Chương 18

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô không nhìn thấy khuôn mặt mẹ lần cuối, đó là sự hối hận cả đời của cô, có lẽ đó cũng là sự tiếc nuối của mẹ cô. Khi mẹ ra đi, dù là tươi cười hay vướng bận, cô cũng không thể biết được... Cô cái gì cũng không biết, khi tình cảm chân thành của mẹ rời đi, cô cái gì cũng đều không biết . . . . . . . .

Thư Cẩn luôn ở cùng cô, luôn âm thầm sưởi ấm trái tim cô. Khi Thư Cẩn nói "chúng ta ở bên nhau", cô dần buông bỏ sự phòng bị của mình, dần dần cảm thấy ấm áp. Nhưng An Dật nhận ra rằng, thực ra Thư Cẩn vẫn chưa sẵn sàng, chỉ là do lúc đó cô quá yếu đuối khiến cho Thư Cẩn không đành lòng. Cô nhận sự quan tâm của Thư Cẩn, nhưng lại không dám tiến thêm một bước, tình yêu mà cô muốn là tình yêu thuần khiết, không có sự thương hại, không đau khổ, cũng không có những yếu tố khác. Chỉ là cô đã quên, chính là vì yêu, nên cô mới cảm nhận được đau khổ. Cô cảm ơn Thư Cẩn vì đã cho cô một tia hy vọng vào lúc đó, khi cô dần tỉnh táo lại, cô cảm thấy mình nên cho Thư Cẩn thời gian, cho chính mình một chút thời gian.

An Dật tắt đèn lẳng lặng nằm ở trên giường, có người gõ nhẹ cửa, An Dật thu hồi suy nghĩ vẩn vơ, ngồi dậy, mở đèn lên, rồi mới trả lời: "Mời vào. . . . . . . . ."

Cánh cửa được Thư Cẩn từ từ mở ra, rồi nhẹ nhàng đóng lại, Thư Cẩn mặc váy ngủ, đứng ở cạnh cửa.

An Dật có chút kinh ngạc nhìn Thư Cẩn, nàng đang ôm gối trên tay, nhìn tư thế này, nàng đang chuẩn bị...

Bàn tay Thư Cẩn nhéo nhéo gối vài cái, trong lòng vẫn còn có chút bối rối, kỳ thật nàng do dự hồi lâu mới đi tới, dù sao chuyện như vậy thật sự là... Nhưng mà, nàng biết, có một số việc nhất định phải do một người chủ động. Mà hiện tại, An Dật tựa hồ đã đi vào ngõ cụt, càng đi càng lòng vòng, chuyện chủ động cũng chỉ có thể tự mình làm.

Nàng nhẹ nhàng nói: “Về sau, chúng ta… ngủ cùng nhau được không?” Nửa câu đầu của nàng có vẻ chắc chắn, nhưng câu “Được không?” lại dường như có cảm giác lo lắng.

An Dật hơi sửng sốt, tình huống này sao? Cô nhìn Thư Cẩn, dưới ánh đèn khuôn mặt của nàng hình như hơi đỏ lên, là thẹn thùng sao? An Dật xê dịch thân mình qua một bên, chừa cho nàng một nửa chiếc giường, sau đó gật gật đầu, tỏ vẻ đồng ý.

Thư Cẩn ôm gối, đi đến chỗ trống bên cạnh, đặt gối xuống, nhẹ nhàng ngồi xuống, không nói gì.

An Dật nghiêng đầu nhìn Thư Cẩn, Thư Cẩn hơi hơi cúi đầu xuống, bờ vai trắng nõn lộ ra dưới ánh đèn, xương quai xanh xinh đẹp cực kỳ mê người. An Dật nhìn nàng, nhịp tim tựa hồ đập không bình thường, cô quay đầu đi, âm thầm hắng giọng nói: "Ngủ đi, được không?"

Thư Cẩn khẽ "ừm" một tiếng rồi nằm xuống.

An Dật tắt đèn, nằm xuống, ngủ ở mép giường bên ngoài, thân thể cứng ngắc không nhúc nhích.

Thư Cẩn nhìn bóng lưng cứng ngắc của cô, trong lòng thầm thở dài. Nàng biết An Dật đang rối rắm, nhưng lại không biết làm sao để gỡ rối cho cô, nàng nhìn lên trần nhà, lật người, di chuyển từ từ từ từ. . . . . .

An Dật cảm giác được phía sau có chút chuyển động, có tiếng động nho nhỏ, sau đó, một khối thân thể ấm áp dần dần tới gần cô, cuối cùng, che ở sau lưng của cô, Thư Cẩn mềm mại mà hữu lực vòng tay ôm lấy thắt lưng của cô. An Dật không dám động đậy, thậm chí không dám mở miệng thở, cô thực sự rất khẩn trương. . . . . .

Thư Cẩn không cử động nữa, điều chỉnh tư thế cho thoải mái một chút, sau đó dựa vào An Dật, từ từ chìm vào giấc ngủ. . . . . .

An Dật vẫn khẩn trương, tiếng hô hấp sau lưng dần dần trở nên nhịp nhàng, đều đều . . . Thư Cẩn đã chìm vào giấc ngủ, An Dật dần dần thả lỏng, không biết đến khi nào, cô bị cơn buồn ngủ kéo đi. . . . . .

Lục Khiết dần dần phá vỡ phòng tuyến của Ôn Tử Như, nàng lớn hơn Lục Khiết vài tuổi, có vẻ lý trí hơn, nhưng có thể thấy rằng cô đã dồn hết tâm tư vào đó. Ôn Tử Như có thể coi là mối tình đầu của Lục Khiết, là tình yêu đích thực của cô, Lục Khiết cố gắng dốc hết công sức vào đoạn tình cảm này. Trên người Lục Khiết, Ôn Tử Như có thể cảm nhận được sức sống thuộc về những người trẻ tuổi, Lục Khiết luôn có thể lôi kéo nàng, làm nàng vui vẻ cười, đó là điều mà nàng chưa bao giờ có khi còn trẻ.

Mọi thứ dường như đang đi theo chiều hướng tốt đẹp. . . . . . . . . . . .

Trình Oánh rủ An Dật cùng Lục Khiết ra ngoài tụ tập, nàng nói có chuyện quan trọng muốn nói.

Ba người ngồi trong quán cà phê, không khí có vẻ có chút ngưng trọng, Trình Oánh nói nàng phải đi, công ty đưa nàng đến trụ sở chính ở Mỹ, thời gian đã định là ngày mốt. Nói xong, nàng mỉm cười, nhưng lại có thể nhìn thấy sự miễn cưỡng trong mắt nàng.

An Dật không nói gì, chỉ nhìn Trình Oánh, trong lúc nhất thời, cô có chút giật mình. Lần đầu tiên gặp nhau ở trường cấp ba, Trình Oánh nở nụ cười như vậy, vô cùng chói mắt trong đám người.

Lục Khiết sắc mặt có chút tối sầm, nàng tức giận nói: "Mẹ kiếp, cậu phải đi rồi mới nói cho chúng tôi biết!"

Trình Oánh cười nói: "Tôi chỉ sợ các cậu luyến tiếc tôi thôi, hơn nữa gần đây đã xảy ra quá nhiều chuyện, tôi cũng không muốn cho các cậu thêm phiền toái. . . ."

An Dật rốt cục mở miệng: "Đến trụ sở chính, sẽ thăng chức, là chuyện tốt, Trình Oánh, chúc mừng cậu!"

Ánh mắt Trình Oánh chợt lóe lên, nói: "Cám ơn!"

An Dật thản nhiên cười: "Đến bên đó, giữ gìn sức khỏe thật tốt, thường xuyên liên lạc nhé."

Trình Oánh cũng cười: "Nhất định sẽ."

Lục Khiết cũng điều chỉnh lại cảm xúc của mình, áp chế sự miễn cưỡng, trở lại với tính khí thường ngày, nói: “Anh chàng da trắng đẹp trai không tồi nha, đến lúc đó cũng đừng miễn cưỡng trở về, trực tiếp trở thành cô dâu ngoại quốc. "

Trình Oánh sẵng giọng, "Này đều bị cậu biết mất rồi . . . ."

Sau khi nói xong, cả ba người đều cười, bầu không khí dần trở nên thoải mái.

Vào ngày các nàng ra sân bay, An Dật và Lục Khiết đứng bên ngoài, An Dật nhìn bầu trời, trong lòng tràn đầy phiền muộn. Cô, Lục Khiết và Trình Oánh là bạn bè đã nhiều năm, nhiều năm như vậy, đều không có chia lìa. Mà vẫn là có một ngày, những người bạn lớn lên cùng nhau từ thời niên thiếu đều sẽ có cuộc sống của riêng mình. Sau đó, vì cuộc sống, cuối cùng họ sẽ rời đi mỗi người một ngả. Nhân sinh chính là như vậy, có người đến, có người đi, cứ thế lặp đi lặp lại, tuần hoàn không ngừng. . . . . . .

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh