Chỉ Cười Vì Ngươi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiết trời cuối thu tại Băng Phong Thành cực kỳ lạnh , vốn dĩ khí hậu quanh năm ko hề ấm áp , nay thời khắc chuyển sang đông càng buốt giá hơn .

Trong phủ đệ rộng lớn , nam nhân với trường bào xanh sậm đang ngồi dưới gốc cây bỉ ngạn đưa mắt nhìn xa xăm  .
Vào lúc này có 1 hắc y nhân từ đâu chạy đến , quỳ gối hành lễ :

" khởi bẩm nhị Hoàng Tử , theo tin tức thu thập được. .... Thái Tử..... "

Hắc y nhân bất giác nuốt nước bọt , cố gắng giữ bình tĩnh mà nói cho tròn câu  .

" Thái Tử ở Hoàng Cung Đại Tống gặp phải thích khách làm cho kinh sợ . .."

" ..... "

Nam nhân rũ mắt nhìn đến hắc y nhân đang quỳ .
" là sự thật ? "

" dạ vâng  ! "
Hắc y nhân vội vàng gật đầu khẳng định .
" thuộc hạ còn biết được kẻ giết người chính là ngũ Hoàng Tử của Đại Tống . "

Nam nhân khoát tay , hắc y nhân hiểu ý rời khỏi .

" Vô Ảnh ! "

" nhị Hoàng Tử !! "
Theo lời gọi của nam nhân  , 1 hắc y nhân khác lại xuất hiện .

Nam nhân gương mặt vô cảm , lời nói ra tựa khí lạnh ngoài kia .

" lập tức theo ta đến Kinh Thành Đại Tống ngay hôm nay ! "

" thần , tuân mệnh ! "
Hắc y nhân trả lời  , nhanh chóng đi chuẩn bị ngựa  .

Bấy giờ nam nhân nọ lại được trả về sự yên tĩnh như lúc đầu  , đưa tay hứng 1 nhánh hoa bỉ ngạn đỏ rực bị gió thổi rơi .
Khóe môi lúc này lại vô thức nở nụ cười , ánh mắt cũng là muôn phần hài hòa ---- MINH MINH ! Đợi 1 chút , ta rất nhanh sẽ đến với đệ ...
.
.
.
.

Ngự hoa viên của Hoàng Cung Đại Tống lúc này cực kỳ thú vị .

VƯƠNG TUẤN DŨNG và Triệu Thanh mở to mắt nhìn HOÀNG MINH MINH , nghẹn nửa ngày vẫn ko nói được 1 câu ra hồn .

Mắt thấy ko có gì để nói nữa , HOÀNG MINH MINH lập tức xoay người muốn đi .

" KHOAN ĐÃ !! "
VƯƠNG TUẤN DŨNG và Triệu Thanh đồng thời hô to .

" MINH nhi !! "

" MINH MINH !! "

" ..... "

Lại 1 lần nữa hợp nhất  , cả 2 thi nhau chạy đến , mỗi người 1 bên ...... cứ vậy kéo tay ai kia giữ lại .

" ngươi  ! Mau buông tay ! "
VƯƠNG TUẤN DŨNG đen mặt nhìn cổ tay của HOÀNG MINH MINH bị người khác nắm .

Triệu Thanh cũng chẳng phải bù nhìn .
" ngươi buông ra mới đúng  ! "

" ngươi. ...."
VƯƠNG TUẤN DŨNG ko nói nữa  , trực tiếp bắt lấy cổ tay Triệu Thanh đem hất ra .

Triệu Thanh ghì chặt ,  tung chưởng đến trước ngực đệ đệ mình .

1 đòn này xem như chính thức trở mặt  , bằng 1 tay còn lại của mình , VƯƠNG TUẤN DŨNG rút kiếm ra khỏi vỏ ....

" ..... "

HOÀNG MINH MINH giận run cả người,  vốn định quát 1 tiếng thì trước mặt đã xuất hiện 1 hồng y nhân. 

Hồng y nhân kia còn ai ngoài LÂM DẠ HỎA !?
Ngay lúc cảm thấy tình hình ko ổn , hắn đã lập tức phi thân cứu giá .

LÂM DẠ HỎA ở trên khoảng không tặng cho Triệu Thanh 1 cước vào khủy tay . Xong  , tiếp tục dùng tay  vỗ 1 cái vào bả vai VƯƠNG TUẤN DŨNG .

Triệu Thanh đau đến nhe răng , cả cánh tay tê buốt mất cảm giác .

VƯƠNG TUẤN DŨNG thì hoàn hảo ko sao  , 1 vỗ kia của LÂM DẠ HỎA chỉ ngụ ý bảo hắn " mau buông tay " . Lực sát thương thực chất là ko có .

" nhị vị ! Chủ tử ta là người có địa vị thế nào kia chứ ?!! Há có thể để nhị vị tại đây lôi lôi kéo kéo ?? "

LÂM DẠ HỎA nghiêm túc nói ra 1 câu khiến cho 2 vị Hoàng Tử phải cảm thấy xấu hổ vì hành động của mình .

Lúc này BẠCH TRÌ cũng đã có mặt ngay bên cạnh , ko ngần ngại tới thêm 1 câu  :

" lại nói , chủ tử ta nào phải hàng hóa cho các người  tranh giành ?? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG gấp gáp .
" MINH nhi ! Ta ko hề có ý như vậy  ! "

Triệu Thanh suy nghĩ 1 chút , vẫn là bình thản hơn :
" Thái Tử , ta là vì thấy ngươi xảy ra xung đột với ngũ đệ , nên đoán chừng ngươi cảm thấy phiền phức  . Thành ra mới muốn can ngăn ngũ đệ đừng quấy rầy ngươi mà thôi  .

VƯƠNG TUẤN DŨNG xem như ko nghe thấy  , hắn bây giờ chỉ muốn giải thích ......

HOÀNG MINH MINH lẳng lặng xem xét , nhìn đến người kia thái độ bồn chồn lo lắng thì ko biết phải làm sao ...
Rốt cuộc hít sâu 1 hơi mà nói :

" tam Hoàng Tử , thỉnh ngươi cho biết ..... ta khi nào thì nói TUẤN DŨNG quấy rầy ta ?? Đã nói qua chưa  ? Có ko ? "

" ..... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG tiếp tục làm tượng đá ...

Triệu Thanh nuốt nước bọt , chính là ko thể biện giải .

HOÀNG MINH MINH liếc mắt sang người nào đó , ngữ điệu nhẹ nhàng lại tựa răn đe :

" còn ko mau thu kiếm lại ? Chuyện nhỏ như vậy cũng cần động binh khí sao  ? Ngươi là tiểu hài tử ko biết suy nghĩ à ?! "

" ách....."
VƯƠNG TUẤN DŨNG bối rối , tay chân loạn xạ đem bảo kiếm tra vào vỏ .

" tam Hoàng Tử ! "
HOÀNG MINH MINH lại nói , ánh mắt vẫn nhìn về người kia .

" lời ta nói ngươi có hiểu hay ko ? "

Triệu Thanh siết chặt tay .
" ta chính là cố chấp , lời ngươi nói .... có chết ta cũng ko muốn hiểu  !! "
Dứt lời đùng đùng sát khí bỏ đi .

" MINH nhi ! "
VƯƠNG TUẤN DŨNG sực tỉnh , lập tức bước lại gần  .
" lời ngươi nói .... có thật ko ? "

HOÀNG MINH MINH sắc mặt thâm trầm quét qua .
" ngươi nói xem !? Chiếm tiện nghi của bổn Thái Tử rồi thì xem như ko có gì ư ? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG  ngay tức khắc giác ngộ , cười đến híp cả mắt  .

" nào có . Ta nhất định sẽ chịu trách nhiệm a !! "

" .... "

TRIỆU PHỔ vừa hay tới nơi nghe kịp câu nói này , thật bất đắc dĩ mà nhắc nhở :

" khụ..... ngũ Hoàng Tử , vị kia cũng ko phải cô nương yếu đuối hay tiểu thư khuê các . Người muốn chịu trách nhiệm cái gì !!?? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG chớp chớp mắt  , nhận thấy ai kia biểu cảm  khuôn mặt hết sức khó coi thì cuống cuồng cả lên  :

" cái này .... Ý của ta là sẽ đối xử tốt với ngươi a MINH nhi ! Ko ... ko  phải .... sẽ đối xử tốt hơn nữa !! Đúng , ta chính là có ý đó . "

" .... "

HOÀNG MINH MINH nhướn mi , từ sâu thẳm đáy lòng cảm thấy áp bức người ta thật thú vị .
Khoảnh khắc quay đi , khóe môi bất giác lại mỉm cười  .

LÂM DẠ HỎA và BẠCH TRÌ đủng đỉnh theo sau ,  gật gù a gật gù ---- phải vậy mới được a !

TRÂU LƯƠNG thở dài thườn thượt  ---- được chứ , tương lai có nên đầu quân sang chủ tử mới ko ?
.
.
.

Trên con đường đất đá rộng lớn mênh mông , gót ngựa nện vang rền ko ngừng nghỉ , chắc hẳn chủ của nó có việc gì rất vội  .

Phía xa xa là 1 thành trì dần xuất hiện rõ ràng trong tầm mắt , khách đến càng thúc ngựa nhanh hơn . Dường như chỉ mong thật mau đến nơi mình muốn  .

" yyyaaaaa ! "
Nam nhân giật đây cương , ngước mắt nhìn bảng vàng sáng rực 2 chữ KINH THÀNH .

Hắc y nhân theo sau thúc ngựa tiến lên phía trước , đến bên cạnh quân lính gác cổng thì dừng lại .

" chủ nhân của ta muốn gặp Tướng Quân đóng giữ nơi này . "

Người gác cổng đưa mắt nhìn 1 lượt hắc y nhân nọ , rồi nhìn sang nam nhân kia :

" các ngươi là ai ? Tướng Quân muốn gặp là có thể gặp hay sao ? "

** XẸT ! **
** RỌET !! **

" A ! "

Người lính gác cổng phía bên kia kinh hãi trợn ngược mắt  ........ Hắc y nhân nọ ko nói ko rằng  , 1 kiếm cứa ngang cổ người trước mặt  .

Ánh mắt đầy tử khí quay sang người còn lại :
" Tướng Quân các ngươi , làm thế nào gặp  ?! "

Người gác cổng đôi chân run rẩy , giọng nói cũng ko còn bình thường  .

" ngài .... ngài ấy ko loanh quanh trong Thành mà là ở Hoàng Cung "

Nam nhân im lặng , lúc này thì lên tiếng .
" Tướng Quân được phép ở lại Hoàng Cung của Vua sao  ? "

" ko .... ko phải ! Đại Tướng Quân trấn giữ KINH THÀNH là ngũ Hoàng Tử ....."

" nga~ , ra vậy ...."
Nam nhân cười  1 tiếng .
" gọi là VƯƠNG TUẤN DŨNG phải ko ? "

Người gác cổng bất ngờ lớn tiếng dù là bản thân vẫn đang sợ hãi .

" to gan  ! Thứ dân ko được phép gọi tên tự của Hoàng Tử ! "
( tên tự -- ko lầm thì chính là gọi cả họ và tên  )

" cẩu nô tài ! "

Nam nhân phất nhẹ tay áo , như có ảo thuật. ... người gác cổng bị hất bay lên không trung rồi rớt xuống ..... 2 mắt trợn trừng , máu miệng trào ra , chết ngay tại chỗ .
.
.
.

Lại trở về Hoàng Cung , VƯƠNG TUẤN DŨNG lúc này sắc xuân phơi phới . Gương mặt được cho là âm u oán khí hiện tại đã thay thế bằng nụ cười ngọt ngào chói mắt

Từ lính tuần tra đến nha hoàn , thái giám , ai nấy đều há to miệng vẻ mặt ko thể tin được  ---- ngũ Hoàng Tử thì ra khi cười lại đẹp như vậy  !!

Ngay cả VƯƠNG quý phi , thân mẫu đích thân sanh ra cũng cảm thấy khó tin tưởng . Cho đến khi tận mắt chứng kiến .......
Nàng ta đang ngồi nói chuyện phím với tiểu LÂN LÂN  , VƯƠNG TUẤN DŨNG bất ngờ xông vào :

" mẫu thân cát tường  ! "
Đi kèm là 1 nụ cười tươi , rạng rỡ như ánh dương .

VƯƠNG quý phi sững sờ , dụi mắt đến nổi sưng vù vì nghĩ bản thân hoa mắt rồi  .

Tiểu LÂN LÂN chu chu môi nhỏ .
" Oa ! VƯƠNG ca ca cười lên cực kỳ đẹp nha , phải thường xuyên cười như vậy mới tốt a . "

VƯƠNG TUẤN DŨNG lại gần bé ngồi xuống , lấy 1 miếng bánh dẻo đút cho bé :

" LÂN LÂN , đệ thử nghĩ coi .... MINH nhi nếu thấy ta cười thì có thích hay ko ? "

Tiểu LÂN LÂN cả mồm nhét đầy bánh ko thể trả lời  , thế là ra sức mà gật gật gật cái đầu nhỏ .

VƯƠNG TUẤN DŨNG lại cười , xoa đầu bé 1 cái .
" ngoan~ "
Tiện tay nhét thêm 1 chiếc bánh nữa ......

Đám nha hoàn theo hầu VƯƠNG quý phi mặt đỏ , tim đập nhanh  , chân thì run ---- nha~ aaa , ngũ Hoàng Tử hảo đẹp traiiiii ~~ .
.
.
.

Về phía HOÀNG MINH MINH thì đang nhàn nhã ngồi uống trà .

VƯƠNG TUẤN DŨNG đích thân thuận đường ghé thăm  .

" MINH nhi ! Có gì đặc biệt muốn làm hay thích ko ? "
Hỏi 1 câu  , ý cười tràn lan xung quanh , cười đến nỗi .....

LÂM DẠ HỎA tay cầm tách trà run run , nhìn VƯƠNG TUẤN DŨNG mà nghiến răng muốn mòn ---- con bà nó !! Lão tử vậy mà lại thấy thẹn với nụ cười kia , vị trí đệ nhị mỹ nam cứ vậy bị chiếm mất .  Ko cam tâm a !!

BẠCH TRÌ nhìn ko chớp mắt --- ài .... cười đẹp như vậy luôn sao  ?

HOÀNG MINH MINH im lặng , chăm chú nhìn ..... VƯƠNG TUẤN DŨNG lại gần ngồi xuống rồi thì ai kia vẫn còn nhìn ...

" ta .... trước đây tại sao lại ko để ý ...? "

VƯƠNG TUẤN DŨNG tập trung lắng nghe .
" chuyện gì vậy MINH nhi ? "

HOÀNG MINH MINH lần đầu tiên trong đời dùng ánh mắt dịu dàng nhìn người nào đó , lời nói ra cũng muôn phần dễ nghe :

" ta ko để ý , thì ra ..... ngươi cười nhìn rất đẹp ..."

" .... "

LÂM DẠ HỎA và BẠCH TRÌ sững sờ , liên tục ngoáy tai  ---- ai nha ! Lỗi thính giác sao ?!!

VƯƠNG TUẤN DŨNG đặc biệt vui trong lòng .

" từ bây giờ ngươi bắt đầu để ý là được . MINH nhi , đời này của ta ..... vì ngươi mà cười . "

Nói rồi giơ ngón cái đặt lên môi ai kia , lời nói nhẹ nhàng như ru hồn người khác :

" vậy nên là .... MINH nhi , ngươi cũng phải vì ta mà cười biết ko ? "

" ..... "

BẠCH TRÌ cảm thấy ko được đúng cho lắm , nghĩ nghĩ bèn túm cổ áo LÂM DẠ HỎA lôi đi .

LÂM DẠ HỎA buồn bực ---- đang xem náo nhiệt a !!

2 người kia đi rồi,  HOÀNG MINH MINH nở nụ cười nhẹ .

" được  ! Nhất định sẽ vì ngươi mà cười. ..... TUẤN DŨNG . "

" ..... "

MINH nhi ! Ngươi như thế này  đúng thật là ..... muốn lấy mạng của ta mà .....
VƯƠNG TUẤN DŨNG thầm nghĩ , ngón tay vẫn còn trên môi ai kia , nhẹ nhàng xoa xoa qua lại . Nhịn ko được hỏi 1 câu :

" ta có thể hôn ngươi ko .... MINH nhi ....? "

HOÀNG MINH MINH rũ mi mắt  , ko nói .

VƯƠNG TUẤN DŨNG xem như đối phương ngầm đồng ý , ngón cái xê dịch 1 chút xuống dưới,  bắt lấy chiếc cằm nhỏ gọn .

Cơ thể dần dần ép sát tới trước , VƯƠNG TUẤN DŨNG đột ngột  dừng lại ngắm nhìn ai kia ở khoảng cách cực gần .
Ánh mắt giao nhau , ai cũng ko nỡ chớp ....

HOÀNG MINH MINH nhìn thật sâu vào trong đôi mắt đen láy kia mà tự hỏi ---- là từ bao giờ trong lòng đã có đối phương. ....
Cánh tay đưa lên  , ngón tay thon dài khẽ chạm vào gò má  anh tuấn của người kia . Ko 1 khắc chần chừ , hơi cúi đầu , nhắm mắt ...... gửi trao nụ hôn bằng cảm xúc đầy trân trọng .

VƯƠNG TUẤN DŨNG chưa từng vui như bây giờ , bản thân cũng thật cẩn thận nhẹ nhàng mà đáp trả nụ hôn kia .
Từ thế bị động  chuyển sang  thượng phong , VƯƠNG TUẤN DŨNG mút thật nhiều , thật lâu trên cánh môi anh đào kia .

HOÀNG MINH MINH vụng về học theo cử chỉ của người ta , bất quá ko tài nào theo kịp .

" ưm...."

Khẽ thốt ra thanh âm kỳ lạ nơi cuống họng , HOÀNG MINH MINH mở to mắt , đôi tai  đỏ bừng  , mặt cũng có cảm giác nóng ....

VƯƠNG TUẤN DŨNG liếm nhẹ cánh môi đỏ mọng 1 cái nữa rồi buông ra , vẻ mặt hài lòng nhìn đối phương vô cùng nhu thuận .

" MINH nhi , có thích ko ..? "

" .... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG tiếp tục hỏi .
" cảm thấy thế nào ? "

" ..... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG truy cứu đến cùng .
" MINH nhi , có phải rất ngọt ko ? "

" ..... "

Ai kia dường như thẹn quá hóa giận , nhấc chân đá 1 cước vào chân ghế của người ta .

** RẦM ! **

VƯƠNG TUẤN DŨNG nhanh chân lẹ mắt ,  bật dậy tránh đi . Ghế gỗ trúng 1 cước kia gãy ra nhiều khúc , nhìn mà toát mồ hôi lạnh ---- ko tránh kịp thì hảo mất mặt a !!!

" MINH nhi~ "
VƯƠNG TUẤN DŨNG cười xòa sáp lại gần .
" đừng nóng . Mau đưa ta xem , chân có bị đau ko a ...? "

" ...... "

HOÀNG MINH MINH nghẹn họng ---- hiện tại hối hận rồi  ! Còn kịp ko ?!!

Và rồi sau đó , 1 người mặt dày mày dạn lôi kéo chân ai kia đòi xem có sưng hay ko .... có đỏ hay ko ??
Ai kia thì dường như lấy hết tất cả sự kiên nhẫn của bản thân mà trả lời rằng : " ko sưng ! Ko đỏ ! Đá 1 cái nhẹ thì sao có gì được  !? "

" ừm ... khụ ...... "
TRÂU LƯƠNG ở bên ngoài cửa phòng ấp a ấp úng .
" ngũ .... ngũ Hoàng Tử , có chuyện rồi  ...."

" ..... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG hít mạnh 1 hơi  , hung hăng ra mở cửa. 

" tả Tướng Quân a~ . Ngươi và hữu Tướng Quân chắc nhàn rỗi lắm rồi . Hay là ngày mai về biên cương huấn luyện thêm binh sĩ đi ."

" ách .... Nguyên Soái , người đừng đùa !! "

VƯƠNG TUẤN DŨNG vẻ mặt ghét bỏ .
" lại chuyện gì nữa  ? "

TRÂU LƯƠNG chỉ chờ nhiêu đó , lập tức khai báo :

" Hoàng Thượng truyền khẩu dụ , cho mời vị kia nhà người lên  Đại Điện , có người chỉ đích danh đang đợi gặp mặt  .

" ..... "

.
.
.

HOÀNG MINH MINH chân vừa bước qua cánh cửa Đại Điện thì khựng lại , nam nhân khoác trường bào phía trước làm chùn chân y .

" A ! Người đến rồi  . "
TRIỆU TRINH nói 1 tiếng như báo hiệu  .

Nam nhân xoay người nhìn , 1 thân bạch y tựa thiên tiên ập vào mắt  .
Nở nụ cười tươi trên môi  :

" MINH MINH ! "

" ..... "

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~

Cảm ơn ủng hộ 🙏🙏🙏🙏







Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro