Chương 17

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trương Tuyên ngồi một lúc, do dự hồi lâu mới hỏi: "An Dật, cái đó . . . . Thư Cẩn là gì của con?" Trương Tuyên cảm thấy hỏi như vậy sẽ mạo muội, nhưng bà cũng không thể không hỏi. Nếu nói Thư Cẩn là bạn của An Dật, vậy thì những gì Thư Cẩn làm đã quá vượt quá phạm vi bạn bè. Nàng và An Dật cùng nhau hành lễ*, nàng không chỉ tận lực lo liệu mọi việc, mà còn chăm sóc An Dật chu đáo. Trương Tuyên cảm thấy chính mình không thể không hoài nghi.

*ý của tác giả chắc là kiểu cũng bái đưa tang mẹ mà chỉ con cái mới làm á, mà Thư Cẩn cũng hành lễ như vậy

An Dật hơi sững sờ, một lúc lâu sau mới khàn giọng nói: “Thư Cẩn, nàng là người yêu của con.”

Trương Tuyên khẽ mở miệng vì kinh ngạc, người yêu? Bà nhất thời chấn động, không nói gì, chỉ nhìn sâu vào mắt An Dật rồi rời khỏi phòng. Trương Tuyên muốn trách cứ An Dật, bà muốn khuyên can An Dật cùng Thư Cẩn, nhưng bà là không đành lòng. Đứa nhỏ đã đau buồn như vậy, bà làm sao nhẫn tâm xát thêm muối vào lòng An Dật?

Khi Trương Tuyên ra ngoài, vừa vặn đụng phải Thư Cẩn đang đi ra, Thư Cẩn nhẹ nhàng nói: "Dì Trương, dì ở lại ăn tối đi."

Trương Tuyên lắc đầu, nói: "Không cần đâu, dì về trước."

Thư Cẩn cũng không ở lâu, gật đầu rồi nhìn Trương Tuyên đi ra ngoài. Sau đó nàng đi đến phòng mẹ An Dật để đưa mì cho cô.

Trương Tuyên trở về ngồi trong phòng khách hồi lâu, không thể nghi ngờ, Thư Cẩn chắc chắn là một đứa trẻ ưu tú. Từ những ngày này, không khó để nhận ra Thư Cẩn có tình cảm sâu đậm với An Dật. An Dật vì thương tâm mà gầy đi một vòng, Thư Cẩn cũng gầy mất một vòng. Nhưng, đều là phụ nữ, các nàng sẽ sống như thế nào đây?

Trương Tuyên nhất thời không thể nào đưa ra kết luận, chính mình nên ngăn cản hay ủng hộ. Khi bà đứng dậy định quay về phòng thì chợt nhớ đến những lời mình đã nói khi ngồi đây nói chuyện phiếm với mẹ An, lúc đó mẹ An nói: "Con cháu có phúc phận của riêng nó. Thế hệ lớn tuổi chúng ta có lẽ không nên xen vào chuyện của người trẻ. Cuộc sống của An Dật, tôi không nhúng tay vào, ha ha, bà cũng nên buông thả Lục Khiết đi, thử xem xem, đến lúc đó nàng có quấy rầy bà gọi điện thoại cho nàng hay không."

Có lẽ, bà thật sự không nên quản, tùy duyên đi, chỉ cần An Dật có thể vui vẻ là được.

Thư Cẩn đặt mì trước mặt An Dật, cô chỉ ăn vài miếng rồi không hề động đũa nữa, Thư Cẩn đau lòng nhưng không biết phải làm sao, nàng biết An Dật cần thời gian để chấp nhận sự thật này, chậm rãi thoát khỏi bi thương.

Nàng ngồi xuống giường đối diện với An Dật, lặng lẽ nhìn An Dật. An Dật đứng lên, cầm chìa khóa, tìm ngăn kéo khóa duy nhất trong phòng. Cô mở ra, lọt vào tầm mắt cô là một chiếc phong thư, mặt bên trên không viết gì, nhưng An Dật biết là mẹ để lại cho cô. Cô lấy bức thư ra, ngồi xuống cạnh Thư Cẩn.

"An Dật, mẹ biết rằng thời gian của mẹ là có hạn, cả đời này có con là con gái, mẹ đã cảm thấy mỹ mãn. Chính là, mẹ không bỏ xuống được con. An Dật, con có biết vì sao mẹ đặt tên con là 'An Dật' không? Mẹ vẫn luôn hy vọng con, có thể cả đời vui vẻ hạnh phúc, sống một cuộc sống an nhàn sung túc. Khi con còn nhỏ, mẹ có thể cố gắng hết sức để cấp cho con môi trường sống như vậy, bây giờ khi con trưởng thành, hết thảy đều phải dựa vào chính mình. An Dật, mẹ biết con luôn đợi Thư Cẩn, mẹ đã rất tức giận và khó chịu, nhưng hiện tại mẹ chỉ hy vọng con có thể chờ nàng quay lại, hai người tay trong tay giúp đỡ, nương tựa lẫn nhau. An Dật, nhớ kỹ lời mẹ nói, hạnh phúc là dựa vào cố gắng của chính mình, không có gì là không thể vượt qua, phải nhìn nhận mọi thứ một cách lạc quan. Mẹ sẽ luôn dõi theo con, phù hộ cho con, nhất định con sẽ hạnh phúc!"

An Dật cầm lấy lá thư, nghẹn ngào không ra tiếng, Thư Cẩn tiến lại gần An Dật, thở dài rồi nhẹ nhàng ôm lấy cô. Tựa vào lòng Thư Cẩn, An Dật tựa hồ cảm thấy mình trong khoảnh khắc này còn có một nơi để dựa vào, trái tim không còn trống rỗng như vậy nữa, cuối cùng cô khóc thành tiếng, thanh âm khàn khàn: "Thư Cẩn, mẹ tôi đi rồi, hiện tại chỉ còn lại tôi. . . . . . một mình. . . . . . . . ."

Thư Cẩn hơi nâng cô dậy, nhìn vào mắt An Dật, nói: "Không phải một mình, cậu còn có tôi!"

An Dật ngây người nhìn nàng, ngừng khóc.

Thư Cẩn tiếp tục: "An Dật, cậu sẽ không một mình. Chúng ta, cùng một chỗ đi. . . . . . . . ."

An Dật như cũ ngây người.

Thư Cẩn nhìn cô nói: "An Dật, tôi mãi vẫn chưa cho cậu câu trả lời, là vì chờ đợi, chờ để chắc chắn rằng chúng ta đủ thấu hiểu, có thể chịu gánh vác cuộc sống của đối phương. An Dật, tôi hối hận rồi, nhân sinh của chúng ta quá ngắn, thời gian lại ít ỏi, vì cớ gì lại lãng phí thời gian vào những việc vô ích? Chúng ta đã bỏ lỡ bảy năm, tôi không muốn, chúng ta lại có bảy năm nữa. Tha lỗi cho tôi, lúc trước tôi tự cho là mình đúng. . . . "

An Dật cuối cùng cũng không còn ngây người nữa, trên mặt cô vẫn còn nước mắt, nhưng trong lòng lại ẩn chứa nhìn ra một tia hạnh phúc, lần này chính là cô ôm Thư Cẩn, ôm thật chặt, lại khóc nức nở.

Thư Cẩn cũng ôm lấy cô, nước mắt lăn dài trên má, nhỏ xuống vai An Dật.

Ở phía đối diện, trên bàn, trong bức ảnh mẹ An đang cười rạng rỡ. . . . .

Đã hơn một tháng kể từ khi mẹ An qua đời, có sự đồng hành của Thư Cẩn, cuộc sống của An Dật dần trở lại bình thường, cảm xúc bi thương cũng dần vơi đi. Người đã không còn, điều An Dật nên làm lúc này là sống thật tốt, nếu mẹ có biết thì sẽ vì cô mà vui vẻ.

Nhưng vào ban đêm, không gian trở nên lặng im, cô không thể không nghĩ về những điều nhỏ nhặt mà cô đã từng làm với mẹ. Khi cô còn nhỏ, những lời nói cười của mẹ cô, thậm chí lời mắng mỏ của mẹ, mọi thứ đã từng rất đỗi bình thường, giờ nhớ lại mới thấy thật quý giá xa vời. Khi còn bé, cô luôn nằm trong vòng tay mẹ, nhẹ nhàng nói: “Khi con lớn lên, con sẽ kiếm được nhiều tiền và sẽ chăm sóc mẹ thật tốt". Nhưng khi lớn lên, vì mải mê với công việc và chuyện tình cảm, mà cô dần xem nhẹ tình cảm của mẹ. Có một ngày, cô cuối cùng cũng nhớ đến người mẹ đã âm thầm dõi theo và quan tâm đến cô, nhưng hết thảy đã không còn kịp nữa rồi. Cây muốn lặng mà gió chẳng muốn dừng, con muốn phụng dưỡng mà người còn đâu.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh