Chương 24: Bạch Nguyệt Quang Bác Sĩ × Lão Nam Nhân Nhà Giàu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nếu như không phải bởi vì sợ phản ứng căng thẳng của chó con tăng nặng, Tần Uyên căn bản sẽ không để chó ở nhà Lâm Thanh Ninh và Tần Tử Tuấn, cho dù là để chó con ở lại nơi đó, hắn cũng thập phần lo lắng, thỉnh thoảng liền nghĩ tới nhìn hai mắt.

Tối nay không biết chuyện gì xảy ra, trong lòng Tần Uyên không hiểu sao cảm giác được một tia bất an, nằm ở trên giường lăn qua lộn lại thế nào cũng không ngủ được, liền ra ngoài đi dạo.

Đi tới đi tới, hắn bất tri bất giác đi tới trước biệt thự của Tần Tử Tuấn, thấy bên trong đèn đuốc sáng trưng, mơ hồ còn có tiếng ồn ào truyền ra, giống như đã xảy ra chuyện gì.

Tần Uyên sợ liên lụy đến chó con của mình, vì thế gõ cửa đi vào, ai ngờ người giúp việc vừa mang hắn vào, hắn liền nhìn thấy một đống hỗn độn trên mặt đất.

Tần Tử Tuấn chính diện nhìn thẳng vào mắt dữ tợn bắt tiểu hoa cẩu yêu quý của hắn, trong miệng còn hung tợn nói: "Lão tử bắt lấy mày, nhất định phải lột da mày! Rút gân của mày! ”

Tần Uyên nghe được những lời này, trong lòng trong nháy mắt sinh ra sát khí đằng đằng, Tần Tử Tuấn tính là cái gì, cũng dám động đến chó của hắn? Lột da của ai, gân của người nào còn chưa chắc!

Lại nhìn chó con của hắn giống như một con tìm mẹ chạy về phía hắn, ánh mắt ngập nước giống như đã khóc, nhỏ yếu đáng thương lại bất lực, phảng phất chịu ủy khuất lớn lao.

Tần Tử Tuấn đối với hắn từ trước đến nay có ý kiến, cũng không biết là ngược đãi vật nhỏ của hắn như thế nào, sớm biết hắn cũng không nên tin tưởng Lâm Thanh Ninh, không nên đem chó con ở lại chỗ này.

Giờ này khắc này, Động tác Tần Uyên nhẹ nhàng ôm Tiểu Hoa Cẩu trong ngực, tận lực làm cho thanh âm của mình có vẻ ôn hòa, sẽ không dọa đến vật nhỏ đáng thương này, "Đừng sợ, tôi ở chỗ này, sẽ không để cho bất luận kẻ nào thương tổn em. ”

"Ô ô ô ô." Cố Cũng giả bộ ủy khuất nức nở.

Tần Uyên vuốt ve cái đầu nhỏ của cậu, thanh âm trầm thấp lại ôn nhu, "Ngoan ngoãn, chúng ta về nhà được không? ”

Cố Cũng phát ra thanh âm "gâu gâu".

Cậu đã muốn về nhà từ lâu, cậu nhớ nhà!

Tần Uyên ôm Cố Cũng trở lại biệt thự, thân thể Cố Cũng còn nhỏ không chống đỡ được mệt mỏi, ở trong ngực hắn ngủ thiếp đi, còn ngáy nho nhỏ.

Tần Uyên dùng khăn ướt lau móng vuốt nhỏ cho cậu, lại cởi quần áo nhỏ ra, sau đó đem vật nhỏ đặt ở bụng ấm áp của mình, nhẹ nhàng đắp chăn.

Cố Cũng nằm trên bụng Tần Uyên, tự mình tìm kiếm một tư thế thoải mái, thân thể tiếp tục ngủ, ngủ vừa ngon vừa ngọt.

Tần Uyên nằm trên giường lớn, trọng lượng bụng có chút nặng nề, nhưng không hiểu sao lại làm cho hắn cảm thấy rất an tâm, giống như lỗ hổng trong trái tim đã được lấp đầy hoàn chỉnh.

Thì ra trong lúc bất tri bất giác, hắn đã sớm quen với sự tồn tại của vật nhỏ này, chó con đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của hắn.

Cho nên lúc chó con không có ở đây, đêm đêm của hắn khó có thể ngủ, hiện giờ chó con đã trở lại, trong lòng Tần Uyên không hiểu sao sinh ra một loại tư vị thỏa mãn.

Kèm theo tiếng ngáy chó nhỏ, Tần Uyên cũng dần dần sinh ra buồn ngủ, không bao lâu sau cũng ngủ thiếp đi, rơi vào giấc mộng thật sâu.

Thức dậy vào sáng hôm sau.

Tần Uyên cảm giác được ngực quen thuộc giẫm đạp, biết là chó con đang giẫm sữa, so với lần đầu tiên giẫm sữa bình tĩnh hơn nhiều, cũng không có ngăn cản chó con.

Bị kinh hách lớn như vậy, nên an ủi hắn thật tốt, giẫm thì giẫm đi.

Tần Uyên lẳng lặng chờ Cố Cũng giẫm xong sữa, khi hắn chuẩn bị Cố Cũng tái diễn a ô, lẹ mắt nhanh tay nhấc chó con lên, run rẩy.

"Chào buổi sáng, Tiểu Hoa."

Cố Cũng mở to hai mắt to, thoạt nhìn ngốc nghếch, vài giây mới phản ứng được mình đang ở nơi nào, phát ra tiếng rắc rắc.

Cuối cùng câuh đã trở lại thế giới nhỏ bé của mình!

Rốt cuộc không cần nhìn thấy hình ảnh Tần Tử Tuấn và Lâm Thanh Ninh dính dính nữa.

Lúc này hắn mới nhìn mấy ngày liền chịu không nổi, càng đừng nói đến nguyên chủ nhìn bọn họ không thể miêu tả thời gian dài như vậy, một năm, hai năm... Cho dù đó là một con người và ma, thì cũng sẽ phát điên a!

Chờ đã, có vẻ như cậu đã quên gì?

Còn tro cốt của nguyên chủ thì sao? Không phải cậu bận rộn một trận cuối cùng đem tro cốt làm mất đi!

Cố Cũng trợn tròn mắt, từ trong tay Tần Uyên nhảy xuống, đi khắp nơi tìm bộ quần áo nhỏ hôm qua mặc, quả thực gấp đến độ giống như con kiến trên chảo nóng, xoay quanh.

"Tìm quần áo?" Tần Uyên thăm dò mở miệng, chỉ thấy vật nhỏ gật gật đầu, liền nói, "Ở chỗ sô pha. ”

Cố Cũng lập tức chạy về phía sô pha, quả nhiên nhìn thấy bộ quần áo nhỏ mình mặc ngày hôm qua, lập tức lên móng vuốt kéo, nhìn thấy tro cốt nguyên chủ còn hảo hảo ở trong túi nhỏ của cậu nhất thời thở phào nhẹ nhõm.

Lúc này tiếng hệ thống vang lên trong đầu hắn: "Chúc mừng ký chủ, hoàn thành nhiệm vụ chi tuyến! Kế tiếp, chỉ cần đem tro cốt nguyên chủ tìm chỗ chôn vùi, anh có thể trở lại thế giới chủ tuyến, đạt được đạo cụ. ]

Cố Cũng: "Thật nhanh... ]

Hệ thống: [Cái gì? ]

Cố Cũng nhanh chóng sửa miệng: "Ý tôi là... Không hổ là tôi! ]

Thật đáng sợ, cậu vừa rồi lại sinh ra một loại ý nghĩ quỷ dị làm chó cũng không tồi! Chúng ta phải dừng lại ngay lập tức! Cậu là con người!

Hệ thống nghe vậy lập tức khen ngợi: "ký chủ thật sự rất tuyệt! ]

Cố Cũng suy nghĩ một chút hỏi: "Chỉ cần chôn tro cốt của nguyên chủ là có thể trở lại thế giới chính tuyến, vậy nếu tôi tạm thời không chôn, vậy thì tạm thời không thể quay về, đúng không? ]

[Đúng vậy, ký chủ anh muốn làm gì? Hệ thống hỏi không rõ nguyên nhân.

Cố Cũng: "Luôn cảm thấy Tần Tử Tuấn quá tiện nghi, tôi muốn hành hắn ta nữa. ]

Hệ thống: [Nhưng ký chủ nhớ chú ý đến thời gian nhà, thế giới chính không thể chịu đựng được bao lâu. ]

Cố Cũng: ["Vậy tôi còn có thể ở lại đây bao nhiêu ngày nữa? ]

Hệ thống: [Ba ngày. ]

Cố Cũng: ["Ba ngày là đủ rồi." ]

Tần Uyên nhìn thấy vật nhỏ ở đó, cũng không hoài nghi cái gì, hắn cho rằng là cậu đặc biệt thích bộ quần áo nhỏ kia, đến lúc đó tùy chỉnh mấy món cùng loại là được.

Cố Cũng giấu mặt dây chuyền thủy tinh chứa tro cốt giấu dưới sô pha, sau đó dùng quần áo nhỏ che tai mắt người khác, Tần Uyên quả nhiên không phát hiện ra sự khác thường.

Hắn đối với Cố Cũng nói: "Bộ đồ này hôm qua mặc qua, hôm nay đổi một cái, tôi bảo người giặt rửa cho em. ”

"Gâu." Cố Cũng nhu thuận gật đầu.

Thấy cậu hoàn toàn không bài xích mình như lúc trước, Tần Uyên cũng không tự giác lộ ra ý cười, đầu tiên là dẫn cậu đi toilet đi vệ sinh, sau đó là rửa mặt, sau đó mặc quần áo nhỏ đáng yêu...

Một người một chó vào buổi sáng hài hòa và ấm áp.

Cố Cũng trở lại biệt thự, có thể nói là hưởng hết sủng ái, không chỉ Tần Uyên đối với cậu có cầu tất ứng, người giúp việc cũng đối với cậu vừa yêu vừa thương, che chở có thừa, coi cậu như tiểu hài tử.

Quả thực ngậm trong miệng sợ hóa, nâng ở trong lòng bàn tay sợ ngã.

Cố Cũng trong từng tiếng "Tiểu bảo bối" thiếu chút nữa đánh mất chính mình, thật vất vả mới kiên định quyết tâm làm người.

Mà bên kia, Tần Tử Tuấn cũng không tốt như vậy, hôm nay hắn vừa đến công ty liền nhận được thông báo —— hắn bị giáng chức.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro