghĩ lại, có lẽ hai người họ đã lén nắm tay nhau bên trong phòng.

Ăn trưa xong, ta dọn dẹp phòng khách, anh trai ta nói hơi buồn ngủ nên về phòng để ngủ, ta cùng Trần Đỉnh Đỉnh ngồi trên sô pha trò chuyện với nhau.

Ta: "Anh Đỉnh, dạo này làm phiền anh quá."

Trần Đỉnh Đỉnh: "Không, không, chúng ta đều là người từ thành phố khác lên, rời quê hương của mình để làm ăn nên giúp đỡ nhau là chuyện thường tình"

Ta: "Mà này, anh Đỉnh, anh ở đâu thế? Em thấy anh mỗi ngày đều tới đây, anh tự mình đi xe tới đây sao? Bọn em có làm phiền anh quá không?"

Trần Đỉnh Đỉnh: "Anh, anh sống gần đây, anh có một chiếc xe điện mini, không xa lắm đâu."

Ta: "Anh Đỉnh, anh tới thành phố này được bao lâu rồi? Em thấy anh có vẻ rất quen thuộc với nay này"

Trần Đỉnh Đỉnh: "Anh mới đến đây được vài năm thôi, nhưng anh thích đi chơi và kết bạn, vì vậy anh có người quen ở khắp nơi."

Ta: "Bậc thầy kết bạn, cao thủ giao tiếp!"

...

Trong lúc trò chuyện, ta chợt nhớ ra gần đây không phát hiện ra manh mối nào về bạn gái ở nhà anh trai, ta thầm nghĩ có lẽ tên hải vương Trần Đỉnh Đỉnh này có vẻ biết nhiều thứ nên nhỏ giọng hỏi: "Nhân tiện, anh Đỉnh, em muốn hỏi nhỏ anh chuyện này."

Trần Đỉnh Đỉnh gật đầu: "Em nói đi."

"Cái đó," ta liếc nhìn cánh cửa phòng của anh trai ta: "Anh trai em tìm được bạn gái chưa?"

"A, cái này, cái này. . . " Trần Đỉnh Đỉnh gãi gãi đầu: "Anh không biết."

"Không biết," anh ấy phải biết! Ta lẩm bẩm với giọng điệu nhỏ nhẹ: "Anh phải biết chứ, chỉ tiết lộ bí mật này với em, em hứa sẽ không kể cho anh trai em"

"Anh, anh thật sự không biết," lần đầu tiên thấy Trần Đỉnh Đỉnh lúng túng như vậy.

"À, có lẽ là có nhưng do anh không biết."

"Thật sao?" Ta nhảy dựng lên: "Hảo ca ca, em đoán đúng rồi."

"Em cảm thấy thế nào nếu anh trai của em có..." Trần Đỉnh Đỉnh suy nghĩ một chút: "Đối tượng?"

"Trực giác của phụ nữ," ta chớp chớp mắt: "Này, anh Đỉnh, anh đã từng gặp người yêu của anh em chưa?"

"Uh, chắc là anh chưa từng gặp cô ấy" Trần Đỉnh Đỉnh nói.

Về chuyện này Trần Đỉnh Đỉnh thật kín miệng, ta có chút không kiên nhẫn, nhỏ giọng hỏi: "Chị dâu của em trông như thế nào thế nào? Béo hay gầy? Anh có tấm ảnh nào không?"

"A, anh thật sự không biết, tại sao em không hỏi anh trai của em ấy!"

Trần Đỉnh Đỉnh vẫy tay, chạy như bay, đi giày thật nhanh, không quay đầu liền ra về.

Đó là tất cả, hãy tìm kiếm sau vậy, ta nghĩ.

Sau khi Trần Đỉnh Đỉnh rời khỏi nhà, ta lấy một túi đồ ăn nhẹ từ trong bếp và ngồi khoanh chân trên ghế sofa để lướt douyin: Những trò đùa nhàm chán được vô số người làm đi làm lại, mẹo vặt cuộc sống sẽ không bao giờ mà ta thử, giới thiệu đồ ăn vặt của người nổi tiếng trên Internet,... Thời gian trôi qua lúc nào không biết. Đã đến tối, ta ngáp một cái, đang định vào bếp làm bánh bao cho anh trai sau khi chơi một lúc, đột nhiên trên màn hình điện thoại di động xuất hiện khuôn mặt của Trần Đỉnh Đỉnh: Này, đây không phải là livestream sao? của Gấu Trúc Đường nhỉ? Có lẽ vì hôm nay là thứ bảy nên họ bắt đầu phát sóng sớm hơn. Thực ra mình cũng đã từng xem livestream của Gấu Trúc Đường rồi, nhưng cơ bản là lướt qua thôi (không phải là mình không ủng hộ anh mình, tại vì anh ấy bán quần áo nam ngoại cỡ đấy chứ). Ngón tay của ta dừng lại ở giữa màn hình, đang định vuốt đi thì đột nhiên ta có một ý tưởng thú vị——xem thử livestream của cửa hàng anh trai ta?

Có hai người đàn ông béo xuất hiện trên màn hình, một người là Trần Đỉnh Đỉnh, người còn lại cao hơn anh ấy một chút, họ mặc áo jacket cùng kiểu nhưng khác màu, cho khán giả thấy được phần thân trên. So với những phòng livestream khác, phòng livestream của họ thực sự độc đáo, trong phòng đầy rẫy những con búp bê gấu trúc nhỏ trang trí xung quanh, chỉ có hai người đàn ông cao và béo (ngoại hình giống nhau, dù sao ta cũng không thể phân biệt được nếu không nhìn vào tóc của họ), đứng ở giữa màn hình thực sự nó hơi chật ... Ta ngáp và xem Trần Đỉnh Đỉnh tự tin giới thiệu về chiếc áo mà anh ấy đang mặc, ta lỡ chạm tay hẳn vào livestream và nhìn thấy những bình luận của khán giả đang xem:

——Livestream sớm hơn thông báo sao

——Chồng à, em ở đây

——Chồng ơi, áo này có size nhỏ hơn không?

——17 đánh em đi 17 đánh em đi

—— có gấu 1 không có gấu 1 không

Mặc dù cô gái trong sáng, dễ thương như ta, người không quan tâm đến thế giới này. Nhưng internet giờ đây quá rộng lớn, cho dù ta có tiếp xúc với nhiều thứ, ta cũng sẽ khó tránh khỏi việc tiếp thu những kiến thức kì quá i(hồi đó với ta "hoa cúc" chỉ là một loại hoa ~!). Một loạt bình luận xuất hiện trên màn hình, ta nhìn chằm chằm vào phần bình luận, hai mắt càng ngày càng mở to.

Ngay sau đó, ta nhìn thấy một cái tên quen thuộc.

——Đỉnh bao, Phong Phong của ngươi vẫn ổn chứ?

Vào thời điểm đó, miệng ta nhanh hơn não ta gấp ba lần. Không, bốn lần mới đúng. Ta cầm điện thoại, nhất thời không chịu nổi, run rẩy kêu lên: "Anh——"

Giọng nói mệt mỏi của anh trai ta vọng ra từ trong phòng: "Có chuyện gì sao—"

Hết rồi.

Không còn gì để nói

Hỏi hay không hỏi hỏi hay không hỏi?

Não ta bắt dầu chạy đua.

"Tiểu Miêu, có chuyện gì sao—— "

Ta suy nghĩ một lúc, hạ quyết tâm và ngập ngừng hỏi: "À thì,

Ca ca, ngươi có biết 鼎峰作案 là gì không!"

Đột nhiên không gian bỗng trở nên yên lặng

"À—đây là thành ngữ!" Giọng anh trai ta trở nên cẩn trọng hơn"Tiểu Miêu, em đang xem cái gì vậy!

"không có gì!!!"

Ta nhanh chóng vặn nhỏ âm lượng điện thoại, bước nhanh vào phòng ngủ dành cho khách, đóng cửa khóa lại, ngồi lên giường, vừa mở công cụ tìm kiếm vừa lặng lẽ tìm kiếm từ khóa vừa thấy được.

Đêm đó, ta trằn trọc rất lâu.

Ta đã biết rất nhiều thứ vào đêm đó.

(che mặt)

Tất nhiên, cô gái như ta vừa thông minh, vừa lanh lợi và chu đáo, cho dù nhìn thấy một số chuyện lộn xộn, ta vẫn giữ được đầu óc tỉnh táo. Hiện nay mấy cái livestream đều là mánh lới quảng cáo, có livestream cãi cọ, có livestream thì đùng những mánh khóe, có livestream thì bán hàng rất thảm. Kể cả cho dù khán giả xem livestream của Gấu Trúc Đường có ... ừm... hơi đặc biệt thì người dẫn chương trình cũng không nhất thiết phải như vậy đúng chứ? Ví dụ như anh chàng béo da hơi ngăm đen có hình xăm vẫn là thẳng! Trong livestream của anh ấy xuất hiện những bình luận, anh ta là 0 đó!

Suy đoán bán hủ, bán CP hay gì đó có vẻ đúng hơn, vì sự nổi tiếng mà tham gia các truyền thông kiểu đó, làm sao mà ta có thể không hiểu các kỹ năng kinh doanh kiểu này trong thời đại Internet? Ta, ta, ta....

Trời ạ, anh trai ta cong thật rồi!!!

Chúa ơi, anh ấy còn không thèm nói với ta!!!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro