Chương 1: CUỘC SỐNG MỚI

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ngươi lấy nhiều tiền của chúng ta như vậy, thế nào cũng phải nói cái gì đó chứ, không lẽ lại là đồ lừa đảo!"

Lúc ý thức của Bạch Diệc Lăng vừa mới hoàn toàn khống chế thân thể của chính mình, thì nghe thấy một câu chửi như vậy.

Y mở mắt ra, có ánh nắng mặt trời rơi xuống giữa những khoảng trống của lá trên đầu, có chút chói mắt.

"Mọi người mau đến phân xử, thằng nhóc này sắp thổi da trâu lên tận trời rồi, tự xưng là "trên hỏi trời, dưới tính đất', nói với ta là trên đời này không có chuyện hắn không tính ra."

Trước mặt trật kín người, dân chúng vây quanh không ít, một đại hán vẻ mặt phẫn nộ, đang hướng về phía dân chúng nói:

"Thê tử của ta đã liệt giường 10 năm rồi, gần đây đột nhiên hôn mê bất tỉnh, toàn thân xuất huyết từng mảng, sắp cứu không được, lúc này ta mới đập nồi bán sắt gom góp mười lượng bạc đưa cho hắn, cầu xin vị thần toán này nghĩ biện pháp cứu người, nhưng hắn cầm tiền, bây giờ lại không nói nổi một chữ."

Hắn chỉ vào Bạch Diệc Lăng: "Cái gì mà chó má thần toán, thê tử của ta nếu là bởi vì sự chậm trễ của ngươi mà xảy ra chuyện, ta đánh chết ngươi!"

Nghe xong lời này, Bạch Diệc Lăng thở dài trong lòng.

—— Người thu tiền lại không phải là y, lúc bị mắng thì y một câu cũng không cãi lại được, cái nồi phải gánh này, oan thật!

Nửa năm trước, y bị một thần côn tên Hàn Hiến xuyên vào. Thằng nhóc này theo đạo thần thánh, thích bói toán, không có việc làm lại bày một quầy hàng ở cổng chùa, giải quyết bệnh nan y cho dân chúng kinh đô.

Tính phí trước, một lần mười lượng, đều phải đưa tiền, tự xưng là Hàn tiên sinh.

Nửa năm nay, ý thức của Bạch Diệc Lăng vẫn bị gã áp chế, ưu điểm là tiếp nhận tất cả ký ức của người xuyên không về con người hiện đại, mở rộng kiến thức; nhược điểm là cơ thể đã bị người khác đoạt đi, y khó chịu.

Cuối cùng, ngay sau khi bói toán đến một nửa, y cuối cùng đã thành công trong việc sử dụng ý thức để siết chặt ý thức của người xuyên không, lấy lại cơ thể..... Và sau đó là bị chửi.

Dân chúng xung quanh nghe được lời tố cáo đẫm nước mắt của đại hán, tất cả đều tức giận, thúc giục Bạch Diệc Lăng đưa ra lời giải thích, trong đó có một tên lấm la lấm lét là la lối hung hăng nhất:

"Hàn tiên sinh, đang nói chuyện với ngươi đó!"

"Sao vậy, không tính được à ? Không có năng lực thì đừng thu tiền!"

Bạch Diệc Lăng dừng lại một chút, nhanh chóng lục soát một chút trong đầu, ra vẻ cao thâm quát: "Im lặng!"

Giọng y trong trẻo, khí độ uy nghiêm, vừa mở miệng, người chung quanh vô thức ngậm miệng.

Lúc này Bạch Diệc Lăng mới quay về phía đại hán nói: "Ta hỏi ngươi, có phải mấy ngày hôm trước thê tử của ngươi vừa mới thay đệm chăn hay không?"

Đại hán sửng sốt, vẻ tức giận trên mặt hơi rút đi: "Đúng . . . . . Đúng thế thì thế nào?"

Bạch Diệc Lăng nói: "Thế nào? Vấn đề lớn đó! Chăn đệm mới thay là vải dệt được may lại từ áo liệm, phá hủy sinh khí, hiện tại lập tức đem thiêu hủy, trong vòng một nén nhang bệnh không khỏi hẳn, ta trả lại ngươi một trăm lượng bạc."

Trong đám đông, gã đàn ông gầy vừa la hét dữ dội nhất lạnh lùng nói: "Nhìn xem, lại khoác lác."

Đại hán cũng giật mình, ấp úng nói: "Thật, thật sự?"

Bạch Diệc Lăng nói: "Ngươi nếu còn trì hoãn ở đây, người không còn cũng không phải do ta."

Đại hán bừng tỉnh, xoay người chạy.

Lúc này đã có người nhận ra, hắn chính là Lý Đại Quý sống trong ngõ nhỏ phía sau đường. Nhìn thấy Lý Đại Quý về nhà đốt chăn, lập tức đi theo phía sau hắn xem náo nhiệt.

Không lâu sau, một vài người xem náo nhiệt đã trở lại.

Bạch Diệc Lăng đang ở phía trước giải quyết vấn đề cho những người trả tiền khác, có người nhỏ giọng hỏi: "Thế nào? Bệnh của thê tử hắn có khỏi không?"

"Má ơi, người vốn sắp chết, thế nhưng giờ lại tốt lên!"

Người xem náo nhiệt trở về vỗ đùi một cái, vẻ mặt kinh ngạc: "Ngươi nói có thần kỳ không chứ, Lý Đại Quý vừa đem cái chăn kia ném vào trong lửa, mảng máu trên mặt thê tử của hắn liền rút đi, chăn vừa đốt xong, người cũng khỏi hẳn, hiện tại vừa mới mở mắt ra, vậy mà một hơi uống liền hai chén cháo loãng!"

Tên đáng ghét kia lại nói: "Ấy, thần kì như vậy cơ à? Hai người này là đồ lừa đảo hả?"

Gã vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng ồn ào từ trong đám người, Lý Đại Quý vẻ mặt kích động tự mình chạy trở về, dập đầu ba cái với Bạch Diệc Lăng.

"Hàn tiên sinh, ngài chính là đại ân nhân của nhà chúng ta! Chuyện vừa rồi là tiểu nhân đắc tội, tiên sinh ngài đại nhân không chấp tiểu nhân. . . . . ."

Lần này người nửa tin nửa ngờ cũng nhận ra, Hàn tiên sinh không có lừa gạt người khác, Hàn tiên sinh, thật sự là một thần toán!

Mọi người lần lượt chen chúc lên, cầm túi tiền trong tay, đều muốn cầu xin một quẻ, ngay cả tên gầy vừa rồi vẻ mặt khinh thường nghe xong cũng mông lung.

Tròng mắt của gã xoay chuyển vài cái, ra sức chen ra khỏi đám người, ngang ngược đẩy một người vốn xếp hàng trước mặt Bạch Diệc Lăng sang một bên, tiến lên nói: "Này, thầy tướng số, ta cũng muốn tính một quẻ!"

Người bị gã đẩy ra khó chịu nói: "Ta tới trước, ngươi làm cái gì thế? Ra đằng sau xếp hàng đi!"

Tên gầy trừng hai mắt: "Lão tử thích!"

Bộ dạng hung thần ác sát của gã khiến người khác sợ tới mức lui ra vài bước, tên gầy không để ý tới người khác nữa, hợp tình hợp lý hướng về phía Bạch Diệc Lăng nói: "Này, thầy tướng số ta ở trong kinh đô này chán ngấy, muốn đổi chỗ một chỗ vượng ta. Ngươi tính xem, tính được, gia trả cho ngươi gấp ba lần."

"Vị huynh đài này cũng thật dứt khoát."

Bạch Diệc Lăng không tức giận, khóe môi hơi cong lên, trái lại đứng dậy nói: "Ta đây nên đến gần, xem cẩn thận chút."

Y vừa nói chuyện, vừa đi về phía tên gầy.

Tên gầy cảnh giác lui về sau hai bước, nói: "Ngươi muốn làm gì?" Bạch Diệc Lăng giả vờ đánh giá đối phương một phen, nhíu mày: "Ta thấy ngươi ở lại kinh đô, chính là nơi phong thủy vượng nhất, nếu không thì đừng đi nữa."

Tên gầy giật mình, nhất thời quên sợ hãi: "Làm sao ngươi biết được?"

Bạch Diệc Lăng thành khẩn nói: "Vị tráng sĩ này, ngươi tên là Trương Thành, là một nha dịch, tâm địa ác độc, làm việc vô sỉ, từ khi sinh ra chưa từng làm một chuyện tốt, nhưng đến bây giờ vẫn chưa bị sét đánh, chẳng lẽ không phải là phúc địa phù hộ sao?"

Trương Thành: ". . . . . ."

Không để cho gã có cơ hội nghĩ cho kĩ, Bạch Diệc Lăng liền tiếp tục nói: "Cho đến một tháng trước, ngươi giết chết thân phụ, hãm hiếp thân muội, sau khi bị hàng xóm phát hiện sợ tội bỏ trốn, hôm nay lại chạy đến trước mặt ta, may mắn nói với ta vài câu, vận may này, trên đời cũng chẳng có mấy người có thể hưởng thụ đâu!"

Lời này vừa nói ra, mọi người xôn xao, nhao nhao nhìn về phía Trương Thành, thế nào cũng không thể tưởng tượng được đây lại là một kẻ giết người.

Trương Thành trợn mắt há hốc mồm, thay đổi sắc mặt, khàn giọng quát lớn: "Ngươi nói bậy! Ta không phải là Trương Thành gì hết!"

"Không phải sao?"

Bạch Diệc Lăng sờ sờ cằm, như cười như không nói: "À, như vậy trước ngực Trương Thành có một vết bớt hình tròn, trên người ngươi có không?"

Trương Thành há mồm cứng lưỡi, cứng ngắc một lát, bỗng nhiên xoay người bỏ chạy, Bạch Diệc Lăng cũng không sốt ruột, thản nhiên nói: "Hai vị huynh đài thứ năm thứ sáu từ bên trái, là quan sai thì nên bắt người đi chứ?"

Nơi Trương Thành chạy qua, đám người một trận hoảng loạn, hai quan sai bị điểm danh lúc này mới phản ứng lại, xông lên đè Trương Thành ngã xuống đất.

Một trong số họ ngạc nhiên ngẩng đầu hỏi, "Ngươi rốt cuộc là ai? Vì sao lại biết thân phận của chúng ta?"

Mặc dù trong lòng đã tin tưởng vào sự kỳ diệu của Hàn tiên sinh, nhưng là người của quan phủ, bọn họ cũng không thể không hỏi rõ ràng.

Bạch Diệc Lăng hừ một tiếng, giơ tay tháo mặt nạ ra, tiện tay ném xuống đất, hỏi ngược lại: "Ngươi nói xem ta là ai?"

Đây là lần đầu tiên y lộ mặt, bên dưới mặt nạ là dung nhan tuấn mỹ tuyệt luân.

Chỉ thấy lông mày của y như tranh vẽ, đường nét tinh xảo, môi như đóa hải đường, dù không cười cũng đẹp, đôi mắt lấp lánh như sao trời, trước sau đều phát sáng, thật sự là một mỹ nam tử hiếm có.

Ánh mặt trời xuyên qua khe hở trên đỉnh đầu, trong nháy mắt, giống như châu báu  ngọc ngà đang phát sáng, phát ra một loại ánh sáng khiến người ta không thể khinh nhờn.

Đám đông đang ồn ào đột nhiên im lặng, ngay cả người thị vệ vừa hỏi cũng ngây ngẩn cả người.

Hắn nhìn vào gương mặt trước mắt, lại nhìn vào mặt nạ trên mặt đất, không hiểu ý nghĩa của vấn đề.

Hắn thử nói: "Ngươi là. . . . . Mỹ nhân?"

【 Giá trị nhan sắc của ký chủ đã đạt tiêu chuẩn, hệ thống đạt được điều kiện khởi động!! 】

Đúng lúc này, hệ thống do người xuyên không để lại bỗng nhiên vang lên tiếng nhắc nhở:

【 Báo động! Hệ thống phát hiện bất thường, khởi động lại. 】

【 Thay đổi thân phận kí chủ, hủy bỏ mục tiêu nhiệm vụ ban đầu "làm cho Bạch Diệc Lăng thân bại danh liệt", thay đổi mục tiêu nhiệm vụ. 】

Bạch Diệc Lăng:"...."

【 Ràng buộc lại, điểm bằng 0, tạm thời không thể tiến hành ràng buộc,.... Ràng buộc hoàn tất, khởi động lại thành công! 】

【Báo động! Bởi vì điểm số trở về 0, không thể tiến hành trao đổi, giá trị sinh mệnh của ký chủ chỉ còn lại 24 giờ! 】

Bạch Diệc Lăng:". . . . Chờ một chút! Này! Ngươi là cái quái gì vậy hả!"

Tự tiện biến thành 0 cái gì đó, quá là không biết xấu hổ!

Khi tiếng chuông báo động hỗn loạn tạm thời biến mất, Bạch Diệc Lăng phát hiện ra rằng hệ thống mà người xuyên không trước đó để lại đã bị ràng buộc với chính mình, hơn nữa.......xuất hiện một ít sai lầm nghiêm trọng.

Phớt lờ tiếng la hét của y, hệ thống vô tình vô sỉ vô lý tiếp tục, bảng giới thiệu hiện lên trong đầu y:

【Đánh giá giá trị có sẵn:

- Ký chủ: Bạch Diệc Lăng, 19 tuổi.

- Danh tính: Chỉ huy trưởng Đội Tuần tra Bắc Trạch An Vệ.

- Phân phối sinh mệnh: nhiễm lạnh, thời gian sống sót 24 giờ.

- Điểm: 0

- Số gói quà có sẵn: 0

- Mục tiêu cuối cùng: thăng quan phát tài, quyền cao chức trọng, dưới một người, trên vạn người!

- Gợi ý từ hệ thống: Điểm có thể đổi mạng, mời ký chủ nhanh chóng kiếm điểm.】

Mọi việc không thuận lợi, vừa đoạt lại thân thể, lại ràng buộc hệ thống, Bạch Diệc Lăng rất muốn tìm một chỗ để im lặng.

Y qua loa đuổi những quan sai và dân chúng không biết mình, rời đi một mình dọc theo đường phố.

Trải nghiệm xuyên không này đã cho Bạch Diệc Lăng biết được một bí mật - thì ra, thế giới y đang sống lại là một quyển tiểu thuyết gọi là 《 Cẩm Tú Sơn Hà 》 hơn nữa địa vị của y là một bia đỡ đạn cao cấp.

-- là kiểu cực kỳ thảm ấy.

Là trưởng tử của Hầu phủ, ba tuổi đã bị phụ mẫu đem tặng cho người khác, trải qua cuộc lội ngược dòng ngắn ngủi trước tiên làm sát thủ sau đó trải qua gian khổ thăng chức thành Chỉ huy sứ, tên tác giả đáng chém ngàn đao lại ngược y thêm một lần nữa.

Bạch Diệc Lăng vì báo thù, dưới sự mê hoặc của người khác giết phụ mẫu, đem thân đệ làm thành nhân trệ. Cuối cùng, y đi theo phò tá nhân vật chính trong cuốn sách Lâm Chương Vương Lục Khải lên ngôi thành công.

Lục Khải làm Hoàng Thượng, phong thưởng cho quần thần nhưng lại không có phần của hắn, trái lại bởi vì kiêng kỵ bản lĩnh của Bạch Diệc Lăng mà ăn cháo đá bát, đem thi thể đã bị lăng trì xử tử của y cho chó ăn.

(Nhân trệ: là chặt bỏ tay chân, đào mắt, đổ đồng vào tai làm cho điếc, đổ thuốc vào họng, cắt lưỡi, phá hủy dây thanh quản, sau đó thì vứt vào nhà vệ sinh.)

Bạch Diệc Lăng thông qua ý thức của người xuyên không nhìn thấy đoạn cốt truyện này, chỉ cảm thấy mắt sắp mù luôn rồi.

Y cho rằng kẻ ngốc được viết trong truyện không phải là chính mình.

Sau khi kiên trì không ngừng nói lời khách sáo với kẻ xuyên qua kia, gã cuối cùng đã tiết lộ, thực tế thì Bạch Diệc Lăng là một nhân vật khá đặc biệt, y đã xuất hiện ý thức bản thân, đã thoát khỏi sự kiểm soát của cốt truyện, cùng với tính cách nhân vật mà tác giả thiết kế lúc ban đầu khác nhau rất lớn. 

Cứ như vậy, y sống tốt cũng không được, phần cốt truyện tiếp theo có thể không tiếp tục được, cho nên phải có người xuyên qua để thay y làm việc, đưa vận mệnh của Bạch Diệc Lăng trở lại cốt truyện gốc mà một bia đỡ đạn nên có.

Người xuyên qua hoàn thành nhiệm vụ, cũng có thể có được thứ mình muốn —— về chuyện này, Bạch Diệc Lăng chỉ có thể nói là lập trường của mỗi người mỗi khác, đối phương có thể thành công thì giỏi, hiện tại thất bại cũng là do đáng đời.

Trước mắt y cần phải quan tâm đến việc làm sao để thu hoạch được điểm, sống sót.

【 Có được thiện cảm của nhân vật trọng yếu của cuốn sách này, hoặc hoàn thành nhiệm vụ được phát hành bởi hệ thống, đạt được mục tiêu cuối cùng, có thể nhận được điểm khen thưởng】

Hệ thống vừa nói xong bước chân của Bạch Diệc Lăng dừng lại một chút.

Y cảm thấy mình hình như giẫm phải thứ gì đó, cúi đầu nhìn thì thấy trong tuyết lộ ra lông tơ màu đỏ.

Bạch Diệc Lăng ngồi xổm xuống, đẩy đống tuyết đọng ra thì phát hiện là tiểu hồ ly đang bị thương.

Trên người của hồ ly dính vết máu, ánh mắt mở to, có chút cảnh giác mà nhìn hắn.

Chính mình. . . . . . đã gặp qua người này.

Bộ dáng của đối phương cùng lần đầu gặp gỡ không khác nhau lắm. . . . . . Lần đó là vào một đêm, y mặc một bộ đồ đen, theo bóng đêm đi đến trước mặt mình, thân hình đơn bạc, khí chất thanh nhã, trên khuôn mặt mang khí chất người đọc sách--

Lại mang đến một sự nguy hiểm rất lớn.

Người này rốt cuộc có thân phận gì, lần này, y lại muốn làm gì đây?

Chưa kịp suy nghĩ kĩ, tiểu hồ ly đã cảm thấy cơ thể của mình được ôm lên, máu trên người bị lau khô, vết thương lại được bôi lên thuốc mỡ mát mẻ.

Bàn tay lướt qua cơ thể của nó rất ấm áp, nhiệt độ cơ thể thông qua da lông, chạm đến trái tim.

Cảnh giác trong mắt hồ ly biến mất, thay vào đó biến thành kinh ngạc, nhìn về phía Bạch Diệc Lăng.

Tên người Bạch Diệc Lăng hàng năm đều mang theo thuốc trị thương, bôi thuốc cho hồ ly xong lại kéo một mảnh vải đem vết thương băng bó lại.

"Được rồi." mỗi ngày làm một việc tốt, băng bó xong thì đem hồ ly đặt trên mặt đất, "Có thể tự đi không?"

Hệ thống đột nhiên không đầu không đuôi vang lên: 【 Điểm: +1 】

_________________

Tác giả có lời muốn nói: cp là trung khuyển tiểu hồ ly × bạo lực đại mỹ nhân ~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro