Chương 9: Kê Thành (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng




(1) Kê Thành: Chỉ ngôi thành toàn là gà

Cuối cùng người đá không chịu nổi nữa, lấy ra vài đồng tiền sáng lóa từ trên người quạ đen rồi ném thật mạnh ra xa.

Những đồng tiền bay lấp lánh giữa không trung, kéo theo một đám quỷ đói điên cuồng, nhưng vẫn còn vài tên ở lại. Ở đây có quá nhiều quỷ đói, họ biết mình không thể nào cướp được mấy đồng tiền kia nên quyết định tiếp tục ôm đùi người đá, may ra còn có cơ hội.

Người đá lúc này đã thật sự tức giận. Anh ta không thèm quan tâm lũ quỷ đói gào khóc như nào nữa mà thẳng chân đạp bọn họ xuống khỏi người mình. Anh ta cất chiếc chùy đá ra sau lưng rồi túm mấy tên quỷ đói đang ôm chân mình lên ném ra xa. Anh ta vừa đi vừa ném, khó khăn lắm mới xuyên qua được đám quỷ đói để đến cửa thành.

Khố Khố nhìn người đá đi qua trước mặt mình. Mặc dù anh ta trông rất mạnh nhưng khí thế thua xa tộc quỷ đói.

"Đi thôi. Lần tới cô xuất hiện ở đây cô cũng sẽ gặp phải cảnh như vậy. Bọn họ không dám vào thành đâu, nếu vào sẽ rất dễ bị những Độc Ma khác tẩn cho một trận." Ô Nha Khố đã quá quen với cảnh này. Cảnh tộc quỷ đói xin ăn là cảnh tượng đặc sắc nhất và cũng là cảnh tượng kinh tởm nhất của Độc Ma Thành.

Sợ lũ quỷ đói đánh hơi được tiền trên người mình, Khố Khố vội vàng vào thành. Sau khi bước qua chiếc cổng thành cao 30 mét cô mới dám thở phào nhẹ nhõm. Cô ngẩng đầu nhìn lên, đây không hổ là nơi ngoài cửa có tộc quỷ đói tụ tập, chỉ nhìn kiến trúc thôi cũng biết nơi này rất nghèo.

Hai bên đường là những dãy nhà bằng gỗ thô sơ và những Độc Ma chỉ đến cấp 10 là cùng. Tất cả những điều này như đang nói với cô rằng đây là khu dân nghèo của những Độc Ma cấp thấp. Ngoài ra, ở đây còn có các cửa hàng và một con gà trống lớn đang khoan thai đi trên đường với dáng vẻ kiêu ngạo.

"Tại sao chỗ nào cũng có Cơ Ca vậy?" Không ngờ Cơ Ca lại xuất hiện ở đây. Khố Khố hơi nghi ngờ, không lẽ con gà này vẫn luôn đi theo cô?

Ô Nha Khố nói: "Cô cho là chỉ có một Cơ Ca thôi à? Nếu chỉ có mình nó phân phát nhiệm vụ cho 1,63 triệu Độc Ma, mỗi lần phát nhiệm vụ có khi 10 ngày nửa tháng cũng chẳng xong. Trò chơi này có khoảng 100 nghìn con, bất cứ lúc nào cô cũng có thể nhìn thấy chúng."

Đúng lúc này, Khố Khố nhìn thấy một Độc Ma cấp 9 đi đến trước mặt Cơ Ca. Con quạ trên vai anh ta ném một con dao ra, sau đó anh ta cười nịnh nọt, hỏi: "Cơ Ca, con dao này bao nhiêu tiền vậy?"

Cơ Ca hếch mặt lên, liếc nhìn con dao rõ ràng đã được rửa sạch kia, chậm rãi nói: "Không đáng bao nhiêu tiền, 4 đồng."

"Ôi đừng, Cơ Ca anh tăng giá lên một chút được không? Con dao này mới như thế, sắc như thế, khó lắm tôi mới cướp được từ tay người chơi đấy!" Độc Ma kia nói với giọng khổ sở, chỉ mong sao tăng lên được vài đồng. Anh ta đang rất cần tiền để nâng cao thực lực của bản thân, nếu không mỗi lần ra vào thành anh ta sẽ phải đi qua trước mặt đám quỷ đói, thế thì phiền chết!

"Dù gì đây cũng là cửa hàng bán cho người chơi, con dao này mới cấp 5, đã vậy còn là đồ cũ, trả anh 4 đồng đã là tốt lắm rồi. Nhà Cơ Ca cũng không có dư tiền để mà cho anh đâu!" Cơ Ca nhìn anh ta bằng đôi mắt ti hí. 4 đồng đã là giá cao nhất nó có thể trả rồi.

Độc Ma kia bất đắc dĩ phải bán con dao cho Cơ Ca. Anh ta đưa 4 đồng mà mình nhận được cho quạ đen, miệng lẩm bẩm: "Ngoại trừ một số Độc Ma có thể tự chế tạo trang bị, những thứ bọn tôi cướp được từ người chơi chẳng phải đều bị các anh coi như đồ cũ sao?"

"Hả?" Đôi mắt gà hung tợn của Cơ Ca "hoắc" một cái nhìn qua, khiến Độc Ma kia giật mình cười ha ha mấy tiếng rồi vội vàng chạy mất.

"Con gà trống này ghê gớm thật!" Khố Khố lẩm bẩm. Cô tự bơm hơi cho bản thân rồi đi qua chỗ nó. Cô phải báo cáo nhiệm vụ với Cơ Ca mới lấy được điểm tích lũy, tiền và kinh nghiệm. Lần này cô chỉ giết được một người chơi thôi, không biết sẽ được bao nhiêu điểm kinh nghiệm nữa.

Tuy biết vậy nhưng trong lòng cô vẫn hơi chờ mong, cô còn khiến nhiệm vụ của người chơi thất bại cơ mà! Có lẽ thấy cô có tiềm lực như vậy hệ thống sẽ thưởng cho cô thật nhiều kinh nghiệm!

Cơ Ca chỉ liếc Khố Khố một cái rồi lại quay qua chỗ khác. Nó nói với cái giọng kệch cỡm y như với tên Độc Ma lúc nãy: "Phá hủy nhiệm vụ giết quái vật ở Hắc Thạch Thành của người chơi, phần thưởng tăng gấp 10 lần. Đây là 1 đồng bạc, 50 điểm tích lũy và 50 điểm kinh nghiệm của cô."

Dứt lời, đôi cánh của nó lục lọi trong đống lông gà, lôi ra một quả trứng gà ném cho Khố Khố.

"Cơ Ca, anh có phải gà mái đâu, anh kiếm đâu ra trứng vậy?" Khố Khố bắt lấy quả trứng. Quả trứng này có kích cỡ như một quả trứng bình thường.

Cơ Ca nhìn cô bằng ánh mắt sắc bén như muốn ăn thịt người. Nó ra vẻ hung ác: "Cô có tin tôi có thể thu hồi phần thưởng của cô không?"

"Có! Thực ra gà trống cũng có thể đẻ trứng. Cơ Ca anh làm việc của anh đi, tôi còn có việc, tôi đi trước đây!" Khố Khố thấy tình huống không ổn bèn cầm chặt quả trứng, chào Cơ Ca rồi vội vàng chạy mất.

"Độc Ma mới bây giờ đúng là chẳng hiểu quy củ một chút nào, không biết sự lợi hại của ông đây." Cơ Ca bực mình "hứ" một tiếng. Nó ghét rất là những Độc Ma mới tới, suốt ngày đòi chết đòi sống, lại chẳng hiểu quy củ tí nào.  Hỏi thì nhiều mà nói chuyện thì không biết lựa lời gì cả, đã thế còn nghèo rớt mồng tơi, có mấy thứ đồ rác rưởi mà cũng đòi bán lấy nhiều tiền, đúng là lãng phí thời gian của ông đây!

Khố Khố sợ Cơ Ca giận quá cướp lại quả trứng của mình nên ôm quả trứng chạy đến một con hẻm không người mới dám dừng lại. Lúc bấy giờ Ô Nha Khố mới biếng nhác mở miệng: "Cô còn không mau đập trứng lấy phần thưởng ra đưa tôi cất đi à? Người khác có thể cướp được trứng của cô đấy, đến lúc đó cô sẽ thật sự trắng tay."

"Hả?!" Ngay cả phần thưởng nhiệm vụ cũng có thể bị cướp mất, chẳng lẽ hệ thống không thể cho Độc Ma một chút cảm giác an toàn nào sao? Khố Khố thật sự không còn gì để nói trước cách hệ thống ngược đãi Độc Ma. Hệ thống rõ ràng luôn tìm mọi cách để bắt nạt Độc Ma, chắc cái đứa sản xuất trò chơi này bị biến thái!

Cô nhìn trái nhìn phải, lại còn cẩn thận nhìn lên trên, xác định xung quanh không có ai mới vội đập quả trứng ra. Vỏ trứng rạn nứt, một dải ánh sáng màu vàng kim bay ra ngoài, rơi thẳng xuống người cô.

"50 điểm kinh nghiệm, bây giờ cô cấp 3 rồi. Từ cấp 2 lên cấp 3 chỉ cần 20 điểm kinh nghiệm, lên cấp 4 cũng chỉ cần 50 điểm kinh nghiệm thôi. Cô kiếm thêm 20 điểm kinh nghiệm nữa là lên cấp 4 rồi. Nếu như may mắn kiếm được thêm 100 điểm nữa, cô sẽ đạt tới cấp 5, sẽ không bị coi là 'trình gà' nữa."

Ô Nha Khố cập nhật dữ liệu. Con đường thăng cấp của Độc Ma này thuận lợi thật! Rất nhiều Độc Ma cả năm trời cũng không lên nổi cấp 5.

"Không bị coi là cái gì cơ? Thăng cấp mới phiền chứ, sẽ trở thành mục tiêu của tộc quỷ đói." Nghĩ đến tộc quỷ đói ở ngoài thành, Khố Khố cảm thấy da đầu giật giật. Không sợ gặp phải kẻ xấu, chỉ sợ gặp phải loại người bám riết không tha.

Trong quả trứng, ngoài dải ánh sáng kinh nghiệm kia còn có 1 đồng bạc sáng lấp lánh và 10 đồng tiền hai màu đen trắng, mỗi đồng có mệnh giá là 10.

Đồng bạc cô đương nhiên biết là cái gì, vì thế cô đưa đồng bạc cho Ô Nha Khố cất. Cô tò mò nhìn những đồng tiền đen trắng: "Đây là cái gì?"

"Điểm tích lũy, còn được Độc Ma gọi là 'trân tệ', có thể dùng để mua phép thuật và cải tạo cơ thể. Tiền bình thường chỉ có thể mua trang bị và đồ ăn chỗ ở, những thứ khác hầu như đều phải mua bằng trân tệ." Ô Nha Khố vỗ cánh, cất 10 đồng trân tệ đi.

Thấy nó cất đồ của mình đi, mặc dù biết nó là hệ thống nhưng Khố Khố vẫn có cảm giác đem đồ của mình cho người khác giữ. Cô gần như không có một chút cảm giác an toàn nào. Nếu Ô Nha Khố chạy mất hoặc là dùng tiền của cô tiêu lung tung, cô biết phải làm sao?

Hiển nhiên Ô Nha Khố biết được suy nghĩ này của cô. Nó nói với vẻ khó chịu: "Thôi đi, mấy đồng tiền này thì mua được cái gì? Ai thèm mấy đồng tiền này của cô? Toàn bộ trò chơi này đều là của chúng tôi, chúng tôi việc gì phải làm chuyện mất mặt như vậy?"

"Không làm thì tốt. Anh tăng điểm thuộc tính cho tôi đi, sức chịu đựng và độ nhanh nhẹn mỗi thứ tăng 1 điểm. Sau này anh cứ phân phối điểm thuộc tính như vậy cho tôi, không cần phải hỏi tôi nữa." Khố Khố nói.

"Cô định làm ngựa kéo xe à, sao tăng hết vào sức chịu đựng với độ nhanh nhẹn vậy?" Ô Nha Khố tiện mồm hỏi.

Khố Khố nhướn mày, vừa cười vừa nói: "Liên quan gì đến anh? Dẫn đường đi, chúng ta đi ăn trước đi rồi đi mua đồ sau."

Hiện giờ cô rất muốn biết mức tiêu thụ của Thiên Chi Đại Lục là bao nhiêu, 1 đồng bạc 230 đồng tiền của mình có thể mua được những gì. Chủ yếu là bây giờ cô đang đói. Cái hệ thống chết tiệt này, thiết kế Boss kiểu gì mà bắt người ta phải ăn cơm uống nước, đúng là vô nhân tính!

Không biết hệ thống của Thiên Chi Đại Lục mê gà đến mức nào mà chủ gian hàng đồ ăn vặt là gà mái trắng nhỏ, chủ nhà cho thuê phòng là gà trống vàng, chủ các loại cửa hàng khác cũng không hề có ngoại lệ đều là gà.

Đặc biệt, chủ của quán ba nhỏ mà cô vừa ăn cơm là một con gà tây, phục vụ bàn dâng trà rót rượu là gà lôi mái màu xám. Ngược lại, con gà bảo bối (2) ngồi trước quầy quan sát khách trong quán lại là một con gà lôi trống có cái đuôi dài sặc sỡ.

(2) Nguyên văn "trấn điếm chi kê". Thành ngữ "trấn điếm chi bảo" chỉ vật phẩm quý giá nhất trong một cửa hàng, tác giả chơi chữ bằng cách thay từ "bảo" (bảo vật) thành "kê" (con gà).

"Nơi này thật là đáng sợ!" Sau khi ăn no uống say, Khố Khố đi ra khỏi quán ba toàn là gà kia, ra vẻ trong lòng vẫn còn cảm thấy sợ hãi. Gà làm công việc của con người đã đành, nếu có rất nhiều con gà như vậy thì sẽ vô cùng đáng sợ, cũng may tiền ăn ở đều không đắt.

Cô nghiêm túc nghe ngóng giá cả thị trường, một suất cơm thịt bao no chỉ có giá 5 đồng. Bánh nướng kẹp xúc xích, một món ăn bắt chước theo bánh mì kẹp xúc xích, cũng chỉ có giá 2 đến 3 đồng một chiếc, nước thì chỉ cần ra giếng tự múc, thế là đủ no.

Giá phòng cho thuê cũng rất rẻ. Đối với những Độc Ma cấp thấp như Khố Khố, một căn phòng đơn có đệm giường ấm áp kèm theo phòng tắm cũng chỉ 10 đồng một đêm. Cũng có loại phòng lớn như nhà kho, bên trong kê vài chiếc giường, mỗi chiếc giường 2 đồng một đêm, muốn tắm thì phải ra giếng múc nước hoặc ra sông tắm.

Tất nhiên, nếu như anh nhiều tiền, anh hoàn toàn có thể thuê dài kỳ một tòa nhà hoặc cả một tầng. Mua phòng thì không cần thiết, bởi phòng trong Độc Ma Thành chỉ cho thuê mà không bán. Ngay cả bản thân anh cũng là của hệ thống, nó bán phòng cho anh làm gì?

Cuộc sống nơi đây giống với đời thực đến mức Khố Khố cảm thấy ngỡ ngàng. Ngoại trừ đều phải bán mạng để kiếm tiền, cuộc sống của Độc Ma hoàn toàn khác với người chơi. Nơi này chính là một xã hội thu nhỏ. Có những tên quỷ nghèo nằm dưới đáy xã hội, cũng có những Boss lớn một mình chiếm một hòn đảo. Cuộc sống của những Boss lớn kia hẳn là rất sung sướng.

"Không sao, bây giờ mình có tiền, chỉ cần mua vài món vũ khí tốt là mình có thể ra ngoài giết người chơi rồi." Khố Khố tự an ủi bản thân, chỉ cần có trang bị nâng cao đẳng cấp và điều chỉnh cảm giác đau xuống, chắc hẳn cuộc sống của cô sẽ trở nên ngày càng hạnh phúc.

Nhưng khi Khố Khố bước vào cửa hàng vũ khí, nhìn giá của vũ khí trong cửa hàng, cô chợt cảm thấy cuộc sống của mình lại trở nên tăm tối.

Con gà tây chủ cửa hàng đeo miếng che mắt một bên, chống một cánh lên quầy, vừa cười một cách quái đản vừa đề cử hàng hóa của mình: "Những Độc Ma độ nhanh nhẹn cao như cô cần nhất là vũ khí có sát thương cao. Phụ nữ dùng vũ khí nhỏ xinh là quá hợp lý, cô nhìn cặp dao găm này xem, vừa tốt vừa rẻ, tạo hình đẹp mà sát thương lại cao, cấp 1 đã có thể dùng rồi. Nhưng cô đã cấp 3 rồi, tôi có thể giúp cô gia công cường hóa, tăng thêm một vài hiệu ứng hoặc sát thương, như vậy cô có thể dùng đến cấp 10 mới cần đổi."

"Bao nhiêu tiền...?" Mặc dù Khố Khố mới chỉ nhìn thấy những vũ khí cấp 1 khác nhưng giá của chúng cũng toàn 3-4 con số, nên cô biết cặp dao găm này sẽ không rẻ. Tuy vậy, với hi vọng mong manh, cô vẫn mở miệng hỏi.

Con gà tây chủ cửa hàng mỉm cười. Nó xòe một cánh ra, linh hoạt gập lông vũ ở bên cánh còn lại xuống, tạo tư thế giơ 1 ngón: "Nếu tính cả phí cường hóa lên cấp 3 thì tôi chỉ lấy của cô 1 đồng bạc 200 đồng tiền thôi."

"Hệ thống các anh có còn muốn thanh danh không vậy, dám nhìn trộm tôi có bao nhiêu tiền trong túi?!" Khố Khố thốt lên. Chắc chắn con gà này với Ô Nha Khố là cùng một giuộc!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro