Một cái gai: Nhặt được một người

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bên ngoài quán rượu cũ nát treo đèn lồng da người lung la lung lay, gió thổi đến tầng dưới Ma Vực thâm sâu đều đục ngầu, từ ngoài đường nhỏ thấp thoáng cỏ khô màu đen, một người đi tới.
Thân hình của hắn cao gầy, mũ rộng vành đè thấp che lấp khuôn mặt hắn, chỉ lộ ra một đoạn cằm mang theo gốc râu hơi xanh, lạnh lùng phóng khoáng. Trên người hắn mang theo phong trần do lâu ngày đi đường, đầu vai rơi xuống một ít hạt giống cây cỏ khi đi đường sẽ dính vào, xanh tươi mơn mởn.
"Chủ quán, có rượu không?" Người áo xanh cất bước vào quán rượu rách nát này, đứng ở cửa gỗ cạnh lão già hỏi.
Giọng nói hắn khàn khàn, nhưng ảm đạm bình tĩnh, phảng phất như tiếng chuông lâu năm chậm rãi ngân vang.
Bên trong quán rượu mù mịt chướng khí, âm thanh hò hét và ném xúc xắc không ngừng truyền đến, ma tộc hình dáng kì lạ hết sức nhìn chằm chằm xúc xắc trên bàn, trầm mê trong cá cược, ngay cả gã sai vặt cửa hàng cũng lấy tiền xương ra chuẩn bị một hai tham dự.
"Chỉ có một ít, ngươi cứ từ từ, ta mang ra cho ngươi!" Gã sai vặt quán rượu không kiên nhẫn mà rời khỏi chiếu bạc, đến trước vò rượu, cầm cái chén sứ, rót rượu vào òng ọc.
Người áo xanh khép tay áo, đứng thẳng tắp trước tủ, trả hết mấy đồng tiền xương cuối cùng ra, nhận bát rượu, ngửa đầu uống luôn.
Lúc hắn di chuyển, thân hình lảo đảo sắp ngã, gã sai vặt thấy bộ dáng hắn ốm yếu, sau đó nhảy dựng, hoảng sợ nói: "Muốn chết đừng chết ở trong tiệm ta."
"Ừ." Kẻ áo xanh quay người sang chỗ khác, có tiếng ho khan nặng nề truyền đến, rượu nơi này không tốt, vào cổ, đốt nóng cả ruột gan.
Hắn uống xong rượu rồi bỏ đi, đi lảo đảo trên đường, tựa như một khắc sau là ngã luôn.
Hắn muốn chết, giờ hắn như con chó đang tìm mộ.
Nơi này là tầng chót nhất của Ma Vực, cũng là nơi cuối cùng trên thế giới này, nghèo túng không chịu nổi.
Người áo xanh một đường đi đến chỗ sâu nhất trong Ma Vực, cuối cùng xuyên qua dòng sông Oán Xuyên ở Ma Vực, trên bãi sông lạnh giá trải rộng thi cốt.
Hắn dành thời gian nửa ngày, đào một ngôi mộ ở nơi tuyệt cảnh này, sau đó nằm vào.
Trên vai người áo xanh dính một quả cầu gai xanh biếc, là Thương Nhĩ (quả ké), trên mũi nhọn của nó kèm theo móc câu, có thể thoải mái dính vào quần áo người đi đường, để cho con người hoặc những sinh vật khác mang theo nó đi đến phương xa, tìm được một nơi chốn thích hợp, mọc rễ này mầm.
Đây là một quả ké rất xui xẻo, bị người áo xanh đi du hành đưa tới tuyệt cảnh như vậy.
"Phù Nam, xin lỗi nhé, mang ngươi đến nơi xa như vậy." Hắn nằm trong phần mộ, nhìn qua bầu trời đen đặc, giọng nói ấm áp, cũng không biết là đang nói với ai.
Giọng nói nhẹ nhàng và dịu dàng truyền đến: "Tiên sinh, không sao đâu."
"Có thể mang thi cốt về quê hương của ta không?' Hắn hỏi.
Sau khi im lặng một lúc lâu, giọng nói kia trả lời: "Được"
Người áo xanh nằm trong hố đất, hắn nhắm hai mắt, không còn mở ra,  bão cát từ xa ập tới, vùi lấp thi thể hắn.
Hạt giống quả kẻ rơi ở trên người hắn, cũng ở lại nơi này mọc rễ nảy mầm.

Phù Nam ngồi xếp bằng trên một chiếc giường đơn sơ, ném từng đồng từng đồng tiền xương vào chiếc bình gốm trong ngực mình, cái bình gốm này nặng trĩu, lập tức sắp đựng đầy tiền xương.
Nhiều năm như vậy, cuối cùng nàng cũng tiết kiệm đủ tiền, Phù Nam nghĩ.
Như lời hứa năm đó, nàng muốn đưa thi cốt của người áo xanh trở lại quê hương của hắn, nhưng nơi này là tầng chót nhất dưới Ma Vực.
Giai cấp Ma Vực nghiêm ngặt, trong vực sâu này, chia làm ba tầng thượng trung hạ, quý tộc Ma Vực sống ở tầng trên, phần lớn người tu luyện sống ở tầng trung Ma Vực, sinh vật cấp thấp sống ở tầng dưới, ma tộc nơi này vô tri vô giác, bị dục vọng nguyên thuỷ thúc đẩy.
Đi lên theo hướng tầng trên Ma Vực, mới là Nhân Giới, Phù Nam nhất định phải bắt đầu từ nơi này, trèo lên từng tầng từng tầng một.
Mấy năm trước, nàng quen biết một người đầu rắn ở trong chợ đen tầng dưới Ma Vực, hắn nói có cách có thể đưa nàng tiến về tầng trung Ma Vực, nhưng Phù Nam nhất định phải thanh toán đầy đủ tiền xương.
Phù Nam rất nghèo, phần lớn ma tộc tầng dưới Ma Vực lấy loại hoạt động giết người cướp của mà sống, nàng không làm được những chuyện này.
Cách kiếm tiền của nàng rất đơn giản, đó chính là nhặt đồ bỏ đi ở cuối Oán Xuyên, điểm cuối của dòng sông "Oán Xuyên" xuyên qua toàn bộ Ma Vực ở ngay gần nhà nàng, đó là một mảnh nước cạn ướt sũng. Oán Xuyên sẽ mang đến rất nhiều rác rưởi và thi cốt bị tầng trung Ma Vực vứt đi. Phù Nam liền sưu tầm một ít đồ chơi đáng giá ở đó, cầm ra thị trường bán.
Nói một cách nghiêm túc, nàng cũng không phải làm cái việc chính đáng gì, nhưng đây là thủ đoạn duy nhất để nàng mưu sinh.
Tiết kiệm nhiều năm như vậy, cuối cùng cũng tích cóp đủ tiền, Phù Nam tràn đầy ý chí chiến đấu, nàng che lại bình gốm đổ đầy tiền xương, giấu trong hố đất dưới giường mình, chuẩn bị đi ra ngoài, bắt đầu một ngày làm việc của mình.
Nơi Phù Nam ở là một nhà tranh rất đơn sơ, là chính nàng dựng, lúc trời nổi gió lớn cái nhà tranh này liền lung lay sắp đổ.
Lúc này, Phù Nam đóng cái cửa sân đơn bạc đến đáng thương của nhà mình lại, xuất phát đến điểm cuối của Oán Xuyên.
Tu vi của nàng đối với các cư dân khác của tầng dưới Ma Vực mà nói, không tính là thấp, năm đó nhận được sự chăm sóc của người áo xanh, nàng tu luyện công pháp thượng thừa của yêu tộc, sau khi hoá hình đã có tu vi Kim Đan.
Nhưng chủng tộc của nàng thiên phú thấp, nàng chẳng qua chỉ là quả ké có thể thấy ở khắp nơi, làm người khác chán ghét, chỉ là cỏ rác, đồng thời không có huyết mạch đặc biệt gì, cho nên đợi sau khi tu vi đến Kim Đan, tăng lên rất chậm.
Phù Nam không ngại những thứ này, tu vi Kim Đan mang cho nàng chỗ tốt chính là, nàng có thể cưỡi pháp bảo đi đường, nhanh hơn rất nhiều so với đi bộ.
Ngoài cửa nhà, nàng móc pháp bảo của mình ra — một cái kiếm sắt cũ nát, thanh kiếm này cũng là nhặt tại điểm cuối Oán Xuyên, nàng không nỡ bán, bởi vì thanh kiếm này có tốc độ phi hành rất nhanh.
Nàng cưỡi kiếm mà đi, cuối bãi sông Oán Xuyên có hố nước to nhỏ, những hố nước đục ngầu này phản chiếu hình ảnh Phù Nam cưỡi kiếm mà đi.
Phù Nam mặc toàn cây đen, cắt xén đơn giản lưu loát, lí do nàng chọn y phục màu sắc này rất đơn giản, màu đen đỡ bẩn, nàng không rảnh mỗi ngày thi triển pháp thuật làm sạch quần áo. Mặt mũi của nàng không tính là tuyệt sắc, Ma Vực nhiều mỹ nhân, cô nương ma tộc đều có dung mạo tinh xảo xinh đẹp, bộ dáng Phù Nam làm nền cho những cô nương ma tộc này, có vẻ hơi nhạt nhẽo. Nhưng mà, nàng có mày nhỏ mắt đẹp, lại thích cười, đôi mắt biết cười rất dễ làm cho người ta thích.
Chỉ có đồ vô dụng mới có thể bị ném vào Oán Xuyên, bình thường Phù Nam phải đào trong nhiều ngày mới có thể tìm được một vài đồ vật đáng giá.
Mắt nhìn của nàng không tệ, cái này nhờ vào tri thức tích luỹ được lúc nàng theo người áo xanh đi đến tứ phương.
Phù Nam tìm kiếm bên trên bãi sông, vận may hôm nay không tồi, nàng nhặt được một cái đai lưng đính bảo thạch, mang ra chợ đen có thể bán được không ít tiền.
Nàng lấy cả cái đai lưng từ trong nước bùn ra, trên đó được đính đá quý màu đỏ rực rỡ, Phù Nam nhìn kĩ, ngây dại, cái đá quý mảu đỏ này không phải tinh thạch gì bình thường, mà là Huyết Tinh cực kì hiếm thấy, nó không phải khoáng sản tự nhiên, mà là... máu người ngưng tụ thành kết tinh, chỉ có trên người quý tộc Ma Vực mới trang trí đá quý như vậy để thể hiện thân phận và thực lực của chính mình.
Tu sĩ tu vi càng cao sau khi chết sẽ ngưng kết ra Huyết tinh càng thuần tuý, nhìn độ trong suốt của huyết tinh này, rõ ràng nó đến từ một tu sĩ tu vi Nguyên Anh.
Nguyên Anh! Tu vi này đối với Phù Nam mà nói là cao không phải bàn, nàng sợ tới mức sắp ném cái đai lưng này.
Nhưng lúc này nàng lại phát hiện phần cuối cái đai lưng này kéo theo thứ gì đó, kéo tiếp một phát ra ngoài, nàng nhìn thấy một đôi tay thon gầy tái nhợt đang hết sức bám chặt cái đai lưng.
Đây là lần thứ nhất Phù Nam nhìn thấy một đôi tay bình thường như vậy ở bãi sông, thiếu mấy ngón tay hoặc sinh ra đã là xương, nàng cẩn thận từng li từng tí kéo chủ nhân của bàn tay này ra khỏi sông.
Quần áo của hắn đều rách hết, lồng ngực lộ ra một mảng lớn, Phù Nam thấy một lần đã đỏ mặt, tranh thủ lấy quần áo bên cạnh đắp ngay cho hắn.
Lúc đắp xong vạt áo cho hắn, tay Phù Nam chạm vào lồng ngực hắn, cảm nhận được nhịp tim yếu ớt.
Trên người hắn trải rộng những vết thương to to nhỏ nhỏ, sẹo cũ chồng lên sẹo mới, Phù Nam mới nhìn mấy lần đã không đành lòng nhìn tiếp.
Nhìn thân hình của hắn, ước chừng trên dưới hai mươi, cũng không chênh lệch nhiều so với Phù Nam lắm——tuổi của Phù Nam là bắt đầu tính từ lúc hoá hình, nàng không nghĩ bản thân già quá đâu, mà lúc nàng làm thực vật, cũng không nhớ rõ thời gian.
Trên bãi sông đều là nước bùn, nam tử này rơi vào nơi này, khuôn mặt cũng bị che lấp, Phù Nam không thấy rõ hình dạng của hắn.
Nàng cũng không để ý hình dạng của hắn, theo như thói quen của nàng, ở điểm cuối Oán Xuyên mà thấy động vật sống gì, chỉ cần có một hơi, nàng cũng sẽ đưa bọn nó về nuôi cho tốt.
Đương nhiên, tất cả vật sống trước đây nàng nhặt, sau mấy ngày từ lúc nàng mang về cũng đều chết, đồ vật bị ném đến Oán Xuyên vốn là thứ chỉ treo một hơi, sắp chết kéo dài hơi tàn, coi như nàng dùng hết sức lực để cứu, tính mạng của bọn chúng cũng sẽ không kéo dài chút nào.
Có lẽ nam tử nhìn rất bình thường này cũng không sống nổi mấy ngày, Phù Nam nghĩ, nhưng nàng hi vọng hắn có thể sống lâu vài ngày, tốt nhất có thể trò chuyện với nàng, dù sao nhặt được một người bộ dáng bình thường ở chỗ này cũng là chuyện hiếm lạ.
Nàng phí hết sức chín trâu hai hổ mới đưa chuyển được nam tử lên trên cái kiếm sắt rách tưởi của mình, cái pháp bảo 2hand này của nàng xem chừng không chở được hai người, sau khi Phù Nam cưỡi kiếm sắt bay lên, cái đồ chơi này phát ra tiếng thét gió khốn khổ.
Phù Nam chỉ có thể để kiếm sắt chở nam tử bay đi trước, nàng tiêu hao pháp lực bay theo bên cạnh.
Đi được nửa đường, nàng mệt mỏi thở hồng hộc, bàn tay đặt ở ngang hông xoa xoa chỗ đau nhức, lúc này, nàng bỗng nhiên nhớ tới hình như mình còn quên cái gì.
Cái đai lưng đáng tiền kia! Nàng chỉ nhớ mỗi chuyển người, quên nhặt lại cái đai lưng huyết tinh kia.
Phù Nam để nam tử một bên ở dưới cây, để hắn dựa vào cây, nàng còn tri kỉ lấy cỏ khô đặt bên cạnh, trải trên người hắn, sau đó chính nàng ngựa không dừng vó bay về nhặt đồ.
Vẫn ngon, đai lưng vẫn còn, chỉ có nàng mới đến đầu cuối Oán Xuyên, những thứ cam chịu rơi xuống nơi này đều là rác rưởi, ma tộc tầng dưới Ma Vực không có loại mắt nhìn tốt này như Phù Nam, có thể phát hiện đồ vật đáng tiền dưới lớp bùn.
Phù Nam cất đai lưng huyết tinh vào trong ngực, lại bay về, nam tử nàng nhặt về vẫn tựa bên cây, thực vật ở Ma Vực đều là màu đen, cành khô liền trở nên khô khốc yếu ớt, hắn ngã trong đống cây cỏ rách nát, bộ dáng có hơi đáng thương.
Nàng đưa nam tử chuyển lên trên kiếm sắt một lần nữa, dẫn hắn về nhà mình.
Phù Nam cất xong đai lưng huyết tinh, trải lại giường mình một lần nữa, đây là lần thứ nhất nàng nhặt được vật sống lớn như thế về, bên trong phòng nàng chỉ có một chiếc giường, trước hết chỉ có thể để cho hắn.
Nàng thích sạch sẽ, về nhà là đun chút nước nóng, bỏ nam tử vào trong thùng tắm, lúc làm những việc này Phù Nam cảm giác phảng phất như mình đang tiến vào một kiểu động tác nấu nướng nào đó.
Phù Nam từ từ nhắm hai mắt cởi quần áo cho nam tử, cũng không cởi quá sạch, trên người hắn còn có ít quần áo, sau khi ôm hắn đến thau tắm, Phù Nam mới đỏ mặt vớt ra quần áo còn lại trong nước.
Sau khi rửa sạch nước bùn trên mặt hắn, Phù Nam nhìn chằm chằm mặt hắn, sửng sốt một chút, lúc nàng nhặt được hắn, nàng nhìn ra dáng người hắn không tồi, nhưng nàng không nghĩ tới, mặt hắn cũng đẹp như vậy.
Hắn có một đôi mắt phượng tinh xảo, hàng mi dài như quạt rơi trên đôi mắt đóng chặt, phác hoạ ra đường cong tuyệt đẹp, bộ dáng hắn đẹp trai đến mức phảng phất như yêu ma mê hoặc lòng người, sợi tóc đen tuyền dính nước, rơi lại bên gò má, hoa lệ mê người. Phù Nam chưa thấy qua việc đời, nàng nhìn chằm chằm mặt hắn hồi lâu, nuốt một ngụm nước bọt.
Phù Nam không biết hắn trải qua điều gì, sau khi nàng rửa sạch sẽ cho hắn mới kéo hắn ra khỏi thùng tắm, nước trong thùng đỏ lên, là do máu trên người hắn nhuộm.
Trên người hắn có vết thương, Phù Nam không phải thầy thuốc, không có kinh nghiệm trị thương, nàng không biết người bị thương phải xử lí vết thương trước, không thể đụng vào nước, bây giờ hắn còn bị thương nghiêm trọng hơn, vết thương trên đùi vỡ ra, máu tươi chảy xuống nhiễm lên xiêm y màu đen của Phù Nam.
Nàng từ từ nhắm hai mắt, kéo hắn lên trên giường, mang đến một ít quần áo rộng của mình, khó khăn lắm mới bọc lại thân thể cho hắn.
Đây là lần thứ nhất Phù Nam cứu người sống, nàng lấy chai thuốc mình giấu trong ngăn tủ ra, lại cầm ít băng vải, bắt đầu xử lí vết thương cho hắn.
Cũng không phải do bộ dáng nam tử này đẹp mắt, Phù Nam mới tỉ mỉ chăm sóc hắn, mỗi một vật sống nàng nhặt về, Phù Nam đều sẽ hết sức cứu chữa—-mặc dù bọn nó đều không sống lâu.
Trong mắt Phù Nam, nam tử này cũng sống không lâu, nhưng nàng sẽ không bởi vì hắn sẽ chết mà từ bỏ hắn.
Nàng cúi đầu, nhẹ nhàng xốc vạt áo hắn lên, chỗ đùi hắn bị thương nghiêm trọng nhất, nàng ưu tiên xử lí.
Cả người nam tử này đều ngâm một lần trong nước, nhưng vết thương trên đùi vẫn be bét máu thịt, Phù Nam tỉ mỉ xử lí sạch sẽ phần thịt thối bị hoại tử, vết thương này sâu đủ để thấy xương, lúc cuối Phù Nam xử lí, lông mày cau lại.
Rốt cuộc vẫn là bởi vì hắn có hình người, nàng thấy thảm trạng như vậy, lập tức không đành lòng.
Sau khi xử lý tốt vết thương, hắn cũng chảy rất nhiều máu, sắc mặt càng thêm tái nhợt, Phù Nam lấy bột thuốc cầm máu rắc đều lên vết thương của hắn, dùng băng vải quấn một vòng rồi một vòng.
Phù Nam vứt khăn dính máu sang một bên, đang chuẩn bị xử lí chỗ bị thương tiếp theo cho hắn, liền nhìn thấy nam tử nằm trên giường giật giật lông mi.
Hắn thế mà lại muốn tỉnh! Là nàng tay chân vụng về làm cho hắn đau đến tỉnh lại sao? Phù Nam phảng phất như bị giật điện thu tay lại, nàng yên lặng quan sát hắn, không lục đục nữa.
Trong nháy mắt, hai con mắt của hắn mở ra, đồng tử đen nhánh nhìn nhau với Phù Nam.
————
Tác giả có lời muốn nói:
Nguyên hình của Phù Nam là "quả ké", chính là có rất nhiều gai rất thường gặp- quả ké






Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro