Chương 8: "Hoa cúc" (1) giá 5 đồng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


(1) Hoa cúc: Ngôn ngữ mạng Trung Quốc, chỉ hậu môn.

Độc Ma Thành, tòa thành duy nhất trong Thiên Chi Đại Lục cấm người chơi đi vào. Ấn tượng của rất nhiều người chơi về nó chỉ dừng lại ở những hình ảnh mà nhà sản xuất game công bố. Bên trong Độc Ma Thành không có một bóng người nào, chỉ có những công trình kiến trúc khổng lồ và địa hình độc đáo đẹp mắt.

Chưa một người chơi nào từng đặt chân đến Độc Ma Thành. Dù có đi khắp Thiên Chi Đại Lục họ cũng không thể tìm được vị trí của nó.

Theo truyền thuyết, chỉ có Độc Ma mới có thể đi vào tòa thành này. Nguồn gốc của Độc Ma lại càng là một đề tài vừa bí ẩn vừa khiến người ta hiếu kỳ.

Người chơi thường truyền tai nhau một câu nói: "Sau khi chết, bạn có thể đến Độc Ma Thành."

Đáng tiếc là dù đã chết bao nhiêu lần trong trò chơi đi chăng nữa, thứ họ nhìn thấy cũng chỉ là một thế giới màu đen trắng (2).

(2) Trong hầu hết các trò chơi, sau khi người chơi chết, mọi thứ xung quanh sẽ biến thành màu đen trắng cho đến khi người chơi hồi sinh.

Nhiệm vụ vừa kết thúc, Khố Khố lập tức bị truyền tống tới Độc Ma Thành. Không những thế, khi đến nơi, cô không phải đứng trên mặt đất mà là đứng trong một quả bong bóng to đùng lơ lững giữa không trung, thả tầm mắt nhìn xuống tòa Độc Ma Thành hùng vĩ. Bằng một giọng đắc ý, Ô Nha Khố nói với cô rằng chỉ có người lần đầu tiên đến Độc Ma Thành mới được hưởng đãi ngộ như vậy, được đứng trên không trung quan sát toàn cảnh Độc Ma Thành.

Nhưng Khố Khố lại cảm thấy đây chỉ là cách hệ thống khoe mẽ với những Độc Ma mới tới mà thôi.

Đến bây giờ cô mới biết lúc trước mình phải xui xẻo đến mức nào mới bị ném thẳng đến Hắc Thạch Thành. Khi có nhiệm vụ, những Độc Ma đang hồi sinh sẽ được truyền tống trực tiếp tới địa điểm nhiệm vụ với cấp bậc tương ứng. Tất nhiên, sau cấp 20, họ sẽ không gặp phải tình huống như vậy nữa mà phải tự mình đăng ký, trừ phi là gặp phải nhiệm vụ bắt buộc.

Tuy nhiên, Độc Ma Thành hoàn toàn khác với Hắc Thạch Thành. Hắc Thạch Thành cùng lắm chỉ có thể được coi là một thành trấn nhỏ rách nát. Còn Độc Ma Thành, có lẽ không thể gọi nó là một tòa thành nữa rồi mà phải gọi nó là một khu vực.

Từ trước đến giờ Khố Khố chưa từng nhìn thấy tòa thành nào to như vậy. Nghĩ đến đây, Khố Khố chợt ngớ người. Lẽ nào khi còn sống cô sống ở một địa phương nhỏ?

"Cô là Độc Ma số 1639444, điều này nghĩa là kể cả gần đây không có Độc Ma mới tới, tòa thành này cũng đã có hơn 1,63 triệu cư dân. Bây giờ cô cũng đã là một thành viên trong số họ. So với những người không có một đồng một cắc nào, vừa trải qua lễ tẩy trần đã phải đến đây, cô có thể được coi là kẻ có tiền rồi." Ô Nha Khố đậu lên vai cô, vừa nhìn tòa Độc Ma Thành bên dưới vừa nói.

Mặc dù nơi này gọi là Độc Ma Thành nhưng đập vào mắt Khố Khố không phải một thế giới dưới lòng đất tối tăm lạnh lẽo, cũng không phải một mảnh đất tử vong bị cố ý gắn cho bối cảnh ma quái, khắp nơi đều là phần mộ và xương khô. Ngược lại, đây là một nơi đẹp đẽ với phong cách độc đáo.

Nó giống như một hòn đảo khổng lồ lơ lửng giữa tầng mây. Mây mù xung quanh nó trắng như tuyết, nhưng tầng mây ở bên dưới lại màu đen, dường như còn có thể nhìn thấy sấm chớp giật đùng đùng trong lớp mây đen ấy.

Độc Ma Thành nằm ở chính giữa hòn đảo kia, được bao phủ bởi những công trình kiến trúc dày đặc. Những kiến trúc ấy có làm bằng đá, có làm bằng gỗ, có cao có thấp, trông rất thú vị. Xung quanh hòn đảo lớn này còn có những hòn đảo khác với kích cỡ không nhỏ, trong đó không chỉ có những hòn đảo nằm trên tầng mây mà còn có những hòn đảo lơ lửng giữa không trung. Ngay lúc này, Khố Khố vô cùng may mắn được tận mắt chứng kiến một hòn đảo ra đời.

Khi ấy, giữa không trung đột nhiên xuất hiện một đồ án khổng lồ, trông giống như trận pháp. Sau đó, một luồng sáng chiếu từ trên cao xuống, trận pháp không ngừng xoay tròn giữa không trung, chính giữa trận pháp bắt đầu xuất hiện một bóng đen mờ ảo.

Dần dần, bóng đen kia ngày càng trở nên rõ ràng, cuối cùng hóa thành một hòn đảo làm hoàn toàn bằng đá giữa không trung. Trận pháp và luồng sáng từ trên cao dần dần biến mất, một hòn đảo mới đã ra đời.

Khi còn sống chắc chắn Khố Khố chưa từng được nhìn thấy cảnh tượng như vậy. Cô biết rõ đây chỉ là một trò chơi nhưng vẫn bị cảnh tượng ấy khiến cho rung động đến mức đứng ngẩn người ra đó nhìn hồi lâu.

Thấy vậy, Ô Nha Khố tốt bụng giải thích cho cô biết: "Đó là đảo tư nhân do Độc Ma cấp 70 trở lên xây. Họ có thể xây dựng cung điện của riêng mình, cũng có thể dùng nó để lập hậu cung hoặc cung cấp chỗ ở cho thuộc hạ. Những Độc Ma chưa đạt tới cấp 70 nhưng đã qua cấp 40 cũng có thể xây dựng đảo trên biển mây, đợi đến cấp 70 có thể nâng nó lên tới giữa không trung. Tuy nhiên, hòn đảo kia chỉ là cơ sở hạ tầng, muốn xây dựng không gian trên đảo còn phải tìm nguyên liệu."

"Đẳng cấp cao nhất trên Thiên Chi Đại Lục là bao nhiêu?" Khố Khố tò mò hỏi. Cấp 40, 70 nghe có vẻ không cao lắm.

"Không có giới hạn đẳng cấp cao nhất là bao nhiêu, nhưng hiện nay người cấp cao nhất cũng mới cấp 89. Từ cấp 40 trở đi việc thăng cấp sẽ rất khó, với người chơi cũng vậy, số người cấp 80 cũng không nhiều. Nhưng các cô có rất nhiều thời gian, có thể vĩnh viễn sống ở trong này, lên đến cấp mấy trăm cũng không phải là vấn đề." Ô Nha Khố cổ vũ Khố Khố, lên đến cấp 50 không phải là vấn đề, cấp 100 cũng không phải là không thể.

Tuy nhiên, Độc Ma đều không thích nghe những lời như vậy. Trừ phi công ty trò chơi NCR này đóng cửa, nếu không họ sẽ mãi mãi phải sống trong trò chơi. Lời này chẳng khác này thuốc độc đối với Độc Ma, bởi nó khiến họ nghĩ đến việc họ sẽ vĩnh viễn phải chịu tra tấn ở trong này.

Khố Khố trợn trắng mắt với Ô Nha Khố một cái, sau đó hỏi đến chuyện chính: "Nơi này có bao ăn bao ở không? Độc Ma cũng coi như là nhân viên của công ty NCR, một ngày làm việc liên tục 24 tiếng, phúc lợi hẳn là không quá kém đúng không?"

"Cô đùa đấy à?" Ô Nha Khố nói với giọng khinh bỉ: "Tự mình kiếm tiền đi, không có tiền thì ở đó mà chờ chết đói!"

"Sao các anh vô lương tâm thế? Vậy các anh tắt hệ thống cảm giác đói khát đi! Sau 3 ngày tẩy trần tôi đã sắp đói chết rồi, chơi trò chơi mà cũng chết đói được, đúng là quá đáng!" Khố Khố thật muốn gặp tên chủ công ty vô lương tâm kia, xem cái bản mặt gian thương của hắn rốt cuộc trông thế nào.

Ô Nha Khố lại không thèm để ý đến cô mà vỗ vỗ cánh, nói với giọng điệu triết lý: "Chúng tôi làm thế là để khiến các cô lúc nào cũng tràn đầy sức sinh tồn và sức sống. Cô sẽ yêu nơi này, nó vô cùng thú vị."

"......" Khố Khố rất nghi ngờ lời nó nói. Một cái hệ thống chỉ vì khiến Độc Ma có tinh thần chơi với người chơi mà khiến họ phải chịu đựng 100% cảm giác đau sao có thể làm ra việc gì tốt được?

Bong bóng dần dần bay đến hòn đảo có Độc Ma Thành. Khố Khố vừa mới đặt chân lên Độc Ma Thành đã nhìn thấy một loạt thi thể bị ném bên ngoài bức tường thành cao lớn.

"Ồ?" Khố Khố ngớ người. Sao vừa mới đến mà mình đã phải nhìn thấy cảnh tượng "nặng đô" như vậy? Rõ ràng lúc nhìn từ trên không tòa Độc Ma Thành này giống như một nơi "thế ngoại đào nguyên" (3). Không lẽ mấy cái xác này là thức ăn của Độc Ma?

(3) Thế ngoại đào nguyên: Chỉ những nơi có khung cảnh thiên nhiên tuyệt đẹp, cách biệt với thế giới xô bồ bên ngoài.

Đến gần cô mới phát hiện những "xác chết" kia đều là những Độc Ma đang ngủ say như chết. Tất cả bọn họ đều gầy chỉ còn da bọc xương, khuôn mặt vàng vọt, có một số người bụng còn to một cách lạ thường. Mặt họ gầy đét không có một tí thịt nào, mắt lồi ra ngoài, giống như sắp rớt ra khỏi hốc mắt.

Họ cứ nằm đấy ngủ mà không hề động đậy tí nào, nếu như không phải còn có chút hơi thở mong manh thì chẳng khác nào những cái xác khô! Ngoài thành có rất nhiều người như vậy, ít nhất cũng không dưới 500 người, nhìn qua cứ như bãi phơi thây, trông vô cùng đồ sộ.

"Những người này là ai? Có phải họ bị đuổi khỏi Độc Ma Thành không?" Khố Khố hỏi Ô Nha Khố. Mấy người kia trông thảm quá, cứ như sắp chết đến nơi!

"Những kẻ sợ chết. Họ sợ đau nên không muốn ra ngoài để bị người chơi ngược đãi đến chết. Sau khi chết đói họ sẽ sống lại và được đưa trở về chỗ này, khi đó họ sẽ không cảm thấy đói. Sau đấy họ lại tiếp tục ngủ ngoài thành chờ chết. Những người như vậy bị Độc Ma gọi là 'tộc quỷ đói', là tầng lớp dưới chót của Độc Ma." Ô Nha Khố lạnh lùng nhìn lũ "quỷ đói" kia. Nó phát hiện trong số những người nó nhìn thấy đã có kẻ đói chết rồi.

Khố Khố ngạc nhiên nhìn những tên quỷ đói kia. Không ngờ lại có nhiều người chỉ vì sợ cảm giác đau khi bị người chơi giết mà thà chết đói ngoài Độc Ma Thành cũng không chịu ra ngoài tranh đấu với người chơi như vậy. Không những thế, Ô Nha Khố còn nói cho cô biết người cấp cao nhất trong số họ cũng mới cấp 5, hầu hết đều là cấp 3 trở xuống.

"Chỉ có nằm chờ chết mà lên được tới cấp 5 thì cũng tài thật!" Nhìn lướt qua đám quỷ đói, cô phát hiện trong số họ không có một người phụ nữ nào, tất cả đều là đàn ông. Có nhiều người cấp bậc còn cao hơn cả cô, việc ra ngoài giết người chơi hẳn không phải là vấn đề đối với họ.

"Không phải chỉ nằm chờ chết mà cũng thăng cấp được đâu, chúng tôi không nuôi những kẻ vô dụng. Chúng tôi sẽ rút thăm chọn ra 1/10 số quỷ đói quẳng vào những nhiệm vụ cấp thấp như nhiệm vụ cô vừa tham gia. Nhờ phần thưởng đạt được từ việc tham gia nhiệm vụ họ mới dần dần thăng cấp." Ô Nha Khố nói với giọng khinh thường. Ngay cả hệ thống cũng coi thường tộc quỷ đói.

Không cần nghĩ cũng biết lũ quạ đen chắc chắn không ưa gì tộc quỷ đói này, bởi chúng nó là hiện thân của hệ thống. Công ty bỏ tiền ra mua não của những người kia về mà họ lại ngày ngày nằm chờ chết ở ngoài thành. Ngay cả tác dụng duy nhất là chết họ cũng không làm được, lại còn tốn tiền điện nữa!

Khố Khố lắc đầu: "Nếu họ đã không muốn đi thì các anh bắt buộc họ tham gia nhiệm vụ cũng đâu được tích sự gì?"

Ô Nha Khố cười nham hiểm: "Chính bởi vì họ sợ bị người chơi giết nên mới bắt họ đi chịu chết. Sao chúng tôi có thể mặc cho họ ngủ ở đây chỉ vì họ muốn chết đói được? Hơn nữa, cô cho rằng họ thật sự muốn chết đói như vậy sao?"

"Thà rằng chết đói cũng không muốn dùng mạng của mình đi lấy lòng người chơi để kiếm tiền, có lẽ đấy cũng là một hành vi duy trì lòng tự tôn của họ." Khố Khố đoán. Có lẽ đây mới là lý do chân chính. Thực ra những người này mới là những người có ý chí kiên cường.

Vừa dứt lời cô liền nhìn thấy những tên quỷ đói vốn đang nằm ngủ, trông không khác gì những xác chết kia đột nhiên nhảy dựng lên, cùng đổ xô về một phía.

Khố Khố tò mò nhìn qua. Một bóng người cao lớn đột nhiên xuất hiện trên trận pháp truyền tống ngoài thành, trùng hợp thay đó lại là tên người đá vừa nãy cùng làm nhiệm vụ với cô. Lúc này cơ thể bằng đá của anh ta đã khôi phục, trên vai cũng có một con quạ đen.

Khi phát hiện mình bị truyền tống đến đây, khuôn mặt bằng đá của anh ta chợt trở nên nhăn nhó. Anh ta nắm chặt chiếc chùy đá, bộ dáng như sắp gặp phải kẻ địch khó chơi, rống lên với lũ quỷ đói đang nhào về phía mình: "Cút đi! Bố mày không có tiền không có đồ ăn cho chúng mày đâu!"

"Cầu xin anh, cho tôi 10 đồng đi, tôi sắp chết đói rồi, anh muốn tôi làm gì cũng được!"

"Đại gia, anh muốn mua "hoa cúc" không? Chỉ cần 5 đồng thôi, 20 đồng còn có thể bao ****. Người tôi sạch sẽ lắm, van anh!"

"2 đồng thôi cũng được! Thạch gia gia, tôi dập đầu lạy anh! Anh làm ơn cứu tôi với, tôi ăn rễ cây 3 ngày nay rồi!"

Lũ quỷ đói điên cuồng đổ xô đến bên chân người đá, vừa ôm lấy hai cái đùi khổng lồ của anh ta vừa khóc lóc kể lể, khiến người đá phải không ngừng vung chùy đuổi họ đi. Nhưng cho dù anh ta có vung chùy như thế nào đi chăng nữa, đánh bay một đám lại có một đám khác xông lên. Nếu không phải người anh ta làm bằng đá thì có lẽ người khác đã cho rằng anh ta đã bị lũ quỷ đói kia ăn mất.

Khố Khố sợ đến xanh mặt, vội vã lùi về phía sau. Nhìn lũ quỷ đói chạy ngang qua bên người mình, cô bị cảnh tượng trước mắt khiến cho sợ ngây người. "Họ... Họ đang làm gì vậy?!"

"Xin ăn." Ô Nha Khố ra vẻ đã quá quen với cảnh này, nói: "Chỉ cần gặp được Độc Ma họ sẽ nhào tới xin tiền để mua thức ăn. Bởi thế, trừ phi bị nhiệm vụ truyền tống đến vị trí ngẫu nhiên, những Độc Ma cấp thấp thường sẽ đi bộ từ trong thành ra, tránh xa chỗ tộc quỷ đói tụ tập."

"Bọn họ dám làm như vậy là bởi chỉ có Độc Ma cấp 30 trở lên mới có thể tấn công những Độc Ma khác. Cô đừng thấy họ bị chùy đánh bay mà tưởng nghiêm trọng lắm, thực ra họ không cảm thấy đau chút nào đâu. Nhưng nếu như gặp phải Độc Ma cấp 30 trở lên, họ chẳng khác nào tự tìm đường chết, nên họ sẽ không làm phiền những Độc Ma như vậy."

Người đá bị lũ quỷ đói làm cho mất hết kiên nhẫn. Anh ta trông như một người đứng dưới biển đang cố gắng đi về phía trước. Thấy vậy, Khố Khố lầu bầu hỏi: "Tại sao họ không làm thế với tôi?"

Ô Nha Khố cười một cách quái dị: "Bởi vì cô ngồi trong bong bóng đến đây nên họ biết cô là người mới, còn nghèo hơn cả tộc quỷ đói, ai thèm cướp của cô?"

"......" Khố Khố "cạn lời". Cô không dám nói ra việc mình vừa làm xong nhiệm vụ, mặc dù còn chưa nhận được phần thưởng nhưng trên người Ô Nha Khố đang cất một đôi giày cũ và 230 đồng. Số tiền đó đủ để mua 11 bông "hoa cúc" kèm theo dịch vụ ****, nhưng hình như cô cũng không thể dùng được bông "hoa cúc" kia.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro