Chương 1: Xuyên Không

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tiểu Kiều vốn đang suy nghĩ xem sau khi trở về nhà mình có nên nấu một nồi lẩu thật ngon để hưởng thụ những ngày tháng mệt mỏi vừa qua hay không?


Cô cũng không phải người tài giỏi gì, tốt nghiệm xong thì xin vào làm điều dưỡng ở bệnh viện thành phố B. Công việc quanh năm suốt tháng trong bệnh viện, thời gian công việc chật kín không có được khoảng thời gian riêng nào cho bản thân cả.


Vậy mà mẹ cô từ đầu năm nay đã bắt đầu hối thúc cô việc kiếm bạn trai, thấy cô luôn bỏ ngoài tai lời của bà nên mẹ của Tiểu Kiều liền vội vã kiếm hết người này đến người khác cho cô xem mắt.


Những ngày nay càng gọi hối thúc cô điên cuồng hơn nữa, Tiểu Kiều chỉ biết thở dài.


Thấy cô làm việc quằn quại suốt bốn tháng qua, trưởng điều dưỡng Phương lắm khi nổi lên lòng tốt cho cô được nghỉ phép hai ngày không cần đến bệnh viện.


Đối với người khác hai ngày là quá ngắn nhưng đối với khoa Y mà nói đó là chuyện may mắn cực kì, cứ như người lữ khách đi trong sa mạc suốt mấy ngày liền bỗng dưng tìm thấy ốc đảo.


Vì để ăn mừng chuyện vui hiếm có này, cô đã không ngại đi siêu thị vơ vét hết tất cả nguyên liệu nấu lẩu về làm một bữa hoành tráng.


Vừa ra khỏi siêu thị, con đường lớn giờ này vẫn còn rất đông đúc, người xe qua lại tấp nập. Ánh mắt Tiểu Kiều bất chợt rơi vào bà cụ lưng hơi còng sắp băng qua đường lớn.


Vẫn đang là đèn đỏ mà!


Ý nghĩ duy nhất của Tiểu Kiều trước khi mình lao nhanh ra đường lớn, túm lấy cánh tay của bà cụ kéo mạnh lại phía mình.


Những tiếng kèn xe kêu lên ing ỏi khi bất ngờ thắng gấp vang lên liên hồi chói tai.


Cơn đau điếng khắp cả người khiến Tiểu Kiều hồi hồn, cô đỡ bà cụ đang nằm đè lên người mình dậy.


"Bà ơi, bà có bị thương không?" Bà lão có lẽ bị bất ngờ trước tình huống vừa rồi nên không đáp lời cô ngay.


"Cô là ai? Cháu trai của ta đâu?" Bà cụ níu chặt tay cô, không ngừng lẩm bẩm.


Tinh thần bà cụ không được ổn định, cô vội trấn an bà: "Cháu trai bà tên gì? Bà bình tĩnh lại đã, cháu dẫn bà đi tìm cháu của bà." Bà lão nghe xong thì dịu giọng hẳn đi.


"Không được, ta phải ở đây chờ cháu ta." Nói dứt câu bà cụ liền ngồi bệt xuống đất không thèm để ý đến ai. Tiểu Kiều không đành để bà lão lớn tuổi ngồi ngay ở đường cái một mình lúc trời tối như thế, nên hết lời dụ dỗ bà đi vào băng ghế trước cửa siêu thị ngồi.


Khuyên mãi bà cụ mới đồng ý, Tiểu Kiều muốn vào trong mua chai nước cho bà cụ, lúc đứng lên thì bà cụ nắm chặt bàn tay cô: "Này, lúc nãy ta vẫn chưa cảm ơn cháu vì đã cứu ta một mạng đâu. Trên người ta không có gì để báo đáp, ta chỉ có thể nhìn thấy được cháu sẽ gặp được một người làm thay đổi số phận cuộc đời của cháu đấy. Ta chỉ có thể trả ơn cháu thế thôi."


Lúc xếp hàng thanh toán tiền, cô vẫn nghĩ về câu nói khó hiểu của bà cụ mà cười cười nên bất cẩn đụng phải người phía trước. Vậy mà ra đến nơi thì bà cụ đã biến mất.


Hưởng thụ xong bữa tối, xem thêm hai bộ phim viễn tưởng thì cô lên giường ngủ.


Tiếng gà gáy "ò.. ó.. o" bên tai khiến Tiểu Kiều lờ mờ tỉnh giấc. Cô ở chung cư tầng mười sáu khu dành cho y tá và điều dưỡng thì làm gì có tiếng gà gáy?


Cô bật dậy, cửa sổ nhìn ra ngoài trời còn mờ mờ tối, cô giật mình khi không gian xung quanh khác hẳn với phòng ngủ hiện đại của mình. Hơi lạnh xông thẳng vào cơ thể khiến Tiểu Kiều nổi hết da gà.


Có ai cho cô biết chuyện gì đang xảy ra hay không? Đây là nơi nào thế?


Cô cố nhìn rõ xung quanh, càng nhìn lòng cô càng lạnh. Với một người theo học và làm việc trong nghành Y, tất nhiên sẽ không tin vào ma quỷ hay tâm linh. Vậy nên mất một lúc lâu sau cô mới tiêu hóa được một sự thật cực kỳ khó chấp nhận đó là cô đã xuyên không.


Đúng vậy, cô đã thật sự xuyên không rồi!


Ngay lúc cô còn mơ màng về tình huống này thì bên ngoài có tiếng nói chuyện.


"Có thật là sẽ không sao chứ? Đứa con gái nhà lão Lý thật sự hợp bát tự với Khuê nhi sao?" Giọng ồm ồm của một người đàn bà trung niên vang lên.


"Mẹ yên tâm, bà Vương đã xem hết bát tự của những cô nương khắp các thôn gần kề thôn mình, nhưng chỉ có đứa con gái thứ ba của lão Lý thôn dưới nhà mình mới có bát tự hợp với Nhị đệ thôi. Bà ta còn chắc nịnh rằng đứa con gái này sẽ giúp Nhị đệ sống tiếp."


Đùng! Rõ ràng đây là Xung hỉ.


Không thể tin được mình đã rơi vào tình trạng này, còn xuyên vào thân thể của một đứa bé chưa thành niên đã kết hôn, hơn nữa "phu quân" còn nằm liệt giường. Đúng là trớ trêu quá mà!


"Này, nha đầu Lý Tiểu Kiều kia, mặt trời lên sắp cháy cả mông rồi còn không mau dậy." Tiếng la từ ngoài cửa vọng vào, tiếp đó là hàng loạt tiếng đập cửa liên hồi vang lên.


Thì ra thân thể này trùng tên với cô. Tiểu Kiều vội đáp lên một tiếng rồi tiến đến mở cửa ra.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro