Chương 2:

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ta có biểu ca ta kiêu ngạo
[Thâm Hải Lí Đích Vân Đóa]
Chương 1:
--Edit: ToHy--
Năm mới vừa đến, vạn vật sống lại, khắp nơi đều là một bầu không khí vui vẻ tràn đầy.
Trong phủ Trấn Giang, kinh tế phồn vinh, quý nhân sống trong thành không ít, trong đó, ở thành nam có một gia đình họ Tô, tổ tiên đều là người tài giỏi, trong phủ tài sản vô số, ngói xanh, là căn nhà phổ biến của đại đa số người dân Trấn Giang này.
Trong ngày tết, Tô gia ăn uống linh đình, tiếng cười nói rộn ràng. Đang sung sướng đắm chìm trong ngày Tết, nào biết ở phía viện rách nát Tây Bắc kia, có một người trong nháy mắt mất hô hấp.
Trên chiếc giường đen là một nữ hài, sắc mặt tái nhợt, môi tím, là dấu hiệu của bệnh nặng.
Trước khi Tô Văn bừng tỉnh dậy, trước mắt nàng đều là một màu máu đỏ, giống như đang phun lên mặt nàng, đọng lại trong miệng, có chút vị tanh nhàn nhạt.
Đầu óc có chút hồ đồ, nàng lắc đầu, đến khi tầm mắt không còn mơ hồ, tập trung nhìn, lọt vào trong mắt là một màn lụa ảm đạm, màu xanh lá, có thể mơ hồ nhìn thấy hoa văn hình cây trúc, Tô Văn ghét bỏ nhíu mày.
Xốc chăn lên, muốn rời giường, bên ngoài màn liền truyền đến tiếng bước chân.
"Tiểu thư, người tỉnh rồi?" Là một âm thanh nữ non nớt, ngay sau đó màn bị kéo ra, Tô Văn nhìn hấy một tiểu nha hoàn ăn mặc cũng màu xanh lá, bộ dáng, nàng đánh giá, rất giống với Lục Y nha hoàn bên người nàng, nhưng tuyệt đối không phải Lục Y.
"Ngươi là ai?" Tô Văn mở miệng. âm thanh khô khốc khó nghe, nàng kinh ngạc che miệng lại, nữ tử đã kiều thì nơi chốn đều phải kiều, Tô Văn đối với âm thanh này của mình chỉ có thể tạm coi là dễ nghe đáng yêu, còn muốn hơn thì phải cân nhắc lại.
Không đợi nàng nghĩ lại, tiểu nha hoàn liền luống cuống, đến gần đầu giường, sờ trán nàng cảm thụ độ nóng, khủng hoảng nói, "Tiểu thư, ta là Lục Y, người làm sao vậy?"
Lục Y khẩn trương nhìn Tô Văn, ánh mắt to tròn chứa đầy nước mắt.
Vị thái thái mới không cho tiền, toàn bộ mùa đông các nàng cũng không có được một chiếc áo bông chống lạnh cũng không có than để sưởi, hiện giờ đều là mặc đồ trước kia sửa lại, Tô Văn xưa nay được chiều chuộng, vừa mới vào đông đã bị phong hàn, toàn bộ mùa đông đều không được sống tốt, ma ma trước khi đi để lại một chút tiền đều dùng để mua thuốc.
Đêm qua bệnh tình Tô Văn lại càng nặng thêm, Lục Y không có cách nào, lại không dám đi cầu thái thái chỉ có thể ôm nàng yên lặng cầu nguyện, may mà ông trời có mắt, đến rạng sáng hôm nay nhiệt độ đã giảm.
"Lục Y?" Tô Văn không chắc chắn hỏi, nàng nhớ rõ ràng Lục Y vì dẫn kẻ cắp rời đi, cuối cùng đã chết.
Tô Văn kinh ngạc nhìn Lục Y, hoảng hốt nhớ ra nàng hẳn là cũng đã chết, đường kiếm kia đâm thẳng vào trong ngực nàng, một phần kiếm còn xuyên qua cơ thể, loại đau tê tâm liệt phế này nàng vẫn còn cảm thấy được từ trong trái tim, máu từ yếu hầu xông thẳng lên mũi miệng, dưới tình huống như thế, làm sao có thể sống được.
"Tiểu thư?"
"Ân," Tô Văn thở gấp sốt ruột hỏi, "Ta mấy tuổi?"
"Đầu năm trước mới tròn mười hai tuổi?"
Mười hai tuổi? Mới mười hai tuổi, Tô Văn lập tức nhìn bốn phía xung quanh, đồ đạc rách nát, cửa sổ bị rách, vừa đơn sơ lại vừa quen thuộc.
"Tiểu thư, người không phải có chuyện gì chứ?"
Tô Văn cắn đầu lưỡi bắt mình phải phân tích tình huống trước mặt, nếu như không nhầm, thì nàng vừa tròn mười hai tuổi và vẫn còn ở trong nhà của cha, "Không có việc gì, chỉ là ngủ lâu, có chút mơ màng. Còn bao lâu nữa đến ngày mười lăm tháng giêng?"
"Ngày mai là đến." Lục Y không biết vì sao Tô Văn hỏi vấn đề này, nhưng vẫn thành thật đáp.
Tô Văn thở một hơi, yên lòng, quá tốt, nàng không cần phải chờ lâu lắm.
Trong trí nhớ của nàng, trước khi mùa đông này đến, Trầm ma ma vẫn cùng với nàng nương tựa lẫn nhau bao lâu nay lặng lẽ rời  Tô phủ, tính thời gian, đã vài tháng, khi các nàng đều đã tuyệt vọng nghĩ không còn ai đến, người Diệp gia rốt cục tới...
Tô Văn chống đầu mỏi mệt: "Ngươi đi ra ngoài trước, để ta nghỉ một lát."
Lục Y lo lắng xem xét sắc trời, vừa mới sáng mà thôi, quay đầu lại nhìn Tô Văn muốn khuyên lại chạm phải ánh mắt không cho phép cự tuyệt liền gật đầu đi ra ngoài.
Thời tiết tựa hồ không thể nào tốt hơn được, tối tối mờ mờ, Tô Văn trở mình nằm trên đệm giường mỏng, trừng lớn hai mắt, không hiểu vì sao nàng vừa mới chết lại quay về năm mười hai tuổi này.
Nàng là bị người giết chết, có tổ chức có mưu đồ.
Những người đó làm bộ thành sơn tặc, nhưng bọn họ hành động nhanh chóng có tổ chức, vừa thấy là biết khẳng định đây không phải sơn tặc, sợ là người chồng trước kia của nàng còn quyến luyến chỗ tiền bạc của nàng mà hạ thủ đi.
Tô Văn nói lẩm bầm, ở trong ổ chăn nhỏ đem tổ tiên mười tám đời của Vương Minh Xuyên ra mắng, mãi đến khi miệng khô lưỡi khô mới xem xét đến tình hình hiện tại của mình.
Ngày mai, biểu ca chết sớm kia của nàng sẽ tới đón nàng trở lại kinh thành, Tô gia dám khắt khe, khắt khe cháu gái ngoại của phủ Diệp quốc công, sau đó bọn họ sẽ phải trả giá đắt.
Tô gia nàng cũng không thèm để ý, nhưng kinh thành nàng nhất định phải về, có ngoại tổ mẫu yêu thương nàng, chính là...Ánh mắt Tô Văn trầm xuống, sau đó thở dài một tiếng, thôi, về kinh thành trước rồi tính toán những chuyện khác sau, chẳng qua, có thù báo thù, có oán báo oán mới là lẽ phải.
Sống lại một lần, hẳn sẽ không càng tệ.
Tô Văn dưới đáy lòng an ủi chính mình, lại chuẩn bị suy nghĩ con đường kế tiếp của mình, sau đó đau đớn phát hiện ra mình vẫn chỉ còn là một đứa nhỏ, hơn nữa còn là một đứa nhỏ cái gì cũng không có, có thể có con đường gì đây, chỉ có thể ngoan ngoãn theo biểu ca đoản mệnh trở lại kinh thành.
Nghĩ lung tung, lại ảo tưởng đem Vương Minh Xuyên dám cầm kiếm giết nàng đâm trên người hắn một trăm tám mươi lỗ, Tô Văn nặng nề đi vào giấc ngủ, sau khi nàng và Vương Minh Xuyên li hôn, nàng muốn quay trở lại kinh thành, nhưng không nghĩ đến vừa ra khỏi Giang Nam đã bi người đuổi giết, ước chừng hai ngày nay nàng cũng không có cơ hội chợp mắt, bây giờ đã thoát khỏi nguy hiểm mọi mỏi mệt liền xuất hiện, mi mắt như nặng ngàn cân, liền ngủ cả buổi chiều, đến khi Lục Y đi đến gọi nàng mới dậy.
"Tiểu Thư, người ăn nhiều hơn một chút đi." Lục Y vẻ mặt đau khổ khuyên bảo.
Trên cái bàn gỗ thô nước sơn đã tróc bày ba cái đĩa, bên trong một cái đĩa là ba cái bánh mì, bên trong một cái khác là măng tây xào thịt đã nguội, trong cái còn lại là củ cải luộc.
Tô Văn ăn một nửa cái bánh mì, còn lại nàng thực sự không ăn được, đã nhiều năm như thế, có cái nào nàng ăn mà không phải sơn hào hải vị, trên bàn toàn món ăn quý lạ, nào giống bây giờ......Tô Văn trong lòng lại phun thêm một ngụm máu.
"Em ăn đi." Tô Văn nói, "Ta thật sự không ăn nổi nữa."
Lục Y lắc đầu, thấy Tô Văn thực sự không ăn, nàng liền đem mấy món đó đi cất, đến tối có thể ăn  một chút.
"Tiểu thư, đều là ta không tốt, không lấy được cái gì ngon hơn một chút." Lục Y cất cẩn thận thức ăn, tự trách với Tô Văn đang ngồi trên mặt bàn.
"Nếu có ma ma thì nhất định sẽ tốt hơn nhiều rồi." Nàng nói xong liền muốn lau nước mắt.
Dù Lục Y bằng tuổi với mình, nhưng Tô Văn là hai mươi sáu tuổi chết đi trở về, tính ra còn lớn hơn Lục Y không chỉ một lần đâu, hơn nữa Lục Y vẫn là vì muốn đánh lạc hướng sơn tặc mà chết, bởi vậy, Lục Y trong mắt Tô Văn liền biến thành một tiểu muội muội.
Mà người lớn thì phải chiếu cố người nhỏ, Tô Văn an ủi, "Lục Y rất có khả năng, chờ đến khi chúng ta có tiền, chúng ta thích ăn gì thích ném gì đều được phải không."
"Tiểu thư?" Lục Y kì quái nhìn Tô Văn, suy nghĩ có nên thật sự đi cầu tân phu nhân tìm một vị đại phu hay không, nếu tiếp tục như thế này, người cũng sẽ không còn.
Bị Lục Y dùng ánh mắt như đang xem quái vật nhìn, Tô Văn không kịp phản ứng, nàng hiện tại cũng mới chỉ là một đứa nhỏ, ho khan giả cười hai tiếng sau đó không quá tự nhiên nói, "Này, ta nói là về sau ngày tháng của chúng ta sẽ trở nên tốt hơn, đến lúc đó Lục Y cũng sẽ giỏi như ma ma."
Nhắc đến Trầm ma ma thành công dời đi lực chú ý của Lục Y, "Cũng không biết bây giờ ma ma đã đến kinh thành chưa?"
Nhắc đến vị ma ma một lòng vì mình, hẳn bây giờ bà ấy cũng được đón tiếp ở phủ Quốc công, Tô Văn cười cười, bởi vì bị bệnh mà đôi môi trở nên nhợt nhạt gợi nên một độ cong xinh đẹp, tuổi còn nhỏ mà đã có vẻ khuynh thành.
Người Diệp gia ngày mai sẽ đến, các nàng còn phải ăn cơm chiều, bởi vì vẫn đang có việc nên sẽ không có ai đến đưa cơm, nhưng vì giữ mạng, Tô Văn ăn một cái bánh mì, những cái khác đều để cho Lục Y ăn, sau đó hai người rửa mặt chui vào trong một ổ chăn, ôm nhau sưởi ấm, nghe tiếng chuột kêu chít chít bên ngoài cửa sổ, miễn cưỡng trôi qua một đêm gian nan.
Sáng sớm hôm sau, Tô Văn ngăn cản Lục Y muốn đi sớm tranh thủ thức ăn, "Không cần đi lấy, sẽ có người đưa tới cho chúng ta."
Lục Y khó hiểu, chỉ là cho tới bây giờ nàng cũng không mấy khi có chủ kiến, lúc nào cũng nghe người khác nói, lời Tô Văn nói, lời Trầm ma ma nói, bao nhiêu năm như vậy, cũng chưa bao giờ sai.
Tô Văn liếc nhìn thấy chiếc quần vải bông của Lục Y bị gió lùa vào,"Lên giường ngồi đi."
"Vâng, cảm ơn tiểu thư." Lục Y cũng lạnh, nghe xong giơ lên một khuôn mặt tươi cười, cho dù hiện tại vì giữ ấm mà nàng và Tô Văn ngủ cùng nhau, nhưng nghe được lời Tô Văn quan tâm, nàng vẫn không nhịn được muốn cười.
Nàng được Tô Văn cứu vào một ngày trời đầy tuyết, khi đó mắt mơ mơ màng màng mà thấy Tô Văn mặc áo hồ ly còn tưởng là thần tiên tới cứu mình, từ đấy nàng nguyện cả đời sẽ coi Tô Văn là chủ tử của mình.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro