Chương 23: Bạch Nguyệt Quang Bác Sĩ × Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Làm thế nào có thể có chó trong phòng của chúng tôi?" Tần Tử Tuấn quả thực tức giận, lúc này cái gì cũng không có hứng thú, bên tai đều là tiếng chó con gâu gâu, không ngừng công kích màng nhĩ của hắn.

Lâm Thanh Ninh kéo chăn, che đi cảnh xuân của mình, đỏ mặt nói: "Có thể là hôm nay cửa không đóng lại, tụi nó vụng trộm chạy vào. ”

Tần Tử Tuấn tức giận mặc quần áo xuống giường, khắp nơi tìm kiếm tung tích của chó con, cuối cùng ở dưới gầm giường phát hiện một đôi mắt chó hợp kim titan sáng bóng, đang lấp lánh hữu thần nhìn chằm chằm hắn, nhất thời nổi trận lôi đình, "ra đây!”

Cố Cũng: "Gâu Gâu Gâu! ”

Tôi sẽ không! Tôi sẽ không!

Lâm Thanh Ninh mặc quần áo xong, ôn nhu nhỏ giọng khuyên nhủ: "Tử Tuấn quên đi, em ấy chỉ là một con chó con, không hiểu chuyện. ”

Tần Tử Tuấn nổi giận đùng đùng nói: "Không thể cứ như vậy mà quên đi, anh nhất định phải cho nó biết thế nào là lợi hại! ”

Hắn nửa quỳ trên mặt đất, đầu dán sát sàn nhà, nhìn chằm chằm chó con dưới gầm giường, hung tợn uy hiếp nói: "Nếu không ra, tôi sẽ sai người đem giường dời đi, xem mày trốn ở đâu! ”

Cố Cũng: Tôi là chó cũng không phải là chó của anh!

Thấy Cố Cũng thờ ơ, Tần Tử Tuấn lập tức gọi điện thoại cho người giúp việc đi lên, muốn dọn giường lớn ra.

Cố Cũng âm thầm vận đủ khí lực, nhìn đúng thời cơ, trong nháy mắt cửa phòng mở ra, giống như một quả đạn pháo nhỏ xông ra ngoài!

Tần Tử Tuấn thậm chí còn chưa kịp cho người ta đóng cửa lại, liền nhìn thấy một bóng dáng hoa râm như tia chớp tung ra khỏi phòng, vài giây mới phản ứng được đó là Cố Cũng

Hắn hét lên: "Bắt lấy nó! ”

Người hầu phục hồi tinh thần lại, lập tức chấp hành mệnh lệnh.

Cố Cũng giống như một con khỉ nhảy lên nhảy xuống, đầu tiên là đập nát bảy tám món đồ cổ cùng mấy chai rượu vang quý giá, lại thuận tiện cào mấy móng vuốt lên bức tranh nổi tiếng trên tường, còn có hoa cỏ quý hiếm trên bệ cửa sổ cũng gặp tai nạn...

Cậu một đường chạy một đường phá hư, hơn nữa còn chuyên chọn đồ vật quý giá gây họa, tiếng đổ vỡ không ngừng vang lên, toàn bộ biệt thự bị cậu biến thành một mảnh hỗn độn, phảng phất như bão đi qua.

Nhìn những thứ vỡ vụn, trước mắt Tần Tử Tuấn đen sạm, đầu sắp nổ tung, tức giận nói: "Các người đều là phế vật sao? Ngay cả một con chó cũng không thể bắt được! Chết tiệt! ”

Hắn tự mình tiến lên, muốn bắt được Cố Cũng.

Nhưng Cố Cũng thân hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn, chuyên môn chui vào chỗ nhỏ hẹp, Tần Tử Tuấn thế nhưng nhất thời cũng không làm gì được cậu, tức giận đến đầu óc choáng váng, miệng không chọn lời nói: "Lão tử bắt lấy mày, nhất định phải lột da mày! rút gân của mày! ”

Dứt lời, một đạo thanh âm lãnh lệ chợt vang lên ở đại sảnh, không giận tự uy, mang theo cảm giác áp bách mười phần, "Lột da ai, rút gân của ai? ”

Tần Tử Tuấn đột nhiên ngẩng đầu nhìn, không biết là người hầu nào không có mắt, vậy mà vào lúc này lại cho Tần Uyên vào.

"Chú nhỏ..."

Cố Cũng vốn còn đang dương dương đắc ý vẫy đuôi đối Tần Tử Tuấn, không nghĩ tới Tần Uyên đột nhiên xuất hiện, không khỏi ngẩn người một chút, sau đó rất nhanh phản ứng lại.

"Gâu gâu." Cậu rải tứ chi ra, nhanh chóng nhào về phía Tần Uyên, đôi mắt to xinh đẹp hàm chứa nước mắt, mũi cũng phấn hồng phấn hồng, lỗ tai cùng đuôi giật giật, giống như là chịu ủy khuất lớn.

Tần Uyên ôm lấy cậu, bàn tay ấm áp vuốt ve đầu và lưng cậu, trong con ngươi thâm thúy xẹt qua một tia đau lòng, lại nâng mắt lên nhìn Tần Tử Tuấn và Lâm Thanh Ninh hai người, chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo đáng sợ.

"Các người đã làm gì với chó của tôi?"

Tần Tử Tuấn: "..."

Lâm Thanh Ninh: "..."

Anh có muốn nghe anh đang nói cái gì không?

Anh có muốn xem đại sảnh một mảnh hỗn độn không?

Tần Tử Tuấn nghiến răng nghiến lợi nói: "Hoàn toàn là ác cẩu cáo trạng trước, chú nhỏ, chú có biết chó này của chú đã làm cái gì không? ”

Tần Uyên một cái nhãn đao đi qua, "Làm cái gì? ”

"Nó ấy..." Tần Tử Tuấn quả thực khó có thể mở miệng, hắn cũng không thể nói chó của chú làm tôi sợ đến héo chứ? Vậy về sau hắn ở trước mặt Tần Uyên còn có thể diện gì làm người!

Hắn nghẹn nửa ngày, mới nghẹn ra một câu, "nó ném của tôi nhiều đồ như vậy! ”

Cố Cũng cố ý run lên trong ngực Tần Uyên, phảng phất như bị dọa sợ.

Tần Uyên trong mắt hàn ý càng sâu, đem Cố Cũng che chở càng chặt hơn một chút, lạnh lùng hỏi ngược lại: "Cậu cảm thấy tôi không có tiền bồi thường cậu sao? ”

"Đương nhiên không phải..." Tần Tử Tuấn vẻ mặt nghẹn khuất, tức giận bất bình nói, "Nhưng cho dù là chó cũng không thể để nó như vậy chứ? ”

"Chó của tôi, muốn như thế nào thì như thế ấy." Tần Uyên từ trên cao nhìn Tần Tử Tuấn, ánh mắt so với đao còn sắc bén hơn, cơ hồ muốn hóa thành thực chất chọc Tần Tử Tuấn thành cái sàng, ngữ khí càng đóng băng, "Một chút đồ vật không đáng giá cũng đáng để vào mắt, cậu cũng chỉ có  bao nhiêu đấy thôi. ”

Tần Tử Tuấn trong nháy mắt liền cảm thấy mình bị xem thường, sự miệt thị sâu trong đáy mắt Tần Uyên khiến hắn tức giận đến cả người phát run, không chút nghĩ ngợi phản bác, "Chú không biết..."

Nhưng nói được một nửa, Lâm Thanh Ninh giống như ý thức được cái gì đó, lập tức nhanh chóng cắt đứt hắn, "Tử Tuấn! ”

Tần Uyên lạnh lùng nhìn hai người, "Không biết cái gì? ”

Tần Tử Tuấn phục hồi tinh thần lại, nhìn chằm chằm một người một chó trước mặt, cơ hồ muốn cắn nát răng hàm sau, gằn từng chữ nói: "Không có cái gì, sao. ”

Tần Uyên cười lạnh một tiếng, quanh thân tản ra khí thế khiếp người, cơ hồ muốn đem tất cả mọi người ở đây đè ép đến thở không nổi, "Đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân, có phải gần đây tôi khoan dung nhân từ làm cho cậu sinh ra ảo giác gì, cho nên cậu ngay cả tôi đây cũng không để vào mắt? ”

Tần Tử Tuấn muốn mở miệng, nhưng khí thế cường đại lại đáng sợ của nam nhân lại áp chế hắn, cái loại cường thế độc quyền thuộc về thượng vị giả này làm cho hắn cảm thấy một loại khó chịu cùng sợ hãi hít thở không thông.

Lâm Thanh Ninh sợ hãi xin lỗi: "Tần tiên sinh, chuyện này là lỗi của chúng tôi, tôi xin lỗi. Tử Tuấn hắn cũng quá xúc động, hắn không hiểu chuyện..."

Tần Uyên một bên nhẹ nhàng xoa xoa lỗ tai nhỏ của Cố Cũng, một bên châm chọc mở miệng nói: "cậu ta là em bé tô xác sao? Người hơn hai mươi tuổi còn không hiểu chuyện, vậy cũng không cần phải tiếp tục ở lại Tần thị, cậu không gánh nổi phần trách nhiệm này. ”

Lâm Thanh Ninh nghe thấy lời này, trong lòng nhất thời hung hăng "lộp bộp" một chút, ý đồ muốn vãn hồi cái gì, "Tần tiên sinh..."

Nhưng Tần Uyên lại ôm chó con, cũng không quay đầu lại biến mất trong bóng đêm, chỉ lưu lại Lâm Thanh Ninh thấp thỏm cùng Tần Tử Tuấn sắc mặt khó coi đứng tại chỗ, giống như hai pho tượng hóa đá.

"Tử Tuấn, làm sao bây giờ? Có phải em đã nói sai hay không..." Lâm Thanh Ninh bất an nói.

"Em không sai, anh cũng không tin hắn thật sự dám động đến vị trí của anh ở Tần thị, cha không có khả năng đồng ý..." Trong mắt Tần Tử Tuấn tràn đầy vẻ căm hận, tràn ngập sát ý nói, "Con chó chết tiệt kia, tốt nhất đừng để tao bắt được, nếu không tao nhất định sẽ tự tay làm thịt mày hầm canh! ”

Cùng lúc đó, Cố Cũng nằm trong lòng Tần Uyên, đột nhiên cảm giác được một trận gió lạnh ập tới, nhất thời hắt hơi thật lớn, "Hắt xì! Hắt xì! ”

Không cần nghĩ, nhất định là Tần Tử Tuấn đang mắng hắn.

Bắn ngược.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro