C8

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đầu hạ ta nhập chủ trung cung, tiếp nhận trăm quan triều bái trở thành hoàng hậu nương nương, hết thảy đều nhanh như một giấc mộng.

Ta nghịch bó hoa cưới bằng lụa trên tay nhỏ giọng lẩm bẩm: "Hạn hán gặp mưa lớn, tương phùng bằng hữu nơi tha hương, kim bảng trung trạng nguyên, động phòng ... động phòng ...... động phòng là cái gì ấy nhỉ?"

"Đêm động phòng hoa chúc" Lưu Duật lảo đảo bước về phía ta, người nồng nặc mùi rượu.

Ta không đủ thông minh để nhìn thấu tâm tình của Lưu Duật, theo lý mà nói hắn nhất định sẽ không vui khi bị cha ta ép cưới, nhưng ta lại không nhìn ra được.

"Hoàng thượng, người say rồi."

"Ừm, Thẩm ái khanh cứ rót rượu cho trẫm."

......

Nghe vậy ta liền rụt lại bàn tay vốn muốn đưa ra đỡ hắn.

Gút mắc yêu hận giữa cha ta cùng hoàng thượng khiến ta lúng túng không nói nên lời, đã vậy cha ta chắc chắn đã dùng thủ đoạn nào đó để khiến hoàng đế đáp ứng cho ta làm hậu, nghĩ đến đây ta càng đứng ngồi không yên.

Lưu Duật thấy ta không thoải mái nên cũng không nói nhiều, tự cởi áo ngoài ra rồi nằm xuống giường tân hôn.

Bị hoàng đế cự tuyệt cùng đủ loại quan hệ phức tạp, ta không trông trờ đêm nay sẽ xảy ra chuyện gì, liền cởi áo bào nằm trên chiếc ghế mềm cạnh giường.

Vừa muốn nhắm mắt yên giấc lại nghe thấy âm thanh đầy trầm ngâm của Lưu Duật, "Hoàng hậu của trẫm có trái tim rất lớn."

"Giết ta chỉ làm vấn đề thêm nghiêm trọng, hoàng thượng thông minh tuyệt đỉnh sao có thể ngu ngốc như vậy."

"Ai nói ta muốn giết nàng, nàng không sợ trẫm sẽ cưỡng nàng sao." Nói xong còn vặn eo mấy cái về phía ta.

"Ha."

........

Thành thật mà nói thì ta không hề có ý cười nhạo Lưu Duật, chỉ là mỗi lần nghĩ tới dáng vẻ Gia phi lặng lẽ chuẩn bị máu hươu cho hắn liền không kiểm soát được mà muốn cười.

Nhưng là Lưu Duật hiển nhiên không nghĩ như vậy.

Lưu Vũ xoay người đứng dậy tức tối đi về phía ta, nhưng bước tới trước mặt ta lại dừng.

Ta ôm đầu cảnh giác nhìn hắn, chỉ thấy hắn sau một phen vật lộn liền giống như quả bóng cao su bị xì hơi, toàn thân ủ rũ không ít, "Quốc gia đại sự không nằm ở một nữ nhân, trẫm sẽ không làm khó nàng, ngày đó lệnh người bắn tên là trẫm không đúng."

"Chỉ là quyết định ban đầu của quốc gia, trẫm sẽ không đem tinh lực phân cho một nữ nhân, ngày sau nàng ở hậu cung tự thu xếp ổn thỏa."

Tưởng sẽ bị đấm ai dè lại nghe được những lời như vậy, cầu hòa sao?

Ta im lặng nhìn Lưu Duật hồi lâu mới trả lời: "Chính nhân quân tử không thể thắng được kẻ âm hiểm xảo quyệt như cha ta."

Lưu Duật không ngờ ta lại phản ứng như vậy nên có chút ngạc nhiên, trước là cười ủ rũ, sau là mặt mày khoan khoái cười vui vẻ, cả người đều thả lỏng không ít "Thẩm gia toàn gia trung liệt, ai cũng xứng đáng là người hùng, cha nàng cũng vậy."

Đã lâu không nghe được câu này rồi, thế nhân đều nói Thẩm Thành và Thẩm Lương Đường là hai ma vương một lớn một nhỏ, nếu không phải hoàng ân mênh mông thì sớm đã bị diệt sạch toàn gia.

Nghe mấy lời này nhiều quá khiến ta dần quên mất dáng vẻ thực sự của cha ta.

Thẩm gia xưa nay cốt cách ngay thẳng sao lại xuất hiện một kẻ nịnh thần?

Nếu không phải quan điểm bất đồng thì cha cùng vị đương kim hoàng đế này sẽ là một đôi cộng sự hoàn hảo...

------
@người theo dõi

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro