Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 4

Nói về chuyện Cố Hoài vô ý thức khiến cho cả Trùng tộc rung chuyển, phải nói đến mấy tiếng trước.

Liên kết tinh thần là năng lực có sẵn khi Cố Hoài là Vương Trùng tộc, năng lực này thông qua xây dựng liên kết tinh thần, Cố Hoài có thể đem ý thức của hắn truyền cho bất kể con Trùng tộc nào. Có thể truyền đạt đơn độc, cũng có thể là toàn bộ Trùng tộc, hơn nữa không có hạn chế khoảng cách.

Chỉ cần Cố Hoài muốn, bất kể cách xa bao nhiêu Trùng tộc đều có thể tiếp thu liên kết tinh thần của hắn.

Bởi vì nơi Cố Hoài là tinh cầu bị vứt bỏ vô cùng xa, trên tinh cầu này ngoại trừ hắn cũng chỉ có mấy chục con Tucker Trùng tộc, không có bất cứ con vật nào có trí tuệ, hắn phá xác sinh ra cũng chỉ có mấy con Tucker biết.

Nhưng nửa ngày trước té ngã, bởi vì cảm giác đau đớn kích thích, Cố Hoài theo bản năng tạo nên liên kết tinh thần liên tiếp. Hơn nữa loại liên kết tinh thần này như là kiểu mạng nhện.

Đem Trùng tộc ví như một ổ mạng nhện thì liên kết tinh thần của Cố Hoài chính là ở trung tâm đột nhiên truyền phát cho toàn thể thành viên. Hậu quả có thể hiểu.

Trên toàn bộ vũ trụ, những chủng tộc đang chiến đấu với Trùng tộc đều có cùng cảm thụ ---

"ĐM, đàn Trùng tộc này đều ăn nhầm thuốc à?"

Trùng tộc cấp thấp đột nhiên cuồng bạo, một đám bạo nổ nhìn chằm chằm bọn hắn, sức chiến đấu tăng vọt làm những binh lính chủng tộc khác trở tay không kịp, thậm chí có điểm mộng bức.

Trùng tộc cấp thấp này nhìn bọn họ chằm chằm, giống như bọn họ đã làm việc ác tày trời nào đó, không thể tha thứ được. Càng mộng bức hơn là, đội quân Trùng tộc đột nhiên phát tiết lửa giận mà đánh nhau với họ không ngừng nghỉ, cũng thật nhanh xem bọn họ như là không khí mà quay đầu liền đi, tốc độ thật nhanh quả thực là đuổi theo cũng không kịp.

Cái này khiến các chủng tộc khác vốn chuẩn bị tinh thần huyết chiến đồng thời đều lâm vào mê hoặc.

Trên tinh tế hầu hết các tinh cầu chưa đăng ký số liệu nên đều là lãnh địa vô chủ, nếu phát hiện sớm thì chủng tộc có thể đạt được một số tài nguyên tương ứng.

Nếu các thế lực đồng thời phát hiện, vậy thì cũng đơn giản, hoặc là thương lượng phân chia, hoặc là giao chiến.

Cho nên tình huống hiện tại là, rõ ràng Trùng tộc theo bọn họ đánh nhau đang đánh hăng say, thậm chí còn có phần lợi thế hơn bọn họ, đột nhiên vỗ mông chạy lấy người không nói không đánh với họ, đem tài nguyên tinh trực tiếp nhường cho họ...

Tinh tế này còn có chuyện tốt như vậy sao?

Một loạt động tác của Trùng tộc khiến cho quân đội chủng tộc khác đều mộng bức, nhưng vừa rồi đối mặt với một đám binh lính Trùng tộc đều cuồng bạo làm cho họ vẫn thấy sợ hãi. Tuy rằng tình hình có chút dị thường, bọn họ cũng sẽ không muốn ngay lúc này đi tra xét.

Cho dù chỉ là một chút liên kết ngắn ngủi ấy, nhưng cũng đủ để nói với toàn bộ Trùng tộc hắn tồn tại.

Cao đẳng Trùng tộc có trí tuệ bình thường lúc này vẫn có năng lực tự hỏi, mà ảnh hưởng đến cấp thấp Trùng tộc khiếm khuyết trí tuệ rất nhiều, chúng nó đã dựa vào bản năng bắt đầu tìm kiếm.

Ở nơi nào...

Vũ trụ thật sự quá mức rộng lớn, liên kết tinh thần chỉ một cái chớp mắt căn bản vô pháp làm Trùng tộc xác định vị trí Vương của chúng. Chính là Vương kêu gọi chúng nó, vậy chúng nhất định phải tìm được Vương.

Là người khởi xướng ra sự tình lần này, Cố Hoài trên tinh cầu xa sôi này hoàn toàn không biết gì cả. Sau khi xuyên đến nơi này, hắn cũng đã vượt qua được hai ngày.

Tinh cầu này tài nguyên rất cằn cỗi, hoàn cảnh vô cùng ác liệt, trải qua hai ngày sinh hoạt, Cố Hoài liền biết điểm này.

Trên tinh cầu này, ngoài hắn cùng đám Tucker Trùng tộc bên ngoài, đại khái là không tồn tại sinh vật có trí tuệ nào khác.

Có thể thích ứng hoàn cảnh ác liệt trên tinh cầu này, các sinh vật phần lớn đều thập phần hung mãnh, đương nhiên không hung hơn Tucker Trùng tộc là được.

Trong huyệt động có một con ấu tể Vương, là sinh vật dị hình, thân hình khổng lồ lại nguy hiểm đáng sợ của Tucker Trùng tộc bảo vệ xung quanh cửa hang động, chúng nó đề cao cảnh giác, đối với bất kệ sinh vật nào tiếp cận đều trực tiếp bày ra tính công kích.

Đám Tucker Trùng này sẽ không làm bất kệ giao thiệp nào, hành vi tới gần trong mắt chúng chính là uy hiếp. Uy hiếp thì cần phải thanh trừ, bởi vì Vương không thể chịu bất kệ tổn thương nào.

Cố Hoài cho rằng trải qua hai ngày này, hắn đã quen với sự bảo hộ hắn giống như gia trưởng của đám Tucker, nhưng đến buổi sáng hôm nay phát sinh một việc, hắn mới biết các gia trưởng đối với hắn bảo hộ đến trình độ nào.

Ngay cả một con bướm vàng muốn bay vào cũng bị táng mạng dưới những lưỡi dao.

Ngăn trở một màn này phát sinh, Cố Hoài trừu khóe miệng đến mức khó phát hiện.

Thế giới thật sự vô cùng kỳ diệu, giống như con bướm yếu ớt đấy, lại có thể ngoan cường sinh tồn trên tinh cầu hoang vu tràn ngập dã thú khổng lồ như vậy.

Con bướm vô tri khờ dại không biết chính mình thiếu chút nữa đã chết vẫn phành phạch cánh bay đến tay Cố Hoài, đậu trên mu bàn tay hắn.

Xác thực là con bướm không sai, khả năng thích ứng dị thường, nhưng bản thân lại không có bất cứ lực sát thương nào.

Tại thời điểm con bướm đậu trên tay Cố Hoài, đám Tucker xung quanh trong nháy mắt đều co chặt dựng đồng. Chúng nghe theo Cố Hoài không có bất luận hành vi công kích nào, nhưng chúng vẫn phát ra những âm thanh cảnh cáo, màu đỏ tươi trong đôi dựng đồng nhìn chằm chằm vào con bướm.

"Nó không thương tổn được ta." Cố Hoài kiên nhẫn giải thích.

Thấy bọn chúng không dao động, Cố Hoài nhìn nhìn con bướm, hắn bỗng nhiên nhóm chân, đem con bướm đặt trên cái càng sắc bén của Tucker.

Con bướm vàng rất nghe lời mà ở yên trên kia, không hề cảnh giác với nguy hiểm lớn bé xung quanh.

Mọi cảnh vật đều có khuyết điểm, Cố Hoài cảm thấy, cảnh tượng con bướm đậu trên tay chúng là một loại rất sinh động.

"Xem, có phải rất đẹp hay không?" Cố Hoài con mắt cười nói.

Nghe thấy câu nói này, con Tucker khẽ nghiêng đầu, dựng đồng nhìn chằm chằm ấu tể bướm một hồi, sau đó lại ngẳng đầu nhìn Cố Hoài, trong cổ họng phát ra chút âm thanh. Xinh đẹp.

Từ ngữ này không nằm trong phạm vi lý giải của chúng, nhưng bởi vì khi nói ra từ này thanh niên đang cười, chúng nó liền cho rằng đây đại biểu cho từ ngữ chỉ sự tốt đẹp. Đương nhiên trong mắt Tucker, trên thế giới đẹp nhất là thanh niên tóc đen trước mắt.

Trên hành tinh bị vứt bỏ không có bất cứ đồ vật giải trí nào, tại bên ngoài huyệt động, Cố Hoài có thể thấy chính là một mảnh hoang vu.

Cát bụi mênh mông, thực vật vô cùng thưa thớt, hồ nước cũng không thấy mộ cái. Bất quá, theo hướng đông đi tới có thể thấy một mảnh rừng cây nhỏ. Lúc trước Cố Hoài ăn trái cây chính là Tucker tới đấy hái về.

Đồ ăn dự trữ còn không ít, nhưng Cố Hoài muốn ra ngoài để thăm dò một chút. Cố Hoài ngẩng đầu nhìn con đi đầu rồi chỉ về hướng rừng cây.

"Ta muốn đi nơi đó."

Con đi đầu bị Cố Hoài nhìn có hình thể cao lớn nhất trong cả đàn Tucker, nếu không có Cố Hoài thì nó chính là thủ lĩnh.

Thanh niên muốn đi nơi đó, Tucker thật nhanh có thể lý giải được. Đối với bất cứ yêu cầu nào của Cố Hoài, bọn chúng cũng sẽ không từ chối. Vì thế dưới sự hộ tống của cả đàn Tucker, Cố Hoài thuận lợi đi tới rừng cây.

Biết được cả đàn rất lo lắng cho hắn, Cố Hoài dọc đường đi đều an phận trong tầm mắt của chúng, không có nửa điểm làm chúng lo lắng.

Trong rừng cây đại đa số đều đen như mực, giống với màu sắc trái cây mà Cố Hoài ăn trước đó, rất giống bị đốt cho đen.

Một số cây có màu sắc bình thường kết quả màu vàng, tại mảnh đất đen như mực này phi thường nổi bật, Cố Hoài liếc mắt một cái liền thấy, bỗng nhiên muốn hái nó xuống.

Nhưng mà cái cây này thật sự quá cao, Cố Hoài chỉ có thể đứng gần đó mà nhìn, còn leo cây gì đó...vẫn là thôi đi.

Ấu tể nhìn chằm chằm cái cây này vài giây, cho dù không nói ra ý muốn, Tucker xung quanh cũng cho rằng hắn đang muốn. Hơn nữa chúng nó phát hiện, ấu tể hình như là muốn chính tay mình hái.

Ý thức được điểm này, con Tucker cầm đầu đi đến trước mặt Cố Hoài, hơn nữa còn hạ thấp thân mình.

Cố Hoài: "?"

Cố Hoài nhìn bằng ánh mắt nghi hoặc, tuy rằng không biết con Tucker này muốn làm gì, nhưng hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, bởi vì hắn biết nó sẽ không thương tổn hắn.

Mà một giây sau, con Tucker này vươn đôi càng về phía Cố Hoài, cũng không dễ dàng hoàn thành động tác bế hắn lên, rồi đem hắn đặt trên vai.

Độ cao thay đổi, tầm nhìn của Cố Hoài trở nên rộng lớn hơn,cảnh vật xung quanh trong mắt hắn đều trở nên không giống nhau.

Ngồi trên vai một con Tucker, Cố Hoài có chút phản ứng chậm. Mà một hai giây hắn thất thần, con Tucker này đã đưa hắn đến trước trái cây màu vàng kia.

"Tê tê..." Đem thanh niên đến nơi có thể dễ dàng vươn tay là có thể hái trái cây, con Tucker vừa lúc phát ra âm thanh trầm thấp.

Như vậy ấu tể sẽ vui đi.

Cố Hoài vươn tay hái xuống trái cây, hắn cúi đầu nhìn trái cây màu vàng trên tay, bỗng nhiên dùng gương mặt cọ cọ vùng đầu cứng rắn của con Tucker này.

Gần như cùng lúc, dựng đồng con Tucker này từ thả lỏng co lại thành hình kim, trong cổ họng phát ra âm thanh rõ ràng hơn nhiều.

Một màn này đều hiện trong đôi mắt màu đỏ tươi đang nhìn chằm chằm của Tucker xung quanh, một đám đã học xong đem Cố Hoài ôm đến trên vai. Chúng cũng muốn được thanh niên gần gũi.

Trên hành tinh thời tiết thay đổi thất thường, một giây trước vẫn còn ánh nắng, một giây sau liền mưa to tầm tã không dự đoán được.

Vị thời tiết gia gia này đại khái tính tình hôm nay vẫn còn tốt, lúc đầu chỉ là tí tách vài giọt, đủ thời gian để Cố Hoài và đám Tucker này phản ứng. Trời mưa đối với Tucker không có khái niệm trốn tránh.

Chúng nó có thể tồn tại trong hoàn cảnh ác liệt hơn nữa, nước mưa không không đáng kể chút nào.

Nhưng Vương thì không thể.

Theo bản năng, con Tucker chở Cố Hoài liền thả hắn xuống.

Chờ Cố Hoài đứng trên mặt đất, nó liền dùng thân hình khổng lồ che chắn cho hắn, giống như ngọn núi như tảng đá lớn sừng sững không nhúc nhích.

Như vậy thì thanh niên sẽ không bị mưa xối ướt.

Loại thời tết này, Vương có thấy lạnh không?

Nếu thanh niên cảm thấy lạnh, chúng nó phải làm gì để kiếm dược đồ vật ấm áp, làm Vương của chúng nó thấy thoải mái trong hoàn cảnh này?

Tiếng mưa tí tách không ngừng vang lên, cả đàn Tucker này chỉ nghĩ đến chuyện liên quan đến Cố Hoài.

Mưa trên tinh cầu bị vứt bỏ này có chứa chất ăn mòn, có thể tồn tại trên tinh cầu này chính là những sinh mệnh có nghị lực phi thường ngoan cường.

Khu rừng này thường xuyên có mưua, bởi vì đến đây trời mưa sẽ tạo thành thương tổn, trên hành tinh này sinh vật dũng mãnh không thể nào tới gần phiến rừng này.

Thường xuyên đến khu rừng này cũng chỉ có đám Tucker này.

Chúng nó muốn đến nơi này để hái trái cây, chuẩn bị đồ ăn cho ấu tể sinh ra.

Tuy rằng có chút thương tổn nhưng chút thương tổn này đối với chúng mà nói, cơ bản chỉ là không đau không ngứa.

Ở trong huyệt động một ngày liền khôi phục, đám Tucker này không đem loại trình độ này thành bị thương.

"Chúng ta mau trở về đi." Thật ra mới ra ngoài thăm dò không bao lâu, nhưng không muốn đám Tucker này tiếp tục mắc mưa, Cố Hoài thật nhanh ra quyết định.

Mưa trên tinh cầu này với con mưa bình thường không giống nhau, Cố Hoài đã phát hiện ra điểm này.

Nếu có thể làm ra ô che...

Trên đường trở về huyệt động, Cố Hoài bảo một con Tucker thuận tiện chém mấy cành cây mang về. Sau khi về đến huyệt động, Cố Hoài ngồi dưới đất ngơ ngác nhìn cành cây.

Cố Hoài nhớ lại thời điểm hắn vừa phá xác sinh ra, trong lúc vô ý hắn đã dùng năng lục nào đó chế tạo ra quần áo.

Tình huống lúc đó là, trong đầu hắn nghĩ là phải có một bộ quần áo, sau đó vỏ trứng trên tay biến mất đi một mảnh, quần áo cũng xuất hiện trên người hắn.

Như thế có thể hiểu đấy là một loại năng lực...?

Để tạo thành vải dệt nguyên liệu chính là sợi, chất này ở trong vỏ trứng cũng có, vả lại vỏ trứng này cũng không phải vỏ trứng bình thường, loại vật chất này có thể đổi thành quần áo là hợp tình hợp lý.

Đối với năng lực của chính mình có chút hiểu biết, Cố Hoài đặt tay lên những nhánh cây thật dài trên mặt đất, trong đầu hồi tưởng hình dáng của cái ô che.

Cành cây dùng làm cán, lá cây dùng làm vải đi, cái dù này phải lớn hơn một chút...

Trong nháy mắt Cố Hoài chạm vào một bộ phận cành cây cùng lá cây liền biến mất, mà như hắn muốn, trên mặt đất xuất hiện một vật có thể xem như ô che dùng vất mới tạo nên.

Không thể xem là tinh xảo, thậm chí có điểm xấu, nhưng Cố Hoài vô cùng cao hứng đem ô che trên mặt đất cầm lên, sau đó đi đến trước mặt nhóm Tucker, đem ô che cho chúng xem.

"Cho các ngươi." Cố Hoài đem tạo vật mới đưa cho Tucker trước mặt hắn, trong mắt ánh lên ý cười.

Con Tucker này dùng cái càng nhẹ nhàng đỡ lấy cán ô, đôi dựng đồng đỏ tươi nhìn chằm chằm một hồi rồi nghiêng đầu.

Không biết thứ này dùng để làm gì, nhưng cũng khiến bọn chúng cảm thấy cao hứng, bởi vì thanh niên tặng đồ vật cho chúng.

Cố Hoài thật ra muốn làm ra nhiều cái hơn, nhưng tinh thần lực tiêu hao làm hắn cảm nhận được từng cơn buồn ngủ ập đến, hắn liền mơ mơ màng màng mà trực tiếp ngủ trên mặt đất.

Là Vương trùng tộc, tình huống của Cố Hoài phi thường đặc thù. Hắn ở trong vỏ trứng mấy chục năm vẫn chưa sinh ra, còn bị dựng dục, thân thể đã tiến vào giai đoạn trưởng thành cũng như hình dáng thanh niên, nhưng tinh thần lực lại chỉ là trình độ ấu tể.

Cho nên hắn mới giống như bây giờ, xây dựng phạm vi lơn liên kết tinh thần hoặc vận dụng năng lực sẽ xuất hiện tình huống buồn ngủ.

Trong lúc Cố Hoài ngủ, mấy tinh hệ cách xa nơi này, một trận chiến đơn đấu có tính áp đảo vừa kết thúc.

Người Saatchi thống trị tinh hệ này được công nhận là chủng tộc có sức mạnh lớn nhất, nhưng những binh sĩ Saatchi lúc này đang nằm vật vã trên mặt đất, mà địch nhân của bọn họ chỉ có một người.

Từ ngoại hình có thể dễ dàng phán đoán, trung tâm vòng chiến là một người Trùng tộc, hơn nữa là một Trùng tộc cao đẳng.

Ngoại hình Trùng tộc cao đẳng khá giống với hình dáng nhân loại, nhưng thống nhất đều là đôi mắt dựng đồng, trên người có một bộ phận đặc thù của Trùng tộc.

Trùng tộc cao đẳng trong vòng trung tâm lúc này mặt vô biểu tình, bởi vì mang vải che đi đôi mắt, khiến người khác không thể thấy cảm xúc của hắn, vì thế càng thêm khó có thể phân rõ cảm xúc.

Tuy rằng che đi đôi mắt, nhìn từ hình dáng thì Trùng tộc cao đẳng này có diện mạo phi thường anh tuấn, chỉ vì khuyết thiếu tình cảm mà có vẻ cực kỳ lạnh nhạt.

Rõ ràng là vừa kết thúc cuộc chiến, cảm xúc hiếu chiến vẫn còn cuồn cuộn trong nội tâm Alvis, hắn nhàn nhạt nhìn xung quanh chiến trường không còn địch nhân, có chút không kiên nhẫn vẫy máu dính trên đuôi đi.

Giống như một con dã thú vừa săn được con mồi nhưng vẫn chưa đã thèm.

Thực ồn...

Cho dù đã bịt kín đi đôi mắt, lỗ tai vẫn theo bản năng nắm bắt âm thanh, mà Trùng tộc cao đẳng có ưu điểm về thính giác rất cao.

Vô số thanh âm hỗn tạp, ồn ào làm hắn rất bực bội, Alvis không biết tự chủ của bản thân mình cách điên cuồng còn bao xa.

Cách nơi đây vài trăm thước, một đám người Trùng tộc cao đẳng mặc quân phục màu đen đang ở xa xa quan sát, cũng không dám lại gần lúc này.

"Lão đại gần đây cảm xúc không ổn định như ngày thường..." Nhìn tên Trùng tộc tóc bạc ở trung tâm vòng chiến, Alger lo lắng nói.

Những Trùng tộc cao đẳng xung quanh không có nói ra, nhưng bọn họ cũng có chung cảm nhận với Alger.

Không biết vì nguyên nhân gì, thủ lĩnh bọn họ cứ cách một đoạn thời gian sẽ lâm vào điên cuồng đánh mất lý trí giống như Tucker. Tại thời điểm này, ai chọc giận thủ lĩnh chính là xui xẻo.

Làm phó quan, những yêu cầu khiến Alger đau đầu không chỉ có như vậy.

Việc hiện tại khiến hắn đau đầu nhất chính là, bởi vì lúc trước tiếp thu một đoạn ngắn liên kết tinh thần, rất nhiều Trùng tộc cao đẳng trên chiến hạm đều giống như mất hồn, thậm chí có người muốn một mình đi tìm Vương...

Bởi vì chỉ là một đoạn liên kết tinh thần rất ngắn ngủi, lại bởi vì khoảng cách quá xa, Vương vừa mới sinh ra tinh thần lực còn yếu ớt, cho nên lực ảnh hưởng tương đối hữu hạn.

Nhưng cho dù như thế, Alger vẫn nghe được những lời than thở của mấy người trên những chiến hạm kia.

"Vương...Vương ở trên tinh cầu bị khi dễ thì làm sao đây?"

"Vương nhất định là bị khi dễ, thanh âm đó chính là bị thương mới phát ra."

"Vương vừa mới sinh ra, còn là ấu tể a... Nếu gặp phải địch nhân..."

Chỉ cần tưởng tượng đến Vương có thể bị địch nhân bắt đi, bọn họ đều cảm thấy sắp hít thở không thông.

Chưa rời đi tìm Vương là bởi vì bọn họ đều đang cố gắng nhẫn nại, nếu như Vương lại gửi tới bọn họ một đoạn liên kết tinh thần, như thế thì bọn họ có thể xác định chính xác địa phương Vương đang ở.

Alger nghe được những lời nói đó, tâm tình phức tạp.

Không được, không thể như thế nữa, còn nghĩ nữa hắn cũng sẽ không nhịn được mà đi tìm Vương.

Trùng tộc nguyên bản là không có Vương, ngay cả bọn họ cũng cho rằng như thế. Giống như thủ lĩnh của bọn họ là giai cấp Alpha thuộc cao tầng quyền lực Trùng tộc, nhưng khái niệm này hai ngày trước đã bị một đoạn liên kết tinh thần đánh vỡ.

Bất kệ các thuộc hạ cách xa vai trăm thước đang làm gì, không thể trong lúc chiến đấu khiến cho không khí xung quanh Trùng tộc tóc bạc càng thêm lạnh băng đáng sợ.

Lý trí cùng điên cuồng chỉ như một đường chỉ.

Cực hạn này lúc nào cũng có thể đến, một khắc khi cảm xúc bực bội tích lũy sắp sửa bùng nổ, một đạo truyền đạt với ý thức khiến Alvis dừng lại động tác.

Hô... Đừng tức giận...

Có thể là Cố Hoài cảm nhận được cảm xúc của Trùng tộc, đây không nhất thiết là tự động, những lúc cảm giác của Trùng tộc quá mức mãnh liệt, hắn đều có thể bị động tiếp thu được.

Trong giấc mơ cảm giác được một loại cảm xúc bén nhọn, cơ hồ là đánh mất lý trí, Cố Hoài theo bản năng trấn an nó.

Áp lực, cảm xúc bực bội cùng hư thoát đều chợt biến mất, bởi vì âm thanh này, sâu trong nội tâm Alvis dừng lại ngay trước bờ vực sụp đổ.

Thế giới của hắn, trong nháy mắt an tĩnh lại.

~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro