TA LÀ TRƯỞNG BỐI CỦA NỮ CHÍNH C1-C5

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1:

"Lão phu nhân, ngài tỉnh?"

Nha hoàn Ngọc Dao giúp ta ngồi dậy, bưng đến một ly nước từ tuyết sáng sớm. Mặc dù ta nghĩ muốn nhanh chóng uống hết nhưng ngại cho bọn nha hoàn bất ngờ vẫn phải chậm rãi uống.

Cuộc sống xa hoa có người phục vụ cả ngày, sơn hào hải vị cần là có, trang sức vàng bạc châu báu đeo đầy người này bắt đầu từ ba tháng trước.

Rõ ràng ta là một nhân viên văn phòng ba mươi tuổi, hiện tại lại thành nhân vật quyền uy tại phủ Trấn quốc công.

Nếu không phải nếp nhăn trên mặt nhắc nhở ta đã năm mươi tuổi, ta nghĩ ta sẽ càng hài lòng hơn.

"Bên ngoài chuyện gì náo nhiệt vậy?"

Ta nghe tiếng đàn sáo và tiếng cười đùa ở tiền viện, cũng không nhớ rõ hôm nay là ngày đặc biệt gì.

"Bẩm lão phu nhân, là nhị tiểu thư và Bình Vương uống rượu đánh thưởng cho người đàn sáo"

Nhị tiểu thư Diệp Chi Đào là cháu gái thứ hai của ta, là Trương di nương đã chết sinh ra.

Ngày thường nàng nhát gan lại im lặng, nay lại làm ra bài thơ mới.

Không những bảy bước làm ra một bài thơ, mà mỗi bài thơ đều là tuyệt tác.

Cái này ta rõ ràng.

Không phải là nữ nhân xuyên qua sao. Ai mà không từng xuyên qua?

Chương 2:

Nàng rêu rao như vậy nhưng cũng không quên tìm cái cớ cho mình, nói là bình thường cuộc sống trong phủ không tốt nên mới che dấu tài hoa của bản thân.

Đầu óc nàng xem ra cũng không ngu ngốc.

Hiện tại nàng lại làm quen với Bình Vương, hoàng tử có thế lực nhất.

Này không phải chính xác là kịch bản dành cho nữ chủ sao.

Ta cũng không muốn quản này đó.

Chỉ cần nàng không náo ra chuyện gì không tốt, có thể để cho phủ Trấn quốc công yên ổn thì ta cũng không để ý chuyện nàng làm ra những chuyện oanh liệt nào.

Nhưng ta đã quên, kịch bản xuyên qua như thế nào lại không có gợn sóng?

Không đợi Ngọc Dao chuẩn bị cho ta thỏa đáng, lại vang lên tiếng của nha hoàn Ngọc Oanh.

"Lão phu nhân, đại tiểu thư rơi xuống nước"

Chết tiệt, lại rơi xuống nước, không chừng sẽ gây ra chuyện gì. Ta phải cho người lấp cái hồ nước kia mới được, làm ra hình tượng tổ mẫu yêu thích các cháu gái.

Tự nhiên ta phải trước tiên dẫn người qua đó xem như thế nào.

Đại tiểu thư Diệp Chi Yêu của phủ Trấn quốc công là bị cả phủ sủng hư cho nên không muốn để Bình Vương coi trọng muội muội. Kết quả nàng ta khiêu khích không thành lại rơi vào trong nước. Chuyện này là do nha hoàn tới báo tin bẩm báo rõ ràng cho ta.

Chương 3:

Chờ khi ta đến Thược Dược Viện của Diệp Chi Yêu, nha hoàn hầu hạ bẩm báo đại tiểu thư đã tỉnh lại. Ta được người đỡ vào phòng nàng.

Trên giường là cô nương xinh đẹp như hoa, hai mắt đỏ bừng, nhìn về phía ta khi hai mắt lại tràn đầy thâm ý làm ta giật mình.

Đó là hận ý nồng đầm.

Diệp Chi Yêu phát hiện mình thất lễ, lập tức hạ mí mắt, hành lễ với ta.

Ta gật đầu, trấn an nàng hai câu, liền mang nha hoàn rời khỏi.

Nội dung vở kịch này xảy ra biến hóa rất lớn so với những gì ta biết. Thực sự ta có thể để như vậy xảy ra sao?

Ta là một người xuyên qua đương nhiên biết rõ bàn tay vàng của vở kịch là gì. Bởi vì vở kịch này là do ta viết, cho nên ta biết rõ cả phủ Trấn quốc công này đều trở thành kẻ hi sinh cho nhân vật phản diện.

Mà hai tiểu thư của phủ Trấn quốc công Diệp Chi Yêu và Diệp Chi Đào phụ trợ cho sự thiện lương, trí tuệ của nữ chủ.

Hai người cháu gái này của ta vốn không ai nắm giữ vai kịch bản nữ chủ. Cho nên sau khi ta xuyên qua, trước hết ta làm cho các nàng theo con đường học tập, việc yêu sớm không tốt cho hai nàng, còn dễ dàng làm cho cả gia đình cũng liên lụy.

Nhưng kế hoạch rửa tâm tình, hướng lại con đường thực hiện chưa đến hai tháng, hai đứa cháu này mở ra kịch bản nữ chủ.

Hiện tại theo ta xem ánh mắt đại cháu mắt, nàng hẳn là mở ra kịch bản báo thù.

Chương 4:

Vì cái gì gọi là báo thù đâu?

Bởi vì trong vở kịch nguyên bản, Diệp Chi Yêu gả cho Bình Vương nhưng không được sủng ái. Diệp gia cùng nam chủ đối nghịch khi lại bị phản bội dẫn đến hoàng đế nghi kỵ, Diệp gia tràn ngập nguy cơ.

Tổ mẫu không để ý sự cầu xin của Diệp Chi Yêu, đem Diệp Chi Đào cũng gả vào phủ Bình Vương.

Dù sao tổ tan thì trứng cũng vỡ, mà Diệp Chi Đào so với Diệp Chi yêu đã bị sủng hư được việc hơn nhiều.

Cho nên nàng ở trong phủ cũng được sủng hơn.

Diệp gia cũng có thời gian hòa hoãn.

Nhưng đối với Diệp Chi Yêu thì việc này chính thể hiện Diệp gia đã phản bội nàng. Cho nên ta dựng nên vở kịch giết chết Diệp Chi Yêu và đứa trẻ trong bụng nàng, mà hung thủ ra tay chính là muội muội tốt của nàng, Diệp Chi Đào.

Nhìn tình huống hiện tại, Diệp Chi Yêu là sống lại, cho nên cả phủ Trấn quốc công đều là đối tượng mà nàng trả thù, kể cả tổ mẫu của nàng, là ta, chính là kẻ đầu sỏ trong suy nghĩ của nàng.

Chương 5:

Nội dung vở kịch trở nên phức tạp.

Khi mà cả hai đều nắm giữ kịch bản nữ chủ thì tất nhiên quyết phân cao thấp với nhau.

Nhưng thật không ngờ, ta là người đầu tiên bị công kích. Mà Diệp Chi Đào công kích ta bằng một câu thơ nàng sáng tác, trong bài thơ đã giúp em trở nên tỏa sáng ở cuộc thi thơ.

"Cố quốc nghĩ lại mà kinh nguyệt minh trung" *

*nội dung: những tháng ngày sống ở đất nước trước kia nghĩ lại mà cảm thấy đau đớn

Nàng bảo bài thơ này là viết cho vị vua có tài nhưng phóng đãng của triều đại trước. Nhiều thi sĩ còn ca tụng là vẻ đẹp u buồn, có một không hai từ trước đến nay.

Tuy ta không biết trong thế giới mà ta viết các văn nhân có trình độ gì. Nhưng với bài thơ về vị vua mất nước này lại không bị ai nghi ngờ, ta cũng chịu thua với hào quang này của nữ chủ.

Chính là nếu quang hoàn của nữ chủ đối đầu với quang hoàn của nữ chủ thì như thế nào?

Khi ta nghe Ngọc Dao nói về lời đồn ở trên phố rằng nhị tiểu thư là công chúa của triều đại trước, ta liền biết quang hoàn của nữ chủ phát huy tác dụng.

Diệp Chi Yêu thấy Diệp Chi Đào tỏa sáng thì nàng làm sao có thể chịu đựng.

Bất quá tội danh chứa chấp người trong hoàng thất của triều đại trước, tội tru di cửu tộc, Diệp Chi Yêu đã nghĩ ra cách thoát thân chưa?

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro