Chương 3: Dị Năng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đại tẩu nghe tiếng bước chân lộp cộp cùng tiếng ma giày ma sát dưới đất kêu lên "xoàn xoạt" thì quay đầu lại nhìn trượng phu của mình bước vào gian bếp. Gia đình bình thường nam nhân không bao giờ đặt chân vào gian bếp vì đây là nơi giành riêng cho nữ tử, nhưng Đinh gia từ lúc Đinh phụ mất, trải qua lúc giàu có đến lúc nghèo khổ phải đi mượn gạo khắp nơi đến bây giờ thì không còn giữ quy củ thế nữa.


Nhìn trượng phu mình gương mặt hốc hác, đôi mắt đỏ ngầu cùng quần áo dơ bẩn, chân phải kéo lê trên mặt đất mới di chuyển được, chỉ nàng biết những ngày mưa khi mùa đông đến là những ngày mà trượng phu nàng khổ sở nhất. Hốc mắt nàng đỏ lên.


Tiểu Kiều nhìn vị đại ca Đinh Sâm trước mặt mà cũng cảm thấy xót. Bộ dạng nhếch nhát, râu mọc lấm tấm trên gương mặt cùng cái chân phải cà thọt làm mất đi vẻ hào sảng mà độ tuổi hai muơi nên có.


"Chàng chưa khoẻ mà sao lại đi rồi? Nương thấy thì lại mắng thiếp không lo cho chàng đâu?" Giọng đại tẩu nức nở vang lên, không kịp lại đỡ phu quân mình.


"Khi nãy mẫu thân đem ít khoai nghiền vào cho ta, dặn ta ở nhà nghỉ ngơi, nhưng nhà mình thế này làm sao ta nghỉ ngơi cho được." Đinh Sâm thốt lên thì cũng rưng rưng nước mắt mà nắm chặt tay nương tử của mình. Chàng muốn ra đồng phụ mẫu thân gặt lúa nhưng nghĩ lại ngày mai sẽ cùng lên núi đốn củi, chỉ sợ sức lực không đủ thì lại kéo chân hai huynh đệ Danh gia. Nào có đương gia nào giống nhà bọn họ, nữ nhân trong nhà gồng gánh thay nam nhân chèo chống gia đình mà nuôi con cái đâu chứ. Không phải chàng ích kỷ hay gia trưởng mà chàng cảm thấy cực kì xấu hổ khi vì chàng mà làm gia đình mình lâm vào hoàn cảnh như ngày hôm nay, nhiều lúc chàng chỉ muốn chết đi vậy thì có phải mọi người sẽ sống tốt hơn không?


Vì cái chân phải mà gia đình bán đi bao nhiêu ruộng đất để mời thầy lang chạy chữa, cuối cùng cũng chẳng tốt hơn chặt đứt nó đi là bao. Mẫu thân vì chàng mà mệnh nữ nhân lại kiếm bao nhiêu là việc trong thôn, nương tử chàng thì ngày đêm trốn sau lưng chàng chỉ dám khóc thầm. Hạo Hạo tại chàng mà mới bó tuổi đã theo chàng lên núi đốn củi, luôn theo cạnh đỡ chàng mỗi khi chân phải đau nhức. Thậm chí vì chàng mà nhị đệ sống người không ra người như thế..


Tiểu Kiều đứng nhìn hai phu thê nhà đại ca ôm nhau mà khóc, "chậc" một tiếng, nàng nghĩ nghĩ chắc mình cũng tàng hình rồi.. Khóc một hồi, đại tẩu nức nở kêu nàng đi ra sau viện đào khoai làm bữa trưa.


Hiện tại nàng xuyên đến đây, chỉ nghe từ miệng tẩu tử biết rằng nơi hiện tại xưng là Kỳ Đại Lập Quốc. Đây là lần đầu tiên nàng nghe thấy tên này làm nàng mơ hồ không biết đây là đâu. Qua miệng đại tẩu mới biết rằng những năm gần đây, quanh năm Kỳ Đại Lập Quốc nắng mưa thất thường, có những tháng ngày hạn hán không một giọt mưa, làm cho nông dân bọn họ cực kì đói khổ, trồng trọt thất thu liên miên. Còn có những ngày mưa bão sấm chớp suốt mấy tháng, làm đồng ruộng, hoa màu hoàn toàn ngập úng.


Triều đình dửng dưng, nhân dân đói khổ!


Tuy nhiên, năm ngoái tiên đế cuối cùng cũng băng hà.


"Nhị đệ muội đem dao này ra sau viện đi, ta cùng muội đào ít khoai lên làm bữa trưa." Đại tẩu tay cầm một cái rỗ và con dao hướng Tiểu Kiều nói lớn, xắn tay áo lên cao tư thế chuẩn bị đào khoai.


Sân phía sau viện rất rộng, bãi đất trồng khoai dây leo bò trên đất mọc lên um tùm xanh mướt một vùng. Tuy nhiên khi nàng sờ vào đất đai nơi này lại khô cằn cỗi, đất đai thế này sao khoai có thể sinh trưởng tốt? Đúng như Tiểu Kiều đã nghĩ, khoai lang đào lên củ nào củ nấy đều nhỏ nhỏ bằng nắm tay của nàng, đều màu vàng vàng trắng trắng, nàng đang thất vọng thì đại tẩu ngược lại vô cùng vui mừng.


"Khoai nhà ta đều nhỏ thế này sao tẩu tẩu?"


"Muội nói gì thế, khoai nhà ta thế này là đã tốt lắm rồi, khoai trong nhà Tào tẩu có đất tốt hơn chúng ta cũng trồng không ra đâu."


Giọng nói vui sướng mà nhìn nàng, Tiểu Kiều phát hiện đại tẩu của mình cười lên rất xinh đẹp dù gương mặt gầy nhom, làn da cũng không trắng lắm.


"Tẩu đi hái rau đem vào làm rau trộn, muội ngồi đây đào thêm chút khoai nữa đi, ta sẽ nấu nhiều một chút để tối hâm lại ăn."


"Dạ, tẩu tẩu." Xong rồi nàng đem dao cắm xuống đất đào lên, thấy lưỡi dao quá cùn, nàng lấy tay bới lên khoai lên, nắm củ trong tay mà nàng thèm thuồng nuốt nước miếng, bỗng nàng thấy củ khoai trong tay nàng biến lớn hơn một chút, mắt Tiểu Kiều trừng to lên không thể tin được. Nàng liền lấy củ khoai nhỏ nhất nắm trong bàn tay, mắt nhắm lại tập trung tinh thần vào bàn tay.


Nàng cảm giác trong thân thể mình một dòng điện mang năng lượng từ trên đỉnh đầu chạy dọc qua thân thể tập xuống thẳng lòng bàn tay, Tiểu Kiều mở mắt ra, bỗng mắt nàng mở to ra tràn ngập vẻ không thể tin nỗi.


Củ khoai nhỏ xíu nhăn nheo thiếu dinh dưỡng khi nãy giờ đây to lên hơn một vòng, trắng trắng đầy đặn hơn hẳn!


Trái tim nàng vì củ khoai lang mà đập bùm bùm, gương mặt nàng hưng phấn không kìm nổi mà đỏ rực lên. Đây chắc chắn là dị năng trong truyền thuyết của truyện xuyên không, nàng cũng có bàn tay vàng đó!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro