Chương 23

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ba người đang trò chuyện trong phòng khách, Thư Cẩn bưng nước ra nói: "Đồ ăn gần xong rồi, một lát nữa là có thể ăn cơm..." Ôn Tử Như đứng dậy đề nghị vào bếp giúp. Thư Cẩn cười nói: "Để khách đói bụng chờ đồ ăn đã là không tốt rồi, mà lại còn để cho khách vào bếp làm cơm thì càng không biết xấu hổ..."

Ôn Tử Như nhàn nhạt cười: "Vội vàng tới đã là quấy rầy, còn phiền cô tự mình nấu cơm, chẳng phải càng thêm ngượng ngùng hay sao..."

Lục Khiết cười nói: "Các cậu nói chuyện đều thật khách sáo... ừm, kỳ thật tôi cũng thật khách sáo, chính là —— các cậu không cần ngượng ngùng thì tôi cũng không có ngượng ngùng a..."

An Dật nghe vậy, cảm thấy buồn cười, thật đúng là 'khách sáo' quá ha. Nhưng mà, có những lúc, Lục Khiết thật sự biết cách điều chỉnh bầu không khí, tất nhiên là khi nàng có tâm tình tốt.

Thư Cẩn và Ôn Tử Như nhìn nhau cười, không khách khí với nhau nữa, cùng nhau đi vào phòng bếp.

An Dật mở TV, đổi rất nhiều kênh, tất cả đều đang phát tin tức thời sự, An Dật đồng ý, giảm âm thanh, nghiêng đầu nói chuyện phiếm với Lục Khiết: "Lục Khiết, cậu đến bây giờ vẫn còn cười, tâm trạng rất tốt sao?"

Lục Khiết không đứng đắn trợn tròn mắt, nhất định là hết chuyện để nói đây mà, vì vậy câu hỏi này, chính là vô nghĩa. Bất quá hôm nay tâm tình rất tốt, cho nên cũng không so đo với An Dật: "Ân, đương nhiên. Tử Như đáp ứng đến gặp cậu, tôi còn không nghĩ tới, còn tưởng rằng nàng sẽ cự tuyệt, ôi chao, cậu nhất định không thể nào lý giải được sự kích động của tôi đâu."

An Dật lắc đầu: "Đương nhiên là tôi hiểu." Đã từng, khi Thư Cẩn đáp ứng sẽ để An Dật công khai mối quan hệ của các nàng với Trình Oánh và Lục Khiết, tâm trạng của cô chắc chắn giống như Lục Khiết. Cô như thế nào lại không hiểu? An Dật suy nghĩ một chút rồi hỏi: "Ở cùng một chỗ với Tử Như, cậu vui vẻ sao?"

Đây là câu vô nghĩa thứ hai, Lục Khiết thầm phàn nàn trong lòng. "Ân, tất nhiên."

"Vậy... các cậu... đã nghĩ đến tương lai chưa?" Thật ra An Dật không muốn trong bầu không khí đang vui vẻ lại khơi ra chủ đề có chút trầm trọng này, nhưng cô cảm thấy, có chút vấn đề, về sau cũng sẽ không tránh khỏi, khi hãm sâu rồi mới nói có lẽ đã chậm, như vậy không bằng hiện tại giúp Lục Khiết chuẩn bị tinh thần trước.

Nụ cười của Lục Khiết rõ ràng có chút thu lại, nàng dừng một chút, đáp: "Tôi đương nhiên nghĩ tới, tôi sẽ nói với mẹ, quang minh chính đại, ở cùng một chỗ với Tử Như thật lâu."

An Dật thản nhiên cười, nhẹ giọng hỏi: "Như vậy, nàng đã nghĩ đến tương lai chưa? Ân, là ở một chỗ với cậu về sau này..." Nàng, tất nhiên là ám chỉ Ôn Tử Như.

Bị hỏi vấn đề này, Lục Khiết rõ ràng không còn tự tin như trước, cô trầm ngâm hồi lâu mới trả lời: "Có, nàng có nói qua, chúng tôi sẽ ở bên nhau đến một ngày nào đó cả hai đều cảm thấy mỏi mệt thì mới thôi. Chúng tôi sẽ không bao giờ hết tình cảm với đối phương, cho nên chúng tôi sẽ mãi ở bên nhau..." Nói xong, cô nhắc lại như để thuyết phục chính mình: "Ân, chúng ta sẽ mãi ở bên nhau..."

An Dật nhìn vẻ mặt của Lục Khiết, hiển nhiên có chút do dự không thể diễn tả được, nhưng cô lại không nỡ tiếp tục hỏi, cô chỉ muốn nhắc nhở một chút, nếu tiếp tục hỏi, chưa chắc đã là chuyện tốt. Nụ cười yếu ớt của cô trở nên rạng rỡ, âm thanh của cô có hơi lớn, đối với Lục Khiết nói: "Các cậu sẽ mãi ở bên nhau!" Đây là lời khẳng định của Lục Khiết, cũng làm cho Lục Khiết yên tâm. Đôi khi sức thuyết phục của bản thân luôn có chút mong manh, nhưng nếu có người đứng ra, khẳng định lại với nàng một lần nữa, thì sẽ trở nên vô cùng đáng tin cậy.

Sắc mặt Lục Khiết cũng thay đổi: "Ân, đúng vậy!"

"Tôi và Thư Cẩn sẽ luôn ủng hộ và chúc phúc các cậu. Các cậu nhất định sẽ không lặp lại những sai lầm mà tôi và Thư Cẩn đã mắc phải, trân trọng từng phút từng giây ở bên nhau, cho nhau sự tín nhiệm cùng trân trọng đúng chứ?"

"Đúng vậy." Đáp án này là khẳng định, nhưng câu sau lại đột nhiên thay đổi, tràn đầy khinh thường cùng trào phúng: "Cậu cho rằng ai cũng hồ đồ ngốc nghếch như cậu, không biết quý trọng, người tốt như Thư Cẩn, nhưng lại thiếu chút nữa bỏ lỡ..."

An Dật tức giận, nhưng nghĩ lại, hôm nay là ngày nàng dẫn theo người yêu tới làm khách, nên cô cũng không thèm so đo với nàng. Ân, chịu đựng, vì vậy cô đối với Lục Khiết ngoài cười nhưng trong không cười, nụ cười kia làm Lục Khiết sợ hãi.

Lục Khiết giương cờ trắng đầu hàng: "Aiz, cậu cười thật sự quá khủng bố rồi, không cần dọa tôi sợ như vậy đâu?" Nói xong, nàng không nhịn được cười ra tiếng. An Dật cũng nở nụ cười.

An Dật cảm thấy một số người có tính cách bù trừ cho nhau, một số người có tính cách tương hỗ, mà tính cách của cô và Lục Khiết, là có chút tương tự, có chút bù trừ nhưng cũng có chút bất đồng. Lục Khiết cùng cô giống nhau, thích náo động, nhưng điểm khác biệt là, Lục Khiết có thể tùy ý nháo loạn, nhưng cô chỉ có thể náo loạn một chút với người thân cận. Lục Khiết thoạt nhìn có chút ngây thơ, nhưng đôi khi lại cực kỳ trưởng thành, ngược lại, cô trông thì trưởng thành, nhưng đôi khi lại cực kỳ trẻ con. Nghĩ tới nghĩ lui, kỳ thật tính cách của người với người, đều là như vậy đi, có chút giống nhau, có chút khác biệt, cô và Lục Khiết có thể trở thành bạn tốt của nhau, có lẽ bởi vì tính cách của hai người có thể ăn ý rất tốt, có thể khiến đối phương cảm thấy thoải mái và vui vẻ.

Nghĩ đến đây, An Dật lại nghĩ đến Thư Cẩn, tính cách của Thư Cẩn như thế nào? Tóm lại có lẽ chỉ có hai chữ: Rất tốt ! Thỉnh thoảng, nàng có thể ôn nhu làm người ta say đắm, đôi khi lại có thể lạnh như băng làm người ta đau lòng. Nàng mang theo chút đáng yêu, nhưng phần lớn là trưởng thành hơn so với tuổi của mình. Nàng có chút cứng cỏi, nhưng đôi khi sẽ kịp thời nhượng bộ để khiến bạn cảm thấy thoải mái, sự cứng cỏi của nàng không mang tính công kích. Khi ở trung học Thư Cẩn đã có những tính cách này, mà hiện tại nàng lại đem những tích cách đó bộc lộ vô cùng nhuần nhuyễn. Khác là khi đó, cô không biết quý trọng, nhường nhịn nàng một chút, luôn để Thư Cẩn bao dung chính mình, bây giờ đã đến lúc cô học cách yêu thương và nhường nhịn Thư Cẩn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh