thương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




Hoàng hôn buông mình lên tất thảy bằng tấm thân nhẹ nhàng và mỏng manh quá đỗi rồi phủ đắp triển đồi một màu huyền bí. Năm đấy, năm này, năm nay. Mọi năm trôi lững thững như cái tà mây vắt ngang núi mơ màng lim dim mà giật mộng rơi vào mắt. Tuổi xuân em trong vắt tựa cái ly trà nguội ngắt chẳng làm ấm được bụng thời gian, nên nó tham lam vơ vét cả dòng máu tươi ồ ạt ngụ mình trong vóc người nhỏ bé. Lèm bèm trong cơn say, tôi ngửa đầu nhìn gió lấm lét kề vụn phiến môi lạnh buốt vào cành cây hao gầy. Kìa, cây nó ngại, e ấp run rẩy mà đánh rơi cả mấy bận lá non. Chẳng như em, tôi thầm nghĩ; chẳng như đời, tôi thầm nốc tiếp ngụm Vodka.

Vẽ lại trăng, vẽ lại nước, vẽ lại đời, vẽ lại em.

Bập bùng cuống họng dăm ngọn lửa, hoang hoải một miền đất trong đêm với ba chiếc đèn đường leo lét đòi làm rõ bóng người. Góc phố buồn năm nào vẫn buồn như thế, vẫn không tìm được chút ủi an qua cơn rét lạnh. Leng keng vài bận, ngọn xu nằm đáy chai vẫn chưa một lần rơi vào vòm miệng kẻ khát tình.

Rõ thì trời vẫn chưa muốn tôi cùng em, tay trong tay, mặn nồng.

Thở ra ngụm khí thành hình dáng người khiến tôi ngây dại, trong màu đen vĩnh cửu, có kẻ đưa tay ôm ấp màn đêm.

Ra là chỉ mới mùa đông, mùa xuân còn hẵng trốn tìm đâu đây.

Đây không phải là lần đầu tiên tôi quay lại đây, bỡ ngỡ, mà đã là lần thứ bao nhiêu mà não bộ từ chối nhớ tên để tạm gánh vài chỉ tiêu lờ mờ như chắc chắn lần này là một con số lẻ đìu hiu một mình một bóng sau chục dãy số dài ngoẵng. Tại nơi mây từ hướng Nam sẽ chợt bẻ hướng xuôi theo hình hộp mà em ngây thơ chẩn đoán rằng liệu rằng, lầm lỡ, thần thiên bao đời đã muốn Trái Đất một hình vuông này, tôi đã đặt phiến môi lạnh kề lên bờ má em, dưới sự yêu chiều của cơn mưa dai dẳng. Hoài niệm cái thời em còn tinh nghịch, mang lại cái gió man mát của tuổi trẻ trả lại cho nhân gian bên gió đông lạnh buốt hà thời tiết mà nhoài bóng lên vạn vật đìu hiu.

Những tham vọng cuồng vội tranh đấu, hỡi dấu yêu. Và rồi ở đâu đó, cõi lòng cằn cỗi phủ đầy mảnh xanh vụn vặt sẽ hoà cao giọng hát cùng gió cuốn mây ngàn. Mang đến cho em, một nhịp đập khắc khoải, để em nguyện tình trả lại, một khoảng đớn đau.

Hoàn mỹ, em ơi.

Thốt lên các con từ chơi vơi nơi vực thẳm, em biết gì về nắng mai? Về một thoáng rực rỡ yêu kiều hay một điều khó nắm? Em nào biết, em còn có thể nào hay biết. Em đi, phố buồn; em không về, phố chẳng còn vui.

Rõ thì nắng sẽ khó tìm được cơ hội để một nữa lượn mình quanh bờ vai em và nhỏ giọt lên gò má cao gầy. Khi không còn là gì cả - chuyện đôi ta - thì tôi mới biết tình hoá ra cũng là một hình thức giam cầm, lâu dài và vĩnh viễn, hoặc ngắn ngủi mà bi ai.

Đắm mình vào ký ức thuở xưa, dưới cột đèn thứ hai lủng lẳng, em đã nói gì?

"Góc trời năm đó, tôi bên em, dịu dàng."

Góc trời năm đó, tôi bên tôi, một mình.

--  𝕲𝖆𝖉𝖗𝖊𝖊𝖑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro