Chương 3: ÁN PHÁT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nghe được âm thanh của hệ thống, Bạch Diệc Lăng thuận miệng hỏi một câu trong đầu: "Lấy như thế nào?"

Âm thanh của hệ thống trả lời: "Dùng điểm để đổi, bí mật này cần 20 điểm."

Hiện tại tổng điểm của y mới có 20 điểm, đấy cũng là do tắm gần trọc lông của một con hồ ly nhiều lông để đổi được!

Bạch Diệc Lăng: "...... Muốn mạng thì có một, điểm thì không có."

Hệ thống: Ký chủ thật keo kiệt.

【 Kịch bản, là thần khí giúp chiến thắng của ký chủ, có thể giúp ký chủ......】

Bạch Diệc Lăng: "Câm miệng cần đổi điểm không?"

Hệ thống: 【 Đóng âm thanh tạm thời thì không cần điểm, nhưng đóng âm thanh dễ dẫn tới......】

Bạch Diệc Lăng: "Câm miệng."

Thế giới trở lên yên lặng.

Thật ra không cần nhắc nhở của hệ thống, dù trong sách không viết rõ, nhưng Bạch Diệc Lăng từng phụ trách dò hỏi tình báo chuyên nghiệp, điều tra bí mật, bí mật của vị Vương tiểu thư này, thật trùng hợp là y biết.

Y cẩn thật chọn từ, đang định nói chuyện, thì thấy Tạ Thái Phi bày ra một nụ cười hiền từ có chút miễn cưỡng, nói với hắn: "Hà Nhi......"

Hà Quang là tên tự của Bạch Diệc Lăng.

"Xin gọi ta là Bạch chỉ huy sứ." Bạch Diệc Lăng nói, "Hầu gia không cần tùy tiện cùng ta kéo quan hệ."

Đánh không lại y, không thể động thủ.

Tạ Thái Phi hít một hơi thật sâu, nhịn xuống: "...... Bạch chỉ huy sứ, việc thay đổi hôn sự này vừa phiền toái lại mất mặt, chúng ta cũng không muốn. Thật ra thì...... là như thế này, hai kẻ nghiệp chướng không biết cố gắng kia, đã sớm bí mật có tình riêng, đây là việc mà không ai nghĩ đến."

Bạch Diệc Lăng không nghĩ tới lão lấy cớ như thế, xuýt thì cười ra tiếng: "Ồ?"

Tạ Thái Phi thành khẩn nói: "Thật vậy, ngươi xem, nếu ta không nói cho ngươi chuyện này, coi như cái gì cũng chưa xảy ra, vậy Vương tiểu thư gả tới, người liền thành người bị hại. Nhưng mà sao ta có thể là thế được!"

Lão càng dịu giọng: "Ngươi đứa trẻ này tuy rằng không lớn lên cạnh ta, nhưng lòng bàn tay mu bàn tay đều là thịt, ta sao có thể không nghĩ cho ngươi chứ? Lấy tín vật ra, tác thành cho hai đứa, buông tha cho chính mình. Ta lại tìm cho ngươi một hôn sự tốt khác."

Bạch Diệc Lăng chớp chớp mắt, mỉm cười nói: "Thì ra là như vậy."

Tạ Thái Phi vội vàng nói: "Đúng là thế, đúng là thế."

Lão không muốn cùng đứa con trai tính cách mạnh mẽ này nói chuyện nữa, giọng điệu của Bạch Diệc Lăng khó lắm mới thả lỏng chút, Tạ Thái Phi cũng thở nhẹ một hơi.

Sau đó lão liền nghe đối phương nói: "Cũng đúng, rốt cuộc Vương tiểu thư đến hài tử cũng có rồi, ta cũng nên tác thành cho nàng......"

Tạ Thái Phi nói: "Ngươi có thể nghĩ như thế thì ta cũng yên tâm......Đợi đã, cái gì cơ, hài tử? Hài tử ở đâu ra cơ!"

Lão đến một nửa, thì đột nhiên phản ứng lại, lời Bạch Diệc Lăng vừa nói là có ý gì liền bật thốt ra hỏi một câu.

Nghe thấy câu hỏi đó, Vương thượng thư cũng cứng họng, sững sờ tại chỗ, trong chớp mắt phía sau lưng đã ướt đẫm.

Lời nói vừa rồi là thật hay giả, tự Tạ Thái Phi biết rõ trong lòng, cái gì mà Vương tiểu thư cùng thế tử của Vĩnh Định Hầu có tình riêng chứ, đấy chả qua chỉ là tìm cớ, để lừa Bạch Diệc Lăng thôi.

Nguyên nhân liên hôn thật sự chẳng qua là do gần đây Tạ gia cùng Vương gia có việc cần hợp tác, mượn lực lẫn nhau mà thôi, cho nên --

Con dâu chưa qua cửa vì sao lại mang thai?!

Tạ Thái Phi sửng sốt một lát bỗng nhiên quay đầu, rít gào: "Vương Sướng!"

Vương thượng thư môi run rẩy, mồ hôi lạnh chảy đầy đầu, nghẹn nửa ngày chỉ có thể yếu ớt thốt ra một câu: "Đây, đây là hiểu lầm......"

Nhưng câu nói kế tiếp lão lại chẳng nói ra được nữa.

Việc Vương tiểu thư phá thai mới xảy ra mấy ngày trước, chẳng có biện pháp nào che giấu tình huống thân thể, lão không thể phủ nhận nổi.

Tạ Thái Phi trừng mắt với Vương Sướng, nhớ tới người này mấy ngày hôm trước còn ân cần tìm đủ cách nịnh nọt, nói với lão muốn đổi huynh thành đệ, lão lại yêu thương con thứ, nên đã đồng ý, thì ra nguyên nhân thực sự lại là như vậy.

-- Vương Sướng cái lão không biết xấu hổ, chắc chắn là một bên thì mơ ước vị trí phu nhân hầu phủ, một bên khác cảm thấy con thứ hai Tạ Tỉ dễ lừa hơn so với Bạch Diệc Lăng, cho nên mới làm ra việc như thế này.

Thật là khinh người quá mức!

Tạ Thái Phi giận đến nói chuyện cũng không nhanh nhẹn, chỉ vào Vương thượng thư hồi lâu, lại hỏi Bạch Diệc Lăng: "Hài tử...... Là, là, là của ngươi?"

Bạch Diệc Lăng cố ý nói: "Hả, không phải chính ngươi nói nhi tử của ngươi với nữ nhi của hắn có tư tình sao? Ôm tôn tử là chuyện tốt, giận dữ như vậy làm gì."

Tạ Thái Phi tự mình nghẹn, xuýt chút nữa là tự sặc chết chính mình.

Bạch Diệc Lăng chớp chớp mắt, lại bổ sung: "Lại nói, số lần ta gặp nàng còn không nhiều bằng ngươi đâu, so với việc vu oan cho ta thì không bằng hầu gia nói rằng hài tử là của ngươi cho rồi. Nếu thật là như vậy cũng có thể xem như là một đoạn giai thoại, ta trước tiên chúc mừng ngài cây già nở hoa, trong phủ mừng có người mới!"

Dù sao cũng có liên quan đến trong sạch của nữ tử, tuy Bạch Diệc Lăng không có ý định cưới vị Vương tiểu thư này, ngược lại cũng không định đem việc này tuyên dương khắp nơi, hiện tại do Tạ Thái Phi cùng Vương thượng thư làm việc đê tiện trước, nên việc này không trách y được.

Tạ Thái Phi cắn chặt răng, cũng không biết mắng Bạch Diệc Lăng hay là mắng Vương thượng thư: "Hỗn trướng!"

Lão cầm lấy chung trà, muốn uống ngụm trà làm mình bình tĩnh chút, cầm lên mới nhớ tới Bạch Diệc Lăng vốn dĩ không chiêu đãi lão, trong ly trống không.

Tạ Thái Phi buông chung trà, nhắm mắt một lát, chải chuốt tin tức, nói với Bạch Diệc Lăng: "Thôi, ta biết trong lòng ngươi khó chịu, không muốn để đệ đệ của ngươi kết thân với Vương...... tiểu thư, nhưng mà tục ngữ nói việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài......"

"Đừng lo lắng nhiều thế, hai nhà các ngươi có kết thông gia hay không vốn dĩ chẳng có liên quan gì với ta cả."

Thấy Tạ Thái Phi vừa tức giận, thì tâm trạng của Bạch Diệc Lăng liền tốt lên, cười cười mà nói: "Không nói tới việc nhi tử của ngươi cưới Vương tiểu thư hay thế nào, dù cho hắn có cưới heo, cưới chó, cưới vương bát, thì cũng là việc của các ngươi. Chỉ cần không xảy ra trong phủ của ta, ta quản được mấy người chắc."

Y từ trong tay áo móc ra một cái túi tiền, ném tới bên chân Vương thượng thư, bên trong vừa vặn là tín vật lúc trước: "Này, trả lại ngươi."

Đúng lúc này, hệ thống có phản ứng:

"Hô hô hô!"

Trước mặt Bạch Diệc Lăng phun ra một đống pháo hoa giống sương mù, khung nhiệm vụ tràn đầy không khí vui mừng xuất hiện trong đầu y.

【 Chúc mừng ký chủ! Thành tựu ngăn chặn hai nhà Vương Tạ liên hôn get √╰(*°▽°*)╯】

【 Vận mệnh nguyên bản của Tạ Tỉ: mừng làm cha, xanh cả đầu.

Vận mệnh hiện tại: Hôn sự bị phá, thanh tâm quả dục. 】

【 Khen thưởng: Gói lễ vật sơ cấp "Ngươi có yêu ta không" ×1; +200 điểm, sinh mệnh có thế kéo dài một năm, moah moah! (*  ̄3)(ε ̄ *)】

( Bởi vì năng lượng đầy đủ, hiện tại tự động sử dụng giao diện bản màu sắc kì ảo. )

Bạch Diệc Lăng: "......"

Chuyện của hắn còn chưa xong, miễn cưỡng duy trì biểu cảm trước cái giao diện phong cách lòe loẹt trước mặt, cao giọng nói: "Người đâu, tiễn khách!"

Mặt mũi của Tạ Thái Phi vứt sạch sẽ, dùng sức vung tay áo, thở dài: "Sinh đứa con bất hiếu, ta thật sự không muốn tiếp tục nhìn thấy loại người ngỗ nghịch như ngươi!"

Sau khi nói xong, lão sợ lại bị nói cho mất mặt, lập tức rời đi bằng tốc độ nhanh nhất, Vương thượng thư mặt mày ủ rũ theo ở phía sau.

Bạch Diệc Lăng nhìn chăm chú vào bóng dáng của bọn họ, thở ra một hơi.

Nơi này đã biến hóa trở nên không giống với cốt truyện trong sách rồi, y đoạt lại thân thể của mình, vậy thì cũng nhất định có thể đoạt lại cuộc đời của chính mình.

Hai người đi rất nhanh, thực mau không thấy bóng dáng nữa, y cũng rời khỏi sảnh ngoài, đi về phía phòng ngủ của mình, được nửa đường vừa vặn gặp phải Uyển Nô đang bưng một mâm đồ ăn tới.

Bạch Diệc Lăng thăm dò nhìn thoáng qua, cười nói: "Hôm nay thay đổi muốn ăn cơm trong phòng ngủ sao?"

Uyển Nô thấy hắn muốn vươn tay cầm, vội vàng tránh ra, hờn dỗi nói: "Cơm của ngài còn chưa có đâu. Lục gia, cái này là để đút cho tiểu hồ ly mà ngài mang về kia kìa."

Bạch Diệc Lăng lúc này mới nhớ tới, trong phòng mình còn có đại bảo bối có thể giúp mình lấy điểm, tiểu hồ ly quý giá, chắc chắn không thể bị đói được!

Y cầm khay trong tay Uyển Nô: "Để ta đút cho."

Trước đấy y chưa từng nuôi hồ ly -- ở Tấn Quốc, hồ ly là một loài thần thú, tượng trưng cho điềm lành cùng phúc trạch.

Đương kim hoàng thượng chưa bao giờ lập hậu, có lời đồn là bởi vì thời trẻ hắn từng tình cờ gặp gỡ một hồ tiên, rễ tình đâm sâu, nhưng không thể bên nhau lâu dài. Cuối cùng hồ tiên sinh cho hắn một vị hoàng tử liền rời đi luôn, làm hoàng đế nhớ mãi không quên rất nhiều năm, vị hoàng tử kia chính là người trước đó vài ngày vừa mới từ bên ngoài trở lại kinh đô, Ngũ hoàng tử Lục Dữ.

Truyền thuyết là thật hay giả không biết, nhưng việc Hoàng Thượng đặc biệt yêu thương đứa con trai này thì triều dã trên dưới rõ như ban ngày, ở trong cốt truyện gốc, bia đỡ đạn Bạch Diệc Lăng có một đoạn vai diễn phối hợp cực kì khốn nạn cùng với Lục Dữ.

(Triều dã: triều đình và dân gian)

Lục Dữ có được sự ưu ái từ Hoàng Thượng, bản thân hắn cũng là người trí dũng song toàn, sự tồn tại của hắn khẳng định là chướng ngại vật trong quá trình cướp ngôi vị hoàng đế của vai chính Lục Khải, Lục Khải vì diệt trừ chướng ngại này, đã từng phái người ám sát hắn trên đường trở về kinh thành.

Ngay từ đầu gã muốn phái sát thủ xuất thân chuyên nghiệp là Bạch Diệc Lăng tới chấp hành nhiệm vụ lần này, nhưng thời điểm đó cốt truyện phát triển tới đoạn giữa, Bạch Diệc Lăng còn chưa hoàn toàn hạ quyết tâm đi theo Lục Khải tạo phản, cho nên nhẹ nhàng từ chối.

Nhưng mà y không muốn, Lục Khả lại có biện pháp khác, gã phái một cấp dưới khác giả thành dáng vẻ của Bạch Diệc Lăng tới hành thích Lục Dữ, lần hành thích đó khiến Lục Dữ chịu thương nặng, lại không thực sự thành công, nhưng cũng làm hắn hiểu lầm rằng Bạch Diệc Lăng là hung thủ thật sự.

(Hành thích: thừa dịp bất ngờ mà giết)

Trong lòng Lục Khải hiểu rõ, dù Bạch Diệc Lăng không muốn đi theo gã tạo phản, trong lòng lại nhớ kỹ ân tình của gã, sẽ không bán đứng chính mình.

Cứ như vậy, y cũng chỉ có thể đội cái nồi ám sát Ngũ hoàng tử, đứng phía đối lập với Lục Dữ, một lòng một dạ làm việc cho gã.

Lục Dữ cùng Bạch Diệc Lăng hiểu lầm gần 7 năm, tới tận lúc sau khi Bạch Diệc Lăng bị xử tử chân tướng mới rõ ràng, nhưng lúc này cốt truyện quái quỷ lại chạy lệch.

Bạch Diệc Lăng còn nhớ mang máng nguyên văn bên trong có nói mấy câu, chính là:

【 Sau khi biết được tin Bạch Diệc Lăng chết, Hoài Vương hộc máu bệnh nặng, sau lại vô ý biết được hung phạm ám sát năm đó, lại càng chịu đả kích lớn, từ đây bệnh không dậy nổi...】

Logic của tác giả cứ như cho chó ăn, cũng không biết vì cái gì mà Hoài Vương, người vẫn luôn coi Bạch Diệc Lăng là địch nhân lại bởi hắn chết mà "chịu đả kích lớn",《 Cẩm Tú Sơn Hà 》 dừng ở tình tiết này không viết tiếp, vấn đề này liền thành bí mật không lời giải.

Nhưng mà ý tưởng của Hoài Vương không quan trọng, quan trọng là, lần này, Bạch Diệc Lăng phải nghĩ cách làm rõ ràng rốt cuộc ai là người ám sát Lục Dữ, làm cách nào giả dạng thành hắn, sau khi nắm được chứng cứ tuyệt đối không thể lại khiến cho Lục Dữ coi mình thành tên thích khách kia, vô duyên vô cớ thay người khác đội nồi.

Kế hoạch là như thế, mà vừa ngẩng đầu, đã tới phòng ngủ của y rồi.

Bạch Diệc Lăng thu lại suy nghĩa bay loạn, bước vào phòng ngủ của mình, tiểu hồ ly vẫn lười biếng mà nằm bò.

Y cầm cái đùi gà còn vương máu từ trên khay đưa tới miệng Hoài Vương điện hạ, cười nói: "Đến đây, ăn đi."

Lục Dữ: "......"

Ọe!

Hồ ly trân quý như vậy, gần như sẽ không có người bắt giữ chăn nuôi, điều duy nhất Bạch Diệc Lăng biết đến chính là hồ ly ăn gà, không có gì mà phải nghi ngờ hết.

Y có chút không dám tin tưởng, đùi gà lớn như vậy tươi mới như vậy, sao lại có hồ ly không thích chứ?

Bạch Diệc Lăng giống như trêu chó lắc lắc đùi gà trong tay: "Ngươi nếm thử đi, ăn thật sự rất ngon! A."

Lục Dữ mắt trợn trắng trong lòng, rất muốn hỏi cái tên thích khách to gan, vô lễ này -- nếu ăn ngon thế sao ngươi không ăn đi?!

Hệ thống: 【 Ký chủ chú ý, đề nghị không cần làm ra hành động khiến hồ ly không vui, hành vi này có thể làm ngài mất điểm! 】

Bạch Diệc Lăng yên lặng mà đặt đùi gà trở lại khay.

Mùi máu quanh chóp mũi biến mất, Lục Dữ nhẹ nhàng thở ra, trong lòng vừa buồn cười lại buồn bực.

Lúc hắn làm người cũng là một người chú ý mặt mũi, thế nào mà lại lưu lạc tới nỗi bị kẻ thù của mình đút đùi gà sống.

Nếu không phải bởi vì y đánh lén, chính mình sẽ không bởi vì bị thương mà không thể duy trì hình người, chỉ có thể xuất hiện trong trạng thái của hồ ly.

Tuy là...... vết thương kia của là do người này bôi thuốc băng bó.

Thú vị, một thích khách dàn nhẫn độc ác, sẽ dừng chân vì một con hồ ly bị thương trên đường. Y, rốt cuộc là một người như thế nào đây?

Lục Dữ của lúc này, trong tiềm thức giống như đã có chút cảm giác được, Bạch Diệc Lăng trước mặt này, hình như có điểm nào đó không giống với thích khách mà hắn đã từng gặp qua.

Bạch Diệc Lăng đem đồ vật trong khay đều thử một lần, hồ ly trước sau không chịu ăn, chỉ mang bộ dạng rụt rè mà uống một chút nước trong chén.

Y cũng không biết làm sao, đành phải nhân lúc vật nhỏ này còn nể tình không có tức giận trừ điểm, từ bỏ ý muốn đút ăn, tự mình đi phòng khách dùng cơm trưa.

Lúc y sắp ăn xong, một gã sai vặt trong phủ đột nhiên gấp gáp chạy tới.

Bạch Diệc Lăng buông chiếc đũa: "Xảy ra chuyện gì? Ngươi sao lại hoang mang rối loạn vậy."

"Lục gia!" gã sai vặt vẻ mặt kinh hoảng, "Vương Sướng Vương thượng thư đã chết! Hắn, hắn là vừa mới đi ra từ đường giữa, trên người đột nhiên liền bốc cháy, tự mình...... chết cháy!"

【NPC " gã sai vặt gào thét" tuyên bố nhiệm vụ: Tìm ra hung phạm giết chết Vương thượng thư.

Điểm thưởng: 500 điểm.

Quy đổi thành sinh mệnh: Ba năm. 】

-----

Tác giả có lời muốn nói: # dầu gội bá vương, cứu lại lão hồ ly trọc lông, ngươi xứng đáng có được #233333 (moahahahaha)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro