Chương 24

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mùi thơm từ trong bếp thoảng ra, lặng lẽ bay vào mũi An Dật, khiến An Dật không cưỡng nổi mà hít vào mấy hơi. Cô đứng dậy sải bước về phía nhà bếp. Xào rau hay nấu cơm cô đều không biết, nhưng bưng thức ăn thì vẫn là không thành vấn đề. Kỳ thật, phối hợp như vậy cũng được, có cảm giác là nhà hơn, An Dật thầm nghĩ.

Khi An Dật vào bếp, Ôn Tử Như đã bắt đầu dọn bàn ăn, tạp dề của Thư Cẩn còn chưa cởi, nàng còn đang bận rửa xoong nồi. An Dật lẳng lặng đứng phía sau Thư Cẩn, luyến tiếc rời mắt, thậm chí quên mất mục đích mình vào đây để làm gì.

Thư Cẩn mặc đồ ở nhà và đeo tạp dề mang theo khí chất hoàn toàn khác với Thư Cẩn mặc vest công sở khi đi làm, nhưng có một điểm giống nhau, bất luận là bộ dáng ra sao thì cũng phát ra mị lực khiến tim An Dật loạn nhịp. Thắt lưng Thư Cẩn hơi khom xuống, mái tóc đen dài của nàng hơi rối, tùy ý phiêu tán trên lưng và quanh má. An Dật dường như có thể nhìn thấy gò má bị mái tóc che khuất của Thư Cẩn mang theo nét tươi cười nhẹ, vẻ mặt ôn hòa. Suy nghĩ của An Dật lập tức mơ hồ, mất kiểm soát.

Lục Khiết cũng đi theo vào phòng bếp, nhìn bộ dáng ngẩn ngơ của An Dật, có chút kinh ngạc. Cô nhìn Ôn Tử Như, dùng ánh mắt hỏi, đã xảy ra chuyện gì. Ôn Tử Như cười ôn hòa, nhẹ nhàng lắc đầu, sau đó ra hiệu Lục Khiết đừng quấy rầy, giúp nàng bưng thức ăn đi. Lời nói của Ôn Tử Như, Lục Khiết có thể không nghe sao? Sẽ không. Vì thế Lục Khiết không tiếp tục nhìn An Dật nữa, vô cùng cao hứng giúp đỡ Ôn Tử Như.

Thư cẩn làm xong xuôi công việc, cởi tạp dề xoay người lại, chỉ thấy An Dật đang nhìn mình bằng ánh mắt thâm tình, trong lòng có chút kinh ngạc. Sau đó, nàng nhẹ nhàng nở nụ cười: "Đứng ở nơi đó làm gì? Cũng không giúp tôi..."

Nghe vậy, vẻ mặt An Dật có chút bất đắc dĩ, lắc đầu nói: "Aiz, tôi vốn muốn giúp, chính là vừa nhìn thấy cậu, tất cả tâm tư đều bị cậu khống chế. . . "

Hai người cùng nhau đi đến bàn ăn, nghe An Dật nói xong, Thư Cẩn có chút buồn cười cùng bất lực đáp: "Cho nên, là tôi làm cho cậu không giúp được gì?"

An Dật cười: "Ai nói không phải chứ..." Vừa dứt lời, An Dật cảm giác được một bàn tay đặt lên cánh tay mình, không cần đoán cũng biết, nhất định là của Thư Cẩn. An Dật hơi kinh ngạc, chẳng lẽ Thư Cẩn đã học được cách nhéo người rồi sao? Trước đây kỳ thật không phát hiện, được rồi, quả nhiên nhéo người cũng có chút đáng yêu. Cô tự an ủi mình. Chính là, Thư Cẩn không có nhéo cô mà nhẹ nhàng nắm lấy cánh tay cô, ngón tay thoáng vuốt ve trên da thịt của cô một chút rồi buông. Tay Thư Cẩn có lẽ vừa rồi chạm vào nước, cho nên lạnh như băng, An Dật muốn kéo lại để ủ ấm.

Hành động của hai người rất ôn nhu, chính là cố tình có người không chịu nổi nữa. Lục Khiết lên tiếng: "Ân...Cái đó, thực ra thì tôi không phải muốn cản trở các cậu tình chàng ý thiếp. Chính là, tôi thật sự đói bụng rồi, cho nên chúng ta ăn cơm trước được không?"

Sắc mặt Thư Cẩn hơi đỏ lên, An Dật cười với Lục Khiết cùng Ôn Tử Như, sau đó kéo ghế ngồi xuống. Lục Khiết vui vẻ nói: "Ăn cơm đi..." Sau đó nàng cầm đũa lên, bộ dáng cực kỳ đói. Nhìn bộ dáng của nàng, Ôn Tử Như có chút sủng nịch mỉm cười.

Lục Khiết tỏ ra rất đói nhưng ăn lại cực kỳ nhã nhặn, có thể nói chính là hình mẫu của tiểu thư khuê các. Ôn Tử Như lần đầu tiên nhìn thấy nàng ăn cơm, cảm thấy bất ngờ, Lục Khiết khi ăn cơm căn bản không thể nào liên tưởng được với Lục Khiết thường ngày. Cũng giống như Lục Khiết khi tình cảm nồng nàng cùng Lục Khiết khi muốn làm trò kỳ quái là hoàn toàn bất đồng. Lục Khiết nhiều mặt nhiều tính, có lẽ đây là nguyên nhân khiến cho Ôn Tử Như bị hấp dẫn bởi nàng lúc mới quen.

Trong bữa ăn, bốn người nói chuyện cười đùa, như thể đã là bạn bè nhiều năm, hòa hợp ăn ý.

Ăn xong, An Dật ngăn Thư Cẩn đứng dậy dọn dẹp - thu dọn bát đĩa, rửa bát lau bàn, liền đến phiên cô làm. Lục Khiết vốn muốn giúp đỡ, nhưng An Dật lại bác bỏ: "Cậu vẫn là xem TV nói chuyện đi, ân, chén bát của nhà tôi tuy không phải là vô giá, nhưng nếu nó vỡ thì tôi sẽ đau lòng lắm."

Lục Khiết vốn có lòng tốt giúp đỡ, không ngờ lại bị An Dật ngăn cản. Hừ, nhàn rỗi ai lại không muốn hưởng a? Quên đi, không cùng cậu tranh, đem nhường cho cậu, để cậu hảo hảo thể hiện đi? Nàng quay đầu đi vào phòng khách.

An Dật rửa bát xong, bốn người ở phòng khách trò chuyện cũng đã được một lúc, Lục Khiết và Ôn Tử Như đứng dậy rời đi. An Dật và Thư Cẩn cũng không ở lại lâu, chỉ nói khi nào có thời gian thì thường xuyên đến, Lục Khiết và Ôn Tử Như đều cười đồng ý. Đưa các nàng đến cửa thang máy, nhìn thang máy từ từ khép lại, cho đến khi không còn một khe hở nào, An Dật cùng Thư Cẩn mới quay người trở về.

Buổi tối, An Dật nằm trên giường, thoải mái tựa đầu vào đùi Thư Cẩn, ngẩng đầu nhìn Thư Cẩn, có chút cảm khái nói: "Nếu sau này mỗi ngày đều có thể vui vẻ như hiện tại, thì tốt biết mấy a..."

Thư Cẩn hơi nâng khóe môi, nhẹ nhàng mỉm cười: "Cũng không phải là không có khả năng nha."

An Dật thở dài: "Nhưng khả năng này tương đối nhỏ, về sau ít nhiều sẽ có chuyện phiền lòng, phiền não..."

Thư Cẩn đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt An Dật: "Nếu biết sau này sẽ có lúc không vui thì bây giờ hãy trân trọng mỗi một ngày vui vẻ đi. Hơn nữa... cho dù ngày đó có như thế nào đi nữa, tôi cũng sẽ luôn ở bên cạnh cậu......"

Ánh mắt An Dật chợt lóe, nhìn Thư Cẩn hồi lâu, cô mới nặng nề "ừm" một tiếng, sau đó vui vẻ cười cười. Cô nghiêng đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, trong một khoảnh khắc, như phát hiện ra điều gì đó, cô đột ngột ngồi dậy, đưa tay tắt đèn.

Thư Cẩn chưa kịp hoàn hồn sau động tác đột ngột của An Dật, nàng bị An Dật kéo nằm xuống. An Dật cùng Thư Cẩn nằm cạnh nhau, An Dật nghiêng mặt sang một bên, trên mặt mang theo ý cười: "Lần đầu tiên tôi phát hiện, nguyên lai nằm ở nơi này, là có thể thấy sao." Sau đó cô nằm ngửa lại, nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh