Chương 5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cô đứng dậy nói: "Cậu nghỉ ngơi cho tốt, tôi đi ra ngoài đây." Dứt lời, cô chạy trốn khỏi căn phòng, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Nếu lúc rời đi cô quay đầu lại, nhất định sẽ có thể nhìn thấy Thư Cẩn khẽ nâng khóe môi,nhàn nhạt nở nụ cười.

An Dật tới thư phòng, ngồi trên ghế, muốn đi ra ngoài hoàn thành nốt công việc, nhưng lại phát hiện bản thân làm thế nào cũng không tập trung được. Đầu cô lại bắt đầu đau nhức, cổ họng hơi ngứa ngáy, cô muốn đi tắm để làm dịu một chút tâm tình, lại phát hiện quần áo đều để ở trong phòng ngủ, nơi Thư Cẩn đang nằm. Rời khỏi thư phòng, đi đến phòng khách, cô ngả lưng xuống giường. Phiền muộn trong lòng cùng với thân thể mệt mỏi, khiến cô rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ.

Thư Cẩn thấy buồn ngủ, nhưng An Dật lại chuồn đi nhanh quá làm nàng không kịp hỏi cô ấy đồ ngủ để ở đâu. Nàng tựa vào giường, không biết đã qua bao lâu, nàng cảm thấy cổ hơi đau nhức. Nghiêng đầu sang, vô tình nhìn thấy bức ảnh trên tủ đầu giường, Thư Cẩn cầm khung ảnh lên, nhìn khuôn mặt tươi cười rạng rỡ trong bức ảnh, đôi mắt nàng dần dần nổi lên một tầng sương mù, nhưng rất nhanh, nàng lại nở nụ cười.

Nàng đặt khung ảnh xuống, bước xuống giường đi ra khỏi phòng, An Dật không ở trong phòng khách, trong thư phòng cũng không có ai. Vì vậy, nàng liền đi vào phòng ngủ dành cho khách. Nàng gõ cửa, nhưng không nghe thấy tiếng An Dật trả lời. Chiếc đồng hồ treo tường kêu "tích tắc", nghiêng mặt nhìn ánh trăng, Thư Cẩn ngẩng đầu lên. đã hơn 1 giờ sáng rồi. Nàng đang định xoay người đi trở về, nhưng tay lại không nghe lời, tự ý đặt lên nắm đấm cửa, nhẹ nhàng vặn mở ra.

Rèm cửa trong phòng không đóng, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh cao gầy của An Dật nằm ở trên giường hơi co lại, Thư Cẩn nhẹ nhàng đi vào, lại nghe thấy tiếng An Dật mơ mơ màng màng lẩm nhẩm: “Thư Cẩn. . . . . .”

Thư Cẩn bước vào trong phòng, trong lòng hơi sửng sốt, chẳng lẽ cô ấy tỉnh rồi sao? Nhưng một hồi lâu cũng không thấy An Dật động đậy, thì ra là cô ấy nói mê. Khóe miệng Thư Cẩn bất giác nhếch lên, cảm thấy có chút vui vẻ.

Thư Cẩn ngồi bên giường, nhìn dáng vẻ an tĩnh ngủ của An Dật, nhịn không được đưa tay vuốt ve mặt cô. Nhưng khi tay nàng chạm vào khuôn mặt cô, nhiệt độ trên người An Dật làm nàng hoảng sợ. Sao lại nóng như vậy? Nàng sờ trán An Dật một lần nữa, nóng đến dọa người. Làm sao đây? An Dật phát sốt rồi. . . .

Thư Cẩn vội vàng đứng dậy, bật đèn, trong phòng đột nhiên sáng bừng lên, nhất thời cảm thấy hơi chói mắt. Thư Cẩn nhìn về phía An Dật, sắc mặt An Dật đỏ bừng bừng, trên trán lấm tấm mồ hôi, đôi mày nhíu chặt, dáng vẻ cực kỳ khó chịu.

Thư Cẩn nhẹ nhàng kéo cánh tay An Dật, lông mày An Dật càng cau chặt hơn, nhưng cô cũng không có tỉnh dậy. Thư Cẩn lay cô mạnh hơn một chút, An Dật hơi mở mắt ra, nhìn nàng.

Thư Cẩn nhẹ giọng hỏi: "An Dật, trong nhà cậu có nhiệt kế không?"

An Dật dường như còn chưa tỉnh ngủ, cô lẩm bẩm nói: "Lần trước tôi làm hỏng rồi.......Cậu cần sao? Tôi đi mua cho cậu. . . . . . . . . . . . . ." Nói xong, cô chống đỡ thân mình, loạng choạng muốn đứng dậy.

Thư Cẩn nhanh chóng giữ cô lại, bảo cô nằm xuống, nói: "Không cần, không cần, trong nhà có thuốc hạ sốt không?"

An Dật gật gật đầu, nói: "Hình như có, ở trong ngăn kéo phòng của tôi, không biết còn hạn sử dụng không. . . . . . . . ."

Thư Cẩn nhìn cô, trong lòng ngoại trừ đau lòng còn có chút tức giận. Đây là cách cô chăm sóc bản thân mình sao? Nàng quay người, rời khỏi phòng và đi tìm thuốc hạ sốt trong phòng ngủ của An Dật.

An Dật thấy Thư Cẩn rời đi, vốn muốn hỏi nàng làm sao vậy, nhưng cơn buồn ngủ lại chèn ép lý trí của cô, làm cô chìm vào giấc ngủ mê man.

Thư Cẩn mở ngăn kéo đầu tiên của tủ đầu giường, không thấy thuốc hạ sốt, nhưng lại thấy một vật trong ngăn kéo, vật đó lập tức thu hút sự chú ý của Thư Cẩn. Đó là chiếc hộp vuông màu oải hương, chỉ cần nhìn thoáng qua, nàng liền biết bên trong có cái gì. Thư Cẩn đưa tay lấy chiếc hộp, nhẹ nhàng mở ra, bên trong chỉ có một chiếc nhẫn màu bạc trắng, bên cạnh còn có một chỗ trống. Hiển nhiên chiếc hộp này vốn dĩ chứa một đôi nhẫn. Ký ức của Thư Cẩn như đang ùa về. Năm đó An Dật nắm lấy tay nàng nở nụ cười rạng rỡ, cô đeo chiếc nhẫn vào ngón áp út của nàng, giống với chiếc mà cô đang đeo, trìu mến nói: "Thư Cẩn, sau khi đeo nhẫn, cậu sẽ là người của tôi, cả đời đều là của tôi." Thư Cẩn hít một hơi thật sâu, đem chiếc hộp đóng lại, đặt nó trở lại ngăn kéo, lại nhìn thấy một mảnh giấy đặt ở bên cạnh chiếc hộp , trên đó viết: "Thư Cẩn, tôi sẽ đợi cậu". Thư Cẩn hơi dừng lại một chút, sau đó đem chiếc hộp đặt lên tờ giấy, đóng ngăn kéo lại, khép mi lại, tiếp tục tìm thuốc hạ sốt.

Ở ngăn kéo trong cùng của tầng thứ hai, Thư Cẩn cuối cùng cũng tìm thấy thuốc hạ sốt, nàng đóng ngăn kéo, đứng dậy cẩn thận kiểm tra xem thuốc đã hết hạn chưa. May mắn là vẫn còn dùng được, nhưng cũng sắp hết hạn rồi. Thư Cẩn rót một cốc nước nóng và mang thuốc vào phòng khách.

Đang mơ màng ngủ, cô mơ hồ cảm thấy có người nâng mình dậy, sau đó có thứ gì đó ấm áp chui vào trong khoang miệng, lúc này bên tai truyền đến một tiếng thở dài trầm thấp của một người phụ nữ. Dường như có một bàn tay nhẹ nhàng đang vuốt ve lông mày của cô, xua tan đi cảm giác khó chịu cùng nóng sốt, cô thả lỏng cơ thể, lại chìm vào giấc ngủ sâu.

Thư Cẩn di chuyển chiếc ghế sofa nhỏ ở bên cạnh phòng khách, ngồi ở mép giường của An Dật, một tay chống cằm, tinh tế quan sát An Dật. Bảy năm đã trôi qua, An Dật có chút thay đổi. mái tóc ngắn trước đây đã dài ra, cằm nhọn hơn một chút, khuôn mặt cũng thon dài hơn. Bảy năm trước, An Dật cho người ta cảm giác cô ấy là ánh mặt trời rực rỡ, bây giờ cô ấy vẫn anh tuấn thu hút như vậy, nhưng lại có thêm một chút xinh đẹp và thông minh, Thư Cẩn nhẹ nhàng nắm lấy tay An Dật, bao phủ lấy nó, mười ngón đan xen. Nàng cúi người xuống, gối đầu lên tay An Dật, ngủ thiếp đi.

Khi An Dật tỉnh dậy, trời vừa hửng sáng, trong phòng bếp hình như có tiếng động, cô cẩn thận lắng nghe, quả nhiên là thật, chắc chắn không phải ảo giác. Cô ngồi dậy, cảm thấy đầu óc thỏai mái hơn rất nhiều, mũi không còn nghẹt nữa, cổ họng cũng hết khô rát, cả người vô cùng thư thái. Nhìn quần áo trên người mình, cô ngây ngốc cười, hôm qua mình đúng là ngốc, chưa thay quần áo mà lại ngủ quên mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro

#bh