Của Ta ! Ân... Của Ngươi...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

VƯƠNG TUẤN DŨNG theo chân HOÀNG MINH MINH về phủ Thái Tử .

1 đường này tuyết lạnh bao phủ trắng xóa , thế nhưng 2 bên đường lại mọc thật nhiều mạn châu sa* .

Mạn châu sa trải dài theo từng bậc thang , hết lối mòn là cả 1 mảnh đỏ rực bạt ngàn đến hoa mắt .
Lúc này đây , gương mặt của VƯƠNG TUẤN DŨNG hắn cũng chẳng khác sắc hoa là bao . Đỏ bừng , nóng rực .....





Qua khỏi rừng hoa nhỏ kia là phủ đệ trắng toát , hoa lệ cao lãnh tựa như HOÀNG MINH MINH .

Cửa phòng vừa mở , VƯƠNG TUẤN DŨNG rất ko khách khí chạy ngay đến bên bàn tìm nước uống .
Cổ họng của hắn như có ai cào xé đau rát , cả người bốc hỏa hừng hực .

HOÀNG MINH MINH điềm tĩnh nói 1 câu :

" ngươi ráng cầm cự a TUẤN DŨNG . LÂM đã đi lấy giải dược rồi . "

Đôi con ngươi đen tuyền khẽ lay động , VƯƠNG TUẤN DŨNG nhìn đến 1 thân bạch sắc trước mặt , bất giác nuốt nước bọt .

Ko nói ko rằng , lao nhanh đến ép y vào vách cửa . Mang theo hơi thở nóng rực, phả ra bên tai y .

" MINH nhi , có ngươi rồi.... ta còn cần đến giải dược kia sao ? Ngươi ko phải là giải dược của ta ư ? "

HOÀNG MINH MINH gò mà đỏ ửng , rõ là khi nãy ko có uống rượu.....
Thế nhưng..... hiện nay lại muốn say mất rồi .

VƯƠNG TUẤN DŨNG ánh mắt mờ đục nhìn sâu vào đôi mắt của y . Dần dần áp sát , chiếm lấy hơi thở của đối phương .

" ...... "

1 cái mút nhẹ nhàng nâng niu , HOÀNG MINH MINH nhắm mắt lại đáp trả .
VƯƠNG TUẤN DŨNG mang theo hơi thở nặng nề , động tác đang làm vì vậy mà gấp gáp hơn .

Cánh môi mềm giao nhau , cả 2 cảm nhận sự mềm mại và ngọt ngào từ đối phương .
VƯƠNG TUẤN DŨNG ôm lấy eo nhỏ ai kia siết chặt .
HOÀNG MINH MINH đưa tay lên cổ hắn choàng lấy , ghì lại sát hơn .

" ưm...."

1 tiếng rên khẽ khó kiềm chế thoát ra từ cuống họng .
HOÀNG MINH MINH bị hôn đến đầu óc trống rỗng , mơ màng .

" ha..... MINH nhi...."

1 khắc trước khi đưa đầu lưỡi tiến vào khoang miệng ai kia , VƯƠNG TUẤN DŨNG nhu tình khẽ gọi tên y .
Tiếng gọi nhẹ nhàng , tựa như mật ngọt rót vào tâm can HOÀNG MINH MINH .

" ân...."

VƯƠNG TUẤN DŨNG bắt lấy chiếc lưỡi ai kia , tham lam nút mạnh . Vị ngọt từ đó lan tràn .....
Đôi môi của hắn luyến tiếc rời khỏi cánh môi anh đào , di dời xuống vùng cổ trắng ngần của y mà mơn trớn .

Lực siết nơi eo nhỏ mạnh hơn , đầu lưỡi người nào đó vươn ra liếm láp vùng cổ khiến HOÀNG MINH MINH khẽ rùng mình .

" hưm....."

Cảm nhận được ai kia có chút run rẩy , VƯƠNG TUẤN DŨNG tận dụng 1 tia lý trí cuối cùng..... dùng chân khều chiếc ghế gần đó sang .
Nhanh chóng ngồi xuống , thuận tay kéo theo ai kia cùng ngồi với mình .

HOÀNG MINH MINH 1 phen ngơ ngác , đến khi hoàn hồn thì đã yên vị trên đùi người ta .
Mặt đối mặt , tim đập nhanh tưởng chừng muốn rớt ra ngoài

VƯƠNG TUẤN DŨNG gục đầu lên hõm vai y .

" MINH nhi .... trở thành người của ta , thuộc về 1 mình ta . "

Còn chưa nhận được câu trả lời , VƯƠNG TUẤN DŨNG đã vội đùa giỡn với vành tai của y .
Chiếc lưỡi tinh nghịch dạo 1 vòng mang tai rồi dùng môi ngoặm lấy day day .

" ưm....."

Ngoại bào chẳng biết từ khi nào bị ném xuống đất . Từng đợt da gà nổi lên khi bàn tay của hắn nhanh chóng cởi thắt lưng của y , các ngón tay ma mãnh luồn vào xiêm y ma sát phía sau lưng .

HOÀNG MINH MINH dùng tay bám chặt vai người ta , tránh vì ngồi ko vững mà ngã té ......

Xiêm y cũng từ từ li khai khỏi chủ nhân của nó , HOÀNG MINH MINH bất chợt túm lấy bàn tay hư hỏng kia .... gò má đỏ bừng , cắn cắn môi .

" TUẤN DŨNG. ....y phục của ngươi. .... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG nuốt nước bọt , hôn đến xương quai xanh ẩn hiện mập mờ của y .
Khàn giọng nói :

" ta ko muốn làm ngươi ngã đâu. Vậy nên. ... cảm phiền ngươi giúp ta cởi y phục a MINH nhi . "

" ...... "

Ý của VƯƠNG TUẤN DŨNG chính là ---- tay ta bận ôm ngươi rồi !!

HOÀNG MINH MINH mặt đỏ càng thêm lợi hại , bất chợt giật nảy mình ..... thân người theo đó mà dán sát vào người ta hơn .

VƯƠNG TUẤN DŨNG vậy mà dứt khoát cho tay hẳn vào trong lý y của HOÀNG MINH MINH .
Bàn tay của hắn ko yên phận , đang thích thú xoa nắn bờ mông căng tròn .

" ngươi. .... ngươi. ....."

HOÀNG MIINH MINH lắp bắp ko thành câu , bản thân chẳng biết là tức giận vì thẹn hay là xấu hổ mà ko dám nhìn thẳng mặt hắn .

VƯƠNG TUẤN DŨNG ko ngừng mút mát , thỏa thích hôn hít , mơn trớn nơi yết hầu của y .
Hôn dần xuống ngực , dùng 1 tay rảnh rỗi kéo rộng lý y sang 2 bên , bắt lấy nhũ hoa hồng hồng mà xoa nắn .

" A ......"

HOÀNG MINH MINH kinh ngạc trừng to mắt , nhũ hoa bị người kia cúi đầu ngoặm lấy chơi đùa .
Răng của hắn ma sát nhè nhẹ , lưỡi linh động đánh qua lại khiến y cảm tưởng có thật nhiều con kiến nhỏ đang bò nơi đó .

" MINH nhi ..... cởi giúp ta.. có được ko ....? "

" ưm.... ân... được. ..."

HOÀNG MINH MINH lúng túng đáp lời , đưa tay gỡ bỏ thắt lưng cho hắn , kế đó đem xiêm y cởi ra .
Vì là đang ngồi , chỉ cởi được 1 nữa phần trên .

VƯƠNG TUẤN DŨNG khẽ cười ---- MINH nhi của hắn lại đơn thuần , đáng yêu đến như vậy. ..

Bàn tay đang chơi đùa với nhũ hoa di chuyển xuống phía dưới , tại ngay chỗ tư mật .... dứt khoát nắm lấy cự vật của y .

" hưmm.... "

HOÀNG MINH MINH cứng đờ cả người , bờ mông ko 1 khắc nào ngưng bị vuốt ve .
Nay phía trước nơi kia còn bị người ta giữ lấy , bỗng nhiên lại có cảm giác như mình bị bắt nạt

" ngươi. .... TUẤN DŨNG. ..ta...."

VƯƠNG TUẤN DŨNG tận tình liếm mút nhũ hoa của y , bàn tay nắm cự vật nhẹ nhàng vuốt ve lên xuống.
Hơi thở nặng nề phả ra :

" của ta ..... làm người của ta .... hoàn toàn thuộc về ta a MINH nhi .... "

Bức rức, ngột ngạt là cảm nhận hiện tại mà HOÀNG MINH MINH có được .
Băng Phong Thành ko bao giờ nóng ! Phủ Thái Tử của y lại càng ko !!
Ấy vậy nhưng trong người y lúc này như có như ko 1 ngọn lửa đang bùng cháy .
Các ngón tay bạch ngọc vô thức bấu chặt hơn trên vai người ta .

VƯƠNG TUẤN DŨNG giữ nguyên bàn tay đang làm loạn nơi cự vật y , tay kia thì lấy ra .... nắm lấy tay y đưa tới ngay môi của mình .....

HOÀNG MINH MINH mở to mắt nhìn VƯƠNG TUẤN DŨNG dịu dàng hôn vào lòng bàn tay đỏ ửng vì phỏng của mình .
Trong lòng 1 cỗ ấm áp lan tràn .....

" còn đau ko ....? "

Giọng nói nhẹ như ru , HOÀNG MINH MINH lắc đầu ..... nhịn ko được cúi xuống hôn lên môi hắn 1 cái .

" ngươi vừa chữa nó lành rồi đấy thôi ..."

Sợi dây kiên nhẫn của VƯƠNG TUẤN DŨNG đứt phăng ko thương tiếc .
Ngay lập tức ôm lấy y xoay người lại .

Tình huống nháy mắt thay đổi , HOÀNG MINH MINH bị hắn đặt ngồi 1 mình trên ghế .
Cảm giác gió lạnh truyền đến , y ko nói nên lời khi phát hiện ---- lý y trên người đã ko còn che được những nơi tư mật khó nói nữa .

Và còn có ..... cửa phòng từ nãy đến giờ vẫn chưa đóng đâu aaa !!!

" TUẤN.... TUẤN DŨNG ....ngươi làm gì ..... a ....."

Lời nói bị nghẹn lại khi người kia cứ vậy đem cự vật của y cho vào miệng của mình .
Ai có thể tưởng tượng đấng quân Vương chí cao lại quỳ gối làm những chuyện này ..... với 1 nam nhân khác ..... !?
Có chút giật mình , nhưng rồi nhanh chóng cảm nhận được sự khác lạ ......

" ưm......"

VƯƠNG TUẤN DŨNG ngoan ngoãn như trẻ nhỏ được quà , từng chút từng chút phục vụ cho y thoải mái .
Khoang miệng ấm áp , ẩm ướt bao lấy côn thịt của y .

HOÀNG MINH MINH mất tự chủ ngã đầu tựa vào vách cửa , mắt phượng nhắm nghiền , môi nhỏ hé mở phát ra những âm thanh rời rạc vô nghĩa .

" ư.... haa... "

Đưa 1 tay lên miệng hòng ngăn lại những âm thanh đáng xấu hổ kia , thế nhưng lại ưỡn người run rẩy .

VƯƠNG TUẤN DŨNG đưa lưỡi vào đầu khấc của y , cố tình dùng răng cạ nhẹ nơi đó .

" ưmm..... aaaa.... hộc..."

Hắn khẽ cười , đem tinh hoa của y trong miệng mình nuốt xuống cổ họng .
Ngẩng đầu nhìn lên , sâu trong ánh mắt của hắn là 1 loài dã thú ngủ say lâu ngày .
Đến nay ..... phải thức tỉnh rồi...

HOÀNG MINH MINH điều chỉnh lại hô hấp , nhìn đến khóe môi của hắn vẫn còn vương 1 chút màu trắng đục......
Thế là rướn người đến , lè lưỡi liếm đi thứ nước đó .

VƯƠNG TUẤN DŨNG lại 1 lần nữa bế lấy y xoay người .
HOÀNG MINH MINH mặc nhiên trở vệ ví trí như lúc ban đầu .
Nhưng rồi liền nhận ra khác lạ , đó là ----- lý y phía dưới của VƯƠNG TUẤN DŨNG mất rồi !!!

Nay bản thân lại ngồi trên đùi hắn , nơi tư mật của cả 2 cư nhiên lộ thiên giữa ban ngày .

1 khắc lơ là , động nhỏ phía dưới đã bị người kia vô thanh vô thức xâm nhập .

" aa ! "

Cánh tay vụng về ôm chặt đối phương , HOÀNG MINH MINH nhào về trước , dán sát cả người vào hắn .

VƯƠNG TUẤN DŨNG ko vì vậy mà xao lãng việc đang làm , 1 ngón tay trong động nhỏ nhẹ nhàng xoay tròn .

" ưn...."

VƯƠNG TUẤN DŨNG dùng tay còn lại vuốt ve tấm lưng của y , cho thêm 1 ngón tay tiến vào .
2 ngón tay chậm rãi động đậy , hắn biết rõ người luyện võ cơ thể đa số là dẻo dai ..... làm những loại sự tình này ko sợ y sẽ bị thương .

Quả thật suy nghĩ của hắn là đúng , HOÀNG MINH MINH chẳng thấy đau gì .... chỉ là trương trướng khó chịu mà thôi .

Quay đầu là cần cổ ai kia sát bên , HOÀNG MINH MINH thật muốn chạm vào....
Nghĩ là làm , y lần đầu hôn nhẹ lên nó . Lại bắt chước như hắn đã làm , đầu lưỡi vươn ra liếm 1 đường , môi mút mạnh 1 cái .

" ha...... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG nhíu mày thở hắt ra 1 hơi . Khó lòng kiềm chế được nữa , ngay tức khắc ôm lấy eo của y nhấc cả người lên .
Sau đó lại dùng chút lực ép y phải ngồi xuống .....

" A..... nha~~....."

HOÀNG MINH MINH gần như muốn hét lên , ko phải vì đau ..... mà là vì đột ngột bị xâm nhập nơi động nhỏ chật hẹp , nhất thời khó thích ứng kịp .....
Nói trắng ra còn là vì ..... khoái cảm đến quá bất ngờ ....!

" MINH nhi ...... VƯƠNG TUẤN DŨNG ta thề có trời cao..... thật lòng yêu ngươi . ! "

HOÀNG MINH MINH gục đầu lên vai hắn , nhẹ gật .

" ko cần phải thề .....ta tin ngươi a TUẤN DŨNG ...... "

" ..... "

Đôi tay siết chặt lấy eo nhỏ ai kia , VƯƠNG TUẤN DŨNG như muốn khảm cơ thể đối phương vào với mình làm 1 .
Hông nẩy lên , đem cự vật của mình cắm sâu vào trong hậu huyệt của y .

" haaa..... "

HOÀNG MINH MINH lần đầu tiên trong đời trải qua loại cảm giác này .
Cả người lâng lâng bay bổng , nơi hậu huyệt ko ngừng co rút , ôm chặt cự vật người kia bao bọc .

" ư...... MINH nhi ..... nơi đó của ngươi thật chặt..... "

VƯƠNG TUẤN DŨNG hơi thở hỗn loạn , ghé vào tai y mà lộng ngôn .

" ta thật sự... Ko kìm được.... haa... MINH nhi ....."

HOÀNG MINH MINH tim đập mạnh , ko những chân run rẩy mà cả người cũng rung theo ..... lại còn phải nghe những lời khiến cho y đỏ mặt đến xuất huyết .

" ngươi...... ư...... im... lặng.... haaa.... cấm ngươi.... nói .... aaa ..."

VƯƠNG TUẤN DŨNG gật đầu xem như đồng ý , hông dùng lực nhiều hơn , đồng thời giữ eo của y đè ép trợ giúp cự vật của hắn đi vào sâu tận cùng .

" ức......ư......"

HOÀNG MINH MINH há miệng , cắn mạnh lên cổ hắn .
Nơi hạ thân liên tục truyền đến cảm giác tê dại , tứ chi bủn rủn mất hết sức lực .
Cự vật thô to lại ra vào trơn tru , nơi động nhỏ trào ra 1 ít dâm thủy ..... đem từng tiếng nhóp nhép vang lên thanh thúy khi nơi đó bị cự vật thúc vào .

" aaa.... haaa.... D.... DŨNG~.... "

HOÀNG MINH MINH siết chặt cổ hắn , thắt lưng run rẩy kịch liệt . Nơi cự vật của y ngẩng cao lại 1 lần nữa phóng ra tinh hoa của nam nhân .

VƯƠNG TUẤN DŨNG bắt lấy môi y hôn sâu , nút mạnh lưỡi của y , gầm nhẹ 1 tiếng trong cuống họng .

" hưmm..... MINH nhi của ta ! "

HOÀNG MINH MINH mềm nhũn , tùy ý cho người ta làm loạn trong khoang miệng mình .
Nơi hậu huyệt tinh tường cảm nhận 1 dòng chất lỏng nóng hổi xối vào .....

" MINH nhi ...... khi nãy ta nói gì , ngươi nghe chứ ? "

HOÀNG MINH MINH có chút lười biếng , gật gật đầu .
VƯƠNG TUẤN DŨNG đem mũi mình cọ cọ với chiếc mũi của y .

" vậy ngươi thì sao ? "

HOÀNG MINH MINH gục đầu vào ngực hắn , nhắm mắt thỏ thẻ .

" tâm có ngươi.... yêu ngươi.... là của ngươi...."

Khỏi nói cũng biết VƯƠNG TUẤN DŨNG vui sướng đến cỡ nào , tay siết chặt y vào lòng ko muốn buông lơi .
Khóe môi ko thể nào khép lại ----- MINH nhi đã là của hắn , MINH nhi chính miệng nói yêu hắn , MINH nhi là của riêng 1 mình hắn

Duy chỉ thuộc về VƯƠNG TUẤN DŨNG hắn !!!
.
.
.

Vui vẻ qua đi lại nhường đường cho mật ngọt ái tình lên ngôi .
Sắc trời ngoài kia ngã về chiều , những tia nắng cuối cùng hắt vào ..... đem bóng hình soi rọi xuống mặt đất ....

Mọi vật xung quanh yên tĩnh , chỉ có những cơn gió đùa vui bên những khóm hoa mạn châu sa xinh đẹp ......
Những tiếng thở dốc dồn dập phát ra từ căn phòng , hùa với làn gió bay đi xa .

2 thân ảnh cao to quấn lấy nhau , hòa vào nhau ghép thành 1 .

~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
Cảm ơn ủng hộ ❤❤❤

* mạn châu sa thì ai cũng biết .
Mà ai ko biết thì nó là Hoa Bỉ Ngạn .
.............. vốn là e mới ra viện , ko muốn lại vào đó nên viết sương sương thôi quý dị ạ .
Đợi thân thể ta khôi phục lại bình thường , lúc đó sẽ cho các nàng mãn nhãn 😏😏😏

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro