Chương 15

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

An Dật gấp cuốn sổ lại, cô cảm thấy may mắn vì mình đã ghi lại những ngày tháng đó. Có một số chuyện trí nhớ của con người sẽ dần dần quên đi, nhưng những thứ được viết bằng giấy trắng mực đen, sẽ không bao giờ biến mất. Mở cuốn sổ ra, cô ngẫm nghĩ một lần, lại hiểu thêm được một lần, nhìn những dấu chân mình để lại trên đường đi, có hối hận, có đau lòng. Nhưng thật may mắn! Cuối cùng, Thư Cẩn đã trở lại bên cạnh cô!

Ngoài cửa sổ sắc trời bắt đầu sáng dần, An Dật nhìn đồng hồ, không ngờ đã hơn 5 giờ sáng, cô nghĩ ngợi một chút rồi đặt cuốn sổ về chỗ cũ.

Cô không gọi lại cho Lục Khiết để hỏi về cuộc điện thoại vào đêm qua, cô tin lục Khiết hiểu được cô không có ý tứ gì khác, Lục Khiết tức giận, chỉ là bởi vì nhất thời bực bội không có chỗ để phát tiết. Mà Lục Khiết chỉ nói nàng đã yêu một người mà nàng không nên yêu, chứ cũng không có nói người đó là ai, An Dật tò mò, nhưng cô sẽ không hỏi. Khi Lục Khiết muốn cho cô biết, nàng sẽ nói với cô. Với tư cách là một người bạn, bất cứ khi nào Lục Khiết muốn tâm sự, cô chỉ cần ở bên cạnh nàng, vểnh tai nghiêm túc lắng nghe là được.

Ánh mặt trời buổi sáng đang đang từ từ dâng lên, An Dật nhìn tia nắng ấm áp chiếu vào cửa sổ, khẽ mỉm cười, Thư Cẩn, lại là một ngày mới, một ngày nào đó, tôi nhất định có thể đợi câu trả lời xác đáng của cậu.

An Dật và Thư Cẩn yên tĩnh làm việc trong thư phòng, An Dật đang ôm sách vở tìm đọc tư liệu, Thư Cẩn thì cầm một cuốn sách thỉnh thoảng suy tư một chút. An Dật xem đến mệt mỏi, đăng nhập QQ, một lúc sau liền thấy tin nhắn của Lục Khiết.

“An Dật, tôi quyết định theo đuổi!” Lục Khiết nói xong, còn bổ sung một cái biểu cảm “Phấn đấu”

An Dật nhất thời nghi hoặc: "Cậu đuổi theo cái gì?"

Lục Khiết không nói nên lời: ". . . . . . Người a!"

An Dật chống tay lên bàn phím, nhất thời băn khoăn không biết nên cổ vũ nàng hay nên cấp cho nàng một cây châm phòng bị trước, suy nghĩ một chút mới đáp: "Cậu tính làm tôi tò mò chết hả, sao cứ úp úp mở mở vậy?"

Lục Khiết trả lời: "Không có, chỉ là lần trước tôi không có suy nghĩ thấu đáo, quá si mê. Hiện tại tôi nghĩ ra rồi, tôi sẽ nói cho cậu. Tôi chính là thích Ôn Tử Như, nhưng mà nàng đã kết hôn rồi, tôi không biết nên dừng lại hay tiếp tục. Tôi đã suy nghĩ rất lâu, Ôn Tử Như là người đầu tiên tôi gặp gỡ, khiến tôi cảm thấy nàng chính là nửa kia hoàn hảo của đời mình, đời này có mấy lần may mắn gặp được? Tôi sợ bây giờ bỏ lỡ, sau này cuối cùng sẽ không gặp được nữa. . . . . . . . ”

An Dật nhất thời không nói nên lời, cô không thể nói rõ ràng, như vậy là đúng đắn sao? Vẫn là không đúng . . . .

Lục Khiết tiếp tục: "Tình cảm của nàng và chồng chỉ là vỏ bọc bên ngoài, nhưng vì giữ thể diện của cha mẹ nên không ly hôn. Tôi vốn định chỉ cần nhìn thấy nàng hạnh phúc, qua một đoạn thời gian tôi sẽ dần dần quên nàng. Chính là tôi phát hiện, tôi làm không được. Giống như khi cậu biết Thư Cẩn rời đi, thậm chí không biết có quay lại hay không, biết mình phải học cách quên đi, nhưng chính là cũng không quên được. Do dự một hồi, tôi nghĩ, mình không thể buông tay, đã không thể buông tay, vậy tôi sẽ tìm cách làm cho nàng hạnh phúc."

An Dật theo thói quen quay mặt sang nhìn Thư Cẩn, Thư Cẩn chăm chú nhìn máy tính không để ý đến ánh mắt của cô. An Dật quay đầu lại, suy nghĩ hồi lâu mới gõ một đoạn tin nhắn: “Lục Khiết, cậu là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm cho hành động của mình. Là bạn của cậu, tôi ủng hộ cậu theo đuổi hạnh phúc của chính mình. Nhưng tôi hy vọng, nếu sự theo đuổi của cậu gây thương tổn cho nàng, cậu sẽ biết dừng lại đúng lúc. Cậu, tự giải quyết cho tốt đi."

Lục Khiết cười, nói: "Cảm ơn cậu đã ủng hộ, tôi sẽ!"

An Dật đóng máy tính lại, nhìn Thư Cẩn nhẹ giọng hỏi: "Thư Cẩn, một người theo đuổi một mảnh hạnh phúc đã thuộc về người khác, có phải là sai không?"

Thư Cẩn rời mắt khỏi màn hình, nhìn An Dật, bình tĩnh hỏi: "Vì sao lại hỏi như vậy?"

An Dật cười cười: "Không có gì, chỉ là tự dưng thắc mắc thôi."

Những ngón tay mảnh khảnh, trắng trẻo của Thư Cẩn gõ trên bàn phím vài lần, sau đó nàng gập laptop lại, xoay người nhìn An Dật: "Mỗi người đều có một lập trường khác nhau, đương nhiên quan điểm của họ cũng khác nhau. Cùng là theo đuổi một người, có người cho rằng bản thân có quyền mưu cầu hạnh phúc của riêng mình, có người lại cho là mình đang xâm phạm đến quyền lợi của người kia. Còn đối với người được theo đuổi, điều đó có thể là tốt hoặc cũng có thể là xấu. Một việc thường có nhiều mặt, cậu đứng về mặt nào thì đương nhiên sẽ chỉ nhìn thấy mặt đó, thước đo đúng sai cũng sẽ nghiêng về mặt đó."

An Dật thở dài, vậy thì tôi ở mặt nào?

Thư Cẩn cười nhẹ, nói: "Mọi việc cứ thuận theo tự nhiên đi."

An Dật nghĩ nghĩ, thôi được rồi, dù sao cô ở đây nghĩ ngợi nát óc cũng vô dụng, quan trọng là nằm ở Lục Khiết, suy nghĩ của nàng thông suốt mới có ích. Cô gật đầu: "Ừm, thuận theo tự nhiên. . . . . ."

Tâm tư An Dật xoay chuyển, vậy thì khi nào Thư Cẩn mới nguyện ý chấp nhận cô? Cô muốn hỏi, bởi vì cô cảm thấy cô và Thư Cẩn dường như đã đi vào ngõ cụt, không có gợn sóng nào, nếu không có người lên tiếng trước, không biết sẽ tiếp tục như vậy đến bao giờ. Cô vừa định mở miệng thì chuông điện thoại reo.

"An Dật, là dì Trương đây, mẹ con bị bệnh,  đang ở trong phòng cấp cứu của bệnh viện số 16, con nhanh trở về đi . . . ." Dì Trương, là mẹ của Lục Khiết, Trương Tuyên. Giọng nói Trương Tuyên bởi vì khẩn trương mà thập phần kích động.

An Dật sau khi nghe xong, đầu như bị đánh một cái thật mạnh, cô không nói gì, chỉ có nước mắt vô thức lăn dài trên mặt.

Thư Cẩn ban đầu không có để ý, nhưng khi nàng quay đầu lại,nhìn thấy bộ dáng đờ đẫn của An Dật, khuôn mặt ướt đẫm, nước mắt không ngừng theo khóe mắt trào ra. Nàng kinh ngạc đứng dậy, không còn bình tĩnh nữa, khẩn trương hỏi "Có chuyện gì vậy? làm sao vậy?"

An Dật nghe thấy thanh âm của Thư Cẩn, dường như lập tức hoàn hồn lại, vội vàng đáp: "Con lập tức trở về, chờ con, chờ con!" Dứt lời, cô cúp điện thoại, cái gì đều không nói, hướng về phía cửa chạy ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh