Chương 13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Thư Cẩn ăn sáng xong rồi bước chậm rãi xuống lầu, nàng nói chị gái Ninh Hinh sẽ lái xe qua đây, nàng xuống lầu đón chị ấy, khi An Dật xuống đến cổng khu dân cư, Thư Cẩn đã đợi sẵn trong xe.

Thư Cẩn mua một bó hoa ở cửa hàng hoa gần bệnh viện, sau khi đỗ xe xong, nàng đi theo An Dật vào bệnh viện. Khi đẩy cửa phòng 36 ra, nàng nhìn thấy Lục Khiết với một miếng lụa trắng trắng quấn quanh trán, bên cạnh là người phụ nữ ngồi quay lưng về phía các nàng, không phải Trình Oánh . . . . .

Lục Khiết vừa nhìn thấy An Dật liền reo lên: "An Dật, cậu thật là có lương tâm, tới nhanh như vậy, không uổng công bình thường đối tốt với cậu . . . "

An Dật cảm thấy một trận bất lực với Lục Khiết, bị thương như vậy rồi mà còn có thể khua môi múa mép. Thư Cẩn tiến lên đưa hoa, nói: "Lục Khiết, nhiều năm không gặp, không nghĩ lần đầu gặp lại sau khi tôi về nước chính là ở trong này. Sớm bình phục nhé!"

Người phụ nữ đưa lưng về phía các nàng quay người lại đứng lên, cười nhận lấy bó hoa của Thư Cẩn, cẩn thận đặt sang một bên. Sau đó nàng ra hiệu cho Lục Khiết, lịch sự mỉm cười với An Dật và Thư Cẩn rồi đi ra ngoài.

Lúc này An Dật mới nhìn rõ bộ dáng của người phụ nữ kia, nàng khoảng ba mươi, dung mạo như tranh vẽ, tuy không xinh đẹp như Thư Cẩn nhưng rất có khí chất. Đương nhiên An Dật cảm thấy nhan sắc của nàng không đẹp bằng Thư Cẩn, không loại trừ khả năng người tình trong mắt hóa Tây Thi.

An Dật ngồi ở mép giường bệnh của Lục Khiết, sau đó nhẹ nhàng kéo Thư Cẩn qua để nàng ngồi xuống chiếc ghế bên cạnh giường. Thấy Thư Cẩn ngồi xuống, cô quay sang phía Lục Khiết, hỏi: "Cậu có thể giải thích được rồi, tại sao lại bị như vậy?"

Lục Khiết thở dài, nói: "Được rồi. . . . . . " Sau đó, cô bắt đầu tường thuật lại câu chuyện: "Sau khi đưa cậu đến cổng tiểu khu, tôi lái xe đi. Xe đang chạy ngon lành, nhưng sau khi rẽ vào một khúc cua, tôi thấy không có ai trên đường nên lái tăng tốc lên một chút. Chính là, không biết nàng đột nhiên từ đâu xông ra, ừm, là cái người vừa mới đi ra ngoài kia, Ôn Tử Như. Mắt thấy sắp đụng phải nàng, tôi hoảng hốt bẻ lái một phen, rồi phanh gấp. Khi xe dừng lại, vừa vặn đâm ngay vào một cái cột, ngoại trừ thân thể va chạm có chút đau đớn, đầu óc có chút choáng thì bị thương không quá nghiêm trọng. Tôi thấy nàng đứng ngây người ra đó, lại nghĩ đến chiếc xe của mình đâm vào cây cột, lúc này khẳng định đã biến dạng, tôi tức giận, muốn xuống xe nói nàng vài câu. Không nghĩ tới bởi vì bị va chạm nên thân thể có chút choáng váng, lúc bước xuống xe lại quá vội vàng, sơ ý trượt chân ngã, trán đập xuống đất. Lúc này nàng mới phản ứng lại, chạy tới kéo tôi. sau đó đỡ tôi lên xe hỏi tôi có sao không, cuối cùng nàng lái xe đưa tôi vào bệnh viện. Trên trán tôi khâu 5 mũi, bác sĩ nói tôi bị chấn động nhẹ do va chạm mạnh, nên giữ tôi lại trong bệnh viện để theo dõi. Sự tình chính là như vậy."

Thư Cẩn nghe xong cảm thấy có chút xấu hổ, nghe Lục Khiết nói, thật giống như đang nghe một câu chuyện mạo hiểm xưa. . . . . .

Lục Khiết dường như nhìn ra Thư Cẩn đang nghĩ gì, cô cười cười nói: "Ừm, tôi đang học tiếng Trung, trong lời nói khó tránh sẽ thêm mắm thêm muối một chút, nhưng sự tình ít nhiều vẫn là như vậy."

Thư Cẩn nghe xong, nhẹ nhàng cười cười, tỏ ý tứ là nàng đã hiểu.

An Dật ở một bên nghe vừa giận vừa buồn cười: "Cho nên, cậu nhập viện không phải do lái xe đâm vào cây cột, mà là bởi vì cậu xuống xe bị ngã?"

Lục Khiết gật gật đầu.

An Dật tiếp tục nói: "Vậy người vừa rồi chính là 'nàng' mà cậu nhắc tới, dùng chiếc xe mà cậu đâm vào cột đưa cậu đến bệnh viện?"

Lục Khiết tiếp tục gật đầu.

An Dật nặng nề thở dài, nói: "Ngưu nhân, thật sự là hai cái ngưu nhân! !"

Thư Cẩn nghe ra An Dật tựa hồ có chút tức giận, nàng kéo kéo góc áo An Dật, nói: "An Dật, Lục Khiết không sao, không phải là tốt rồi sao?"

An Dật nhìn Lục Khiết, thấy nàng bày ra một bộ dáng ngoan ngoãn, lại nhìn Thư Cẩn kéo góc áo của mình cảm thấy có chút đáng yêu, cơn giận lập tức biến mất, cô thở dài nói. : "Ừm, cũng coi như tốt ." Nói xong, nàng lại đối với Lục Khiết nói: "Lần sau lái xe nhất định phải cẩn thận một chút, không cần chạy nhanh như vậy, an toàn là trên hết."

Lục Khiết ngoan ngoãn gật đầu.

Khi An Dật và Thư Cẩn đi ra ngoài, Ôn Tử Như đang ngồi trên ghế ở lối đi, thấy các nàng đi ra, cô đứng dậy và mỉm cười, An Dật và Thư Cẩn cũng lịch sự mỉm cười với cô.

Thời điểm từ bệnh viện trở về, Thư Cẩn đột nhiên hỏi An Dật: "Cậu có thể lái xe sao?"

An Dật ngồi ở ghế phụ, nhẹ gật đầu nói: "Ừm, có thể, năm ngoái tôi đã thi lấy bằng lái xe, nhưng đã lâu không có lái."

Thư Cẩn vừa lái xe vừa thản nhiên nói: "Công việc của cậu cần đi lại nhiều hơn tôi, tôi giao xe cho cậu, sáng cậu đưa tôi đi làm, tối đón tôi, còn lại cậu tùy ý sử dụng. Được không?"

An Dật nhất thời không hiểu ý của Thư Cẩn, theo phản xạ nói: "A?"

Thư Cẩn hơi nghiêng mặt đi, nhìn An Dật, không rõ cô nghi hoặc cái gì.

An Dật hậu tri hậu giác hiểu được, nói như vậy về sau các nàng có thể cùng nhau đi làm về sao? Thấy Thư Cẩn nhìn mình, sợ nàng đổi ý, nhanh chóng nói: "Được!" Nói xong, cô không chút nào che giấu tâm tình vui vẻ của mình, nâng khóe môi cười.

Thư Cẩn quay tầm mắt lại, không thèm nói lại lần nữa, dường như có một nụ cười nhạt trên khóe môi nàng.

Xe chạy được một lúc, An Dật đề nghị đi siêu thị, xem trong nhà thiếu gì, thuận đường mua ít nguyên liệu nấu ăn về nhà, Thư Cẩn vui vẻ đồng ý.
Hai người đi dạo một vòng trong siêu thị, lại phát hiện kỳ thật cái gì cũng không thiếu . . . Thư Cẩn và An Dật đi cạnh nhau, An Dật thỉnh thoảng quay sang nhìn Thư Cẩn, Thư Cẩn cảm thấy có chút khó hiểu.

“Tại sao cậu cứ nhìn tôi vậy?” Đây là lần thứ N An Dật nhìn Thư Cẩn, Thư Cẩn đã nhẫn nhịn hồi lâu, rốt cuộc mới hỏi, lông mày hơi cau lại, hiển nhiên nàng đang rất khó hiểu.

An Dật ngượng ngùng cười, nói: "Tôi đi dạo quanh siêu thị nhìn một hồi lâu như vậy cũng không có mua cái gì, cậu có phải đang sốt ruột hay không... . . . . . ."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh