Chương 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 3

Bởi vì quá buồn ngủ nên Cố Hoài ngủ rất trầm, hơn nữa vỏ trứng được nhẹ nhàng đẩy, vốn dĩ Cố Hoài còn muốn tỉnh lại thì một chút ý chí cuối cùng cũng mất luôn, hắn dễ chịu đến mức ngủ say.

Trong lúc Cố Hoài ngủ, hắn bị động tiếp nhận một lượng lớn tin tức. Không có cơ hội cự tuyệt, toàn bộ tin tức đều chui vào trong đầu hắn. Chờ Cố Hoài vất vả sắp xếp lại tin tức, hắn rốt cuộc hiểu được hoàn cảnh trước mắt và thế giới này.

Nơi hắn xuyên đến là thế giới tinh tế tương lai, ở đây ngoài nhân loại còn tồn tại rất nhiều chủng tộc ngoại tinh. Tại kỷ nguyên cũ trên toàn bộ tinh tế, các chủng tộc thường xuyên chém giết lẫn nhau, hầu như mỗi ngày đều nổ ra các cuộc xâm lược.

Mãi cho đến kỷ nguyên mới khi thành lập Minh Tinh, tinh tế mới dần tiến vào thời đại hòa bình. Giữa các chủng tộc bắt đầu thành lập ngoại giao, kết nối quan hệ, thường xuyên giao lưu để từ từ hòa hợp.

(Minh Tinh: Liên minh giữa các tinh cầu)

Nhưng chỉ có một chủng tộc ngoại lệ, cho dù là kỷ nguyên mới cũng không liên minh với ai. Không liên minh còn chư tính, dây thù chuốc oán rất nhiều, đặc biệt là luôn giao chiến với nhân tộc từ kỷ nguyên cũ tới kỷ nguyên mới, quan hệ kém tới mức phải gọi là tử địch của nhau.

Đó cũng chính là Trùng tộc, là chủng tộc hiện tại của Cố Hoài. Trong mắt các chủng tộc khác trong tinh tế, Trùng tộc phi thường tàn nhãn, nguy hiểm, không dễ chọc.

Ở thời đại kỷ nguyên cũ, Trùng tộc là kẻ xâm lược đáng sợ nhất. Mỗi con Trùng tộc trời sinh đều những binh lính ưu tú, chúng không sợ hãi tử vong, khuyết thiếu tình cảm khiến chủng tộc này không hề thương hại địch nhân.

Một đội quân Trùng tộc mạnh hơn nhiều so với chủng tộc khác. Chúng nó tuyệt đối chấp hành mệnh lệnh từthượng cấp, không nghi ngờ cùng dò hỏi. Điều này cũng không khiến cho Cố Hoài phải suy nghĩ.

Điều hắn thấy khó tiếp nhận nhất là, hắn hình như là... đứa con mới sinh của Vương Trùng tộc.

Giai cấp trong Trùng tộc được phân chia rất rõ ràng, giống như kim tự tháp vậy. Ở hạ tầng Trùng tộc sẽ không có bất cứ cảm xúc bất mãn nào, chúng sẽ phục tùng vô điều kiện với thượng cấp.

Về điểm này đã là bản năng của Trùng tộc, trong mắt chủng tộc khác, có đôi ki là việc rất khó để lý giải.

Mà Cố Hoài, hiện tại đứng trên đỉnh kim tự tháp.

Không biết ngủ bao lâu, chờ hắn lần nữa mở mắt ra, Cố Hoài phát hiện chính mình lại nằm ở cái không gian phong bế kia, khônng khỏi ngẩn người mất một giây.

Khác với lúc trước chính là, nơi hắn đang nằm không có quy luật mà đung đưa. Hắn nằm bên trong cảm nhận được rất rõ ràng.

Được rồi, tất cả không phải là mơ.

Trước lạ sau quen, lần này không cần phí sức phá nữa. Cố Hoài từ từ ngồi dậy, động tác thuần thục mà nhô đầu ra.

Lần này Cố Hoài không có gì bất ngờ khi đối diẹn với mấy cặp mắt dựng đồng màu đỏ tươi, hơn nữa cả nguyên nhân đung đưa.

Trước mặt hắn là một con Tucker đang dùng càng của nó đẩy nhẹ vỏ trứng---

Đúng vậy, là vỏ trứng.

Ánh sáng trong huyệt động so với lúc trước có sáng hơn, dưới hoàn cảnh này, Cố Hoài rốt cuộc thấy rõ địa phương mình đang nằm là trong vỏ trứng.

Cố Hoài còn nhớ rõ ban đầu hắn tưởng tượng chính là ở trong quả trứng, lại không nghĩ tới sẽ biến thành hiện thực.

Không biết có phải ảo giác hay không, Cố Hoài cảm thấy, lúc hắn nhô đầu ra, trong mắt đàn Tucker đều sáng lên, nhìn hắn chăm chú cùng nghiêm túc.

Ấu tể nhô đầu từ vỏ trứng ra để quan sát thế giới, đám Tucker cả quá trình đều sinh sinh một loại tâm lý cảm thụ---

Đáng yêu.

Từ ngữ này không hề tồn tại đối với Trùng tộc, đối với Trùng tộc trí tuệ thấp mà nói, chúng nó rất khó lý giải ý nghĩa từ ngữ này. Nhưng đám Tucker thiếu thốn cảm xúc này lại có cùng loại xúc động.

Khi Cố Hoài từ vỏ trứng nhô đầu ra, vỏ trứng cũng đình chỉ đung đưa.

Âu tể tỉnh = Không cần ru ngủ = Không cần đẩy vỏ trứng.

Hiểu được điều này, con Tucker vất vả xếp hàng đẩy vỏ trứng dựng đồng hơi co rút, trong cổ họng phát ra am thanh trầm thấp không rõ.

Sau khi Cố Hoài ngủ, nguyên bản chỉ có con Tucker thử đẩy vỏ trứng, nhưng kết quả chính là những con khác nhìn nhìn, đều muốn đẩy đẩy.

Chúng nó muốn ru thanh niên ngủ, nhưng chỉ có một cái vỏ trứng. Sau khi trao đổi ngắn ngủi xong, chúng quyết định thực hiện biện pháp "xếp hàng thay phiên" . Mỗi con chỉ được đẩy 600 cái, sau đó sẽ đến lượt con khác. Đến khi Cố Hoài tỉnh lại, đám Tucker này đã thay phiên nhau rất nhiều lần.

Con Tucker trước mặt Cố Hoài vừa mới đẩy được hơn 200 cái, thấy Cố Hoài muốn ra khỏi vỏ trứng, nó không ngăn cản Cố Hoài nhưng trong cổ họng phát ra âm thanh với đem cái đầu cúi xuống.

Điều này làm Cố Hoài vốn chuẩn bị đi ra ngoài dừng lại động tác. Cho dù không có ngôn ngữ đối thoại, biểu hiện cùng cảm xúc của nó Cố Hoài vẫn hiểu. Con Tucker này muốn tiếp tục đây vỏ trứng. Đám Tucker này xem hắn thành ấu tể cần ru ngủ sao...

Ý thức được điểm này khiến Cố Hoài trầm mặc chốc lát, nhưng đây là một loại biểu hiện yêu quý, hơn nữa vừa đơn thuần vừa trực tiếp, khiến hắn không thể bỏ qua.

Hay là hắn... lại nằm thêm một lát đi.

Nghĩ như vậy, Cố Hoài chậm rãi nâng tay lên dụi mắt, thể hiện bản thân vẫn có chút buồn ngủ. Sau đó lui vào vỏ trứng trước mắt một đám Tucker. Bởi vì bị vỏ trứng che chắn tầm nhìn, Cố Hoài không thấy được lúc hắn nằm lại, con Tucker đứng trước vỏ trứng ánh mắt sáng lên. Nó nhanh chóng nâng lên cái càng, nẹ nhàng đẩy đẩy.

Tuy rằng không nhìn thấy được, nhưng Cố Hoài nằm trong vỏ trứng vẫn cảm nhận được cảm xúc trên người nó đại khái là cao hứng. Nếu khiến chúng cao hứng, cũng không có gì không tốt...

Cố Hoài an phận nằm trong vỏ trứng một hồi, chờ đến lúc vỏ trứng dừng lay động, hắn mới từ trong vỏ trứng đi ra. Từ lúc ra khỏi vỏ trứng, Cố Hoài có thể cảm nhận được một cỗ khẩn trương từ đám Tucker xung quanh. Đặc biệt là khi hắn bước lên trước một bước, chỉ thế mà đám Tucker dựng đồng đều co cặt lại chăm chú nhìn mặt đất.

Cố Hoài: "..."

Này đại khái là sợ hắn lại té ngã đi.

Thường xuyên tiếp xúc, Cố Hoài cũng có thể xem như hiểu được tâm lý đám Tucker này. Có chút cạn lời, Cố Hoài có chút bất đắc dĩ mà cong mắt, trấn an nói: "Ta sẽ không té nữa đâu, các ngươi không cần lo lắng."

Khe không hiểu.

Bởi vì khuyết thiếu trí tuệ mà khó có thể lý giải ngôn ngữ, bất quá đám Tucker thấy Cố Hoài cong cong ánh mắt, đều sôi nổi cao hứng mà phát ra âm thanh. Biểu tình của thanh niên là biểu hiện của sự vui vẻ, Vương của chúng nó nguyện ý mỉm cười, thì chúng cũng sẽ cảm thấy phi thường cao hứng.

Xuyên đến một thế giới khác, còn là Vương của một chủng tộc ngoại tinh, về sau nên làm thế nào thì Cố Hoài thật sự không có manh mối. Trước mắt mà nói, Cố Hoài muốn suy xét làm sao để hắn cùng đám Tucker này sinh sống qua từng ngày.

Vấn đề đầu tiên cần giải quyết chính là đồ ăn ---

Bụng đột nhiên "Ột" một tiếng, trong hang động yên tĩnh này phi thường rõ ràng. Nghe thấy âm thanh, Cố Hoài mới cảm nhận được cảm giác đói khát.

Không đợi Cố Hoài làm bất kể động tác gì, mấy con Tucker bắt đầu đem đủ loại... Đại khái là giống tái cây chất đống trước mặt hắn. Đống trái cây này là đàn Tucker đã sớm chuẩn bị, tuy rằng không biết lúc nào ấu tể sẽ sinh ra. Chúng mang tâm tình chờ mong, chuẩn bị rất nhiều đồ ăn để trong hang động này. Chờ đến lúc ấu tể sinh ra, liền có thể có đồ ăn, không lo bị đói.

Cất giữ đồ ăn qua thời gian dài sẽ bị hư hỏng, chúng nó sẽ tiếp tục đi tìm đồ ăn mang về. Ngày đêm luân phiên trôi qua đối với chúng không có ý nghĩa gì, chúng nó vẫn luôn an tĩnh chờ đợi. Chỉ cần đến lúc thức hợp, Vương của chúng sẽ sẽ nguyện ý phá xác sinh ra. Như thế, sự chờ đợi lâu dần cũng là một loại cảm giác tràn ngập vui sướng.

Cố Hoài từ trên mặt đất nhặt lên một quả, nhìn thì thấy có đểm kỳ quái. Đại khái giống trái dừa, bên ngoài có một lớp đen như mực đặc biệt cứng rắn, nhưng mấy điểm nổi lên khá giống sầu riêng.

Cố Hoài dùng sức bẻ bẻ trái cây, phát hiện không thể bẻ được, vì thế hắn cầm lấy một quả khác giống trứng gà mà ra sức gõ vài cái, muốn đục một cái khe trên vỏ. Nhưng mà sau khi hắn làm xong, Cố Hoài trầm mặc pát hiện, trái cây trên tay trái hắn không chút sứt mẻ.

Xấu hổ...

Tự lực cánh sinh hất bại, Cố Hoài nhìn đám Tucker xung quanh nhìn mình, đi đến con cách hắn gần nhất. Sau một hồi rối rắm, Cố Hoài cuối cùng vẫn đem trái cây trên tay lên cao cho đối phương.

Lúc ấu tể cầm trái cây bất động, đám Tucker trong hang bỗng nhiên hiểu ra. Này nhất định là do trái cây quá cứng.

Tuy rằng ấu tể Trùng tộc so với chủng tộc khác, có tính công kích tương đương, cho dù là hàm răng ấu tể cũng có thể cắm xuyên sắt thép, nhưng thanh niên trước mắt chúng lại phi thường nhỏ yếu. Chỉ té cũng sẽ bị thương, làn da của thanh niên không có lực phòng ngự giống với chúng, xét từ tất cả phương diện đều không thích hợp chiến đấu.

Không làm Cố Hoài chờ lâu, Tucker trước mắt hắn thật nhanh dùng mũi nhọn nơi càng đục ra một cái lỗ lớn, sau đó là bộ dáng chờ mong nhìn hắn ăn. Tiếp nhận trái cây đã đượ xử lý, Cố Hoài rất rõ ràng cảm nhận dược tầm mắt của chúng nó.

Ăn mà cũng bị tập thể nhìn, Cố Hoài nhịn không được trừu trừu khóe mắt. Nhưng đối mặt với bộ dáng chờ mong của chúng, hắn lập tức từ bỏ, thôi, xem thì xem đi, dù sao cũng không mất miếng thịt nào.

Loại trái cây này thật sự giống với trái dừa, có thể uống nước bên trong. Cố Hoài uống mấy ngụm, trong miệng là vị ngọt thanh dễ chịu, cũng khiến hắn bớt đôi phần đói bụng.

Tầm mắt Cố Hoài vừa vặn đảo qua vỏ trứng cách đó không xa, sau đó một cảm giác ập đến làm Cố Hoài nheo nheo mắt. Hắn nhìn vỏ trứng màu trắng kia, đột nhiên có cảm giác muốn ăn ---

Chẳng lẽ hắn là đói bụng ăn quàng?

Vỏ trứng đối với ấu tể vừa sinh ra chính là đồ ăn dinh dưỡng nhất, Cố Hoài tiếp thu truyền thừa trong trí nhớ không có chút thông tin nào, mà là bản năng chủng tộc nói cho hắn biết.

Bản năng muốn ăn làm cho Cố Hoài khó mà chống cự, hắn đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm vỏ trứng một hồi lâu, rốt cuộc vẫn không thể nhịn được mà đến gần, bẻ xuống một mẩu vỏ trứng. Bẻ thì cũng bẻ rồi, Cố Hoài do dự không đến một giây, thử bỏ vào miệng cắn cắn.

"Răng rắc."

Có mùi sữa, giòn.

Chỉ một mẩu nhỏ lại khiến Cố Hoài cảm thấy no rồi, hơn nữa toàn thân đều có cảm giác ấm áp, phi thường thoải mái. Chỉ có chính mình ăn no thì không được nha, Cố Hoài ăn xong mẩu nhỏ đó, hắn nhặt trái cây trên mặt đất, nhún nhún chân đưa trái cây cho đám Tucker đang nhìn hắn chằm chằm kia.

Tưởng thanh niên còn muốn uống nước trong trái cây, mấy con Tucker nhanh chóng đục thêm cái lỗ đưa cho thanh niên.

"Ta không cần, là cho các ngươi ăn."

Cố Hoài chậm rãi nói, hắn vẫn cứ đem trái cây cho chúng nó.

Nghe Cố Hoài nói như vậy, con Tucker trước mặt hắn nghiêng nghiêng đầu, rốt cuộc hiểu được thanh niên đem trái cây cho nó. Nó thật cẩn thận nâng đôi càng lên, giữ chặt lấy trái cây. Hành động này đòi hỏi sự khống chế lực độ phải thật khéo léo, nếu không sẽ đem trái cây nghiền nát.

Nói thật thì trái cây nho nhỏ này đối với hình thể khổng lồ của Tucker mà nói, cũng chưa đủ để nhét kẽ răng, trực tiếp ném vào miệng nhai nhai liền hết. Nhưng nhận được trái cây, Tucker cũng không đem nó bỏ vào miệng ăn. Chúng nhìn chằm chằm trái cây thật lâu, sau đó thật quý trọng mà đem trái cây này giấu tại một nơi khá bí mật trong hang động. Luyến tiếc ăn, bởi vì đây là Cố Hoài cho nó đồ ăn.

Cố Hoài ngơ ngác nhì toàn bộ quá trình, phát hiện những con khác không nhận được trái cây đều gắt gao nhìn hắn, Cố Hoài không rõ lắm trong lòng có cảm giác gì. Đại khái chính là ấm áp, hắn hy vọng có thể khiến những con Tucker đối với hắn đều cao hứng.

Cố Hoài vẫn là đưa cho mỗi con một trái, đây cũng là dự định hắn muốn làm.

Mỗi con đều nhận được trái cây liền nhất trí cất đi phần quà này, tuy chỉ là trái cây, nhưng thanh niên đưa cho lại khác nhau. Càng nhìn chăm chú vào thanh niên đang nhìn bọn chúng, Tucker trong hang động này lại càng hiểu được ý nghĩa "bảo vệ".

Thế giới của chúng nó bị màu đen của vũ trụ bao vây, đối với ấu tể mà nói thì quá mức tàn khốc. Thanh niên trước mặt chúng thật nhỏ bé yếu ớt, không thích hợp chiến đấu, nhưng cũng không sao hết.

---Vương vốn dĩ nên được bảo hộ.

Tuy rằng điều kiện sinh hoạt không được tốt, đối với Tucker thì có vẻ không tồi, Cố Hoài vẫn rất lạc quan.

Tại tinh cầu bị vứt bỏ này sinh ra chưa đến một ngày, cùng đám Tucker ở chung. Cố Hoài còn không biết rằng, ngoài tinh cầu này, bởi vì hắn vô ý té ngã, đã truyền phát liên kết tinh thần tới tất cả Trùng tộc, dẫn đến một tình hình vô cùng hỗn loạn.

~~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro