Ta là Ma Hậu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

TA LÀ MA HẬU 

Nguồn : Zing
Tác giả: Quỷ Quỷ
Thể loại: xuyên không,huyền ảo,ma thuật…
Chương thì viết tới đâu hay tới đó ==”

Post : my_meo

@all ; vote cho ta vs nha :D thks kiu all :x

[VĂN ÁN]
Mùa đông đi trượt tuyết là số một. Ta trượt,ta trượt,ta trượt trượt trượt…sao lại trượt đến cái nơi ma quái này rồi? 
Vân Lăng Lăng đi xuyên qua lỗ hổng thời gian đến một thế giới khác.
Ma giới ! 
Nơi mà người ta cho là cực kì quỷ dị,một con người bé nhỏ như nàng làm sao có thể sống được đây?
Lại còn chưa biết sống chết như thế nào đã bị Cung chủ của Ma giới đem về hành hạ,bắt nàng làm đủ trò vui cho hắn xem.
Như vậy cũng được đi,tại sao khi không nổi hứng lên ăn luôn người ta???

Casting :

ÂN THIÊN LỤC-cung chủ ma giới
"Ngươi suốt kiếp này không thể nào thoát khỏi ta,ngươi ở trên trời,ta dọn hết mây trên trời tìm ngươi,ngươi ở trần gian,ta giăng thiên la địa võng bắt cho được ngươi. Ngươi ở ma giới, tình yêu của ta sẽ truy đuổi ngươi ngày đêm"

NGỰ LANG NGƯU-"Ta sinh ra trong máu và nước mắt,chỉ có thể lấy hai thứ đó là tất yếu,vì nàng,ta có thể sống mà không-có-máu. Nhưng nước mắt thì vẫn hiện hữu,vì trái tim nàng không dành cho ta"

 VƯƠNG KIM LỤC BẢO-"cuộc sống của ta là sự u tối,là bóng đêm,nàng là mặt trăng chiếu sáng cuộc sống của ta,nhưng vì sao nàng không phải là mặt trăng của một mình ta? Khi ánh sáng vụt tắt,ta sẽ lựa chọn sự tan biến vĩnh viễn"

  Ma Hậu chương 1

-Lăng Lăng,núi này chỉ cao có 800 mét,nếu trượt từ đỉnh núi xuống chân núi trong vòng 6 phút thì chúng ta sẽ được ăn tối miễn phí ở nhà hàng năm sao đó!

-Chuyện này thật bình thường!Linh Lung,ngươi chuẩn bị bao tử đi ăn nhà hàng là vừa!
Trời đã vào cuôi đông,tuyết rơi nhiều tạo thành những đường băng tự nhiên trên ngọn núi Tuyền Sơn,ta cùng cô bạn đồng học Ling Lung hí hửng xách ván trượt leo lên núi để tham gia cuộc thi “vượi núi thần tốc” do người của nhà hàng năm sao Thượng Quang tổ chức. Phần thắng là một suất ăn tối-hai người miễn phí ngay tại nhà hàng đó. Chậc,nói đến những gì miễn phí thì…ta làm sao bỏ qua được.Cuộc thi bắt đầu.Ta hào hứng trượt xuống một cách điệu nghệ,miệng không ngừng hò hét “đồ ăn ngon ơi,ta tới đây!”
Mọi người đều nhìn ta mà nín cười,áy…ta ham ăn quá mức rồi thì phải. ==”Cảm giác xé gió thật tuyệt,từng bông tuyết trắng bay lượn, đậu trên mặt ta làm ướt đẫm cả khuôn mặt,chịu không nổi cảm giác rát mắt,ta lơ đãng dùng tay cọ cọ…Ai…không thấy rõ phía trước nữa rồi,ta dụi mắt thêm một cái nữa…Bây giờ thì toàn là sương,kì quái,tại sao lại có sương? Hay là ta lộn ngược lên đỉnh núi rồi? Cảm giác của ta cho thấy hình như đường trượt càng ngày càng dốc nha,tạo sao trượt gần mười lăm phút rồi mà vẫn chưa xuống tới chân núi? Làn sương mỏng lúc này đã biến mất. Ách…Chân núi đâu rồi? Trước mắt ta hiện ra một con đường thẳng, không có núi cũng không có tuyết. Má ơi,ta…ta đang trượt trên không khí. Chuyện quỷ quái gì thế này? Làm sao dừng trượt lại được đây? Cứu người!
Ván trượt như một cái máy tự động,cứ trượt mãi,trượt mãi………………
-Vương! Nước trong hồ đột nhiên sôi lên,có kẻ đột nhập vào ma giới!
Nam tử đầu có sừng ở giữa trán vừa chạy vừa thông báo cho người đang nằm trên nhuyễn tháp. Dáng vẻ vội vàng,khuôn mặt có chút lo lắng.Người kia ngược lại có vẻ bình thản,bộ dáng lười biếng ,vẫn không chút động đậy.
-Là ai dám đột nhập vào ma giới của ta?  

 

 

-Xin mời Vương đến h T Nguyt!
Nam nhân nằm trên nhuyn tháp vn bt đng,mt lúc lâu mi lười biếng xoay mình đng dy,hn vn mt b bch y lng lo,ln xn đ l cơ ngc trắng noãn mn màng nhưng rn chc,dáng người cân đi tuyt mĩ không ai sánh được,mt đôi phượng mâu màu tím kh chp làm hàng mi cong dài cũng c đng theo,cánh mũi nh nhn như mt tòa bch ngc,làn môi cong cong gợi cm như đang khiêu khích.C người hắn toát ra luồng âm khí qu d,dáng v cao cao ti thượng nhìn thng xung nam t đu mt sng. Người mà nam t đu mt sng gi là vương cũng chính là cung ch ca gii tà ma-Ân Thiên Xích Lc.
-Kẻ l có th tn công chúng ta,mi Vương mau đến h T nguyt!
-Ân!
Nói rồi hn b li nam n đu mt sng đi thng đến h nước màu xanh lc đang sôi trào,bàn tay vung lên gia ch nước đang sôi. Mt lung khí màu trng thoát ra t tay hn làm cho c h nước đang sôi sùng sc đt nhiên đông cng li như đá, hóa thành màu trong suốt ri biến thành tm gương. Trong gương hin ra mt cái tơ nhn khng l, gia có mt dáng người nh nhn nm đang nm sp xung,mái tóc dài che khut c khuôn mt.Ân Thiên Xích Lc kh chau mày.
-Là nữ nhân?
-Vương,nàng ta là yêu quái hay là…
Nam tử đu mt sng va chy đến lin nhìn thy hin ra trong gương là mt n nhân kì l,trong lòng không khi nghi ng.
-Nữ nhân này không mang khí ca ma gii cũng không phi tiên gii.Xà gii tuy có kh năng che du khí tc nhưng vào ma gii đu shiện nguyên hình!
-Theo ý vương nàng ta là người ca nhân gii?
-Đúng vậy!
-Kì lạ,to sao người ca nhân gii li có kh năng xuyên qua kiết gii đi vào đây?
-………
-Vương,chúng ta đ nàng ta b nhn tinh ăn tht dit tr hay là…
-Ngươi đến đó đem nàng ta v đây!
-Tuân lệnh!

 

 

 

Đầu tht là đau,ta chết ri à? Vì sao li có cm giác c người lâng lâng như đang bay? Ai da…thc ăn nhà hàng ca ta đâu? Ti sao li biến mt ri? Không được nha,có chết cũng phi làm ma no…
-A,trả li thức ăn đây!
…bây gi thì ta tht s tnh ng ri,hình như là chưa có chết,gic mơ tht đáng s,không có đ ăn làm sao mà sng ni ch. Ô~ c người đau ê m, ta đang đi trượt tuyết mà,to sao bây gi li nm đây? Sao li không c đng được?

Ấy…phong cảnh bên dưới thật là đặc sắc nga,một thảm rừng cây nhỏ màu đỏ tía,bông hoa lại có màu xanh biếc…loại cây này thật là dị thường,ta chưa từng thấy có bông hoa nào màu xanh biếc như vậy.Hả? có thể nhìn xuống dưới? Như vậy chẳng phải nói là ta đang lơ lửng trên không trung sao? Vì sao không bị rớt xuống? Hay là ta bị hút lên sao Hỏa rồi? Huhu…rốt cuộc là ta đang ở cái nơi quỷ quái nào đây? Vì sao không cử động được?
Đầu ta xoay trái rồi lại xoay phải để nhìn rõ phong cảnh nơi đây,cố gắng rướn cổ về phía sau,ta phát hiện ra cả người ta đang bị dính vào thứ sợi gì đó to to trơn trơn như sợi mì.
-Nhìn rất giống một cái mạng nhện nga!
“Xoạch…xoạch…”
Hình như là mấy cái sợi này đang rung lên thì phải? Càng ngày càng rung mạnh nha,cả người ta nhấp nhô lên xuống theo cái sợi keo dán quỷ quái này. Hất đầu lên cao,hai mắt ta không ngừng trợn tròn,má ơi…là…là một con nhện khổng lồ đang bò về phía này. Ô~ có phải là lạc vào rừng Amazon rồi gặp phải nhên khổng lồ ăn thịt người không đây? Cứu mạng!
Con nhện to hơn người gấp ba lần không ngừng bò về phía ta,những sợi lông tơ đen ngòm lỉa chỉa như kim nhọn,ô~ cứu mạng,ô~…ta không muốn chết như vậy,ta không muốn bị nhện ăn thịt,ô~…đáng sợ quá!
“kèn kẹt…kẹt…kẹt”
Ôi má ơi,hàm răng của con nhện hòa vào tiếng ma sát với sợi tơ nghe thật rợn tóc gáy.Bây giờ thì ta đã biết,thì ra ta rớt xuống một cái mạng nhện khổng lồ,và…và còn sắp sửa bị nó ăn thịt,ô~ số mạng của ta thật là ngắn ngủi,vì sao từ đi trượt tuyết biến thành trượt mạng nhện rồi? huhu…
-A…con nhện ghê tởm đi,không được lại gần ta,không được…
“Két…két…két”
Trời ơi,đồ nhện điếc,nó vẫn cứ bò tới,xem ra ta thật sự thành bữa ăn cho nó rồi. Những sợ tơ đen ngòm đang lởn vởn quanh mặt ta,con nhện vẫn lao tới,ta hét một tiếng thất thanh rồi té xỉu.

-Nhện tinh,người nm trong lưới ca ngươi đâu?
-Cửu Bo đi nhân?
Con nhện khng l đen ngòm nhìn thy nam t đu mt sng lin hóa phép biến v hình người,ánh sáng màu đen bao bc nhn tinh biến mt,trước mt nam t đu mt sng là mt bà lão tóc tai ri tung như t qu,tay chng gy bng xương người,c người bà ta phát ra mùi hôi đc trưng ca loài nhn.
-Ta hỏi người nm trong lưới ca ngươi đâu? Vương sai ta đếm đem nàng v!
Nam tử đu mt sng tên là Cu Bo-thuc h thân cn ca Ân Thiên Xích Lc.
-Là…Ta định ăn tht nhưng…
-Nhưng cái gì? Vương chưa có lnh,ngươi dám ăn tht nàng s nhn hu qu thê thm!
-Nhưng mà ta chưa làm gì c,khi ta sp ăn tht n nhân kia thì Ly M đến bt nàng ta đi ri!
-Ly Mị?
-Ta thề có tri đt,hn phá lưới ca ta ri đem n nhân kia đi,còn nói đó là n sng của hn!
-Ta biết ri! Đ ta v bm báo li vi vương!
Cửu Bo va biến mt,lão bà li hóa phép biến li thành con nhn. Tht may là chưa ăn cái n nhân kia,nếu không bây gi chc có l đã chết thm trong tay vương. Ly M,là ta phi cám ơn ngươi đã bt nàng đi.
………
Ách…cả người li đau như b ai cu xé,có phi là thành món tht người trong bng con nhn kia ri không? Quái,ti sao biến thành thc ăn cho con nhn mà ta vn có th suy nghĩ được? Hay là b nut sng ri?
-Này,ngươi mau tnh!
Hình như có ai v vào mt ta thì phi,ta thu hết sc lc, c m đôi mt còn đang nhm nghin.
-Ối…cu vi,con nhn!
-Ngươi tnh?
-Ngươi là ai?Không phi ta sp b con nhn kia ăn tht sao? Bây gi sao li nm đây ri?
-Ngươi nói nhn tinh lão bà?
-Gì mà nhện tinh lão bà?
-Thì chính là con nhện to hơn người gp ba ln giăng lưới thm cây màu đ tía đy!
-Đúng rồi,chính là nó!
-Là công tử ca chúng ta cu ngươi ri đem v đây,à quên…ta tên là Tiu Đip!
-Công tử ca ngươi?
-Ân…chính là công tử Ly M!
-Hắn là ai? Hn đâu rồi?
-Công tử dn ta chăm sóc ngươi,ch khi ngươi tnh thì báo vi ngài!
-Ồ…Nếu ngươi có đi nh cho ta gi li cm ơn!
-Ngươi đã là người ca công t chúng ta ri,phi t mình đi gp ch!
-Là ý gì?
-Chẳng phi ngươi là n sng th 100 ca công t chúng ta sao?
Cái gì? Nàng ta nói cái gì? Nữ sng? Ta khi nào t ba ăn ca con nhn khng l biến thành n sng ca công t nhà ngươi?

Ma Hậu chương 2

Tiểu Đip va mi ri đi ta bắt đu nhìn ngó xung quanh,nơi này ging như mt cái đng có cht liu bng đá,có ba li nh đ ra vào,trong đng ch có duy nht mt chiếc giường ngoài ra không còn gì khác. Ta ý thc được nơi này hình như không phi thế gii mà ta đang sng,cách ăn mc của Tiu Đip cng vi cu trúc ca cái đng này rt ging thi xưa nhưng ta không đoán ra được là thi đi nào,rt kì quái !

Đột nhiên t ca đng có môt con bướm khá to màu tím đang lượn vào,con bướm dng bay trước mt ta,mt làn khói trng bt ng tỏa ra xung quanh,con bướm biến hình thành mt thân nh như con người,khói bay đi,thân nh hin rõ ràng là…là Tiu Đip. Má ơi,chuyn quái qu gì vy? Nơi đây rt cuc là cái đa phương nào?

-Ngươi…ngươi là yêu quái?

-Yêu quái gì chứ? Ta là H đip biến thân!

-Hồ đip? Vì sao ngươi có th biến thân được?

-Là do ta tu luyện mt mt trăm năm mi thành h đip cp thp!

-Tu luyện? Này…cho ta hi,đây là đâu?

-Ngươi hi đây là đâu…vy chng l ngươi không phi người ca ma gii?

Ách…ma giới? Ta làm sao trượt ti ma gii? Làm sao bây gi? Làm sao đ tìm được đường v nhà? Cha m và Ling Lung biết ta biến mt s như thế nào đây? Nơi đ tía,sau đó là con nhn khng l ăn tht người,kế tiếp là b người tên Li M bt đi làm n sng,cuối cùng là con bướm biến thành Tiu Đip. Rt cuc còn bao nhiêu chuyn l lùng phía sau na đây? Van tri a van tri,phù h cho con bình an tr v thế k 21,con ha s hu t hết mình.

Phật viết: mun ri con!

-Này sao ngươi không tr li ta?

-Ta là con người!

-Cái gì? Nhân giới? Vì sao ngươi vào đây được?

-Ta không biết! Ta đang trượt tuyết thì đt nhiên thy mình trượt vào không trung,khi tnh li thì đã thy nm trên mng nhn ca con nhn khng l kia ri! Ngươi có biết vì sao không?

-Ta không rõ,yêu tinh cấp thp như ta không rành nhng chuyn phi thường này!

-Cái gì mà phi thường? Xui xo thì có!

-Bỏ qua chuyện này đi,dù sao ngươi cũng đã đây ri,à mà ngươi tên gì?

-Ta tên Vân Lăng Lăng!

-Ta gọi ngươi là tiu Lăng nhé? Chúng ta kết bn đi!

-Ân,nhưng mà…vì sao ta lại thành n sng ca công t nhà ngươi?

-Cái này…

-Tiểu Đip,công t h lnh mang n sng th 100 ti,ngươi mau đưa nàng ta đến sng cung trang đim đi!

-Ân,ta biết ri!

Sủng cung? Chuyn gì na đây? S phn ca ta sao li thm thương thế này?

-Tiểu Lăng,mau theo ta!

-Được!

Thôi kệ.ti đâu hay ti đó,hy vng là còn sng đ nhìn ánh mt tri ngày mai.
Tiểu Đip đưa ta ti mt đng khác vô cùng rng ln,bên ngoài ph lp rèm la mng màu trng có thêu hình hoa mu đơn,tuy có v đơn gin nh hp nhưng bên trong li vô cùng cu kì rng ln.

Không phải,là cc lớn

Có thể nói căn phòng này kéo dài vô tn,mi hai bên tường đng có các cánh ca ni tiếp kéo dài nhau,bên trong hình như có người ,thm chí vi s lượng nhiu.Tiu Đip đt ta ngi vào trước bàn trang đim đt chính din đng,đt nhiên các cánh ca quanh đng đng lot m ra,my mươi cái đi m nhân ăn mặc rc r đang ng bên trong nhào ra chy như bay ti trước mt ta

-Ai…người này chính là n sng th mt trăm đó!

-Khả ái quá nga!

-Tỷ tng dn dp như vy ch,ngui ta s ri kìa!

-Ách…ta chỉ là mun nng nàng mt cái!

-Hắc hc…da mn quá!

-Các người…là ai?

Mặt ta sm đã đen thui, đâu ra nhiu n nhân như vy? Bn h chen ln nhau hết véo mt li xoay đu ta,nhìn ta vi ánh mt không th nào ám mui hơn được na,rt cuc là ta đang đi ti cái nơi qu quái nào đây?

-Ai da…muội mui này mi đến không biết chúng ta là phi!

-Xin hỏi,các v t t đây nói gì ? Ta nghe hòan tòan không hiu gì cả!

-Muội mui đây có phi là n sng th mt trăm ca công t Li M không?

-…ta…không phải!

-Haha…muội vào được đây ch có th có hai ý nghĩa: mt là nguơi sắp thành n sng,hai là mui đã b sng xong,được Li M đem tr li đây!

Một n t vn áo lam ct tiếng gii thích,ging nói có v bun ru. Như vy ta cũng có th đóan được,nhng n nhân này chính là n sng cũ ca tên Li M biến thái kia. N sng? Người được chn s được sng ái như thế nào? Không l…cái kia?

-Xin hỏi,làm n sng…Có phi là s hiến thân cho hn?

-Đó là việc sau cùng,truc tiên mui phi hiến vũ,sau đó ung rượu vi chàng,cui cùng là hiến thân.

-Ách…ta…ta không hiến thân có đuc không?

-Không thể!

-Vì sao?

-Trong rượu có b tà,nếu không ân ái s đt kinh mch mà chết,mà rượu đó,chúng ta b bt buc phi ung!

-Cái gì? Sao lại có chuyn như vy? Vô lý,tht vô lý! Vì sao các t t li đng ý làm n sng ca tên biến thái kia chứ?

-Suỵt…chúng ta…đa số là b bt đến đây,s ít còn li là t nguyn!

-Bị bt? Ta cũng b bt!

-Vậy à? S phn chúng ta qu nhiên ging nhau!

-Nhưng mà…Nếu đã b sng xong ri,vì sao các t t không tr v nhà?

-Chúng ta không đuợc về!

-Vậy…trn đi thì sao? Ta cùng các tỷ chy trn?

-…”

-Sao vậy?

-Muội mui,nguơi tên gì?

-Ta gọi là Vân Lăng Lăng!

-Lăng Lăng muội mui,khi đến hu h,ti phn hiến thân,nguơi tuyt đi không đuc đ cho Li M cn vào cổ!

-Hả?

-Chúng ta đều b Li M cn vào c hút đi mt mt na linh hn,nếu rời khi đây mà thiếu mt mt na linh hn thì chúng ta không còn cách nào khác là biến thành yêu quái!

Ách…vì sao? Vì sao lại ghê s như vy? Vì sao ta hết ln này đến ln khác đu lt vào tay ma qy? Đu tòan gp chuyn tai ương?

Cũng phải,đây là ma gii,mt con người nh bé không có mt chút năng lc nào như ta…ôi,làm sao? Phi làm sao đây? ta không mun mt na đi còn li đành chôn cái nơi qu d này. Tìm cách trn thôi!

-Muội mui nếu không b Li M cn c may ra còn có đường trở vế

-A…hình như Li M có mt đim yếu,lúc trước đang hiến thân ta l chm vào cái gì đó trên cơ th chàng,đt nhiên tính tình chàng tr thành ngây thơ ging như tr con,cái gì cũng nghe theo ta !

-Vì sao tỷ không nhân lúc đó mà chy?

-Ta…ta bị hn cn vào c ri,v li ta tình nguyn theo hn…cho nên…cho nên

-Ai…không cần nói na,chúng ta hiu ri!

-Mà “cái gì đó” là cái gì?

-Ta không nhớ rõ,ta lúc đó đang mê mui nên cái gì cũng không đ ý cho lm!

-Trời !!!

-Nhưng mà…Lăng mui mui,nếu ngươi có th tìm ra đim yếu đó thì ngươi s càng có cơ may thoát khi nơi đây!

-Ân…ta biết ri,đành da vào may mn vy!!!

-Được ri,mui mau li đây,chúng ta giúp mui trang đim!

“…”

………

Cung Điện ca Ân Thiên Xích Lục

-Vuơng,nhn tinh nói rng nnhân kia đã bị Li M bt đem đi làm n sng!

-Li Mị? K cướp mt na linh hn?

-Chính là hắn!

-Hừ…như vy cũng được,nhân gii b ly đi mt na linh hn thì ch còn ch chết,chúng ta không cn phi bt người v na!

-Vậy có n không ạ?

-Rất n,ngươi có thể lui xuống được ri!

-Thuộc h xin phép cáo lui!

Ân Thiên Xích Lục chm rãi bước xung nhuyn tháp,ánh mt không h lay đng,b huyết y ci lng kh trượt xung đ l c thân người hòan ho. N nhân kia xem như không cn quan tâm na,bây gi hn có th an tâm đi thu phép được ri. Kh xoay người,mt lung khói đ phun ra bao quanh ly Ân Thiên Xích Lc ,khói vn c dày đvc như cũ nhưng người…đã sm biến mt dng

Cả người ta bây gi qu tht là…nói không nên li. Tóc được búi ln to ln nh cài thêm nhánh bch mai phía sau,phía trước đính vô vàn đá lưu ly phát ra hoàng kim ánh sáng cùng by sc cu vng,ta mc mt b sa lc ánh kim mng có đuôi váy dài kéo đt,vt áo cũng kéo dài lướt trên mt đt,trên c,eo,c tay,c chân đu có gn vòng qut ,lúc c đng s phát ra tiếng “đinh đinh đang đang…”. L hi cosplay cũng chưa chc hoành tráng như ta bây gi. Tiu Đip thì đi phía trước đ dn đường,phía sau li có hai cái tiu oa nhi cm đuôi váy dùm ta. Cái này…ta không biết din t cm giác ca mình như thế nào đây. Một mt là ging như n hoàng,mt khác…là sp đi xung đa ngc thăm hi Diêm Vương.

-Tới nơi ri,ngươi vào đi!

-À…Ách…sao nhanh vậy?

-Là công tử chúng ta làm phép!

-Ố? Thì ra là vy!

-Ngươi nha,đng có đánh trng lng,mau vào đi!

-……

Cuối cùng ta cũng không còn cách nào khác là phi đt chân vào bên trong. Va qua khi ca,ánh sáng ca căn phòng này đt nhiên tr nên mo,nhng ánh la gn php phng mang màu đ tía hòa vi màu vàng xanh trông không th nào qu d hơn được na. Phía dưới sàn được lót mt lp lông trng như tuyết cc kì mn màng,phía trước là nhng bc thang xếp cao dn,nơi cao nht có mt chiếc ghế lót lông thú phát ra màu sáng lp lánh, ngi ta trên đó…hình như là mt nam nhân.

-Tiểu bo bi đã ti ri?

Nam nhân kia xoay mặt nhìn ta,mt mái tóc dài màu xanh lá cây theo đó mà lướt đi cùng c đng ca hn, đôi m nhãn hp,hơi cong theo tiếng cười,mâu quang màu h phách sáng rc như viên ngc luôn luôn mang v thôi miên người đi din,đôi môi mang nét cười tà t nm dưới cánh mũi nhỏ lúc nào cũng c đng như vũ điu câu hn. Hn vn mt b trường la mng màu tím,đai tht bch ngc bn,thân hình mnh mn hin sau lp la mng như đang mi gi. Mt-nét đp-không-th-qu-d-hơn-được-na! Đu ta không ngng vang lên tiếng chuông cảnh báo: “phía trước chính là mt cái nm m,nếu còn bước ti gn s b chôn sng” .
-Tiểu bo bi ca ta,sao nàng không lên tiếng? S ta sao?

-Ta…ngươi…

-Đừng s,li gn ta!

-Đôi mắt màu h phách kia không ngng nhìn chăm chú vào ta,như thôi miên,như mi gi,như ép buc ta phi đến gn hn. C người ta đt nhiên di chuyn đến gn hn trong khi ta lòng ta đang c gng hò hét không được đ b thôi miên. Nhưng kết qu vn là tht bi.

-Tiểu bo bi,ngươi tht ngoan!

-Ai là tiểu bo bi ca đ yêu quái nhà ngươi? Th ta ra,ai cho ngươi bt ta v cái nơi kh ho cò gáy này hả?

-Ai…tiểu bo bi,sao ngươi n mng ta là yêu quái? Nếu không có ta,không phi nàng đã chết trên cái ming hôi thi ca lão nhn tinh ri hay sao?

-Ta…

-Nàng phải đn bù cho công sc của ta tht xng đáng nga!

-Hứ…là do ngươi t ti bt ta đi ch đâu phi ta t nguyn!

-Tiểu báo bi,ngươi tht không ngoan,ti nay ta phi ho ho dy ngươi!

-Không cần…ngươi cái đ yêu quái,không được đến gn ta!

-Nàng đã trở thành n sng ca ta ri,không cần cũng phi cn,đ xem ti nay ai chết trên giường nhé,cc cưng?

-Ách…không…thả ta ra! Đ yêu quái chết bm chết dm nhà ngươi!

Lời phn kháng ca ta hoàn toàn không th nào vô hiu hoá hành đng ca hn,trong ánh nến sc so,khuôn mt ca hn tr nên tà m l thường,hn ôm ta vào lòng,bàn tay pht nh mt cái,rèm trng đâu xõa xung vút bay theo tng bc thang,cnh tượng tuyt m đi lp mang đến cm giác như va tiên gii va đa ngc. Không biết t bao gi ta đã b kéo xung tm nn bông,li còn nm trong lòng hn,vt áo và đuôi váy ca ta cùng vi tà áo ca hn tri rng dưới nn sàng nhìn như nhng dòng sông un lượn nhnhàng hòa vào màu hoàng kim của nng.

-Tiểu bo bi,ung rượu đi!

Hắn đưa cho ta mt cái ly c bng vàng nm ngc,bên trong là th nước màu xanh lc không mang mùi vu ta li bt đu đánh lên hi chuông cnh báo.

Có nguy hiểm!

i ơi,sao chưa gì mà hn đã bắt ta ung rượu ri? Không phi là hiến vũ trước sao? Không được,phi kéo dài thi gian

-Uy…sao ta nghe người khác nói là phi hiến vũ trước mà?

-Ai nói?

-Thì nữ sng cũ ca ngươi!

-Tiểu bo bi,ngươi mun hiến vũ sao?

-Bộ ngươi không thích?

-Lúc trước ta cm thy rt nhàm chán,nhưng là tiu bo bi ca ta thì

-Không cần,ta không biết múa!

Ách…Hắn sao li cười đến phá l dâm tà như vy? Thôi chết…li cái ming hi cái thân ri,ta đúng là giu đu lòi đuôi. Ly tri,tìm bin pháp khác th xem

-Uy…ý ta là tuy ta không biết múa nhưng ta có th hát cho ngươi nghe!

-Hát?

-Ân…để ta xem thử…

Ly Mị thot nhìn đã biết nàng c tình câu gi…nhưng không sao,thi gian còn dài,hn sn sàng chơi trò mèo vn chut vi nàng.

Ta giả b suy nghĩ…nghĩ đến lúc Li Mị tưởng ta ng gc ri mi “à” lên mt tiếng.

-Ta nghĩ ra rồi,đ ta hát cho ngươi nghe bài “k trm hnh phúc” nga?

Haha…thật s là bài hát này rt hp vi hn,trm con gái nhà người ta ri bt hiến thân,hnh phúc quá ri còn gì? Ta bt đu ct vang ging hát oanh oanh liệt lit ca mình mà tra tn hn,nhưng ging ca ta vn khá trong tro,dù hát như thế nào cũng cm thy rt d nghe…tc chết người mà!

-Tiểu bo bi,ging ngươi rt êm tai!

-Ố? Vy sao? Đ ta hát cho ngươi nghe thêm my bài na nga?

-Tiểu bảo bi thích hát như vy sao?

Ta mà thích hát? Còn lâu! Nếu không phi vì tên yêu quái nhà ngươi đnh ăn ta thì có cho vàng ta cũng không thèm hát. Nhưng không l c hát đến khàn c mà kết qu cui cùng vn b hn ăn sao? Người ta nói “thng thng s được khoan hồng,di trá s b pht nng” ,ta tuy không có di trá nhưng c câu gi như thế này cũng không phi là cách hay…th thng thng đi mt vi hn xem sao

-Li Mị,ta mun nói

-Ây,tiểu bo bi,không cn phi gi c tên h ta ra như vy!

-Thôi đi! Ta muốn nói chuyn nghiêm túc vi ngươi!

-Ân? Là chuyện gì?

-Ta không muốn làm n sng gì gì đó ca ngươi,mau th ta ra!

-Di? Tiểu bo bi,đến bây gi ngươi vn không thích ta sao? Ngươi làm ta ho y khut nga!

-Trời ,ta không phi người ma gii,ta là nhân gii,là con người,ta mun v nhà,ô~…ô~ th ta ra~ ô~!

-Ta biết nàng là người ca nhân gii!

-Đồ yêu quái nhà ngươi,đã biết ta là người ca nhân gii sao còn không th ta ra?

-Nhưng bt quá…ta rt mun nếm th mùi v ca nhân gii,tiu bo bi,mùi v ca ngươi hảo ngon a!

-Không…không…không,ta đã ba ngày chưa tm ra ri,rt hôi…ngươi ăn ta s b ng đc mà chết cho coi!

-Không sao! Bây giờ đem ngươi đi ty cho sch s là được ri!

-Di? Ta không muốn,aaaa…không mun,th ta ra!

Nói rồi hn xc người ta bay lên,bàn tay ca hn li vung ra gia nn,t tm chăn bông mm mi đt nhiên biến thành mt cái thy bn có nước màu lam.Con bà nó,làm sao bây gi h? Lão thiên gia a,ông còn không mau xung cu ta?

-Tiểu bo bi,ngươi tht không ngoan!

Nói rồi hn ôm ta đáp xung thy bn,nước thm vào làm qun áo ca ta gn như tr nên trong sut. Đt nhiên mt c nóng bng t phía sau ph vào c ta,bàn tay ca hn không đng đn bt đu s lon

-Uy…tên sắc qu nhà ngươi,mau buông!

-Di? Tiểu bo bi,ngươi không thích?

-Đương nhiên là không!

-Nhưng mà ta thích,ngươi ho thơm a!

-Ách…buông!!!

Ta chịu hết ni quay li véo vào l tai hn mt cái,bt giác hn lùi li tránh công kích ca ta nhưng đã tr mt bước. Di…trong vành tai ca hn có cái gì đ đ đang phát sáng…nt rui sao?

Đột nhiên khói trng li bung ta…trong làn sương mt m,hn thn không biết qu không hay nhào ti ôm ly ta…cái gì vy tri?

-Haha…tỷ t,ngươi ho tròn! Ta mun ôm!

Ách…gọi ta là t t? Hn sao li…? Không l cái nt rui màu đ lúc nãy chính là cái mà v n sng kia nói khi chm vào s biến tính tình ca Li M thành tiểu oa nhi? Như vy không phi nói đây là cơ hi đ ta thoát ra sao? Nhưng hình như cũng chưa chc chn cho lm,th hn xem sao.

-Uy…ngươi bao nhiêu tui?

-Ai…tỷ t,ta không biết mình bao nhiêu tui na,t t biết không?

-Ngươi không biết làm sao ta biết!

-Oa~~ tỷ t bt nt ta!

-Ách…ngoan,ta không bắt ngươi!

-Hìhì…Vậy bây gi t t tm cho ta đi!

Đồ sc qu,biến thành con nít ri mà cũng vn còn tính sc qu,cô nãi nãi ta đây không rnh chơi đùa vi tiu t nhà ngươi,mau mau đem ta cp thoát khi nơi này a.

-Nơi này không thoi mái a,ngươi dn ta ra ngoài tm sui đi!

-Không thích…ta muốn chơi đùa vi t tỷ!

-Uy…nghe ta, trong này thật ngt ngt không có ánh sáng,bên ngoài có rt nhiu th đ xem,có đng c,có thc vt tươi xanh,dn ta ra đó ta s ho chơi đùa với ngươi!

-Thật không? Ta dn t t ra ngoài ngươi s chơi vi ta?

-Ân…người ln không nói di!

-Được,vy chúng ta đi thôi!

Tiểu oa nhi lúc nào cũng d la gt,haha…Trong khi Li M đang cười hn h thì ta đng sau cười đến qu d. Hn đưa ta đi vòng vèo hết ngõ này sang ngõ khác,đi đến khi c ngươi ta sp rng ri,mt hoa c lên cui cùng cùng thoát ra khi đng.

Bên ngoài, ánh tà dương nhè nh lưới trên đng c,dòng sui chy miên man không có đim dng, đây là ma gii sao? Cnh vt cũng không ti…nhưng vn không n tượng bng thm cây đ tía kia.

-Tỷ t…ta mi thy có con th chy vào đng,đ ta bt nó cho ngươi chơi nga?

-Ố?Phi bt được nó cho ta nha,không thì ta không chơi vi nhà ngươi na!

-Hảo,đi ta!

Ngu mới đi ngươi. Nhân lúc hn vào bên trong đng ,ta tn dng my năm thành tích hng nht chy vit dã,tay túm qun áo, ba chân bng cng vt tht l…ly tri a,làm ơn cho ta thoát khi tay Li Mị…

-Tỷ t…ta bt được ri……t t,ngươi đâu? Ngươi đang chơi trốn tìm vi ta phi không? Ho,ta nht đnh s tìm ra ngươi!

Ta chạy vi vã không mt ln quay đu li,đến khi không còn sc lc na mi dng li ly hơi,nơi này hình như cũng là đng c nhưng không cao bng đng c đng ca Li M. Rt cuc là ta chy tới cái nơi qu quái nào na đây? Bng li bt đu lên cơn gào thét ri,ai…không tìm thc ăn thì ln này ta thc s không xong ri,ta không th nào nhn đói được,chết làm ma đói s rt xu a. Di…đng kia hình như có cái gì đang nhúc nhích…có phi là đng vật không? Ít ra thì mong nó là con gì có th ăn được. Ta b dng rình mò nhanh chân nhào ti túm ly “nó

“Phịch

-Ahaha…ta bắt được ngươi ri nga!

Ách…không phải là đng vt,không phi là đ ăn…”nó” là…là một cái tiu oa nhi,tri ơi là tri,ta không mun nhìn thấy tiu oa nhi na,ta mun nhìn thy thc ăn!!!
Ta cùng “cái cục tròn tròn” kia mt to trng mt nh,l mt điu là đa tr này hình như mi có mt tui,khi b ta ly tay chp mnh như vy đáng l ra phi quy khóc,đng này nó không nhng không khóc…mà còn nhìn ta chằm chm. Ai…dù sao cái thế gii này cũng quái d sn ri,không chng oa nhi mà ta chp phi li là tiu yêu quái cũng nên. Di? Hn tht xinh đp nga.tròn tròn,nn nn…li trng hng,đôi mt to dài m hoc,đến cách ăn mc cũng rt quái,ch có mt miếng vi đ được kết li vi nhau bng ngc h phách nhìn rt “quý tc”. Yêu quái này qu rt đáng yêu nga

-Uy…ngươi tên gì? Là yêu quái sao? Cha m ngươi đâu?

-………

-Chưa biết nói à?

-………

-Ngươi nhìn đáng yêu quá!

Nhìn tiểu oa nhi kia tht là trng,li tròn mũm mĩm làm ta không nhn ni hôn mt cái lên mt hn,sc hút ca tr con qu làm ta không cách nào cưỡng li ni…nhìn hn cũng không ging yêu quái cho lm,nhưng nếu là yêu quái thì ta đoán chc cũng là “yêu quái hin” ging như Tiu Đip.

“ọc…ọc…

………………

Cái bụng thân yêu ca ta li bt đu kêu gào na ri,thc ăn thì không có,li vướng thêm cái cc bt kia…không sm cũng mun ta s đi chu Diêm Vương mt thôi.

-Ô~,bụng đói quá~ ! Biết tìm đâu ra thc ăn đây?

-……

-Cục bt kia,ngươi b lc đường à? Sao không thấy cha m ngươi đi tìm?

-……

Một đa bé nh xíu như vy có th đi lc sao? Ta li h đ na ri,hay hn là yêu quái đi lt tr con? Vy sao nãy gi hn không tranh th thi cơ ăn tht ta? Uy…có nghĩ nát óc ta cũng không th nào tìm ra được lý do thích hp v s xut hin ca mt đa nhỏ cái nơi đng c hoang vng này…y…hay là b b rơi? Rt có kh năng nga.

Nếu mà nói như vy…ta làm sao có th b li đa nh mt mình nơi hoang vng này,nh có thú d ăn tht hay đi loi như con nhn to xác kia ti gn…thà không gp được thì thôi,lỡ gp ri ta không n nhn tâm b đi mt mình,ai…li gánh thêm mt phin toái na ri.

-Cục bt,ta s không b ngươi li đây mt mình,làm như vy ta bế ngươi đi tìm thc ăn,nếu không ta…à không,chúng ta s chết đói mt!

Ta dùng bản năng gi tr ly hai tay ôm đứa bé vào lòng,da nó tht trng,tht mn,li nn nn ,hay ta gi nó là cc bt đi. Nếu mà sau này ta có được mt hài t đáng yêu như vy thì hnh phúc biết bao…sau này…ta còn có sau này không? Chưa biết chng mt lát được s b đói mà chết,có khi chết trong bng yêu quái cũng nên. Nguy him lúc nào cũng rình rp,không cnh giác mt chút chc ta sm biến thành b xương trng mt thôi.

………

Vân Lăng Lăng vì tấm lòng yêu thương con người bc phát mà không h biết,cc bt mà nàng đang ôm trong lòng mi chính là “nguy hiểm” đáng gm nht.

Cung chủ ca Ma gii,Vương ca yêu ma,li đang b bế trên tay mt nhân gii.

Ma Hậu chương 3

Ân Thiên Xích Lục tr v nhi hình đ d dàng thu phép,nào ng n nhân l mt kia li xut hiện ngay tại đa bàn ca hn,chng phi Cu Bo nói nàng ta đã b Li M bt đi ri sao? Nhìn b dáng nàng hin ti cũng không ging như lúc va mi đến,b sa la dài gi cm,khuôn mt kh ái phn nn,c người không ngng phát ra tiếng “đinh…đang…”,tht s mang vẻ hp dn nam nhân. Nàng đây đng nghĩa vi vic đã thoát ra khi đng ca Li M mà vn chưa b “sng”,mt nhân gii như nàng làm sao có th d dàng thoát khi tay ca Li M? Không nhng vy nàng còn dám chp vào…cái mông ca hn,véo mt hn thành “bánh bao nhúng nước”.Đường đường là Vương ca Ma gii,nếu mà b người ngoài biết được hn b mt n nhân ôm trong lòng ch có nước úp cái r vào mt,thù này,nht đnh phi trả.

-Haiz…Cục bột,ngươi nói ta nên đi đâu tìm thức ăn bây giờ?

Nữ nhân ngu ngốc,ngươi nghĩ nơi này có thức ăn sao,ngươi không bị biến thành thức ăn cho lũ tiểu quỷ là may mắn lắm rồi. Ân Thiên Xích Lục thầm bĩu môi,nhân tiện ăn trộm đậu hũ của nàng. Ai bảo lúc hắn biến thân thành oa nhi tự nhiên có nữ nhân tới chủ động ôm hắn,không ăn nàng thì hắn không phải nam nhân.

-Uy…ngươi có phải là oa nhi không vậy hả? Sờ cái gì đó? Tiểu sắc lang!

Ta bắt đầu cảm thấy oa nhi này có chút gì đó kì quái,từ lúc ôm nó đến giờ vẫn không hề quấy khóc,thậm chí rất im lặng,im lặng đến mức làm ta cảm thấy rợn người,lại còn ăn đậu hủ của ta,rốt cuộc thì ta đang ôm tiểu oa nhi, tiểu sắc lang ,hay là tiểu yêu quái đây? Ai…dù sao ta cũng không nỡ nhẫn tâm bỏ nó lại…mà mang nó theo thì lại có cảm giác lạnh sống lưng…

“ọt…”

-……

-Trời ạ! Thức ăn đâu rồi,đói chết đi thôi!

Ân Thiên Xích Lục không đủ kiên nhẫn nghe nàng than thở liền lén làm phép dẫn nàng đến kinh thành của hắn,dù sao Vương cung cùng kinh thành cách nhau không xa, trong cung cũng không có việc gì để làm,vì vậy hắn có thể tùy tiện để nàng ôm theo.

-Di? Đây là chợ sao? Sao ta lại đến được đây vậy nhỉ?

Ta trong lòng không khỏi nghi hoặc,hình như có cỗ năng lượng nào đó trực tiếp dẫn đường cho ta đến đây thì phải,có khi nào là ảo giác không? Suy nghĩ thế nào cũng cảm thấy cổ quái,nơi đông người trước mặt,có khi nào nhìn thấy ta liền hiện nguyên hình yêu quái rồi đem ta ăn sống không nhỉ? Trong lòng ta thầm nghĩ đứng lại để dò xét, nhưng bàn chân không tự chủ được vẫn cứ bước tới,là do ma lực điều khiển sao? Vậy thì ai điều khiển? Li Mị? Yêu Quái? Hay là…cục bột này?

-Ai da…cô nương,xin mời ghé vào xem cửa hiệu của ta!

-Cô nương,ngươi từ đâu đến vậy a? Thật là đẹp!

-Cô nương,có đói bụng xin mời đến hàng quán của ta!

Ta thở ra một cái,nhà cửa và cách buôn bán ở đây khá giống với thời cổ đại,người ở đây cũng không giống như yêu quái,thái độ lại rất niềm nở cùng hiếu kì. Vì bộ đồ ta đang mặc…lại cộng thêm cái tiểu oa nhi đang ôm trong lòng…thành ra thu hút rất nhiều ánh mắt của người đi đường.

“ọt…”

Ta đứng trước quầy bánh bao,nước miếng gần như nhỏ ra liên tục,ánh mát thèm thuồng nhìn chằm chằm vào cái bánh bao to tròn kia,thật thơm a…

“ọt…”

-Uy…bụng lại kêu nữa rồi,tuy đến được chợ nhưng mà…tiền đâu mua thức ăn đây? Cục bột,ngươi đói bụng không?

Nữ nhân siêu rắc rối,Ân Thiên Xích Lục chu cái miệng nhỏ như để bày tỏsự phản cảm. Hắn bất đắc dĩ lại phải làm phép…

-Cô nương,ngươi hảo khả ái a,đói bụng rồi phải không? Lại đây,lại đây…lão nương ta mời ngươi!

-Di? Lão nương,ta không có tiền…

-Không sao,ta mời ngươi…hôm nay bánh bao của ta đặc biệt miễn phí…mau đến đây,cho hài tử của ngươi ăn nữa!

-Uy…không phải con ta!

-Sao?

-Ách…à không…đa tạ lão nương đã chiếu cố!

-Cha đứa bé là ai a? Sao ta chỉ thấy có hai mẹ con các ngươi?

Gì mà cha ở đây nữa? Thôi kệ đi,ăn trước rồi tính sau, ta cũng làm biếng giải thích với lão nương kia,cứ nhận đại cục bột này là con ta trước,từ từ rồi tìm chuyện thích hợp mà “bịa” đại vậy. Được ăn chùa thì phải tranh thủ cơ hội tăng thiện cảm để người ta thương tình a,hắc hắc…

-Ợ…

Ta ôm cái bụng tròn xoa xoa,bánh bao ở đây thật ngon,lại thơm nữa.

-No rồi sao?

-Ân! Lão nương,ta quên hỏi người tên gì?

-Ta tên La Bách,làm nghề bán màn thầu đã được hai mươi năm rồi! Còn ngươi? Tên gì? Từ đâu tới? Nhìn hai mẹ con các ngươi giống dòng dõi tôn quý hơn là hạng dân thường chúng ta a!

-Ta tên Vân Lăng Lăng,ai…lão nương,bà không biết đâu,hai mẹ con chúng ta thật là khổ sở mới tới được đây,giữa đường lại gặp cướp trấn lột hết tiền,nếu không có lão nương,chúng ta không biết phải sống làm sao!

-Di? Vậy trượng phu của ngươi đâu?

-Ách…hắn…hức…hắn ham mê tửu sắc đến tán gia bại sản,đường cùng liền bán ta cho tên dâm tặc để lấy tiền thỏa mãn thú vui,trước lúc bị bán,ta ôm hài tử trốn chạy,rồi lạc tới đây,bây giờ…thì thành người tứ cố vô thân,ô~…ta thật khổ,không biết phải đi về đâu,con ơi,ta với ngươi chết đi cho rồi!

-……

Ân Thiên Xích Lục ở trong lòng Vân Lăng Lăng mặt sớm đã đen thui,mắt trợn to muốn rớt ra ngoài,dám nói hắn là hài tử của nàng? Còn dám mạnh miệng gọi hắn là con,nữ nhân này quả giỏi bịa chuyện,còn dám đem hắn ra làm “diễn viên”. Tội của nàng ,càng ngày càng chồng chất.
……………………********…………………

Ta thật sự bắt đầu nghi ngờ khả năng diễn thuyết của mình a,chuyện “bịa” như vậy mà cũng lấy được nước mắt của người ta sao? Không những vậy,La Bách lão nương còn rất hào phóng mời ta về nhà nghỉ ngơi,nếu được thì ở lại làm con gái của bà ấy luôn cũng không sao. Dù gì ta cũng không có nơi để đi,không có nhà để về,lại vướng thêm cái cục bột nhỏ xíu này…ai u…lão thiên gia cũng còn vớt vát thương tình cấp cho ta chỗở thì ta dạy gì mà không đồng ý chứ.

-Tới rồi,đây là nhà của ta! Tuy có hơi chật hẹp nhưng vẫn đủ chỗ!

-Di? Lão bá không có ở nhà sao?

-Ông ấy đi trước ta một bước rồi!

-A…lão nương,ta xin lỗi…

-Người không biết thì không có tội Mau vào trong nghỉ ngơi đi !

Ta cẩn thận bước vào căn nhà làm bằng tre nứa của Bách lão bà,tuy đơn giản nhưng rất sạch sẽ, diện tích hơi nhỏ nhưng có đầy đủ tiện nghi…

Cũng không tệ lắm,dù sao ta cũng là kẻ ăn nhờở đậu,được người ta cho ở chung là may mắn lắm rồi.

-Cục bột,ngươi mệt chưa?Muốn đi ngủ hay là đi tắm rửa?

-Tiểu Lăng,ta thấy ngươi nên cho nó đi tắm rửa rồi hẵng ngủ! Để ta đi nấu nước!

-Nga?

Ta chưa có con làm sao biết được mấy cái chuyện này a,nó nhỏ như vậy…phải tắm làm sao đây? Thật là một thử thách lớn…mà thôi kệ đi,xem như ta luyện tập làm mẹ sớm hơn người ta một chút.

-Tiểu Lăng,nước nấu xong rồi!

-A…

-Ai…u…bây giờ nhìn kĩ,hài tử của ngươi thật đáng yêu ,thật là xinh…nó tên là gì?

-Tên?…

Tên gì nhỉ?Ta làm sao biết nó tên gì,lúc gặp chỉ gọi là cục bột cho tiện…

-Chẳng lẽ ngươi chưa đặt tên?

-Haha…

Ta cười khan mấy tiếng,lại phải bịa chuyện nữa rồi,thật xin lỗi trời đất .

-Lão nương à,ta vừa sinh nó ra đã bị cả nhà phu quân cấm không cho tiếp xúc,chỉ lúc liều mạng chạy trốn…ta mới bồng nó theo,ngay cả tên cũng chưa kịp đặt,con à,cho ta xin lỗi nga!

-Ra là thế,vậy bây giờ mau tìm một cái tên thật hay đặt cho nó đi!

-Ta bình thường chỉ biết gọi nó bằng cục bột,hay đặt tên nó là Vân Lăng Bột đi [==" đặt tên kiểu bt =)) ) !

Ân Thiên Xích Lục nghe xong sặc một cái,dám đặt tên cho hắn như thế,hắn liền đem nàng từ người biến thành cục bột.

Sao đột nhiên ta lại cảm thấy rờn rợn người nhỉ? Không lẽ cục bột này phản kháng? Nhìn mặt nó…chắc có lẽ là vậy.

-Tiểu Lăng,ngươi đặt tên không giống người bình thường!

-Ô,haha…ta chỉ là nói đùa một chút cho vui thôi,ta họ Vân,đặt tên là Vân Hỏa Diễm đi!

Nhìn thứ đang mặc trên người cục bột này màu đỏ vần vũ như lửa,Hỏa Diễm nghe không sai biệt mấy…ta thật giỏi đặt tên a.

-Nghe rất được nga,mau đưa nó đi tắm rửa đi!

-Nga,nơi tắm rửa ở chỗ nào vậy ?

-Ở đằng sau nhà,ngươi cũng nên tắm rửa đi! Ta lấy đồ cho ngươi mặc!

-Cám ơn lão bà !

-Cục bột,ngoan ,ta cùng ngươi đi tắm!

Nghe xong câu nói của nữ nhân kia,Ân Thiên Xích Lục tạm hòa hoãn một chút,nếu nàng dám đem hắn đi tắm một mình hắn nhất định sẽ hiện nguyên hình ăn tươi nuốt sống nàng.

-Ngươi là oa nhi…tắm chung chắc không vấn đề gì…miễn sao đừng ăn thịt ta là được rồi !

Nói rồi ta nhanh chóng thoát bộ y phục rườm rà trên người hai tay ôm lấy cục bột bước vào thùng tắm. Cả ngày hôm nay thật mệt mỏi ,bây giờ mới thực sự là thư giản nghỉ ngơi…Ta cũng không quên tắm cho cục bột,hắn thật tròn ,bàn tay cùng bàn chân núng nính làm ta rất muốn cắn một ngụm.

-Cục bột người thật là ngon a,ta hôn một cái!

Nói rồi ta in lên má của hắn một cái kiss thân mật. Da thịt của trẻ con quả thật là mịn màng .Di? Đứa nhỏ này là đang đỏ mặt sao? Hay là nước nóng quá? Nhất định là nước nóng quá rồi,trẻ em thường tắm với nước ở nhiệt độ bao nhiêu nhỉ?

Ân Thiên Xích Lục thật sự là sắp không kềm chế nổi,nàng nhất định là đang câu dẫn hắn. Nếu nàng biết mình đang tắm chung với nam nhân thực thụ thì sẽ như thế nào? Hắn trong lòng không nhịn được cười gian một cái.

…............********...............

Ta còn đang ngâm mình hưởng thụ trong thùng tắm chợt cảm thấy có điều gì đó không đúng,hình như có khói bốc lên nga…không phải là ta bị yêu quái lường gạt đem đi nấu chín đó chứ? Còn chưa kịp phản ứng ta đã bị một cỗ năng lượng giữ chặt,khói lại lan tỏa mạnh,ta lo lắng nhìn sang đứa nhỏ,sợ nó bị chìm xuống thùng tắm nhưng mà…nó đâu mất rồi?

Dù là đang tắm nhưng mồ hôi của ta vẫn không có làm nhục sứ mệnh của mình mà đổ trên mặt ta. Có ai có thể giải thích là đang có chuyện gì xảy ra được không? Sẽ không phải là đứa bé kia định nấu ta trong cái thùng tắm này chứ? Nhưng hình như chỉ có khói bốc lên mà nhiệt lượng thì vẫn như cũ,vả lại khói này không có làm ta cay mắt như khói của củi khô,này…là sao đây? Đột nhiên từ trong làn khói hiện lên một thân ảnh không rõ thực hư,nhưng nhìn chung…ách…thân ảnh này, hình như là vóc dáng của nam nhân. Từ giữa làn khói,đột nhiên có một bàn tay trắng toát chậm rãi vươn ra,sau đó dừng lại trên mặt ta. Khói đột nhiên mờ đi…thân ảnh kia dần xuất hiện một cách rõ ràng.

-Tiểu Lăng nhi!

Giọng nói trầm bổng mị hoặc đầy sức hút kia làm ta như bay vào một thế giới khác. Nam nhân? Đây thật sự là nam nhân sao? Nếu như hắn mặc áo che ngực thì ta đã lầm tưởng đây chính là một đại mĩ nữ khuynh quốc khuynh thành. Nhưng mà…thứ hắn đang mặc trên người sao lại giống như của cục bột kia thế nhỉ? Không lẽ là yêu quái hiện nguyên hình? Tuy suy nghĩ như vậy nhưng ta cũng không tránh khỏi nuốt một ngụm lớn nước miếng. Nam nhân kia nhìn ở góc độ nào cũng thấy mĩ,mĩ đến rung động lòng người,đôi mày thẳng,phía đuôi mày lượn thành một đường cong nhẹ từ tính mị hoặc, mắt xếch màu khói thể hiện vẻ hung tàn nhưng lại còn toát lên chút gì đó mị tính, đồng tử màu tím lấp lánh như một viên đá quý được mài dũa tinh xảo,sóng mũi cao như một tòa bạch ngọc,bạc môi nhỏ nhắn tạo thành một đường cong hoàn hảo. Ta nhìn khuôn mặt lại bắt đầu chuyển xuống phía dưới một chút,uy…body của hắn đạt tiêu chuẩn của một đại soái ca nha…nhìn rất mê người…ta lại không nhịn được nuốt thêm một ngụm lớn nước miếng nữa.

-Tiểu Lăng nhi,nước miếng của ngươi tràn ra sắp đầy thùng tắm rồi!

Ta nghe tiếng cười nhạo của hắn liền từ trong mơ hồ tỉnh lại,háo sắc a …ta từ khi nào lại mê trai như vậy chứ.

-Ngươi…là ai?

-Tiểu Lăng nhi,mới vừa ăn ta xong bây giờ lại giả vờ không quen biết ta sao? Có phải là định trốn tránh trách nhiệm hay không?

Khuôn mặt hắn thoáng xuống sắc,hàng mi cụp xuống rợp cả đôi mắt nhìn vô cùng bi thương. Ta từ khi nào ăn hắn? Từ khi nào trốn tránh trách nhiệm?

-Ê,Ngươi nói lại thử xem,ta ăn ngươi khi nào? Có phải là ngươi tìm lộn người rồi không?

-Mới vừa rồi ngươi tắm cho ta,còn hôn ta…thấy hết những gì cần thấy rồi…ta không biết,ngươi phải chịu trách nhiệm với ta!

Ta ngơ ngác không hiểu hàm ý của hắn,lại càng không biết hắn đang nói cái gì…đầu óc ta bây giờ chỉ còn lại một mảnh trống không. Lý trí đang cùng bản năng chiến đấu kịch liệt,một mặt ta muốn nhào tới ăn thỏa thích đậu hũ của hắn,mặc khác…ta đang cố kiềm chế sự mê trai của mình mà suy nghĩ những lời hắn nói. Một nam nhân lớn lên xinh đẹp như thế này ta không ăn hắn quả thật là uổng phí…nhưng mà…ta còn chưa có kịp ăn a,vì sao lại bắt ta chịu trách nhiệm? Rốt cuộc…lý trí vẫn chiến thắng.

-Ngươi…chính là cái tiểu oa nhi kia?

-Oa nhi nào? Ta lớn như thế này làm sao nàng lại nói ta là oa nhi?

Ân Thiên Xích Lục cười đến hoa thùng nguyệt thẹn,tiểu oa nhi kia vốn dĩ là do hắn biến lớn để trêu ghẹo nàng,bất quá…khuôn mặt ngốc nghếch của nàng khi nhìn thấy…hắn không khỏi mắc cười. Hắn đương nhiên biết mình là nam nhân cực phẩm tuấn mĩ [tự cuồng =)) ] ,nhưng những nữ nhân trước kia,khi nhìn thấy hắn đều là che mặt xấu hổ hoặc tìm cách câu dẫn hắn,còn nàng lại cư nhiên biểu hiện chảy nước miếng,cả người đứng ngây ngốc…quả thật…!!!

-Ngươi nhất định là cái oa nhi kia biến hình rồi,bộ đồ ngươi đang mặc không phải giống với nó sao?

-Tiểu Lăng nhi,chỉ là một bộ đồ,ăn mặc giống nhau thì có gì sai trái sao?

-Không được gọi ta như vậy,ta không quen biết ngươi…D? Sao ngươi biết tên ta?

-Chỉ là một cái tên,ta muốn biết hay muốn có thứ gì thì chạy đằng trời thứ đó cũng không thoát được!

Khóe miệng ta chợt run rẩy,này thật giống như đang ngằm chỉ vào ta…trời ạ,rốt cuộc là chuyện quỷ quái gì tiếp diễn nữa đây?

-Ngươi rốt cuộc là ai hả?

-Ta là ai nàng không cần biết,chịu trách nhiệm với ta là được rồi!

-Ta không có làm gì ngươi,tại sao phải chịu trách nhiệm chứ?

-Thật vậy sao?

-Đương nhiên rồi,ta nhớ là mình chưa từng gặp ngươi lần nào,lại càng không có chuyện ăn ngươi!

-Ô?

Hắn híp đôi mắt lại,bạc môi nở nụ cười quỷ dị từ từ tiến đến gần nàng…

-Nếu không thì bây giờ cho Tiểu Lăng nhi ăn ta,sau đó nàng nhớ phải chịu trách nhiệm với ta nga?

-Gì…?

Ta thật sự bị lời nói của hắn làm dọa đến kinh động tâm hồn bé nhỏ mỏng manh của ta a,cái cực phầm kia tự động hiến dâng cho ta đó nha,nhưng mà…không được ăn miễn phí,lại còn phải chịu trách nhiệm…chuyện này đúng là phải cân não.

-Thế nào? Ta không đáng để nàng ăn sao?

-Ta…không phải!

-Nói vậy là nàng đồng ý rồi sao? Vậy ta cũng không khách khí!

Ân Thiên Xích Lục bên ngoài cười nhẹ như đang thẹn thùng nhưng trong lòng hắn…thật ra là đang cười đến sái quai hàm. Nàng cư nhiên rất dễ bị lừa gạt,hắn không đợi thêm giây phút nào nữa liền ôm nàng vào lòng,ngay lúc thân người nhẵn nhụi mềm nhẹ của nàng áp sát vào bờ ngực rắn chắc của hắn…giống như có một ngọn lửa mãnh liệt đang bùng cháy, thiêu đốt cả thân người hắn…kích thích dục vọng ngủ yên đã lâu. Bạc môi khẽ chuyển động phủ lên bờ môi hoa đào của nàng,bàn tay không đứng đắn sờ loạn trên thân thể…

-Ngô…ngô…

Ta kịch liệt chống cự cái hôn cuồng dã của hắn nhưng hoàn toàn vô lực,cả thân người bắt đầu mềm nhũn ra. Con bà nó,này gọi là ăn hắn sao? Sao không gọi là ta bị cường bạo cường hôn đi? Ta còn chưa có đồng ý hắn đã vồ lấy ta như hổ đói rồi,một cái cực phẩm như hắn…nhìn lại ta…này có phải là hắn đói bụng ăn quàng không?

Tiểu Lăng nhi,của ngươi hương vị thật ngọt!

Ân Thiên Xích Lục sao khi cảm thấy thỏa mãn mới tiếc nuối mà rời môi nàng,quả thực nàng rất ngọt…làm hắn chỉ muốn ngay lúc này hảo hảo đem nàng ăn sạch sẽ…nhưng mà nàng quả thật rất thú vị,từ từ trêu ghẹo vẫn vui hơn. Sẽ không lâu nữa, hắn nhất định cấp nàng làm tiểu bảo bối hảo hảo ở bên cạnh hắn. Bây giờ tạm tha cho nàng…

Bùm một cái,khói lại mù mịt lan tỏa…thân ảnh cao lớn tuyệt mỹ dần dần biến mất, chỉ còn lại cái tiểu oa nhi…

Ta từ trong tình trạng mơ màng dần dần khôi phục lại ý thức,này…hình như có điểm gì đó kì quái,vì sao đang tắm mà ta lại có thể ngủ được? Không những vậy còn mơ thấy một nam nhân tuấn mạo vô song đến đòi ta phải chịu trách nhiệm vì đã ăn hắn.Trong lòng cười khan vài tiếng…giấc mơ này có cảm giác vô cùng chân thật nga. Ta vỗ vào trán mình một cái để trấn tĩnh,lại chuyển tầm mắt nhìn xuống cái cục bột kia,hắn khi nào từ được ta ôm trong thùng tắm bây giờ lại ngồi ở ngoài thùng tắm rồi??? Chuyện này nghĩ như thế nào cũng cảm thấy vô cùng khó hiểu,rốt cuộc cái ma giới này còn bao nhiêu điều khó hiểu như vậy nữa đây?

-Cục bột,như thế nào lại ngồi ở ngoài đó rồi? Có phải hay không là ta ngủ quên nên để ngươi ở đây?

-……

Nhìn hắn chu cái miệng nhỏ nhắn như để biểu tình ta nhịn không được tiến đến ôm hắn cười cầu hòa.

-Nếu là như vậy thì cục bột cho ta xin lỗi nga,hắc hắc…cũng muộn rồi,ta mang ngươi đi ăn cơm!

Ta vừa mặc xong quần áo,tiện thể quấn cho cục bột cái tã tự đặc chế [đáng đời,cái giá phải trả khi biến lại thành oa nhi,muh haha…*cười man rợ*]

Lúc vào tới nhà đã thấy trên bàn gỗ bày biện một số thức ăn nhìn rất ngon mắt,chắc hẳn những thứ này là do La Bách lão nương chuẩn bị để ăn tối.

-Lăng Lăng,tắm xong rồi sao?

-Dạ…

-Vậy chúng ta mau đến ăn cơn thôi,ta đã chuẩn bị sẵn rồi.nào…

-Lão nương,người tốt với ta quá…

-Xùy…không cần phải tỏ ra ngại ngùng như vậy,ngươi chính là con gái của ta…không phải người xa lạ,gọi ta một tiếng nương thử xem…

-…Nương!

-Như vậy mới được chứ,mau ăn cơm thôi!

-Vậy…mời nương ăn cơm!

Ân Thiên Xích Lục chứng kiến một màn mẫu tử tình nùng trong lòng không khỏi hậm hực,hắn từ khi nào biến thành cháu ngoại của lão bà này? Lại còn bị nữ nhân kia quấn cái thứ quái quỷ gì quanh người hắn? Không ngờ hắn chỉ mới hơi động lòng thương làm phép giúp nàng mà đã có được “nương” cùng “bà ngoại”. Về sau,nhất định bắt nàng phải trả nợ cho hắn gấp đôi.

-Diễm nhi,để gia gia đút ngươi ăn nga?

La Bách não nương hiền hòa xới cho Ân Thiên Xích Lục một chén cơm,còn tận tình giã nhỏ ra cho hắn,nhưng lúc này hắn thật sự muốn ăn cũng ăn không nổi,khuôn mặt già nua kia chỉ nhìn thôi cũng đã làm hắn nghẹn rồi…nếu mà bà ta biết “cháu ngoại” của mình là vương của Ma Giới,không biết sẽ phản ứng như thế nào…

-Di? Hắn vì sao lại không chịu ăn nhỉ?

-Chắc là không quen rồi,người cứ ăn cơm đi,để ta làm…

-Ai…ta cũng no rồi,ngươi cho nó ăn xong cũng nên đi nghỉ sớm nga,phòng của ngươi ở phía kia.

-Ta biết rồi a!

La Bách lão nương vừa rời khỏi ta liền thu hồi bộ dáng thục nữ,bàn tay như hổ đói ra sức gắp nuốt thức ăn vào bụng. Sau khi cảm thấy thõa mãn mới chuyển hướng sang cục bột

-Cục bột,há miệng ra ăn một miếng nào…

Chứng kiến một màn ẩm thực kinh dị vừa rồi của nàng hắn thật sự vô cùng bất mãn…lại vừa buồn cười,nhưng bây giờ không phải là lúc nhận xét,bụng hắn cũng bắt đầu kêu réo…tuy thức ăn có hơi tệ nhưng bất quá cũng không còn gì khác để ăn.

-Thật ngoan a,nào,ăn thêm một miếng nữa,phải ăn xong mới được đi ngủ nha…

Ta một bộ dáng người mẹ tận tình chăm sóc,đút cho hắn ăn từng miếng một…xem ra làm mẹ cảm giác cũng không tệ…có điều,làm mẹ của một đứa nhỏ kì quái như thế này cũng thật là mao cốt tủng nhiên a. Hắn cho tới bây giờ cũng không hề quấy khóc một tiếng làm ta có cảm giác rờn rợn sống lưng.

-Tốt,bây giờ chúng ta đi ngủ thôi…

Ta vừa ôm hắn vừa dọn dẹp mớ thức ăn thừa trên bàn…xong xuôi mọi chuyện liền hướng phía gian phòng kia bước vào. Tuy có hơi cũ kĩ nhưng rất đầy đủ tiện nghi…giường cũng còn rất tốt,ta đặt cục bột lên giường rồi xoay người cởi áo ngoài,sau đó mệt mỏi hướng giường ngã phịch xuống…một ngày mệt mỏi cuối cùng cũng qua…chẳng biết ta sẽ còn gặp phải chuyện gì nữa,ở hiện đại không biết Ling Lung cùng lão cha lão mẹ có lo lắng không,có đi tìm ta không? Dù gì cũng đã lạc đến đây rồi,chẳng biết làm thế nào để quay trở về đây.

-Ai…cục bột,ta mệt quá,ngủ đi nha!

-Ta lẳng lng đem hn cp vào trong lòng ri nhm mt li mà không h hay biết, trong lòng ta,cc bt kia đang n n cười qu d đến l thường

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro