Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Cẩn nhẹ giọng hỏi, "Nếu vậy thì sao?"

An Dật cố nén cười nói: "Vậy chúng ta lập tức trở về."

Thư Cẩn cười nhạt một tiếng, nói: "Tiếp tục mua sắm đi, không cần nhìn tôi nữa, tôi sẽ không sốt ruột."

An Dật gật đầu, quả nhiên sau đó cô cũng không tiếp tục nhìn nữa. Hai người cùng nhau đi về phía khu đồ ăn, An Dật đột nhiên dừng lại, Thư Cẩn đành phải dừng bước, đứng ở bên cạnh nhìn An Dật.

An Dật nhìn trúng một bộ cốc đôi trên tủ, một cái là màu trắng mà An Dật thích, cái còn lại là màu xanh mà Thư Cẩn thích, thứ này ngay lập tức thu hút ánh mắt của cô.

Thư Cẩn nhìn theo ánh mắt của An Dật, dĩ nhiên là thấy được bộ cốc đôi mà An Dật thích, nàng bất giác muốn nở nụ cười, nhưng lại nhịn xuống, bất động thanh sắc nhìn An Dật.

An Dật nhìn một hồi, ánh mắt chuyển hướng về phía Thư Cẩn, hiển nhiên là đang hỏi ý kiến ​​của nàng. Nhưng mà Thư Cẩn lại không nói chuyện, bình tĩnh nhìn cô, An Dật suy nghĩ một chút, không lên tiếng có nghĩa là ngầm thỏa thuận? Ngầm thỏa thuận chính là đồng ý? Vì vậy, cô đặt chiếc cốc xuống, sau đó đi về phía trước, quả nhiên Thư Cẩn không nói gì thêm.

An Dật mua thêm một ít nguyên liệu nấu ăn ở khu thực phẩm, sau đó cùng Thư Cẩn hài lòng bước ra khỏi siêu thị. Trên đường về, An Dật cứ cầm bộ cốc đôi kia, càng nhìn càng vừa lòng, càng nhìn càng thích, càng mở ra lại càng cao hứng a!

Ngày tháng trôi qua bình lặng, An Dật vốn tưởng rằng mình có thể từ từ tiến bộ, có thể tự mình nấu bữa sáng và bữa tối cho Thư Cẩn, nhưng cuối cùng, cô lại phát hiện ra rằng, kỳ thật mỗi lần cô đang nấu giữa chừng, Thư Cẩn sẽ tiếp nhận nấu nốt vì nàng không thể nhìn nổi nữa. Kỹ năng nấu ăn của Thư Cẩn rất tốt, dựa theo lời giải thích mà Thư Cẩn nói, là khi nàng ở nước ngoài, hầu hết thời gian đều là tự mình làm lấy, quen tay hay việc.

Cuối cùng, An Dật thỏa hiệp, cô thực sự không có thiên phú nấu ăn. Được rồi, kỳ thật thì một trong hai người có thể làm là được. Nếu Thư Cẩn có thể nấu, vậy cô liền phụ trách mua đồ đi.

Sau giờ làm việc, hai người cùng nhau về nhà, lại cùng nhau vào cửa, rồi sau đó một người nấu cơm xào rau, một người bưng trà đưa nước, khi An Dật về muộn, cô đẩy cửa bước vào, nghênh đón cô là ngọn đèn nhỏ màu cam ấm áp. Khi xem TV hay làm việc, chỉ cần quay đầu lại, liền có thể nhìn thấy người mình yêu ngay trước mắt, bình yên mà giản dị.  An Dật thậm chí còn cảm thấy, những ngày hạnh phúc này khiến cô cảm thấy có phần không chân thực. Những ngày như vậy là điều mà cô đã mơ tưởng không biết bao nhiêu lần trong suốt những năm tháng chờ đợi. Ngoại trừ một sự bất mãn nho nhỏ, đó là dù ngày ngày có thể ngắm nhìn Thư Cẩn nhưng lại chạm vào nàng được, muốn ôm cũng không dám ôm. Bất quá An Dật tin tưởng, cô sẽ đợi đến ngày Thư Cẩn có thể chấp nhận cô lần nữa.

Lục Khiết nửa đêm đột nhiên gọi điện thoại tới, An Dật đang mơ màng ngủ, lúc cô nhấc điện thoại lên, nghe được Lục Khiết giọng nói vô cùng phiền muộn kêu lên: "An Dật. . . . . . . . ."

An Dật miễn cưỡng xua đi cơn buồn ngủ, khiến bản thân tỉnh táo lên, nhưng cô vẫn không nhịn được mà oán giận vài câu: "Lục Khiết, vì cái gì thói quen sinh hoạt của cậu cùng người khác luôn không giống nhau vậy chứ? Gọi điện thoại không phải là sáng sớm thì chính là đêm khuya. . . . . . ”

Lục Khiết đang mệt mỏi buồn sầu, nhưng cũng không phản bác lại lời của An Dật, lẩm bẩm: “Đừng nóng giận a, không phải là tôi không hiểu, nhưng chỉ có thể tâm sự với cậu mới giải tỏa được tâm tư suy nghĩ trong lòng thôi . . . . ."

An Dật ngồi dậy, ngáp một cái nói: "Được, tôi nghe cậu nói, cậu nói đi. . . . . . . . ."

Lục Khiết trầm mặc một lúc, sau đó thấp giọng nói: "An Dật, tôi đã yêu một người mà tôi không nên yêu, tôi phải làm sao bây giờ đây?"

An Dật bật đèn ngủ trên tủ đầu giường, cô thuận miệng đáp: "Vậy thì tìm cách dứt ra, tìm cách không yêu nữa."

Lục Khiết nổi giận, nàng mắng: "Mẹ kiếp, cậu nói thật đơn giản. Bảo cậu đừng yêu Thư Cẩn nữa, cậu có làm được không?" Lời nói vừa xong, nàng thế nhưng lại cúp điện thoại.

An Dật sững sờ, cô đặt điện thoại di động cạnh đèn bàn, sau đó khoanh tay ngồi trên giường tự hỏi. Nếu không yêu Thư Cẩn, chính mình có thể làm được không? Đáp án là không. Thư Cẩn trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của cô, bảy năm qua là như vậy, bảy năm nữa cũng sẽ như vậy, cả đời cũng là vậy.

Cô xuống giường đi tới tủ quần áo, mở tủ ra, ở ngăn kéo dưới cùng lấy ra một cuốn sổ dày cộp, rồi quay trở lại giường.

Trong cuốn sổ ghi lại những ngày trong cuộc đời cô không có Thư Cẩn, nhưng cố tình trang nào cũng có ghi tên Thư Cẩn lặp đi lặp lại. Những ngày tháng ấy phảng phất như mới hôm qua, nghĩ đến thôi cũng khiến trong lòng An Dật cảm thấy trống rỗng và đau đớn. Mở cuốn sổ ra, trên trang đầu tiên là nét chữ viết tay non nớt của cô:

Ghi chép là để chờ đợi, chờ đợi là để tiếp tục viết. Thư Cẩn, tôi yêu cậu.

An Dật lật từng trang một, lúc đầu ghi lại sự đau lòng của cô, sau đó cũng dần dần bình tĩnh lại, thứ không thay đổi là trái tim yêu Thư Cẩn, thứ thay đổi là cách yêu Thư Cẩn. Đó là nhật ký của cô thiếu niên từng bước lớn lên, từng bước ghi lại sự trưởng thành bên trong của mình. Khi còn là một thiếu niên, nghĩ đến tình yêu chính là oanh oanh liệt liệt, và người mình yêu cũng phải yêu mình, chính mình trả giá bao nhiêu, thì đối phương cũng phải trả giá như vậy, thế mới công bằng. Khi cô dần dần trưởng thành, cô bắt đầu hiểu ra rằng trong tình yêu, chẳng phân biệt ai trả giá nhiều hay ít, có công bằng hay không, không có ai thua ai thắng, quan trọng là . . . . .có hạnh phúc hay không!

Khi còn đi học, trái tim cô không có đủ mạnh mẽ, nhưng cô lại hứa hẹn với Thư Cẩn "Tôi hứa với cậu mãi mãi", lời hứa lúc đó là thật tâm, là chân thành, nhưng phân lượng lại quá nhẹ, không chịu nổi một chút giông tố. Trong suốt những năm chờ đợi ấy, cô đã hơn một lần ngẫm nghĩ, cô không hối hận vì mình đã hứa, cô chỉ hối hận vì sự yếu đuối của mình. Sai lầm của các nàng là ở thời gian gặp gỡ, đúng người nhưng sai thời điểm, Thư Cẩn so với cô trưởng thành hơn, còn cô lại quá mức ngây thơ.

Cô biết vì sao Thư Cẩn chậm chạp không chịu trả lời, chính là vì cảm giác bất an cô từng tạo ra cho nàng. Cô đã từng không chắc Thư Cẩn còn yêu mình hay không, nhưng những ngày bên ở chung dần sáng tỏ, Thư Cẩn đối với cô không phải là không có tình cảm. Tất cả những gì cô phải làm là chậm rãi dùng hành động thực tế chứng minh cho Thư Cẩn hiểu rằng, cô đã là một người có thể dựa vào.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh