Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Cẩn vội vàng nắm tay cô, hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"

An Dật khẩn trương nói: “Mẹ tôi nhập viên, bà ấy đang ở phòng cấp cứu số 16, tôi phải lập tức trở về!” Vừa nhấc chân lên, cô lại bước vội ra ngoài.

Thư Cẩn vẫn nắm tay cô nói: "Bây giờ có thể mua được vé sao? Tôi đi với cậu, tôi đưa cậu về."

An Dật kinh ngạc nhìn Thư Cẩn, lập tức nói: "Thư Cẩn, cám ơn cậu!"

Thư Cẩn lấy chìa khóa xe, hai người nhanh chóng bước ra khỏi cửa, chạy một mạch trên đường. Khi ngồi trên xe, trên mặt Thư Cẩn đã phủ một tầng mồ hôi, nàng liếc nhìn An Dật, cô có vẻ đã bình tĩnh hơn rất nhiều, nhưng từ đôi lông mày đang nhíu chặt của cô, có thể thấy được cô đang rất lo lắng và khẩn trương. Thư Cẩn dùng sức đạp chân ga, chiếc xe phóng như bay ra ngoài.

Vốn là phải mất ba giờ lái xe, nhưng Thư Cẩn đã rút ngắn thời gian xuống còn hai tiếng rưỡi. Xe vừa dừng lại, An Dật mở cửa chạy vào bệnh viện. Thư Cẩn xuống xe, đi theo sau An Dật, cũng nhanh chóng chạy theo.

Ở cửa phòng cấp cứu, từ xa An Dật đã nhìn thấy mẹ Lục Khiết, cô chạy đến trước mặt Trương Tuyên, thở hồng hộc, nhưng vẫn vội vã hỏi: “Dì Trương, mẹ cháu thế nào rồi?”

Dì Trương trên mặt cũng mang vẻ nặng nề, lắc đầu nói: “Vẫn còn đang cấp cứu, con ngồi xuống trước đi.” Nói xong, dì kéo An Dật ngồi xuống bên cạnh.

Thư Cẩn đứng bên cạnh An Dật, nhìn vào phòng cấp cứu, trên mặt nàng cũng tràn ngập vẻ lo lắng.

An Dật vươn tay kéo Thư Cẩn ngồi xuống, sau đó tiếp tục hỏi Trương Tuyên: "Tại sao, tại sao mẹ con lại đột nhiên phải nhập viện?"

Trương Tuyên có chút do dự, cuối cùng bà trả lời: “Thật ra, ngay từ cuối tháng 3 năm nay, mẹ con được chẩn đoán mắc bệnh ung thư dạ dày giai đoạn cuối, thực ra đều là do những năm trước lao động cực nhọc, bán mạng cho công việc. Bà ấy không nói cho con biết, sợ con thương tâm, sẽ lôi kéo bà đi bệnh viện chữa trị, nhưng bà ấy biết bệnh này . . . . vô phương cứu chữa, không muốn con vì bà ấy mà lãng phí tiền . . . ." Trương Tuyên nói xong không cầm được nước mắt, che mặt khóc.

Từ khi mẹ các nàng chuyển đến đây hơn mười năm trước, hai nhà liền trở thành hàng xóm của nhau. Tình cảm gắn bó nhiều lắm, bà và mẹ An Dật thân thiết hơn cả chị em ruột. Hiện giờ mẹ An Dật đang nằm trong phòng cấp cứu, đáng lẽ ra bà phải an ủi An Dật, nhưng chính bà lại không cầm được nước mắt.

An Dật nhớ đến cuộc điện thoại của mẹ cô vào đầu tháng 4, lúc đó mẹ cô nói muốn cô trở về nhưng cô lại từ chối, nước mắt An Dật trào ra dữ dội, cô cắn môi dưới, cố không khóc ra thành tiếng, bả vai run rẩy mãnh liệt. Không nên, cô không nên. Cô thật bất hiếu, mẹ luôn quan tâm đến thân thể của cô, nhưng cô lại không biết mẹ bị bệnh, cô thật là đứa bất hiếu . . . . . . Môi của An Dật thoáng rỉ ra một chút máu, nhưng cô lại khóc đến không hề hay biết.
Thư Cẩn nhìn An Dật khóc, nàng cũng không kiềm được nước mắt của chính mình. Nàng rất nhanh liền lau đi, sau đó vươn tay, ôm lấy An Dật, vỗ nhẹ vào lưng cô, cúi đầu nói: “An Dật, dì sẽ không có việc gì, sẽ không có việc gì…” Dần dần, cơn run rẩy của An Dật dường như dịu đi một chút. Thư Cẩn ôm lấy An Dật bằng cả hai tay, cằm nàng nhẹ nhàng áp vào vai An Dật, nàng cầu nguyện trong lòng: Không có việc gì, nhất định sẽ không có việc gì.

Cửa phòng cấp cứu mở ra, An Dật vội vàng chạy tới. Bác sĩ hơi cúi đầu ân hận: “Thật xin lỗi, chúng tôi đã cố gắng hết sức . . . . .” An Dật cảm thấy toàn bộ sức lực trong cơ thể đều bị rút cạn, thân thể tê liệt ngã xuống đất.

Mẹ An Dật được đẩy ra ngoài, trên người đã được bao phủ bởi một lớp vải trắng, Trương Tuyên khóc nấc lên, An Dật từ dưới đất đứng dậy, loạng choạng chạy đến bên mẹ, quỳ gối run rẩy, gào lên: “Mẹ! Mẹ ơi. . . . . . . ” Thanh âm càng ngày càng khàn, càng ngày càng ảm đạm. Cuối cùng, cô vô lực ngã quỵ ở mép giường.

Nước mắt Thư Cẩn tuôn rơi, nàng cùng An Dật quỳ xuống bên cạnh mẹ cô, một tay ôm lấy thắt lưng cô, ngăn cô ngã xuống lần nữa, một tay đặt trên ga trải giường, nắm gắt gao.

Hậu sự của mẹ cô, là Trương Tuyên cùng Thư Cẩn giúp cô lo liệu, chỉ sau vài ngày ngắn ngủi, An Dật đã trở nên vô cùng tiều tụy, cô thường ngồi một mình trong phòng của mẹ, không khóc, không quấy, cũng không nói chuyện. Công việc của Trương Tuyên rất bận rộn, bà gọi Lục Khiết trở về, giúp đỡ Thư Cẩn chiếu cố An Dật.

Ngày phúng viếng đó, bố của An Dật cũng đến, nhưng An Dật không có gọi ông một tiếng. Mẹ cô là vì vất vả lâu ngày mà thành bệnh, cô biết chuyện không liên quan đến bố mình, nhưng con người ta thường cực đoan khi quá đau lòng. Cô cảm thấy nếu bố cô có một chút trách nhiệm, giúp mẹ cô cùng nhau nuôi nấng cô thì mẹ cô đã không phải làm việc liều mạng như vậy. Bố An Dật cũng cực kỳ bi thương, ông dặn An Dật phải quan tâm chăm sóc bản thân thật tốt, có chuyện gì có thể tìm ông, An Dật chỉ khẽ gật đầu. Trình Oánh cũng đến đây, nàng ôm An Dật, động viên cô phải kiên cường lên.

Sau khi mọi việc xong xuôi, mọi người rời đi, trong ngôi nhà đột nhiên thật trống rỗng, không một tiếng động, yên tĩnh vô cùng. Trương Tuyên ngồi bên cạnh An Dật, lấy trong túi ra một chiếc chìa khóa đưa cho An Dật, nói: "An Dật, đây là chìa khóa ngăn kéo của phòng bà ấy, trước đó mẹ con đã đưa cho dì, bà nói nếu một ngày nào đó không đợi được con trở về, thì sẽ đưa cho nó cho con."

An Dật ngơ ngác nhìn chiếc chìa khóa, nhận lấy, giọng nói của cô rất trầm, bởi vì khóc quá lâu mà khàn khàn: "Dì Trương, mấy ngày nay cám ơn dì đã giúp đỡ."

Trương Tuyên đưa tay âu yếm xoa đầu An Dật, nói: "Đứa nhỏ ngốc, mẹ con và dì là chị em tốt. Bây giờ mẹ con không còn nữa, dì sẽ chăm sóc con thật tốt giống như mẹ của con vậy."

Nước mắt An Dật lại muốn chảy ra, nhưng cô nhịn xuống, khẽ gật đầu với Trương Tuyên, tỏ lòng biết ơn với bà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh