Chương 2: TỪ HÔN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Diệc Lăng cực kì ngạc nhiên: "Như vậy mà cũng có thể lấy được điểm? Lý do là gì?"

Im lặng một lúc, hệ thống trả lời: 【 Bảo vệ động vật hoang dã là trách nhiệm của mỗi người. Độ hảo cảm của hồ ly cũng được tính. 】

Bạch Diệc Lăng hỏi ở trong đầu: "1 điểm có thể đổi được bao nhiêu thời gian sống ?"

【Bởi vì điểm quá thấp nên không đủ để đổi. 】

【 Hệ thống nhắc nhở: thời gian sống của ký chủ hiện còn 23 tiếng, xin cố gắng kiếm điểm, sau khi đầy 100 điểm thì mới đổi được. 】

Hồ ly vốn dĩ đã bước được hai bước lại bị Bạch Diệc Lăng bế trở lại ôm vào ngực như bảo bối.

"Tiểu hồ ly." Bạch Diệc Lăng cố hết sức để mình có thể cười trông thân thiết tự nhiên, "Thương thế của ngươi có vẻ chưa tốt lắm nhỉ, nếu không thì theo ta về nhà đi? Ta nuôi ngươi, còn cho ngươi được ăn ngon, mặc ấm."

Đối phương ngược sáng mà đứng, ánh mặt trời mùa đông nhẹ nhàng từ phía sau y tràn ra, lại chiếu vào đáy mắt mình.

Thân thể tiểu hồ ly cứng lại một chút, không có phản kháng, nằm ở trong ngực hắn, hai mắt nhắm lại, tựa như là ngầm đồng ý .

Vì thế Bạch Diệc Lăng liền mang nó về nhà.

Sau khi y trở về liền cho hạ nhân chuẩn bị nước ấm, tự mình lau cho tiểu hồ ly, lúc lau còn cẩn thận tránh đi miệng vết thương. Tiếng nước ào ào rồi tí tách, làm cho tâm trạng trở nên vui vẻ.

Bên ngoài phòng ngủ truyền đến tiếng đập cửa nhẹ nhàng, người ở bên ngoài gọi một tiếng "Lục Gia" .

Bạch Diệc Lăng nói: "Là Uyển Nô hả, vào đi."

Có nha hoàn cắt ngang, lúc này y mới lưu luyến dừng tay, có chút chột dạ phát hiện bởi vì rửa quá vui vẻ, tiểu hồ ly sắp bị mình rửa thành trọc luôn.

Bạch Diệc Lăng đá đám lông đỏ rơi xuống vào gầm giường, còn chưa kịp kiểm tra xem mình hiện tại có bao nhiêu điểm tích lũy, một tiểu nha hoàn đã đi vào.

Nàng hành lễ với Bạch Diệc Lăng rồi nói: "Lục gia, ngày hôm trước ngài hẹn Vĩnh Định Hầu cùng Vương đại nhân đến phủ thương nghị chuyện từ hôn, hiện tại hai vị này đã ở bên ngoài chờ một nén nhang, thúc giục ta đi tìm ngài, ngài có muốn gặp không?"

Theo lời nói của nàng, một hộp nhiệm vụ bật ra:

【NPC "Uyển Nô" thông báo nhiệm vụ: thể hiện bản lĩnh, ngăn cản Vương thượng thư cùng Vĩnh Định Hầu phủ thông gia

- Thưởng: 200 điểm.

- Chuyển đổi thời gian sinh mệnh: một năm. 】

( Do thiếu năng lượng, mặc định sử dụng màn hình tối giản. )

Ngoài hộp nhiệm vụ, hệ thống cũng tri kỷ kèm theo một đoạn mô tả nguyên tác trước khi cốt truyện này xảy ra:

【. . . . . .gã sai vặt kia cười nói: "Hầu gia nhà ta nói, cho dù đại công tử không đi theo lão nhân gia họ Tạ, ngài chung quy cũng là cốt nhục của Hầu gia, con nghe lời cha, không có gì đáng trách. Chuyện hôn sự này không thích hợp với đại công tử, Hầu gia nói đổi thành Nhị công tử sẽ thỏa đáng hơn, ngày mai tự mình đến lấy vật đính ước, đại công tử chuẩn bị cho tốt là được"

Bạch Diệc Lăng do dự một lát, y nghĩ, mặc dù Vĩnh Định Hầu tặng y cho người khác, nhiều năm chẳng quan tâm, nhưng dù sao ơn sinh thành lớn như trời đất, không thể bỏ mặc tình thân.

Bạch Diệc Lăng tuy rằng không muốn, nhưng vẫn gật đầu, ấp úng nói: "Được, ta đã biết."

Gã sai vặt hài lòng cười, vênh váo rời đi. 】

Bạch Diệc Lăng: ". . . . . ."

Đây là "chuyện tốt" mà người xuyên việt Hàn Hiến vừa làm ngày hôm qua.

Giống như nha hoàn Uyển Nô của y và nguyên tác kể lại, lần này hai người tới cửa từ hôn, một người xem như cha vợ tương lai của y, người kia, là cha ruột của y.

Cha của Bạch Diệc Lăng là Vĩnh Định hầu Tạ Thái Phi. Bạch Diệc Lăng là con trai trưởng, nhưng vì nguyên nhân đặc biệt, khi chưa đầy ba tuổi đã bị lão đem tặng cho người khác, ngay cả họ cũng đổi, hơn mười năm sau đó chưa một lần trở về phủ, hôn sự này là do y vừa mới sinh ra không lâu đã quyết định.

Y từng thề đời này không qua lại với Tạ gia, nhưng trong nguyên tác đặt ra là "Bạch Diệc Lăng mặc dù bị vứt bỏ, nội tâm vẫn khát vọng một ngày nào đó có thể về nhà, cuối cùng nhiều lần bị phụ mẫu phản bội."

Cứ như vậy khiến cho thái độ của y trở thành một trong những bug (lỗi) mà Hàn Hiến cần phải sửa lại.

Từ lúc Hàn Hiến xuyên không đến nay, luôn rất chuyên nghiệp, cố gắng bị coi thường tranh thủ làm y mất mặt, chẳng những thường xuyên tặng cho Vĩnh An Hầu phủ các loại kỳ trân dị bảo, còn tranh thủ thời gian tự mình đến thăm hỏi, ân cần hỏi han, hiếu thuận đâu chỉ giống như thân nhi tử, mà là giống hệt như tôn tử.

Trải qua sự kiên trì của gã, quan hệ song phương chat mấy tốt đẹp trong suốt mười mấy năm giữa Bạch Diệc Lăng và phụ thân nay đã có bước tiến lớn, bộ dạng tích cực nhận cha này cũng cho Tạ Thái Phi rất nhiều tin tưởng, cho rằng Bạch Diệc Lăng sẽ nghe theo phân phó của lão.

Cho nên một ngày trước, lão phái người tới cửa thông báo, nói là muốn đem hôn sự của Bạch Diệc Lăng chuyển cho thân đệ của y, cũng chính là nhị công tử Tạ Tỉ của Vĩnh Định Hầu phủ.

Nhà gái là nữ nhi duy nhất của Hộ bộ thượng thư Vương Sướng, Vương tiểu thư đã từng đưa cho Bạch Diệc Lăng một cây trâm ngọc làm tín vật, hôm nay Tạ Hầu gia cùng Vương thượng thư tới cửa, ngoại trừ ký kết văn thư ra, còn phải lấy lại cây trâm bạch ngọc này.

Bạch Diệc Lăng cười "Ha ha" một tiếng ở trong lòng.

Nhưng lời nói là Hàn Hiến đồng ý, cũng không liên quan đến y, hai người này nếu dám tới cửa, vậy thì đừng sợ mất mặt.

Bạch Diệc Lăng cười cười, nói: "Ngươi đi trước đi, không cần trả lời, nếu bọn họ thật sự có thành ý, tự nhiên sẽ chờ đợi."

Thái độ của y so với hôm qua rất khác, Uyển Nô có chút ngạc nhiên, liếc Bạch Diệc Lăng một cái, chỉ thấy mặt mày cong cong, khóe môi hơi cong lên, hiển nhiên tâm tình cực kỳ vui vẻ.

Uyển Nô dừng một chút, cũng cảm thấy tâm tình tự nhiên tốt lên: "Một tháng này, rất ít khi thấy Lục gia cười. Miễn là ngài vui vẻ, thì thế nào cũng được."

【 Hệ thống thông báo: cười đẹp, nâng cao hình tượng cá nhân, + 1 điểm. 】

". . . . . . Quá ít, thêm 2 điểm đi? Ta lại ... cười thêm một cái nữa."

Hệ thống: 【. . . . . . 】

Sau khi tiểu nha hoàn  ra ngoài, Bạch Diệc Lăng lau khô cho hồ ly, rồi đặt nó lên nệm trên ghế, nhẹ nhàng vuốt lông. Sau đấy mới từ từ lau tay, uống trà, thay quần áo.

Tiểu hồ ly lười biếng nằm trên nệm, ra vẻ như ngoan ngoãn ngủ, đôi mắt lại hé ra một chút, khẽ meo meo quan sát Bạch Diệc Lăng.

Nghĩ tới xưng hô "Lục Gia" mà nha hoàn vừa gọi, trong lòng hắn nghĩ, kiểu xưng hô, phủ đệ này, thì ra là y --

Chỉ huy trưởng Đội Tuần tra Bắc Trạch An Vệ của Tấn quốc , Bạch Diệc Lăng.

"Tấn quốc Tứ mỹ, mạc như Lục vệ 

Hà phương thù diễm, quang đại minh huy."

(Tạm dịch: Bốn mỹ nhân Tấn Quốc, sao sánh bằng Lục vệ

Vẻ đẹp đến tận phương xa chẳng ai sánh bằng)

Trong thành Tấn Đô hầu như ai cũng từng nghe qua câu này , trong đó "Tứ Mỹ" đề cập đến bốn mỹ nhân Tấn quốc, mà "Lục Vệ" lại chỉ có một người, chính là Bạch Diệc Lăng, tên y vang xa, sánh cùng các văn nhân.

Tấn quốc xưa nay đều thích cái đẹp, nói một cách đơn giản chính là một quốc gia nhìn mặt, mỗi mùa thu đều tổ chức Phẩm Mỹ yến (tiệc cùng thưởng thức người đẹp) liên tiếp trong bảy ngày, các văn nhân nhã sĩ do Tấn quốc cùng người quốc gia khác được mời đến bình chọn bốn mỹ nhân, là một sự kiện cực kỳ quan trọng.

Tuy nhiên, chỉ ba năm trước, khi Bạch Diệc Lăng vừa chính thức nhậm chức, y phụ trách bảo vệ yến hội do Lâm Chương Vương tổ chức, cho nên cũng có mặt ở Phẩm Mỹ yến. Lúc đấy, một đám người đang tranh cãi không dứt, không ai thuyết phục được các giám khảo còn lại để chọn ra quán quân từ bốn vị mỹ nhân được chọn.

Đúng lúc này, đại họa sĩ Thường Minh Cát người được mệnh danh là "quốc thủ" của Ngô quốc vừa liếc mắt một cái, vậy mà vừa vặn nhìn thấy Bạch Diệc Lăng đứng dưới bậc thềm, lập tức liền choáng ngợp.

"Vị công tử này!" Trong tiếng ồn ào, hắn đột nhiên đứng lên từ chỗ ngồi, thậm chí ngay cả rượu trước mặt cũng bị đánh đổ, hét lớn một câu, "Mới hoàn toàn xứng đáng là người đứng đầu trong các vị mỹ nhân !"

Cuối cùng, Phẩm Mỹ yến cũng đã đạt được ý kiến thống nhất, Bạch Diệc Lăng khi đó là đội trưởng đội vệ binh số 6 của Trạch An Vệ, bởi vậy mà có giai thoại "Tứ mỹ không bằng Lục vệ", cho đến nay vẫn lưu truyền.

Nhưng ngay từ đầu y đã làm việc trong cơ quan đặc vụ lớn nhất Tấn quốc, việc chuyển sang làm Chỉ huy sứ cũng chỉ là chuyện gần một năm sau đấy, bình thường không dựa vào mặt ăn cơm, muốn gặp mặt không dễ dàng, khiến rất nhiều người khao khát, nhưng chưa từng nhìn thấy.

Hôm nay chỉ nhìn vào khuôn mặt này, rất xứng đáng với lời khen ngợi trong tin đồn, thế nhưng…….

Hắn đường đường là thân vương của một nước, được phụ hoàng chính miệng khen ngợi "Trong các hoàng tử, chỉ có A Dữ là được lòng trẫm nhất", long ân thịnh sủng, cho dù là từ bên ngoài trở về cũng phải trăm quan nghênh đón ——

Vậy mà lại bởi vì người này, mà biến thành một con hồ ly!!

Hừ, thật sự là đi mòn gót giày tìm không thấy, lúc thấy lại chẳng phí công tìm.

Thù này đã kết, không thể hóa giải!

Hắn thì nghĩ thì nghĩ vậy, nhưng hệ thống đại diện cho nội tâm thành thật lại tăng thêm hai điểm hảo cảm cho Bạch Diệc Lăng.

Nhìn đối phương kì kèo nửa ngày, cuối cùng cũng đi ra ngoài gặp cha y, Hoài Vương Lục Dữ run rẩy lỗ tai, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.

Không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, hắn luôn cảm thấy lông trên người mình ít đi rất nhiều.

…… Ảo giác thôi.

Lúc Bạch Diệc Lăng vừa tới tiền sảnh, tổ hợp từ hôn hai người Tạ Thái Phi và Vương thượng thư đã chờ ở trong phủ y từ lâu.

Bạch phủ vị trí rất tốt, tu sửa cũng rộng rãi đàng hoàng, dựa vào bổng lộc của y không mua nổi, vẫn là do năm ngoái hoàng thượng ban cho —— chỉ tiếc nhà cửa có tốt đến đâu, cũng không thể ăn.

Tạ Thái Phi và Vương thượng thư ngồi ở chính đường uống gió, không có gã sai vặt hầu hạ, cũng không có trà bánh gì, đợi cả nửa ngày trời, chủ nhân còn chưa đi ra, bọn họ thì lại thấy đói trước.

Vương thượng thư nhớ rõ lúc này quan hệ của cha con bọn họ hình như cũng được, không nghĩ tới Bạch Diệc Lăng thế mà lại không dọn trà bánh mời, lão còn chưa ăn sáng, giờ thì chờ nửa ngày như này, đầu choáng mắt hoa, trong bụng trống rỗng, ngay cả bàn lê hoa mộc nhìn thấy cũng giống như bánh giòn ngon vậy.

Vương thượng thư thật sự nhịn không được, nói: "Tạ Hầu gia, Bạch chỉ huy sứ sao còn chưa trở về nữa? Nếu không thì lại tìm người thúc giục đi."

Sắc mặt Tạ Thái Phi cũng không tốt, còn chưa kịp trả lời lão, thì thấy rèm cửa bị vén lên, Bạch Diệc Lăng mặc cẩm bào, đầu đội ngọc quan, một thân thường phục nhẹ nhàng đi vào, càng làm cho có vẻ ngoài thêm xuất chúng.

Vương thượng thư cẩn thận quan sát con rể tương lai mà ngay cả mình trước đó cũng chưa gặp được mấy lần, trong lòng có chút bùi ngùi.

Người này tuy rằng không lớn lên trong Hầu phủ, nhưng ngoại hình năng lực của y, hơn xa mấy đệ đệ của y rất nhiều, nếu không phải không được kế thừa tước vị, trên người nữ nhi mình lại có chút số vấn đề, hôn sự này y khẳng định cũng không muốn đổi.

Thưởng thức thì thưởng thức, ngày hôm qua rõ ràng đã nói hôm nay tới cửa, lại phải chờ lâu như vậy, Vương thượng thư trong lòng tức giận, nhìn Bạch Diệc Lăng đi vào cũng không đứng dậy.

Lão cười nhưng trong mắt không có chút ý cười nào, nói: "Bạch chỉ huy sứ thật đúng là quý nhân bận rộn, để ngài dành thời gian gặp mặt, là do bản quan làm phiền rồi."

So với kiểu nói chuyện móc mỉa của lão thì Tạ Thái Phi trực tiếp hơn nhiều, mở miệng chính là giọng điệu răn dạy con trai: "Ngươi biết rõ chúng ta tới, vì sao còn dề dà, chậm trễ nửa ngày như vậy!"

Bạch Diệc Lăng trong lòng "Ui chà" một tiếng, hai người này thật đúng là ỷ vào gần đây đầu óc hắn không ổn, tính tình tốt, tới cửa từ hôn thế mà còn hợp tình hợp lý vậy.

—----- Mặc dù từ trình độ tuổi tác, y không thể so sánh với hai người trước mặt, nhưng y rất hung dữ nhá.

Bạch Diệc Lăng nghe bọn họ nói xong, mỉm cười, ngông nghênh ngồi xuống vị trí của chủ nhà, hỏi: "Hai vị đến đây để làm gì?"

Tạ Thái Phi còn có chuyện khác, chờ y nửa ngày như vậy đã rất là mất kiên nhẫn, lại thấy  Bạch Diệc Lăng hiện tại còn vòng vo, càng nhíu mày.

Lão nói, "Được rồi, ngươi cũng đừng giả vờ không biết, không phải ngày hôm qua đã sai người gửi tin rồi sao? Ngươi nhanh chóng lấy trâm đính hôn ra, hủy mối hôn sự này, ta cùng Vương thượng thư còn có chuyện quan trọng khác, không chấp nhận sự trì hoãn của ngươi."

Bạch Diệc Lăng hơi nhướng mày, mỉm cười nói: "Dựa vào cái gì?"

Tạ Thái Phi sửng sốt: "Ngươi nói cái gì?"

Bạch Diệc Lăng rõ ràng nói: "Ta nói, ngươi dựa vào cái gì mà ra lệnh cho ta từ hôn? Dựa vào cái gì mà trách cứ ta tới muộn? Dựa vào cái gì ngồi trong phủ của ta, còn thái độ ngạo mạn, khoa tay múa chân —— lúc này nghe thấy chưa?"

Trong đầu Tạ Thái Phi vang lên từng tiếng ầm ầm, tức giận đến nổi xuýt chút nữa ngất đi, giận tím mặt nói: “Ta là cha ngươi!”

Bạch Diệc Lăng nhẹ nhàng thờ ơ trả lời: “Ấy, hạ quan không dám nhận đâu.”

Bạch Diệc Lăng này, có phải đột nhiên điên rồi không!

Hôm qua lúc y đồng ý với gã sai vặt sẽ trả lại trâm thái độ rõ ràng không phải như thế này!

Nhìn hai cha con sau khi gặp mặt nói chưa được ba câu đã cãi nhau, Vương thượng thư lặp tức há hốc mồm, lão bắt đầu có chút lo lắng cho an toàn của bản thân, chân đang vắt chéo nhấc lên vụng trộm thả xuống dưới.

Bạch Diệc Lăng lạnh như băng nhìn lão một cái.

“Khụ khụ.”

Vương thượng thư hơi ưỡn thẳng sống lưng, mông dịch về phía trước, để tư thế của mình trông có vẻ khách khí một chút, sau đó ho khan hai tiếng, để lấy thêm can đảm.

Lão đổi giọng thành khẩn thuyết giáo: “Bạch chỉ huy sứ, ngươi lớn như vậy rồi, cần gì so đo những việc việc nhỏ trước kia chứ? Làm vậy thì hẹp hòi quá.”

Bạch Diệc Lăng cười nhạo một tiếng, Vương thượng thư làm bộ không nghe thấy, cố lùi về đi sau nửa bước, giọng điệu lại mềm hơn một chút:

“Cái này…… Chúng ta việc nào ra việc đó, tục ngữ nói dưa hái xanh không ngọt, ngươi với nữ nhi ta chưa gặp mặt mấy lần, nàng  không muốn gả cho ngươi, cưỡng cầu cũng không thích hợp có đúng không…… Bạch chỉ huy sứ tiền đồ vô lượng, là do nhà của chúng ta không có phúc khí, trèo cao không nổi.”

Bạch Diệc Lăng nói: “Vương đại nhân, ngươi nói nhảm nhiều quá đấy.”

Vương thượng thư: “……”

Bạch Diệc Lăng nói: “Ngươi muốn việc nào ra việc đó, chuyện đính hôn là các ngươi muốn, giờ từ hôn cũng là các ngươi muốn, ta để cho các ngươi đợi lâu, là các ngươi xứng đáng. Có cái gì mà không hài lòng?”

Vương thượng thư bị khí thế của y chặn lại, há miệng thở dốc nói không lên lời, đành phải duy trì biểu tình có chút hoảng sợ mà nhìn về phía Tạ Thái Phi.

Tạ Thái Phi: “……”

Lão thở phì phò, cảm thấy ngực bị chặn đến phát đau.

Không chỉ vì giận dữ, thật sự đến chính lão cũng không muốn thừa nhận rằng, lúc đối mặt với Bạch Diệc Lăng, trong lòng Tạ Thái Phi cũng là có chút hơi chột dạ cùng áy náy.

—— rốt cuộc thì đây cũng là con trai trưởng của lão, lão lại vì có được thuốc cứu mạng cho thê tử mà đem đứa nhỏ này tặng đi, ngoại trừ sinh mệnh, lại chưa cho y cái gì khác.

Ngay lúc cả hai bên im lặng, trong đầu Bạch Diệc Lăng  bỗng nhiên lại nhảy ra tới khu nhắc nhở của hệ thống:

【 Nhiệm vụ mấu chốt: Bí mật của Vương tiểu thư.

Xin hỏi ký chủ có cần kịch bản không? 】

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro